Niếp Môn

Cô giúp đẩy Niếp Hoán đi tới bên giường, Niếp Noán tràn ngập bi thương, lại mang theo vài phần thản nhiên nhìn cha mình. “Cha tôi, thật hiền lành.”

Niếp Ngân nhìn thoáng qua Niếp Nhân Thế im lặng nằm ở trên giường, lúc này hắn đã không còn dữ tợn như lúc trước, im lặng đắc tượng một ông lão giả ngủ:“Đối với anh vậy thôi.”

“Vậy cái này đã đủ rồi, không phải sao?”

Niếp Hoán bắt lấy tay Niếp Ngân đặp lên thi thể Niếp Nhân Thế, tình cảnh này làm cho người ta không thể cảm thấy ấm áp, có một nhân vật là thi thể. Niếp Ngân không nói gì, thong dong nhìn Niếp Hoán, phỏng đoán ý đồ của hắn. “Tính đứng lên, tôi hẳn là ca ca của anh đấy.”

Niếp Hoán cố hết sức ngẩng đầu nhìn Niếp Ngân, giọng điệu bằng phẳng. Niếp Ngân thấp mắt nhìn Niếp Hoán, trên khuôn mặt không có chút cảm giác thân cận:“Trên lễ tang, anh hình như đã quên chuyện này.”

“A!”

Niếp Hoán cười khổ một tiếng, nói tiếp:“Ngày đó là tôi có lỗi khổ riêng, nếu không tôi cũng không có cơ hội có thể ở nơi này cùng ngươi nói chuyện.”

Ánh mắt Niếp Ngân lạnh như băng, thanh âm trầm thấp:“Tôi không biết anh có tư cách gì hoặc điều kiện gì mà muốn tôi nghe chuyện của anh.”


Niếp Hoán bất đắc dĩ cúi đầu cười: “Ai đều nói thân thủ Niếp Ngân điêu luyện như dã thú hung ác, bất quá tôi thấy anh đáng sợ nhất là ở trí tuệ. Ha ha, vì tỏ thành ý tôi cho cậu xem, đây không phải lợi thế mà là thành ý của tôi.”

Nói xong, hắn ấn một cái nút trên xe lăn,“Tít”

một tiếng, hắn nói:“Tôi không đi, phiền cậu tới đó một chút, tôi ở phòng với cha.”

Đôi mày kiếm của Niếp Ngân căng thẳng, quay đầu nhìn cửa đi tới, hắn đi đến nghe thấy tiếng thở dốc, hắn có thể cảm giác được càng đi đến lòng hắn càng bất an. Không tới hai phút, khi đi vào hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mà quen thuộc, xuất hiện ở tại tầm mắt của Niếp Ngân. Cô cúi đầu, trong tay đang cầm một cái khay, mặt trên khay có cái gì đó gắn vào, xem bộ dạng cô bây giờ thật cảm thấy xót xa, thân hình mảnh khảnh so với lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô rõ ràng đã gầy đi,trên khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi đã không nhìn thấy sự cường quật như xưa, hai mắt vô thần che kín tơ máu. Lãnh Tang Thanh? Nhìn thấy nơi này, trong lòng Niếp Ngân kích động, một cỗ cảm giác trong lòng hắn nổi lên, cứ mặc Niếp Ngân cưỡng chế đi xuống, hai hốc mắt hắn phiến hồng lên. Lãnh Tang Thanh không chút để ý ngẩng đầu lên, lại phát hiện một gương mặt quen thuộc, trong lòng cô nhất thời mênh mông mở to hai mắt nhìn hắn, lại cẩn thận nhìn rõ có thể nhận rõ đôi môi của cô run run, cái khay trong tay rớt xuống. Niếp Ngân cố hết sức che dấu ở cảm giác trong lòng, bày ra bộ mặt biểu tình với Lãnh Tang Thanh. “Là tôi, nha đầu chết tiệt này.”

Nghe được giọng nói của Niếp Ngân, Lãnh Tang Thanh hoàn toàn buông lỏng nước mắt, nước mắt chảy ra như vỡ đê, cô kích động chạy tới bên Niếp Ngân lập tức ôm lấy hắn, tuy rằng tách ra không lâu, nhưng tại đây với loại tình cảnh này, Lãnh Tang Thanh cảm giác như đã trải qua một thế kỷ, giống như một người bị lưu đày tới sa mặc, vô ý vô tứ dựa vào. Mà lúc này, lại tự vào người đàn ông bên cạnh, cảm giác trong lòng cô an toàn vô cùng. Cô ôm Niếp Ngân, nhưng hắn không có ôm lại cô hai tay vẫn để im như cũ. Hắn từng nghĩ tới một vạn loại hình huống khi gặp lại Lãnh Tang Thanh, hẳn sẽ có phản ứng, nhưng hiện tại, lại ngay cả một loại biểu tình cũng không có, chính là hắn đang cố nén, chính hắn cũng không rõ đến tột cùng là cái gì phải nhịn, vì cái gì. Niếp Ngân xoay người lại, hung tợn với Niếp Noán gầm nhẹ nói:“Các người đã làm gì cô ấy? Sao lại tiều tuy đến thành thế này?”

Niếp Hoán lạnh nhạt nhìn Niếp Ngân, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn lại:“Chúng tôi không có làm gì cô ấy, mà làm gì cô ấy là cậu, không phải sao?”

Một câu, làm cho Niếp Ngân lúc này không còn phẫn nộ. Ở trong mật thất. Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh lại gặp nhau. Chia lìa không được bao lâu, nhưng hai người bọn họ cảm giác khoảng cách thật lâu, thời gian này đều để lại dấu vết ở trên mặt Lãnh Tang Thanh rõ ràng. Ôm chặt lấy Niếp Ngân khóc một trận, vẫn như cũ cô ngừng khóc thút thít, điều chỉnh chút cảm xúc của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào quần áo Niếp Ngân cọ đi cọ lại một hồi, lau khô nước mắt, bộ dạng đáng yêu giống như con mèo Ba Tư tiến vào trong lòng chủ nhân. Niếp Ngân không có ngăn cản, cũng không mất kiên nhẫn, chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống nhìn cô, lẳng lặng hít vào thở ra hưởng thụ hương thơm trên cơ thể cô, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độ cơ thể do thân hình mềm mại, sự cảnh giác hoàn toàn nới lỏng xuống dưới. Lãnh Tang Thanh lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, lấy tay vuốt ve quần áo Niếp Ngân trên chỗ vừa bị nước mắt mình làm ước và nhàu, yếu ớt nói:“Anh nói anh có bao nhiêu chán ghét, không muốn tôi bên anh mà sao lại trở về?”

Niếp Ngân cúi đầu xuống nhìn quần áo mình, không nói gì, đáy mắt hiện lên một tia hối hận. Đột nhiên, Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu lên, nhìn mặt Niếp Ngân,đôi mắt đẹp lộ ra vẻ khó hiểu:“Đúng rồi, sao anh lại tới đây, sao anh biết nơi này? Nhưng lần trước ở trong mật thất, cảm giác anh cũng không quen tất hoàn cảnh nơi mà.”


Niếp Ngân nhìn cô, ánh mắt có chút không kiên nhẫn. Lãnh Tang Thanh vẫn đang nói như cũ:“Tôi cũng không có nghĩ đến sẽ bị nhốt vào trong này, thế nhưng còn có một cửa vào bí mật sẽ đi đến một gian phòng khác, tôi còn suy nghĩ nơi này có thể còn có một cái cửa vào, đi vào mới biết mật thất này càng này càng thần bí.”

Lúc này hàng lông mày của Niếp Ngân nhíu lại, có chút không vừa ý:“Sao nói nhiều như vậy? Từ khi nào em thích nói nhiều như vậy?”

Lãnh Tang Thanh quật cường nhìn Niếp Ngân, đối với lời nói của Niếp Ngân trong lòng cô rất bất mãn:“Còn anh thì sao bây giờ mới chụi nói một câu, tôi bị cuốn vào ba cái đề tài này nên mới vậy thôi nói cho anh hiểu ra. Bằng không tôi sẽ thực lo lắng, anh biết không?”

Niếp Ngân ngẩn ra, khóe môi gợn sóng, sủng nịch nhìn Lãnh Tang Thanh, sự sủng nịch này, chính hắn cũng không biết:“Nhìn thấy là tôi không phải tốt lắm sao? Chẳng lẽ không nên nói chuyện để chứng minh mình không phải đang nằm mơ sao?”

Lãnh Tang Thanh cười ấm áp, cái trán ở trên ngực Niếp Ngân. “Lãnh tiểu thư xinh đẹp, giờ khắc gặp lại ngọt ngào này có thể hoãn lại một chút không?”

Niếp Hoán ở một bên rốt cục đã mở miệng. Lãnh Tang Thanh quay đầu nhìn Niếp Hoán, thực miễn cưỡng cười cười:“Đương nhiên có thể, bất quá mặc kệ các người có đồng ý hay không, tôi nghĩ muốn ở tại chỗ này.”

Niếp Hoán im lặng, sau đó cảm khái nói:“ Tinh thần Lãnh tiểu thư so với lúc trước hình như khả hơn nhỉ, giống như con cá gặp lại nước.”


Lãnh Tang Thanh cúi đầu, trên khuôn mặt trắng nõn có chút phiếm hồng:“Câm miệng của anh lại đi, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với chúng tôi đấy.”

Niếp Ngân nhìn không khí của hai người giống như bạn bè, trong lòng trầm xuống, dưới đôi chim ưng cất giấu thâm thúy. “Niếp Hoán, anh quả nhiên không đơn giản.”

Hắn thối lui đến phía sau sô pha ngồi kéo Lãnh Tang Thanh ngồi cạnh mình. Lãnh Tang Thanh có chút cảm giác được lời nói của Niếp Ngân không hờn giận, lập tức giải thích nói:“Ngân, hắn kỳ thật cũng không giống chúng ta nghĩ đâu.”

Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, hưng ý dạt dào nhìn Niếp Hoán: “ Em cho là vậy, nhưng ở trong Niếp môn không có ai là người tốt, là tuyệt đối.”

Niếp Hoán bất đắc dĩ lắc lắc đầu:“Như vậy, Niếp Ngân, hiện tại chúng ta có thể nhờ cậu một chút không.”

Niếp Ngân mặc không lên tiếng, trong lòng hắn thực hiểu được, nếu đồng ý chỉ đem lại trắc trở cho mình thôi, chuyện Niếp Hoán nhớ tuyệt đối không đơn giản. Niếp Hoán thấy hắn không có ý cự tuyệt, đắc ý nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại chợt dần hiện ra lên vẻ sắc bén, cho dù người hắn chưa khỏi vẫn còn suy yếu thân thể, nhưng cũng phá lệ hàn khí bức người, giây phút này không gian trong căn phòng bỗng chở lên lạnh đi. “Chúng ta cũng không nên vô tình, tôi đi thẳng vào vấn đề, tôi hy vọng cậu giúp toi đối phó Rawson.”

Lời vừa nói ra, Lãnh Tang Thanh như hít một ngụm khí lạnh, hai bàn tay nắm chặt cánh tay Niếp Ngân. Niếp Ngân nghe xong hắn nở nụ cười, tiếng cười mang theo một hương vị không ít châm chọc.“Đường đường người đứng đâu Niếp môn, sao lại nhờ người khác giúp đỡ đối phá với quản gia của mình? Niếp môn khi nào thì đã đến mức trình độ này.”

Niếp Hoán nghiêm túc, nhìn thẳng Niếp Ngân:“Hy vọng cậu có thể giúp được tôi.”


Niếp Ngân bình tĩnh nhìn nhìn thẳng Niếp Hoán:“Vì sao là tôi?”

“Bởi vì cậu giết cha tôi.”

Ánh mắt Niếp Hoán cũng không có nhượng ý ( nhân nhượng). Lãnh Tang Thanh mất hứng đứng lên, tràn đầy phẫn ý chỉ vào Niếp hoán:“Chúng ta nói nhiều như vậy, ngươi không phải cũng thừa nhận cha ngươi không phải Niếp Ngân giết sao? Sao ngươi lạị lật lọng?”

Niếp Hoán kiên định nhìn Lãnh Tang Thanh:“Sự thật chân tướng là một chuyện, ta nói chân tướng lại là một chuyện khác, Lãnh tiểu thư, ta hy vọng ngươi có thể lý giải lỗi khổ của ta.”

Lãnh Tang Thanh vừa muốn phản bác, lại bị Niếp Ngân kéo lại. “Nếu ở trong này, cậu phải hiểu được, tôi thực dễ dàng có thể dàng hủy được cái sự thật trong miệng anh.”

Niếp Ngân không lưu tình chút nào đáp lại. Đáy mắt Niếp Noán hiện lên bình tĩnh:“Có thể gọi cậu tới nơi này, tôi tất nhiên có thể hãm hại cậu.”

Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Niếp Hoán:“Anh uy hiếp tôi?”

Niếp Hoán cố hết sức nâng hai tay lên, liều mạng phe phẩy:“Không không, tôi tất nhiên hiểu được hậu quả của việc uy hiếp cậu, cho nên đây tuyệt đối không phải uy hiếp, tôi không phải đã sớm tỏ thành ý với cậu đó sao?”

Niếp Hoán lấy tay chỉ vào bên cạnh chỗ ngồi của Niếp Ngân, Lãnh Tang Thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận