Niếp Môn

Sau khi Lãnh Tang Thanh rời đi, trong phòng chỉ còn hai người đàn ông.

Niếp Tích để cửa phòng bệnh khe khép hở, nhìn thấy Lãnh Tang Thanh đi vào thang máy, quay đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa, nhưng nó khác với nụ cười xấu xa của ngày xưa, nhìn qua làm cho người ta kinh sợ.

Niếp Thâm vẫn híp mắt cười như cũ, nhưng nhìn thấy biểu hiện trên mặt Niếp Tích, trong mắt hắn hiện lên một phần suy tư.

"Vì sao muốn vào bệnh viện này? Vài năm nay nghe hương vị độc thủy, nghe đến nghiện sao?" Niếp Thâm nói trước một câu râu ria, thực rõ ràng mục đích này nhưng vẫn thử tâm tư Niếp Tích.

"Biết rõ còn cố hỏi." Niếp Tích thực không kiên nhẫn trả lời, nhưng cũng không có địch ý, hỏi tiếp: " Làm sao cậu có thể tới nơi này?"

"Suy nghĩ là có thể hiều ý của anh." Niếp Thâm trả lời đơn giản, nói thẳng chủ đề.

"Ý nghĩ của tôi?" Đuôi lông mày Niếp Tích nhướm lên, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Niếp Thâm, lại họa xuất quỷ dị cười xấu xa, bình tĩnh nói: "Ý nghĩ của tôi ở trong điện thoại không phải đã nói rất rõ sao?"

Niếp Thâm gãi gãi đầu, khóe mắt hạ xuống, hai bên mi hơi hơi nhướm lên, khuôn mặt này là hắn theo Niếp Tích quen biết đến bây giờ, trừ bỏ mỉm cười, thì muốn gặp một khuôn mặt biểu tình khác của hắn là rất khó, đại đa số bình thường, ngũ quan hắn đều như được khắc trên mặt, cũng không động một chút.

"Anh tính trở về Niếp môn?" Suy tư sau một lát, Niếp Thâm khôi phục nụ cười kia, không nhanh không vội nói, đồng tử thâm màu xám ở chỗ sâu trong kia, vĩnh viễn làm cho người ta đoán không ra đang nghĩ gì.


Niếp Tích đứng ở cửa sổ, ánh mắt nhìn về phương xa, cười lạnh một tiếng: "Đây là nguyện vọng của cha, cha vẫn muốn đem những hỗn độn không chịu nổi của Niếp môn quản lí thật tốt, tôi thân là con, phải hoàn thành tâm nguyên của cha còn tiếc nuối trên đời, cũng có thể sớm làm như vậy, chẳng qua ba năm nay luôn xử lý một ít chuyện tư, không có tinh lực quản tới, bất quá tôi nghĩ hiện giờ tôi đã chuẩn bị tốt."

"Anh thật sự là nghĩ như vậy sao?" Niếp Thâm nhìn thẳng Niếp Tích, ánh mắt không có rời hắn.

Niếp Tích chậm rãi xoay người, hai mắt nâng lên, đối diện ánh mắt Niếp Thâm, không có ý tránh né: "Đương nhiên là thật, như vậy cũng không uổng trong khoảng thời gian này cậu làm bạn với tôi, hai anh em chúng ta liên thủ, hẳn là không có chuyện gì làm không được."

Mặt Niếp Thâm không chút thay đổi, cùng Niếp Tích đối diện, hai người trầm mặc một lát.

"Sao? Cậu không tin được tôi? Tôi đã nhận lời luôn ở bên cậu giựt giây." Niếp Tích mở miệng trước, đánh vỡ suy nghĩ quay cuồng trong đầu.

"Tuyệt đối sẽ không! Thật cao hứng anh có thể trở về, hiện tại Niếp môn thành thế này ai cũng không muốn, anh em gia tộc chúng ta vốn không nên tan rã, anh trở về sẽ có hơn một phần lực, tôi tin tưởng tất cả sẽ càng ngày càng tốt." Niếp Thâm lắc lắc đầu, nhưng bên trong ánh mắt càng thêm thâm thúy.

Trong lúc đó quan hệ của hai người tựa hồ đột nhiên tốt lên rất nhiều, nhưng loại đột nhiên tăng mạnh này, làm cho trong lòng Niếp Thâm nghi ngờ lớn, bất quá cũng không có tạo thành ảnh hưởng lớn trong lòng hắn.

"Trước đó, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi một chuyện." Niếp Tích vòng vo nói.

"A? Còn có chuyện gì là tôi có thể làm được, anh lại làm không được?" Niếp Thâm tựa hồ cảm thấy thật hứng thú hỏi.

Niếp Tích dừng một chút, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng đôi mắt phá lệ lóe lên, nhìn nhìn không gian ngoài cửa sổ, lại chạy đi nhìn ra xa xa, quay đầu lại nói với Niếp Thâm: "Giúp tôi lấy danh nghĩa của cậu mua bệnh viện này, sau đó hủy bỏ viên công nhà trọ."

Nói xong, hắn châm một chi xì gà, hít sâu một ngụm, sương khói bốc lên chặn ánh mắt hắn.

"Không hơn?" Niếp Thâm xác định một chút, nhưng cũng không có hỏi vì sao phải làm việc này.

Niếp Tích suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Đem bốn phía bệnh viện này trong 40 phút hủy phòng thuê, tất cả phòng thuê hủy hết, cậu cứ xử lý tùy tiện, chỉ cần không còn phòng thuê là tốt."

Niếp Thâm thực đoán được rõ ý đồ của Niếp Tích, lại cười cười, cũng không nói thêm gì, xoay người đi ra ngoài cửa.

Đẩy cửa ra, hắn ngừng một chút, quay đầu lại nhìn nhìn Niếp Tích, thử tính hỏi một câu: "Hôm nay, anh tựa hồ không giống thường ngày."


Niếp Tích đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu cũng không có quay lại, thản nhiên nói: "Thời tiết không phải cũng có lúc chuyển biến sao?"

Niếp Thâm không có nói nữa, đi ra ngoài cửa, lúc đi đến đại sảnh lầu một, hắn lấy điện thoại ra.

"Điều tra cho tôi Niếp Tích đi tới chỗ nào, gặp qua người nào."

--------------------------

Mặt trời chói chiếu vào đầu, làm chỗ ngồi nóng bỏng, tuy có rừng cây lớn, bốn phía lại đều là hải dương, nhưng độ ấm trên đảo vẫn giống như ở lò vi sóng.

Trong rừng, nhóm sát thủ đang bắt chước thực chiến huấn luyện, nội dung huấn luyện đưa ra là ở trong rừng này tìm người, cũng tận khả năng đánh tới người đó.

Tuy bọn họ tẫn hết năng lực của mình, dùng ý thức cứng cỏi, nhưng không ai cho rằng thật sự có thể hoàn thành cái nhiệm vụ này, vì mục tiêu là chủ thượng đại nhân của bọn họ, Niếp Ngân.

Hai mươi sát thủ đã tim ước chừng khoảng 5 giờ, lại vẫn không có phát hiện tung tích Niếp Ngân như cũ, mà đến bây giờ thôi, ban đầu có hai mươi người mà giờ chỉ còn sáu người, còn lại đều đã bị Niếp Ngân âm thầm bắt giết chết, bị trục xuất.

Còn lại sáu người kia không dám lại tản ra, chặt chẽ ở cùng nhau, ở một chỗ một chỗ tìm kiếm, mà Niếp Ngân ẩn vào trong một góc, có chút không chịu thua kém âm thầm quan sát mỗi người.

Lại qua một thời gian, Niếp Ngân càng ngày càng bực mình mãnh liệt, đơn giản là lộ thân phận của mình, sáu cái người kia nhìn thấy mục tiêu, cùng nhau vọt lên, mà không đến 3 phút, tất cả đều bị Niếp Ngân đánh ngã trên mặt đất, người người mặt mũi bầm dập, thống khổ rên rỉ.


Huấn luyện chấm dứt, toàn bộ không qua.

Niếp Ngân thực không kiên nhẫn đi về phòng mình, tất cả mọi người im lặng, không dám nhiều lời, mọi người đều thực cảm giác rõ tâm tình của chủ thượng mấy ngày nay đều không tốt.

Ở trong phòng tắm nước chảy vào thân thể, bọt nước từ trên da thịt hắn chảy xuống, cổ màu đồng, góc cạnh rõ ràng, to lớn thon dài, còn có cái lưng tam kia có một vết thương vô cùng sâu, đây là vết thương ba năm đó do nổ mạnh nên bị lưu lại trên người hắn.

Ra phòng tắm, hạ nhân đã cung kính chờ, cầm trong tay một phần tư liệu, nhìn thấy chủ thượng đại nhân đi ra, chạy nhanh đem tư liệu đưa đến trước mặt hắn.

"Đây là cái gì? Không quan trọng thì bỏ đi." Niếp Ngân cũng không có ý muốn xem tư liệu.

"Ách... Là người liên lạc truyền tin đến vì nhiệm vụ." Hạ nhân cũng biết tâm tình của Niếp Ngân, cho nên nói chuyện thật cẩn thận.

"Lấy đi! Các người tự mình xử lý." Niếp Ngân cự tuyệt.

"Chủ thượng đại nhân, người này có vẻ đặc thù, tôi cảm thấy ngài vẫn nên tự mình xem thì tốt hơn." Hạ nhân tuy khó có thể mở miệng, nhưng vẫn là kiên trì nói.

Niếp Ngân không nói gì, dùng khăn chà lau tóc, hạ nhân thực hiểu rõ ý chủ thượng đại nhân mình, mở tư liệu ra nói: "Mục tiêu tên là Niếp Thâm, đây là ảnh chụp của hắn ta...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận