Niếp Môn

Tính cách, nghe nói có thể quyết định vận mệnh của mỗi người...

"Không được khóc! Không được để nước mắt rơi xuống! Mỗi một giọt nước mắt rơi xuống, tất cả sẽ bắt đầu! Cái thằng dã loại này, mày phải nhớ kỹ, mỗi muỗng cơm mày ăn, uống mỗi ngụm nước miếng, tao là tao bố thí đưa cho mày, muốn bảo toàn được cái tánh mạng nhu nhược của mày, thì hãy thành thành thật thật nghe lời cho tao!" Giọng nói Niếp Nhân Thịnh khàn khàn mà giờ phút này có chút run run, cái tẩu cây thạch nam mộc trong tay bị đập vang lên, sau đó lại lập tức bị ném đi ra ngoài, nện vào đầu Niếp Thâm.

Niếp Nhân Thịnh, đứng hàng thứ năm trong gia tộc Niếp môn, thân thể cường tráng, thâm sâu khó lường, làm cho người ta không thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của hắn, ai ai gặp qua hắn đều có ấn tượng sâu sắc vì đôi mắt, bởi vì đó là một đôi mắt xà.

Tiểu Niếp Thâm chỉ có 8 tuổi, quỳ gối trên một Lũ khối băng lớn, chung quanh tất cả đều thiết bị làm lạnh, "Vù vù" gió lạnh cứ thổi vào người hắn, toàn thân Niếp Thâm lạnh run, môi đã đông lạnh đổi thành màu xanh tím, tràn đầy khó hiểu nhìn Niếp Nhân Thịnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng mà run rẩy, điềm đạm đáng yêu.

"Cái gì là dã loại? Ngài vì sao nói con là dã loại? Ngài vì sao lại trừng phạt con như vậy? Con làm sai cái gì? Ngài vì sao đột nhiên không thương con? Vì sao không hề ôm con?" Liên tiếp nghi vấn từ trong cái miệng nhỏ của Niếp Thâm đưa ra, miệng hắn nói cũng không rõ lắm, đầu lưỡi cũng không lưu loát.

Từ bên người Niếp Nhân Thịnh cầm lấy roi da, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt hắn, giơ bàn tay to, một roi hạ xuống.

Hắn hạ tay xuống, bởi vì vẫn ở trạng thái đông, làn da Tiểu Niếp Thâm giờ phút này cực kì mẫn cảm, một roi này hạ xuống người hắn làm da thịt hắn nhất thời toác ra máy đỏ sẫm chảy ra.

Tiểu Niếp Thâm đau lập tức bính lên, khóc lớn muốn chạy sang bên cạnh, Niếp Nhân Thịnh long trọng bước lên chặn nó, một tay cầm lấy cổ nó, tiểu Niếp Thâm bị bóp cổ nên tiếng khóc không phát ra được.

"Rét lạnh cùng nóng bức có thể rèn tính nhẫn nại rất tốt cho con người, mày phải hoàn thành nó, mày phải biết rằng, mày không phải là con tao, cho nên nhất định phải trả ẩn tình dưỡng dục nhiều năm qua cho tao, Niếp môn là một đầm lầy, mày phải ở đầm lầy này chiến đấu đến cuối cùng, chiến đấu đến thắng mới thôi, sau đó lập công cảm ơn, báo đáp cho tao." Trên mặt Niếp Nhân Thịnh không có cảm giác chút tính người, đôi mắt lạnh như băng làm cho tiểu Niếp Thâm cảm thấy nó so với đại Lũ khối băng kia còn lạnh hơn.

Tiếp theo Niếp Nhân Thịnh đem hắn vứt sang một bên, phân phó một tiếng: "Đem hắn trói lại, tiếp tục."

Vài người đi đến, không đành lòng trói tiểu Niếp Thâm lại, đưa hắn lại thả lại trên khối băng.

Cách đó không xa, mẹ hắn quỳ trên mặt đất, đỡ trên khung cửa, đã khóc sắp ngất...

Nhưng vận mệnh, thật đúng là do tính cách tạo ra...

Sau khi Niếp môn chấm dứt cuộc thi lớn, Niếp Thâm lúc đó chỉ có mười sáu tuổi đang phát sốt cao, kém gần mười giây nữa là có thể hoàn thành, hắn biết đây là ý nghĩa gì.

Đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi, như tro tàn, sườn mắt ghé ra nhìn chỗ Niếp Nhân Thịnh ngồi, nhưng hắn sớm đã không còn ở nơi đó, quy lại chỉ có duy nhất có Niếp Ngân hoàn thành, trong ánh mắt phiếm ra một chút thần sắc khác thường, thật giống như tử thần.

Về nhà, trong lòng hắn có chút không yên, nhưng biểu hiện ở trên mặt không chút thay đổi, một đường êm tai, bọn người hầu cũng không dám cùng hắn nói chuyện, thậm chí rất muốn tránh hắn, vì trên người hắn đã bắt đầu có một loại khí quỷ dị, tĩnh mịch mà khủng bố.


Đi vào phòng mẹ trước, hắn không gõ cửa, trực tiếp đẩy ra, trước mắt cảnh tượng cũng như hắn dự liệu.

Mẹ của hắn vắt khăn ở trên xà ngang, tự sát.

Niếp Thâm đứng ở cửa, cố nén nước mắt, bởi vì lời nói trước đây của Niếp Nhân Thịnh vẫn lưu vào trong lòng hắn giống một loại bóng ma, hắn sợ tất cả đều bắt đầu thêm một lần nữa.

Nhưng mà, vẫn không có được nhịn, một giọt nước mắt từ hai má tái nhợt chảy xuống, đó là giọt nước mắt cuối cùng của hắn.

Đại quản gia từ hành lang bưng một chén canh đi tới gian phòng, đi tới bên cạnh Niếp Thâm, làm cái lễ tiết tính tiếp đón, nhưng Niếp Thâm căn bản không để ý tới hắn, mặt không chút thay đổi, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn mẹ.

Đại quản gia quay đầu lại, sợ hãi, bát canh ở trong tay rơi xuống đất tứ phân ngũ liệt, khóc hô vọt vào phòng, đem thi thể mẹ Niếp Thâm để xuống dưới.

"Vừa rồi chủ nhân đi tới, nói với phu nhân một câu "Các người về sau sẽ có ngày vui", sau đó phu nhân rất không vui, tôi phải đi kêu phòng bếp chuẩn bị một chén canh..." Đại quản gia khóc kể chuyện cho Niếp Thâm nghe.

Niếp Thâm đi đến, quỳ gối đất, đem thi thể mẹ ôm vào trong lòng, lúc này hắn phát hiện trong tay mẹ có một tờ giấy.

Lấy ra rồi mở nó, mặt trên giấy chỉ có một câu ngắn ngủi--

Mẹ thực xin lỗi con, nhưng hay tin tưởng mẹ.

Niếp Thâm cứng ngắc 1 phút, ngẩng đầu, đối với người quản gia đang khóc nói: " Bác có thể đi ra ngoài."

Lúc này, từ xa trên hành lang truyền tới tiếng bước chân không kiên nhẫn, thân ảnh Niếp Nhân Thịnh từ cửa thiểm tiến vào, mái tóc có chút hỗn độn, trên trán hơi hơi có mồ hôi, cổ còn có vết son môi, quần áo không chỉnh tề, giữa hai chân đột ngột... Đều chứng minh vừa rồi hắn làm những chuyện gì.

"Sao ầm ỹ như vậy..." Nói được một nửa, hắn thấy thi thể mẹ Niếp Thâm, không có kinh ngạc, không có cảm thương, chỉ khinh thường cười cười.

Niếp Thâm cũng mỉm cười nhìn bà, nhẹ nhàng nói: "Không có gì."

Niếp Thâm liền ôm lấy mẹ hắn như vậy, trên mặt nhợt nhạt cười, ba ngày ba đêm, không động tĩnh...


...

Niếp Tích ngồi trên ghế gỗ lộ ra vẻ xa hoa tinh xảo, Niếp Thâm rót cho hắn một ly hồng rượu, chất lỏng đặc được rót vào ly thủy tinh, giống như máu tươi.

"Hôm nay muốn hỏi một chút Tích đại ca, mọi chuyện thế nào rồi mà thuận tiện cho hai anh em chúng ta ôn chuyện." Niếp Thâm chậm rãi nói xong, thanh âm thực nhu, lại rất lạnh.

Niếp Tích khinh thường cười cười, nhưng tựa hồ có chút đắc dĩ: "Đừng nói giỡn, chúng ta có cái gì mà nói, chỉ là gần đây gặp chút chuyện."

Niếp Thâm không có phản bác, hắn cũng không có thói quen hay diễn kịch dối trá, nhưng rất lễ tiết, trên mặt tươi cười không nhiều lắm, mà cũng không ít: "Tôi biết Tích đại ca không hề muốn nhúng tay vào chuyện Niếp môn, nhưng tôi đã cứu mọi người nhiều lần như vậy, hay anh hãy đứng về phía tôi."

Niếp Tích không trả lời hắn, cầm chén rượu lên, hai mắt theo chất lỏng đỏ tươi chuyển động, trong đầu có chút suy nghĩ.

Niếp Thâm nhìn ra ý hắn, nhấp một ngụm hồng rượu xong, thử tính hỏi: "Ngân đại ca dù sao đã qua đời rất nhiều năm, anh có tính toán gì không? Lãnh Tang Thanh thật là một cô gái khó tìm."

Một câu này đánh trúng tinh thần Niếp Tích, hắn chậm rãi nâng lên mắt, không hờn giận: "Đừng nói như kiểu cậu rất hiểu Thanh Nhi vậy."

Tính cách, nghe nói có thể quyết định vận mệnh của mỗi người...

"Không được khóc! Không được để nước mắt rơi xuống! Mỗi một giọt nước mắt rơi xuống, tất cả sẽ bắt đầu! Cái thằng dã loại này, mày phải nhớ kỹ, mỗi muỗng cơm mày ăn, uống mỗi ngụm nước miếng, tao là tao bố thí đưa cho mày, muốn bảo toàn được cái tánh mạng nhu nhược của mày, thì hãy thành thành thật thật nghe lời cho tao!" Giọng nói Niếp Nhân Thịnh khàn khàn mà giờ phút này có chút run run, cái tẩu cây thạch nam mộc trong tay bị đập vang lên, sau đó lại lập tức bị ném đi ra ngoài, nện vào đầu Niếp Thâm.

Niếp Nhân Thịnh, đứng hàng thứ năm trong gia tộc Niếp môn, thân thể cường tráng, thâm sâu khó lường, làm cho người ta không thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của hắn, ai ai gặp qua hắn đều có ấn tượng sâu sắc vì đôi mắt, bởi vì đó là một đôi mắt xà.

Tiểu Niếp Thâm chỉ có 8 tuổi, quỳ gối trên một Lũ khối băng lớn, chung quanh tất cả đều thiết bị làm lạnh, "Vù vù" gió lạnh cứ thổi vào người hắn, toàn thân Niếp Thâm lạnh run, môi đã đông lạnh đổi thành màu xanh tím, tràn đầy khó hiểu nhìn Niếp Nhân Thịnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng mà run rẩy, điềm đạm đáng yêu.

"Cái gì là dã loại? Ngài vì sao nói con là dã loại? Ngài vì sao lại trừng phạt con như vậy? Con làm sai cái gì? Ngài vì sao đột nhiên không thương con? Vì sao không hề ôm con?" Liên tiếp nghi vấn từ trong cái miệng nhỏ của Niếp Thâm đưa ra, miệng hắn nói cũng không rõ lắm, đầu lưỡi cũng không lưu loát.

Từ bên người Niếp Nhân Thịnh cầm lấy roi da, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt hắn, giơ bàn tay to, một roi hạ xuống.


Hắn hạ tay xuống, bởi vì vẫn ở trạng thái đông, làn da Tiểu Niếp Thâm giờ phút này cực kì mẫn cảm, một roi này hạ xuống người hắn làm da thịt hắn nhất thời toác ra máy đỏ sẫm chảy ra.

Tiểu Niếp Thâm đau lập tức bính lên, khóc lớn muốn chạy sang bên cạnh, Niếp Nhân Thịnh long trọng bước lên chặn nó, một tay cầm lấy cổ nó, tiểu Niếp Thâm bị bóp cổ nên tiếng khóc không phát ra được.

"Rét lạnh cùng nóng bức có thể rèn tính nhẫn nại rất tốt cho con người, mày phải hoàn thành nó, mày phải biết rằng, mày không phải là con tao, cho nên nhất định phải trả ẩn tình dưỡng dục nhiều năm qua cho tao, Niếp môn là một đầm lầy, mày phải ở đầm lầy này chiến đấu đến cuối cùng, chiến đấu đến thắng mới thôi, sau đó lập công cảm ơn, báo đáp cho tao." Trên mặt Niếp Nhân Thịnh không có cảm giác chút tính người, đôi mắt lạnh như băng làm cho tiểu Niếp Thâm cảm thấy nó so với đại Lũ khối băng kia còn lạnh hơn.

Tiếp theo Niếp Nhân Thịnh đem hắn vứt sang một bên, phân phó một tiếng: "Đem hắn trói lại, tiếp tục."

Vài người đi đến, không đành lòng trói tiểu Niếp Thâm lại, đưa hắn lại thả lại trên khối băng.

Cách đó không xa, mẹ hắn quỳ trên mặt đất, đỡ trên khung cửa, đã khóc sắp ngất...

Nhưng vận mệnh, thật đúng là do tính cách tạo ra...

Sau khi Niếp môn chấm dứt cuộc thi lớn, Niếp Thâm lúc đó chỉ có mười sáu tuổi đang phát sốt cao, kém gần mười giây nữa là có thể hoàn thành, hắn biết đây là ý nghĩa gì.

Đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, mặt không chút thay

đổi, như tro tàn, sườn mắt ghé ra nhìn chỗ Niếp Nhân Thịnh ngồi, nhưng hắn sớm đã không còn ở nơi đó, quy lại chỉ có duy nhất có Niếp Ngân hoàn thành, trong ánh mắt phiếm ra một chút thần sắc khác thường, thật giống như tử thần.

Về nhà, trong lòng hắn có chút không yên, nhưng biểu hiện ở trên mặt không chút thay đổi, một đường êm tai, bọn người hầu cũng không dám cùng hắn nói chuyện, thậm chí rất muốn tránh hắn, vì trên người hắn đã bắt đầu có một loại khí quỷ dị, tĩnh mịch mà khủng bố.

Đi vào phòng mẹ trước, hắn không gõ cửa, trực tiếp đẩy ra, trước mắt cảnh tượng cũng như hắn dự liệu.

Mẹ của hắn điếu ở trên xà ngang, tự sát.

* tôi nghĩ bà ấy treo cổ tự tử.

Niếp Thâm đứng ở cửa, cố nén nước mắt, bởi vì lời nói trước đây của Niếp Nhân Thịnh vẫn lưu vào trong lòng hắn giống một loại bóng ma, hắn sợ tất cả đều bắt đầu thêm một lần nữa.

Nhưng mà, vẫn không có được nhịn, một giọt nước mắt từ hai má tái nhợt chảy xuống, đó là giọt nước mắt cuối cùng của hắn.

Đại quản gia từ hành lang bưng một chén canh đi tới gian phòng, đi tới bên cạnh Niếp Thâm, làm cái lễ tiết tính tiếp đón, nhưng Niếp Thâm căn bản không để ý tới hắn, mặt không chút thay đổi, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn mẹ.

Đại quản gia quay đầu lại, sợ hãi, bát canh ở trong tay rơi xuống đất tứ phân ngũ liệt, khóc hô vọt vào phòng, đem thi thể mẹ Niếp Thâm để xuống dưới.


"Vừa rồi chủ nhân đi tới, nói với phu nhân một câu "Các người về sau sẽ có ngày vui", sau đó phu nhân rất không vui, tôi phải đi kêu phòng bếp chuẩn bị một chén canh..." Đại quản gia khóc kể chuyện cho Niếp Thâm nghe.

Niếp Thâm đi đến, quỳ gối đất, đem thi thể mẹ ôm vào trong lòng, lúc này hắn phát hiện trong tay mẹ có một tờ giấy.

Lấy ra rồi mở nó, mặt trên giấy chỉ có một câu ngắn ngủi--

Mẹ thực xin lỗi con, nhưng hay tin tưởng mẹ.

Niếp Thâm cứng ngắc 1 phút, ngẩng đầu, đối với người quản gia đang khóc nói: " Bác có thể đi ra ngoài."

Lúc này, từ xa trên hành lang truyền tới tiếng bước chân không kiên nhẫn, thân ảnh Niếp Nhân Thịnh từ cửa thiểm tiến vào, mái tóc có chút hỗn độn, trên trán hơi hơi có mồ hôi, cổ còn có vết son môi, quần áo không chỉnh tề, giữa hai chân đột ngột... Đều chứng minh vừa rồi hắn làm những chuyện gì.

"Sao ầm ỹ như vậy..." Nói được một nửa, hắn thấy thi thể mẹ Niếp Thâm, không có kinh ngạc, không có cảm thương, chỉ khinh thường cười cười.

Niếp Thâm cũng mỉm cười nhìn bà, nhẹ nhàng nói: "Không có gì."

Niếp Thâm liền ôm lấy mẹ hắn như vậy, trên mặt nhợt nhạt cười, ba ngày ba đêm, không động tĩnh...

...

Niếp Tích ngồi trên ghế gỗ lộ ra vẻ xa hoa tinh xảo, Niếp Thâm rót cho hắn một ly hồng rượu, chất lỏng đặc được rót vào ly thủy tinh, giống như máu tươi.

"Hôm nay muốn hỏi một chút Tích đại ca, mọi chuyện thế nào rồi mà thuận tiện cho hai anh em chúng ta ôn chuyện." Niếp Thâm chậm rãi nói xong, thanh âm thực nhu, lại rất lạnh.

Niếp Tích khinh thường cười cười, nhưng tựa hồ có chút đắc dĩ: "Đừng nói giỡn, chúng ta có cái gì mà nói, chỉ là gần đây gặp chút chuyện."

Niếp Thâm không có phản bác, hắn cũng không có thói quen hay diễn kịch dối trá, nhưng rất lễ tiết, trên mặt tươi cười không nhiều lắm, mà cũng không ít: "Tôi biết Tích đại ca không hề muốn nhúng tay vào chuyện Niếp môn, nhưng tôi đã cứu mọi người nhiều lần như vậy, hay anh hãy đứng về phía tôi."

Niếp Tích không trả lời hắn, cầm chén rượu lên, hai mắt theo chất lỏng đỏ tươi chuyển động, trong đầu có chút suy nghĩ.

Niếp Thâm nhìn ra ý hắn, nhấp một ngụm hồng rượu xong, thử tính hỏi: "Ngân đại ca dù sao đã qua đời rất nhiều năm, anh có tính toán gì không? Lãnh Tang Thanh thật là một cô gái khó tìm."

Một câu này đánh trúng tinh thần Niếp Tích, hắn chậm rãi nâng lên mắt, không hờn giận: "Đừng nói như kiểu cậu rất hiểu Thanh Nhi vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận