Niếp Môn

Ấm áp của rạng sáng đột nhiên lạnh đi, xa xa mặt biển bằng phẳng, ánh sáng mặt trời vừa dâng lên tuy là nhìn như một đoàn hỏa, nhưng lại không mang theo độ ấm.

Ánh sáng này, xuyên qua cốc thủy tinh có chân dài, dừng ở bên trong ly hồng rượi, làm chén hồng rượi đổi thành màu đen, lại phiếm đi giống như vô u hồng, làm cho người ta cảm giác có một loại u buồn.

Bưng chén rượu lên, biểu hiện trên khuôn mặt không giống như ly rượi cũng như tâm tư thật.

Đôi mắt Niếp Ngân thấp xuống, đồng tử tràn ngập suy tư, không biết cố ý hay vô tình chớp lên cốc thủy tinh có chân dài, chất lỏng bên trong ly thuận theo kim đồng hồ nhộn nhạo, nhưng cảm giác mạt sầu khổ lại không thể thoát ra.

"Thanh Nhi... Cô ấy có khỏe không?" Niếp Ngân đáp lại Niếp Tích một câu, thanh âm có vẻ như khàn khàn.

Nghe thấy lời nói của đại ca, Niếp Tích ngẩn ra, nhưng không giật mình nhiều, hắn đã sớm đoán được đại ca sở dĩ không quay về, thì 90% là không biết đối mặt với người mình yêu như thế nào.

Cảm xúc hắn cũng đột nhiên lạnh xuống, biểu hiện trên mặt trở nên thực bình tĩnh, ba năm đến nay, hoặc là sớm hơn một chút, trong nội tâm hắn thâm căn cố đế kia lại rối rắm, ban đầu thấy đại ca vội vàng cùng kích động, bị đè nén xuống, nhưng ở giờ khắc này, phân rối rắm này lại bừng lên gấp bội.


Hai tròng mắt hắn ở đáy mắt không tự giác xẹt qua một vòng tròn, cũng có chút suy nghĩ, hai tay khoát lên khung lan can, ngắm nhìn phương xa, nặng nề nói một câu: " Không phải anh ở nghĩa địa đã gặp qua cô ấy sao?"

Niếp Ngân không tự giác mà nâng hai mắt lên, nhưng lập tức lại chậm rãi hạ xuống, thấp giọng nói: "Em biết?"

Niếp Tích dài thở dài một hơi, nhưng trên mặt cũng không phải là sáng lên: "Nếu không bởi vì em đã biết chuyện này, em sẽ không thể nhận thấy được anh còn sống."

Niếp Ngân không nói gì, hai điều mày kiếm chậm rãi nhảy lên, bên trong đồng tử tràn ngập tưởng niệm, rối rắm tưởng niệm, tưởng niệm lại đau ở trong lòng nhưng không cách nào biểu đạt đi ra ngoài.

"Anh còn đã biết em thích Thanh Nhi." Ngữ khí Niếp Tích có chút đông cứng.

Niếp Ngân: "..."

"Hơn nữa em lấy thân phận của em, thổ lộ với Thanh Nhi." Niếp Tích cũng không có chờ đợi Niếp Ngân đáp lại, tiếp tục nói.

Niếp ngân: "..."

"Là anh hại chết cha mẹ Thanh Nhi, là anh hại chết bọn họ." Niếp Tích cố ý lặp lại điều đó một lần nữa, lúc này hai tay hắn gắt gao nắm lấy thanh vịn.

Niếp Ngân: "..."

Tuy Niếp ngân vẫn không nói gì như cũ, nhưng nghe Niếp Tích nói xong câu vừa rồi kia, vết sẹo trong lòng lại đau lại lạnh, như bị lại đông cứng.

Niếp Tích xoay người mạnh lại đối mặt với đại ca, cảm xúc lại kích động lên, nhưng còn vẫn duy trì thái độ bình thường, nghiêm khắc nói: "Là vì trong lòng anh vẫn day dứt hại chết cha mẹ Thanh Nhi, anh không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào, cho nên anh vẫn trốn ở chỗ này không muốn trở về, anh sợ nhìn thấy cô ấy! Anh luôn luôn thầm quan sát mọi người, biết em yêu Thanh Nhi, anh lại ngại mà vẫn không thổ lộ, cho nên anh sẽ không biết nói là cố ý hay là trùng hợp cùng ở trước bia mộ gặp Thanh Nhi, cũng lấy thân phận của em thổ lộ với Thanh Nhi, hy vọng có thể thành toàn cảm tình của em cùng Thanh Nhi, đến nỗi ngay cả em cũng không có thể gặp, anh hy vọng bọn em có thể không hề cố kỵ ở bên nhau! Chính là cái dạng này sao?"


Niếp Ngân yên lặng nghe, xác thực, trong lòng hắn luôn luôn giãy dụa ý nghĩ gì đều bị Niếp Tích biết, hắn có chút táo ý, nhấc gáy lên uống cạn ly hồng rượu, ý vị thâm trường nhìn Niếp Tích, chậm rãi hít một câu: "Anh làm sai sao?"

Niếp Tích nhìn thẳng hai mắt đại ca, trong mắt có suy tư, nhưng chôn dấu rất sâu, cắn chặt răng, sau đó hỏi ra một tiếng: "Anh vẫn yêu Thanh Nhi thật nhiều, đúng không?" Ngữ khí có một tia khiếp ý.

Ánh mắt Niếp Ngân đã hóa nồng không ra, không có trốn tránh ánh mắt Niếp Tích, cũng đối diện với hắn: "Vấn đề này quan trọng sao?"

Tuy rằng đại ca không có trả lời nghi vấn của hắn ngay, nhưng Niếp Tích đã chiếm được đáp án khẳng định, hắn chậm rãi cúi đầu, hai con ngươi ở trong hốc mắt thong thả, từ ánh mắt có thể nhìn ra trong nội tâm hắn mãnh liệt đấu tranh, thường thường hắn giương mắt nhìn gương mặt đại ca.

Sau đó từ trong người lấy ra hai điếu xì gà thượng đẳng, đem một điếu đến trước đại ca, một ngụm uống cạn chén hồng rượu của mình, châm xì gà, ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ đau thương cùng bi thương.

"Không có gì có quan trọng, nếu còn yêu cô ấy, trở về đi gặp cô ấy đi." Niếp Tích lạnh nhạt nói một câu, nhưng nói cũng là từ trong cổ họng bài trừ ra.

Niếp Ngân không nói gì, nhắm lại hai mắt cất giấu rất nhiều ẩn nhẫn, rất nhiều vô lực, rất nhiều không cam lòng, lại có rất nhiều xúc động, làm sao không muốn lập tức nhìn thấy Lãnh Tang Thanh, làm sao không muốn gắt gao ôm cô vào trong ngực vĩnh viễn cũng không buông ra, nhưng hoàn cảnh của hai người lúc đó không thể không xa cách, thật sự quá sâu, quá rộng.

Niếp Tích liếc mắt nhìn đại ca một cái, hai tròng mắt ở đáy mắt nhẹ nhàng nhất hoa, đầu lưỡi liếm liếm môi, rồi lại hạ môi, tràn ngập bất đắc dĩ nói một tiếng: "Nhưng, Thanh Nhi tựa hồ rất để ý đến chuyện cha mẹ cô ấy, dù sao đại ca là hung thủ hại chết bọn họ."


Lặp lại lần thứ ba! Ba năm Niếp Ngân cố gắng bình phục hối hận, giờ phút này dưới đáy lòng không kiêng nể gì một cỗ phiền não và hối hận đều lan tràn ra.

Niếp Tích ngắm liếc mắt một cái nhìn biện hiện của đại ca, sau đó lại dài thở dài một hơi, đau khổ nói: "Ba năm nay có lẽ anh thường xuyên đang âm thầm thăm cô ấy, nhưng em vẫn bồi ở bên cạnh cô ấy, bi thống của cô, đáng thương của cô, em vẫn thấy, mỗi lần cô nhớ tới mẹ, loại thương tâm đó muốn chết thật sự làm cho em thực đau lòng. Chậm rãi, em cẩn thận chiếu cố cô ấy, làm cô vui, tâm tình của cô dần dần tốt lên, hơn nữa cũng rất ít khi nhớ đến những chuyện thương tâm trước đây. Cũng chính là trong lúc đó, em dần dần yêu thương cô ấy, cô ấy cũng dần dần đã ỷ lại vào em. Bất quá tất cả những điều đó vì cô ấy hoàn toàn nghĩ anh đã chết, hiện tại nếu anh còn sống, em sẽ chủ động rời đi, dù sao ở trong lòng em vẫn coi trọng tình anh em hơn."

Hai mắt Niếp Ngân đã gắt gao trói chặt, cấp tốc hô hấp tựa hồ muốn điều tiết đau đớn trong lòng, chua sót cười cười, sau đó khàn khàn thấp giọng nói: "Em đi về trước đi, anh sẽ bảo người đưa em về, anh muốn mình yên lặng một chút... Còn nữa... Chăm sóc Thanh Nhi thật tốt..."

Niếp Tích không cự tuyệt, gật đầu cáo biệt đại ca, đi lên cửa sân bay, mở cửa phía sau ra, quay đầu nhìn đại ca, có chút giãy dụa, lại muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn phải nuốt trở lại, hai mắt hiện lên một tia ánh sao.

Thái dương đã hoàn toàn đã lên cao...

Trên sân bay chỉ còn lại có một bóng dáng Niếp Ngân...

Lâu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận