Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của hắn, ta cúi người quỳ xuống, kiên định nói: "Ta nguyện dùng công lao trợ giúp hiện tại để đổi lấy tương lai điện hạ sẽ vì ta mà cố gắng thuyết phục quần thần, phá bỏ quy củ cũ, mở ra tiền lệ cho nữ tử kế thừa tước vị."
Vừa dứt lời, hắn đứng sững tại chỗ, hai tay sau lưng, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, hắn chậm rãi đỡ ta dậy, trầm giọng nói: "Được."
Vài tháng sau, Thái tử bị phế, Hoàng hậu tự vẫn.
Tứ hoàng tử trở thành Thái tử mới.
Phế Thái tử bị giam cầm trong biệt viện, đến đêm khuya đốt cháy cả biệt viện, toàn bộ biệt viện chìm trong biển lửa, lửa lớn ngút trời trong đêm.
Mọi người nhìn thấy mà than thở.
Phế Thái tử không có tài năng xuất chúng, nhưng vì giữ danh phận đích trưởng, nên được lập làm Thái tử.
Nhưng tài đức của hắn ta đều không xứng với ngôi vị.
Đương kim Hoàng thượng vì lao lực quá độ, triều đình lại liên tục có biến, lòng dạ kiệt quệ, cuối cùng lâm bệnh nặng không dậy nổi.
Tân quân đăng cơ, đại xá thiên hạ.
Hắn thực hiện lời hứa khi xưa, trên triều đình, cố gắng thuyết phục quần thần, ban chiếu chỉ, cho ta kế thừa tước vị của phủ Tĩnh An hầu.
Ngày ta vào cung tạ ơn, nhìn thấy hắn ngồi trên ngôi cao, đã có khí phách và phong thái của một thiếu niên đế vương.
Việc cho ta kế thừa tước vị này phá vỡ quy chế cũ, mở ra tiền lệ mới, chắc chắn sẽ khiến triều đình trên dưới bàn tán xôn xao, gặp phải vô số trở ngại.
Vì vậy ta đã sớm biết, chỉ có lập tân đế, giúp hắn lên ngôi, mới đổi được việc hắn sẽ thuyết phục quần thần, ban chiếu chỉ.
Trong mắt người đời, Thẩm gia không còn nam nhân, không có người kế tục, tước hầu đáng lẽ phải bị thu hồi.
Nhưng ta lại muốn đối đầu với thiên hạ, với thân phận nữ nhi kế thừa tước hầu, để Thẩm gia lại hưng thịnh lần nửa.
Hắn lên thành lầu, nhìn xuống sông núi, ta đi theo sau hắn.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Ngày đó ta đã hứa với ngươi ngôi vị phi hay Hoàng hậu, cũng có thể mang lại vinh quang cho Thẩm gia, sao ngươi không muốn? Con đường ngươi chọn bây giờ, cuối cùng vẫn khó khăn hơn con đường mà trẫm chọn cho ngươi."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chắp tay nói: "Xin mạn phép hỏi, nếu ta vào cung, liệu bệ hạ có thể một lòng một dạ, tin tưởng không nghi ngờ ta không? Liệu bệ hạ có thể bỏ trống lục cung, chỉ dành cho một mình ta không?"
Hắn dường như không ngờ ta lại dám hỏi thẳng như vậy, ánh mắt hắn thoáng buồn, một lúc sau, dường như hắn đã kiên định với lựa chọn của mình, sau đó quả quyết nói: "Sẽ không, trẫm sẽ không vì bất cứ một nữ nhân nào mà ảnh hưởng đến sự ổn định của giang sơn.
Trẫm sẽ nạp nhiều phi tần, cân bằng triều chính, duy trì nòi giống, bảo vệ giang sơn vạn đại, quốc vận vĩnh hằng."
Đó là câu trả lời ta đã dự đoán trước, ta cũng kiên định nói: "Mẫu nghi thiên hạ hay được sủng ái trong hậu cung, quả thực là giấc mơ của hầu hết nữ nhân trên đời, nhưng không phải là của ta.
Ta từ nhỏ đã gánh vác trọng trách phục hưng Hầu phủ, ta muốn phủ Tĩnh An hầu thịnh vượng như xưa, vinh hoa trăm năm, chứ không phải là ngoại thích suy tàn trong miệng thế gian."
Trong mắt hắn lóe lên một tia hiểu biết, sau đó hiện ra vẻ tán thưởng, cười nhẹ nói: "Trẫm từng nghĩ rằng ngôi vị Hoàng hậu đã là vinh quang cao nhất mà mọi nữ nhân trong thiên hạ ao ước, không ngờ ngươi lại có tham vọng lớn đến vậy."
Thần thái này, chẳng khác gì lúc trước.