Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Đoan Mộc Phi cùng Đoan Mộc Dĩnh cưỡi ngựa, mang theo một đám thị vệ vỗi vã
đến phủ thái sư. Hoàng tử của Tề quốc đều thích cưỡi ngựa. Tổ tiên của
Tề quốc sinh sống ở phương bắc, bọn họ dựa vào chăn thả mà sống. Đối với việc cưỡi ngựa, các quốc gia khác không thể đánh bại Tề quốc. Tề quốc
cũng là quốc gia có kỵ binh cường đại nhất, gót sắt của Tề quốc lưu lại
khắp phương Bắc, đã từng đánh bại man tộc. Bọn họ có năng lực tác chiến
lớn mạnh nhất, nhưng lại bại bởi quân của Vệ quốc, đó là sự khúc mắc và
sỉ nhục lớn nhất cuộc đời Đoan Mộc Thanh Lam.

Đoan Mộc Phi cùng
Đoan Mộc Dĩnh xuống ngựa trước phủ thái sư, Cơ thái sư nghe nói bọn họ
tới đây, lão nhân cười ha hả ra cửa nghênh tiếp Đoan Mộc Phi cùng Đoan
Mộc Dĩnh.

“Thái tử điện hạ, lục hoàng tử điện hạ đại giá quang
lâm, cựu thần không từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội.” Cơ thái sư hành lễ với hai vị điện hạ, thanh âm già nua dẫn theo điểm chân thật đáng tin
cậy.

“Ngoại công đừng khách khí, ngoại tôn sao giám nhượng người
hành lễ.” Đoan Mộc Phi lập tức nâng ngoại công mình dậy, Đoan Mộc Dĩnh
đi theo phía sau Đoan Mộc Phi, hắn đi tới trước mặt Cơ thái sư, hướng Cơ thái sưthi lễ, “Dĩnh nhi tham kiến ngoại công.”

“Lục điện hạ,
ngươi quá khách khí, cựu thần sao nhận được ni.” Cơ thái sư ngoài miệng
nói, nhưng trong lòng thực vui vẻ. Cơ thái sư là nguyên lão ba triều,
đừng nghĩ người này nhiều tuổi, mà lòng dạ rộng rãi, từng có quan viên
không làm hắn hài lòng mà bị hắn tìm một cái cớ đuổi ra triều đình, Đoan Mộc Dĩnh nghe nói qua cố sự này, cảm tháy mọi nơi chốn cẩn thận một
chút.

“Ngoại công của thái tử ca ca cũng là ngoại công cua Dĩnh
nhi, thái sư không nên chối từ, có phải thái sư ghét bỏ Dĩnh nhi hay
không, không muốn làm ngoại công Dĩnh nhi.” Đoan Mộc Dĩnh có điểm àm
nũng nói.

“Nếu điện hạ không chê, lão phu cả gan nhận thức điện
hạ làm ngoại tôn, ha ha ha.” Cơ thái sư cười to, thỉnh Đoan Mộc Phi cùng Đoan Mộc Dĩnh tiến vào phủ thái sư.

Phủ thái sư không hoa mỹ như tưởng tưởng của Đoan Mộc Dĩnh, ấn tượng của phủ thái sư chính là sự đơn giản. Đi qua đại môn, đi qua hành lang, Đoan Mộc Dĩnh không thấy được
bất cứ kỳ hoa dị thảo nở rộ hoặc là giả sơn tráng lệ nước chảy nào. Toàn bộ đình viện được bao phủ bởi cây tùng bách, khiến người khác cảm thấy
kì lạ nhất là vùng đất trồng rau ở mặt tiền của phủ thái sư, đất trồng
rau được cuốc cỏ phi thường sạch sẽ.

“Ngoại công thích làm nghề
nông sao?” Đoan Mộc Dĩnh mảnh đất trồng rau phía trước, cầm lấy cái cuốc đặt một bên, cái quốc rất nặng. “Ngoại công đã nhiều tuổi như vậy, có
thể cầm cái quốc nặng thế này trồng rau, thân thể thật khỏe mạnh.”

“Tuổi già, không được bao lâu. Thỉnh thoảng cũng trồng ra, nhưng làm lâu cũng không chỉu nổi.” Thái sư lắc đầu nói, “Người thì không thể không già.”

Đoan Mộc Dĩnh nhảy đến trước mặt thái sư, “Không già, ngoại công tuyệt không già.”

“Điện hạ thoải mái với cựu thần như vậy, cựu thần minh bạch.” Cơ thái sư vuốt vuốt râu mép, đối với biểu hiện của Đoan Mộc Dĩnh cực kỳ thoả mãn. Hài

tử này không giống các hoàng tử khác đối với hắn xa lạ, hắn năng chủ
động hướng mình thân cânh, thật là hiểu sự.

“Ngoại công, Dĩnh nhi nghe nói thư phòng của người rất lớn, có bốn gian phòng, gần đây Dĩnh
nhi cần tìm một cuốn sách, nhưng tìm trong cung không có, phụ hoàng nói
phủ thái sư có nhiều sách, thử đi ra tìm kiếm, nên Dĩnh nhi đến đây.”
Đoan Mộc Dĩnh nói rõ ý đồ đến, khiến thái sư cười to một trận.

“Bệ hạ thật biết đùa, trong cung của hạ có vô số sách, thư phòng của cựu
thần đâu bằng.” Cơ thái sư cười nói, mặc là nói như thế, nhưng hắn vẫn
dẫn Đoan Mộc Dĩnh Đoan và Mộc Phi đến thư phòng.

Thư phòng của
Thái sư nằm ở hậu viện, có bốn gian. Cơ thái sư đẩy cửa thư phòng ra,
đưa bọn họ vào một gian thư phòng lớn nhất, bình thường Cơ thái sư đều ở chỗ này làm việc, nên thu phòng luôn luôn sạch sẽ, giữa thư phòng treo
một khối kim biển, trên đó đề bốn chữ trung ái nhân hiếu. Đoan Mộc Dĩnh
theo Cơ thái sư cùng Đoan Mộc Phi đi vào bên trong thư phòng, Đoan Mộc
Dĩnh nhìn bốn bề vắng lặng, đóng cửa phòng lại. Cơ thái sư cùng Đoan Mộc Phi không lý giải được hành động kỳ quái của hắn, hài tử này muốn làm
cái gì.

“Ngoại công có người muốn hãm hại ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh trịnh trọng nói.

“Hãm hại cựu thần, ai muốn hãm hại cựu thần chứ?” Trong nháy mắt Cơ thái sư
tập trung suy nghĩ người nào có thể là kẻ thù của mình, vô luận là người bình thường hay kẻ làm quan ai có thể là kẻ thù của mình, những người
có kha năng gây bất lợi cho mình.

“Có người muốn hãm hại người,
bọn họ bỏ sau tấm biển của ngoại công một vật, ngoại công, người có nghĩ ra đó là vật gì không.” Đoan Mộc Dĩnh lấy một cái ghế, bảo Đoan Mộc Phi đứng lên đó, tìm kiếm sau tấm biển. Đoan Mộc Phi đứng ở ghế trên, tay
sờ soạng một lúc, sắc mặt Đoan Mộc Phi thay đổi, hắn quả thực mò được
một vật gì đó. Đoan Mộc Phi lấy từ sau tấm biển ra một quyển sách, giao
cho Cơ thái sư xem.

“Đây là vật gì, cựu thần chẳng bao giờ để cái gì sau tấm biển này cả, làm sao điện hạ biết sau tấm biển này có đặt
nó.” Cơ thái sư mở quyển sách, đây là phản thư, đặt ở nhà của ta, là
muốn hãm hại ta có âm mưu tạo phản sao! Kế sách thật độc.

Cơ thái sư cúi mở to mắt, lông mi cũng dựng thẳng.”Nhờ có điện hạ nhắc nhở, cựu thần thiếu chút nữa bị người đặt bẫy.”

“Ngoại công có một tòa biệt viện ở vùng ngoại thành phải không?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.

“Vùng ngoại thành đúng là có một tòa biệt viện, sao điện hạ lại biết đến?” Cơ thái sư cảm thấy rất kỳ quái, sao hài tử này biết nhiều sự tình như
thế.

“Tin tức từ nơi nào biết được không thể nói với ngoại công, biệt viện có cái gì, người đi nhìn một cái.” Đoan Mộc Dĩnh cười nói.

Cơ thái sư cũng đứng ngồi không yên, Đoan Mộc Dĩnh không chịu nói cho hắn
biết tin tức từ đâu mà có, sau này hắn tái chậm rãi hỏi, đầu tiên phải
giải quyết chuyện tình quan trọng trước mắt. Cơ thái sư hướng Đoan Mộc
Phi cùng Đoan Mộc Dĩnh hành một lễ, “Hai vị điện hạ thứ tội, cựu thần
xin lỗi không tiếp được, hiện tại cựu thần phải đi biệt viện nhìn một

cái.”

“Ngoại công cẩn thận, giờ cháu cùng lục đệ hồi cung, ngoại công không cần để ý.” Đoan Mộc Phi nói.

Cơ thái sư lập tức đi ra thư phòng, hắn gọi quản gia đưa đến vài gia đinh rồi vội vã rời đi.

Trong lòng Đoan Mộc Phi cũng có nghi hoặc, sao lão lục biết được việc này,
hắn nào hắn được người khác báo tin? Nghe nói phụ hoàng có đào tạo ám
vệ, phân bố toàn quốc thậm chí cả biệt quốc, chẳng lẽ là phụ hoàng bảo
lục đệ đến giúp chúng ta, không có khả năng.

Đoan Mộc Dĩnh cùng
Đoan Mộc Phi ngồi ở thư phòng, Đoan Mộc Phi nhìn thư phòng rất nhiều
sách, sau đó đứng lên.”Lục đệ, ngươi xem trong phủ thái sư có rất nhiều
sách, trong đó có không ít sách hiếm.”

Mục tiêu của Đoan Mộc Dĩnh là điểm tâm trên bàn, hắn cầm lấy một khối điểm tâm bỏ vào trong miệng
ăn, chợt nghe Đoan Mộc Phi nói: “Lục đệ thích thì lấy một quyển về xem.”

“Dĩnh nhi không cần, Dĩnh nhi thích chiến mã, Dĩnh nhi coi trọng chiến mã của thái tử ca ca, thái tử ca ca không đành lòng bỏ những thứ yêu thích,
thì không cần suy nghĩ.” Đoan Mộc Dĩnh vừa ăn vừa nói, điểm tâm và nước
bọt đều phun ra.

“Ác, lục đệ, lúc ăn thì không được nói.” Đoan
Mộc Phi bất đắc dĩ đua cho Đoan Mộc Dĩnh một chén nước, rồi đưa khắn cho hắn lau, đệ đệ này thực sự không có lễ nghi.

“Hắc hắc hắc, lần sau chú ý.” Đoan Mộc Dĩnh cũng có chút xấu hổ, sờ sờ đầu nói.

“Ngươi cũng không còn là tiểu hài tử, chỉ một thời gian nữa thôi, sẽ có một nữ nhân, phỏng chừng sau mười ba tuổi, ngươi sẽ có nữ nhân của mình, ngươi cũng trưởng thành.” Đoan Mộc Phi sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, sao đệ đệ này cứ mãi nhỏ nhắn xinh xắn như thế, nhưng đúng là rất khả ái.

“Nữ nhân. . . .” Vẻ mặt Đoan Mộc Dĩnh đầy hắc tuyến, Đoan Mộc Thanh Lam sẽ để hắn chạm vào nữ nhân sao?

——— —————— ———————–

Trong Phượng nghi cung, Cơ hoàng hậu chậm rãi đi qua đi lại, ngự y phía sau
nàng cũng đi qua đi lại. Gần đây trong lòng Cơ hoàng rất khó chịu, nàng
mang thai đủ tháng, vì sao hài tử này còn chưa sinh ra. Người khác nói
nàng mang thai một quái vật, nếu không đủ tháng lại không sinh ra? Đối
mặt với một bàn đầy đủ mĩ thực, Cơ hoàng hậu khó có thể nuốt xuống, Quý
thục phi ở một bên khuyên bảo nàng, “Tỷ tỷ hà tất nghĩ nhiều như vậy,
lúc muội muội ở quê, đã từng gặp qua người mang thai mười hai tháng mới
sinh hạ hài tử. Tỷ tỷ mang thai chính là một vị công chúa, nữ hài tử lại nguyệt, đây là chuyện rất bình thường, tỷ tỷ không cần để ý tới tin đồn này nọ.”

“Nữ hài tử lại nguyệt, sẽ sinh chậm, nguyên lai là như
vậy.” Cơ hoàng hậu vừa nghe Quý thục phi giải thích, ngực kiên định
hơn.”Nếu dân gian đều có chuyện như vậy, tỷ tỷ cũng sẽ không lo lắng,
chờ công chúa sinh ra, tỷ tỷ sẽ đánh cái mông của nó, hài tử bướng bỉnh

này.”

Quý thục phi che miệng cười trộm, “Tỷ tỷ thật là, đến lúc
đó tỷ tỷ luyến tiếc, mỗi ngày đều chăm sóc công chúa như tâm can bảo
bối, nào nỡ đánh?”

“Cũng đúng, đều là máu thịt của mình, sao nở
xuống tay.” Cơ hoàng hậu ngồi xuống, tâm tình thư sướng hơn rất nhiều,
“Cha mẫu là như thế này, ngoài miệng luôn dữ dằn, tỷ tỷ phi thường thích lão lục, nếu nó không phải là con của muội muội, thì tỷ tỷ cũng muốn
đạot lấy.”

“Người không biết hài tử đó bướng bỉnh như thế nào
đâu, ngầm bướng bỉnh, hùa cùng lão ngũ khiến thái phó tức giận.” Quý
thục phi nhớ tới mỗi lần thái phó tức giận rung rung ria mép, trong lòng nàng lại cảm thấy buồn cười.

Hai nữ nhân đang nói giỡn, thì thái giám Lý Hoài An hấp tấp đi tới, vội vàng nói, “Khởi bẩm nương nương,
ngũ điện hạ cùng Trầm Luyện đánh nhau tại võ trường, nương nương mau đi
xem.”

“lại đánh nhau, hai chúng nó kiếp trước là oan gia đối
đầu!” Quý thục phi cuống quít đứng lên, hướng Cơ hoàng hậu cáo từ, Lý
Hoài An dẫn đường, Quý thục phi vô cùng lo lắng sắp chạy thẳng đến võ
trường, “Hài tử này, không có ngày nào để ta an tâm.”

Thương cảm
cho tấm lòng người mẹ, Cơ hoàng hậu cảm thán một tiếng, vừa định ngồi
xuống, thì Đoan Mộc Phi vội vã tiến đến, “Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

Cơ hoàng hậu uống một ly trà, vừa uống vừa hỏi: “Vì sao lại lo lắng như thế.”

“Mẫu hậu, có người hãm hại ngoại công, bị lục đệ biết, lục đệ cùng nhi thần vừa đến nhà ngoại công.” Đoan Mộc Phi nhỏ giọng nói.

“Ngoại công của ngươi?” Cơ hoàng hậu trầm ổn, không vì nghe được chuyện này mà kinh hoảng, không nhanh không chậm uống trà.

“Ngoại công đang chuẩn bị đối phó.” Đoan Mộc Phi nói.

“Tốt, tin tức của lão lục là từ đâu tới?”

“Lục đệ chưa nói.”

“Chưa nói sẽ không nói, trong cung ai không vì mình mà che dấu, coi như xong.”

Cơ hoàng hậu uống xong trà, Đoan Mộc Phi xoa bóp cho hoàng hậu, Cơ hoàng
hậu cảm thấy thân thể thập phần thoải mái, mỉm cười vỗ vỗ tay nhi tử của mình, nhi tử do chính mình nuôi nấng.

——— —————————–

Đoan Mộc Dĩnh trở lại hoàng cung, hắn chậm rãi tản bộ, sống tại hoàng thất
Tề quốc một thời gian, Đoan Mộc Dĩnh vẫn chưa tỉ mỉ quan sát qua nơi
này, Thập Lục ôm tiểu cẩu Khuynh Thành đi theo phía sau Đoan Mộc Dĩnh.
Khuynh Thành trưởng thành có da lông màu đỏ, tứ chi rất dài, hình dung
là bộ dáng hùng tráng uy vũ tuyệt không khoa trương.

Đoan Mộc
Dĩnh nhìn trái nhìn phải, Tề quốc cùng Lương quốc, mái hiên cao không
giống nhau, mái hiên của Lương quốc không cao bằng Tề quốc. Còn có đình
viện, đình viên của Tề quốc có nhiều cây tùng bách, đình viện của Lương

quốc lại có nhiều loại mẫu đơn cùng thúy trúc. Trang phục của cung nữ
cũng không giống nhau. Cung nữ của Lương quốc thích cài hoa, còn cung nữ của Tề quốc thích cài trâm tóc.

Cung nữ của Lương quốc yêu nhất
hoạ mi, có người nói bọn họ thu thập đủ loại họa mi, uyên ương mi, núi
nhỏ mi, ngũ mi, tam phong mi, thùy châu mi, nguyệt mi, phân sao mi, hàm
yên mi, phất yên mi, đảo vựng mi. Nữ tử của Tề quốc thích hoa mai, trên
trán giai nhân điểm hoa mai, mỹ nhân đều được miêu tả như thế.

Tay của nữ nhân thật khéo léo, các nàng luôn có kĩ thuật trang điểm. Đoan
Mộc Dĩnh nhớ tới tóc mình, lúc còn là Trình Thu Bình, cứ vuốt tóc lại
rồi dùng dây cột chặt, chẳng bao giờ có thời gian chải đầu. Một vị cung
nữ đi ngang qua người hắn, Đoan Mộc Dĩnh thấy tóc nàng rất chỉnh tề,
liền gọi cung nữ này đứng lại.

“Ngươi chờ một chút, bổn hoàng tử
có việc hỏi ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh gọi lại cung nữ này, cung nữ có vẻ
khiếp đảm, cúi thấp đầu hướng Đoan Mộc Dĩnh hành lễ.

“Mỗi ngày rời giường, người cần mất bao nhiêu thời gian để trang điểm?” Đoan Mộc Dĩnh hiếu kỳ hỏi.

“Bẩm điện hạ, mỗi ngày nô tì trang điểm chỉ cần một khắc.” Cung nữ hồi đáp.

“Một khắc, tay ngươi thật khéo léo.” Đoan Mộc Dĩnh khích lệ nói.

Nghe được khích lệ, cung nữ không có vui vẻ, trái lại bước nhanh chạy trối chết.

Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy kì quái, ta không mắng nàng, sao nàng nhưu vậy?”Nàng
chạy vội như vậy, bổn hoàng tử chẳng lẽ là con cọp sao?”

“Điện
hạ, người hại nàng rồi, nàng là cung nữ của Dương quý phi, nàng gọi là
Thúy Trúc. Ngày hôm nay người cùng nàng nói chuyện, Dương quý phi. . .
.” Thập Lục nhỏ giọng nói bên tai Đoan Mộc Dĩnh.

Đoan Mộc Dĩnh
lập tức hướng ngự thư phòng chạy đi, không thể hại một người vô tội
được, hắn muốn cứu nữ hài tử này. Chỉ có Đoan Mộc Thanh Lam có thể cứu
nàng. Đoan Mộc Dĩnh chạy vội đến ngự thư phòng, rất khách khí nói với Lý Phúc đang canh giữ ngoài cửa: “Lý công công, ta muốn gặp phụ hoàng, ta
muốn gặp hắn.”

Biết lục hoàng tử là người bệ hạ sủng ái nhất, Lý Phúc lập tức đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, lục hoàng tử điện hạ cầu kiến.”

“Dĩnh nhi tới, tuyên!” Đoan Mộc Thanh Lam vui vẻ ngẩng đầu, buông bút son.

Đoan Mộc Dĩnh vừa vào cửa đã hành lễ, “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

“Đứng lên mà nói.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

Đoan Mộc Dĩnh đứng dậy đi đến trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, cẩn cẩn dực dực
nói rằng, “Phụ hoàng, nhi thần muốn một người cung nữ, nàng gọi là Thúy
Trúc, tay nàng phi thường khéo léo, nàng là cung nữ của Dương quý phi,
nhi thần không thể xin Dương quý phi được.”

Trong nháy mắt sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam trở nên phi thường xấu xí, rốt cuộc cung nữ nào dám lớn mật quyến rũ hoàng tử như vậy.

“Người đâu mang Thúy Trúc đến, thật muốn nhìn người dám câu quyến rũ hoàng tử!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận