Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Hạ Pháp đi trên đường Cẩm Vân thành, đường ở thành trấn rất rộng, bởi vì
hoàng đế của Tề quốc thích đường rộng dễ dàng cho ngựa chạy, ven đường
có rất nhiều dương liễu cùng cây hoa, mỗi mùa xuân về trong thành lại có rất nhiều hoa nở, cánh hoa và dương liễu bay lượn khắp trời, nơi nơi
xuân ý dạt dào.

Hạ Pháp đi tới đường chính, thấy phía trước có
một đám người xem náo nhiệt, một công tử tuấn lãng vận cẩm y đang bỏ
chạy, theo sát phía sau là mấy quan binh vận y phục màu đỏ, mỗi người
cầm trong tay một cây mộc côn truy bắt. Những người này đều là cao thủ,
nhất là khinh công của công tử kia, thực sự là nhanh như gió, hoàng
thành quả nhiên ngọa hổ tàng long, Hạ Pháp cảm thán.

“Ta nói Ngũ
ca ca, ngươi không phải rất lợi hại sao, sao giống con trâu bị ông chủ
đuổi bắt vậy. Đánh hắn đi, đánh chết hắn!” Bên cạnh Hạ Pháp là một công
tử vận thanh y có chút hả hê gọi to, “Ngũ ca ca bị người khác truy đuổi
có cảm giác gì không a!”

“Trầm Luyện, ngươi nhìn có chút hả hê
nhỉ. Ngươi dụ dỗ hoàng tử vào sòng bạc, đây là tội gì ni.” Đoan Mộc Dĩnh hảo tâm nhắc nhở, bởi vì nhìn … Trầm Luyện có chút hả hê khiến sắc mặt
Đoan Mộc Thanh Lam trở nên phi thường xấu xí, Trầm Luyện a, ngươi thực
sự là lơ đãng mà.

“. . .” Quên mất, chuyện này nếu như bị lão gia tử biết, cái mông của mình chắc chắn nở hoa rồi, không được, nhất định
phải chạy trước. Trầm Luyện hạ quyết tâm, hiện tại phải bảo toàn cái
mông! Chạy nhanh. . . (hắc hắc, bé ơi là bé~)

“Hoàng thượng,
bỗng nhiên thần nghĩ đến ngày hôm nay tiểu thiếp của thần sinh hài tử,
thần thần thần phải đi về, thần xin cáo từ. Cáo từ, cáo từ, lão nhân gia chậm rãi ngoạn.” Trầm Luyện vừa nói vừa lui ra sau, xoay người bỏ chạy, thân thủ cũng không thua kém Đoan Mộc Tuyết.

Hạ Pháp thấy công
tử đó chạy còn nhanh hơn, thật giống như có quỷ truy đuổi phía sau,
nguyên lai trong thành có nhiều cao thủ như vậy a.

“Cha, buông
tha Trầm Luyện như vậy có phải là có lợi cho hắn không.” Đoan Mộc Dĩnh
thấy Ngũ ca của mình bị đánh, cũng không thể để tên tiểu tử kia đắc ý
được.

“Không có việc gì, cha sẽ giáo huấn hắn, sao có khả năng để hắn được lợi vậy ni.” Đoan Mộc Thanh Lam cười nói. “Cha không động thủ
đánh hắn, cha của Trầm Luyện sẽ thay cha giáo huấn hắn.”

Hạ Pháp
nghe đối thoại của hai phụ tử, trong lòng nghĩ người ở Cẩm Vân thành đều thật lợi hại, hai phụ tử này nghĩ cách chỉnh người khác, Hạ Pháp đối
với người gọi là Trầm Luyện kia cảm thấy thật đồng tình.

Hạ Pháp
cầm theo thư tín Kỳ Duyên đưa cho hắn, một đường hỏi thăm đi tới trước
phủ đại tướng quân. Đại tướng quân Trầm Thanh Dung cùng nghĩa phụ làm
sao mà quen biết, Kỳ Duyên không nói, hắn không thể biết được. Không
biết đại tướng quân có thể tiết lộ một chút tức không? Hạ Pháp thích phụ thân mình, hắn phi thường muốn biết mỗi một việc liên quan đến Kỳ
Duyên. Hắn không muốn cùng Kỳ Duyên có quan hệ phụ tử, hắn muốn Kỳ Duyên là ái nhân của hắn. Chúng ta là chiến sĩ của Bạc Nhân tộc, nhận được
mục tiêu sẽ liều mạng để hoàn thành. Hạ Pháp tự khích lệ chính mình,

ngươi nhất định sẽ làm được.

Trầm Thanh Dung ngồi ở thư phòng đọc sách, đang cảm thấy vui mừng, thì quản gia báo lại: “Đại nhân, công tử
cùng ngũ hoàng tử đánh nhau.”

Trầm Thanh Dung vừa nghe tức giận
gân xanh nổi, cái thằng nghịch tử, mỗi ngày cùng ngũ hoàng tử gây họa.
Lần trước lừa ngũ hoàng tử chọc giận hoàng thượng, làm hại lão tử bị
phạt bổng lộc, lần này lại đánh nhau, nếu lại nghiêm phạt không chỉ là
phạt bổng lộc nữa, hoàng thượng mà tức giận, ngươi sẽ mất mạng a. Đúng
là nhi tử ngu ngốc!

“Lần này vì sao lại đánh nhau.” Khuôn mặt anh tuấn của Trầm Thanh Dung nhất thời trở nên u ám, đó chỉ là điềm báo,
quản gia vừa nhìn là biết, một lúc sau chắc chắn mưa rền gió dữ. Quản
gia bắt đầu vì công tử mà lo lắng, Trầm Luyện a Trầm Luyện, lần này
Trương thúc không thể giúp ngươi a, đây là ngươi tự tìm tử lộ.

“Lần này công tử cùng ngũ hoàng tử đến sòng bạc phân cao thấp, cuối cùng
công tử thua, giận dữ nên cùng ngũ hoàng tử đánh nhau. Hoàng thượng sinh khí, hoàng thượng phái đại nội thị vệ truy bắt ngũ hoàng tử, hoàng
thượng nói, để xem ngũ hoàng tử còn dám bài bạc. Công tử của chúng ta ở
đó xem náo nhiệt. Hoàng thượng nói công tử lừa hoàng tử vào sòng bạc,
lỗi này cũng không nhỏ a, nên công tử bỏ chạy.”

Ba! Trầm Thanh
Dung vứt sách trên bàn, tức giận đi qua đi lại thư phòng, cái tên bất
hiếu, lần này ngươi gây đại họa rồi, dám trước mặt hoàng thượng không có quy củ như vậy, lần này xem ta xử lý ngươi thế nào!

“Công tử đã
quay về chưa.” Mặt Trầm Thanh Dung đều đen lại, lập tức muốn bạo phát
phẫn nộ, tiểu tử thối, ngày hôm nay ta cắt đứt chân của ngươi! “Cắt đứt
chân của tên bất hiếu này, khiến hắn không đi ra ngoài được, để xem hắn
còn gây rối nữa không!”

“Đại nhân, công tử chưa trở về, công tử
nói hắn trở về sẽ bị đánh, hắn đi trốn nơi nào đó, chờ người hết giận
rồi trở về.” Quản gia nói.

“Tiểu tử thối có bản lĩnh thì cả đời
đừng trở về.” Trầm Thanh Dung tức giận mắng, “Ta là vô phúc, mới dưỡng
một kẻ phá gia chi tử như thế.”

“Đại nhân đừng nóng giận, công tử tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, chậm rãi sẽ trưởng thành.” Quản gia
khuyên Trầm Thanh Dung, đưa Trầm Thanh Dung ly trà, “Đại nhân, uống trà, thuận thuận hạ hỏa.”

Trầm Thanh Dung thở phào một cái, ngồi
xuống uống trà. Quản gia nghĩ tới, trong phòng khách còn có một khách
nhân ni. “Đại nhân, ngày hôm nay có một người ngoại tộc tự xưng là Hạ
Pháp, còn nói là nhi tử của tiên tri Kỳ Duyên, hắn muốn gặp đại nhân.”

“Tiên tri Kỳ Duyên, đã nhiều năm không có tin tức của hắn, ta cho rằng hắn đã chết, không nghĩ tới con hắn lại tới tìm ta, thật tốt quá, ta phải đi
gặp nhi tử của bằng hữu.” Tâm tình phẫn nộ của Trầm Thanh Dung chuyển
sang mừng như điên, không biết Kỳ Duyên sống chết thế nào, cuối cùng
biết được tin tức của hắn, hắn ẩn cư nhiều năm như thế, vì sao lại bảo

con hắn tới tìm ta. “Người muốn gặp ta khoảng bao nhiêu tuổi.”

“Cùng công tử không sai biệt lắm.” Quản gia nói.

“Sai!” Trầm Thanh Dung lập tức cảnh giác, Kỳ Duyên đi mới mười một … hai …
năm, cho dù có nhi tử hẳn là chỉ có mười một tuổi, sao lại có đứa con
lớn như ta được. Có thể người này là gian tế của biệt quốc, nghĩ gạt ta
dễ như vậy sao.

Trầm Thanh Dung thu hồi dáng tươi cười đi đến
phòng khách, một người ngoại tộc tóc quăn tuấn mỹ đang đứng trước mặt
hắn, thấy hắn tiến đến, hướng hắn hành lễ.

“Bạc Nhân Hạ Pháp bái kiến tướng quân đại nhân.”

“Ngươi là Bạc Nhân.” Trầm Thanh Dung quan sát Hạ Pháp, nếu như con mắt là lưỡi dao sắc bén, Hạ Pháp đã sớm bị giết vô số lần.

Hạ Pháp đối mặt với ánh mắt hoài nghi của người khác, nhưng vẫn trấn định
tự nhiên. “Tại hạ là con nuôi của Kỳ Duyên, là thủ lĩnh của Bạc Nhân
tộc, cha ta muốn ta tới bái kiến ngài, giao cho ngài một phong thư. Phụ
thân nói ngài nhìn thư tín sẽ minh bạch, hơn nữa đại nhân sẽ giúp chúng
ta.”

“Thư tín đâu, giao cho ta.” Trầm Thanh Dung không tin Hạ
Pháp nói, dù sao hắn còn chưa nhìn thấy bất cứ tín vật nào của Kỳ Duyên, hắn sao lại tin tưởng một người xa lạ.

Hạ Pháp lấy trong lòng ra một phong thư giao cho Trầm Thanh Dung, Trầm Thanh Dung mở xem, chậm
rãi lộ ra dáng tươi cười, “Đây là bút tích của Kỳ Duyên, không sai, hắn
viết tự có một tập quán, người khác không thể mô phỏng được. Phụ thân
ngươi thế nào, từ lần trước xa nhau, chúng ta chưa từng gặp lại một lần. Ta vẫn cho rằng hắn đã chết, nguyên lai hắn vẫn còn sống.”

“Phụ thân hiện tại là tế ti của Bạc Nhân, được người trong tộc tôn kính cùng kính yêu.” Hạ Pháp nói.

“Hiền chất, mau ngồi, quản gia pha trà, quý khách lâm môn không kịp khoản
đãi.” Trầm Thanh Dung sang sảng cười, thỉnh Hạ Pháp ngồi xuống nói
chuyện.

Quản gia sai hạ nhân mang tới một chút trà bánh, xem ra
ngày hôm nay người tới là khách quý của lão gia, lão cười sang sảng như
vậy, chắc sẽ quên nghiêm phạt công tử, vậy nên thông tri cho công tử trở về a?

“Hiền chất a, phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ.” Trầm Thanh Dung hỏi.

“Gia phụ thân thể an khang, có đôi khi hay hoài niệm về bằng hữu.” Hạ Pháp nói.

“Hoài niệm về chúng ta làm gì, chúng ta đều rất tốt, hắn phiêu bạt khắp nơi,
lại ở chung với các ngươi, coi như cũng có một chỗ cư trú.” Trầm Thanh
Dung nhìn thư tín của Kỳ Duyên, Kỳ Duyên muốn hắn giúp Hạ Pháp tiếp cận
hoàng tử của Tề quốc, vị hoàng tử nào có thể là cát tường điểu mang đến
may mắn cho người Bạc Nhân chứ. Tiến cung cũng không phải là việc khó,

tiến cung làm thị vệ, thủ lĩnh của Bạc Nhân tộc chắc chắn võ công tuyệt
đối thượng thừa. Bạc Nhân tộc tuyển thủ lĩnh rất khó khắn, xem ra Hạ
Pháp này không thể coi thường.

“Phụ thân ngươi muốn ta giúp ngươi tiến cung, tiếp cận hoàng tử là cát tường điểu của các ngươi. Ngươi
không biết sao, bất cứ hoàng tử nào của Đoan Mộc gia trên người trời
sinh sẽ có phượng hoàng đồ đằng.” Trầm Thanh Dung nói, “Ngươi làm sao
tìm được người ngươi muốn tìm.”

“Cha nói ta sẽ gặp được người
kia, đồng thời ta còn giúp hắn tránh thoát kiếp nạn, đại nhân yên tâm.”
Hạ Pháp đối với việc có thể gặp được hoàng tử kia rất có tự tin, Kỳ
Duyên tiên đoán chưa từng sai, “Đại nhân an bài ta tiến cung, chuyện còn lại tùy duyên được rồi.”

“Hảo, ngươi đã tự tin như thế, ta sẽ
thành toàn ngươi.” Trầm Thanh Dung cười nói. “Ta nghĩ biện pháp đưa
ngươi tiến cung làm thị vệ, đến lúc đó phải xem vận khí của ngươi.”

“Tạ ơn đại nhân.” Hạ Pháp bỗng nhiên nghĩ vì sao Trầm Thanh Dung đối với
người mới biết mà yên tâm, đơn giản đưa mình tiến cung, “Đại nhân, ta
mới đưa cho ngươi một phong thư của phụ thân, ngươi cứ như vậy tin tưởng ta không phải người xấu, an bài ta tiến cung sẽ không sợ ta gây bất lợi sao?”

“Bút tích của Kỳ Duyên phi thường đặc biệt, hắn viết từ
ngữ đều là tiếng lóng chúng ta hay dùng, các ngươi xem không hiểu, ta
xem sẽ minh bạch. Chỉ cần điểm này, ta sẽ không nghi ngờ ngươi. Kỳ Duyên sẽ không phái thích khách tiến cung, ta tin tưởng hắn sẽ không hãm hại
ta, hắn không phải loại người như vậy.” Trầm Thanh Dung cười nói, Kỳ
Duyên cùng hắn lớn lên từ nhỏ, Kỳ Duyên là người như thế nào, hắn rõ
ràng nhất.

“Cảm tạ đại nhân tín nhiệm.” Hạ Pháp thở dài một hơi.

“Gọi bá phụ, không nên xưng hô đại nhân, không cần đa tạ a. Con nuôi của Kỳ
Duyên cũng là cháu trai của ta, ngươi ở chỗ này cứ yên tâm, ta sẽ chăm
sóc tốt cho ngươi.”

“Cảm tạ bá phụ chiếu cố.”

Hạ Pháp
ngoài miệng nói một cách tự tin, nhưng trong lòng cũng là không yên.
Trên người hoàng tử đều có phượng hoàng đồ đằng, ta phải tìm vị hoàng tử nào chứ, đến cuối cùng ta vẫn không tìm được thì sao, làm sao cho tốt
đây.

——— —————— ——————

Kinh thành của Lương quốc vẫn phồn
hoa như trước, tại điện tiên tri trong hoàng cung. Tiên tri của Lương
quốc – Lưu Đình thập phần lợi hại, đồng thời phi thường nổi danh. Hắn
tiên đoán chuyện gì thì thường thường đều sẽ phát sinh, quân vương sùng
kính hắn vượt lên các tiên tri khác. Việc sùng kính còn do một nguyên
nhân khác, tiên tri Lưu Đình là tình nhân của tiên hoàng, tiên hoàng lúc sắp chết nhắc nhở tân quân của Lương quốc phải hảo hảo chiếu cố Lưu
Đình, tân quân Âu Tuấn Trình luôn nhớ lời nhắc nhở của tiên hoàng, đối
với Lưu Đình rất đãi ngộ, bởi vậy trong hoàng cung Lưu Đình rất có địa
vị.

Khói xanh bay mờ mờ, huân hương khiến tâm tình người ta thư
sướng. Lưu Đình xinh đẹp nhưng lạnh lùng ngồi thiền trong đại điện,
trước mắt hắn là một mảnh hắc ám, vì sao thời gian này tất cả mọi thứ
hắn thấy đều là một mảnh hắc ám, chẳng lẽ năng lực của mình đã chậm rãi
tiêu thất. Lưu Đình không dám nói mình không nhìn thấy gì trong thời
gian này, từ lần trước bọn họ hợp mưu hại chết Trình Thu Bình, năng lực
của hắn cũng chậm rãi mất đi. Đây là vì cái gì? Lưu Đình kinh hoảng, ta
chỉ giết chết một người gây trở ngại cho quân chủ nhất thống thiên hạ,

vì sao trời lại nghiêm phạt, thu hồi năng lực của ta, nếu như ta mất hết năng lực, ta khác gì đã chết. Có bao nhiêu tiên tri đợi thay thế địa vị của ta, ta không thể nói với bất kì kẻ nào ta không nhìn thấy gì. Chẳng lẽ ta giết chết một người đáng chết là vi phạm thiên ý sao. Coi như là
vi phạm thiên ý, ta cũng muốn Âu Tuấn Trình làm bá chủ, ta muốn thực
hiện mong muốn của tiên hoàng.

Âu Tuấn Trình nhẹ nhàng đi tới
ngồi xuống bên người Lưu Đình, nhìn lư hương toát ra khói xanh, rất ôn
hòa hỏi: “Tiên tri, trẫm vẫn có một vấn đề, chưa bao giờ hỏi, ngày hôm
nay trẫm rất muốn hỏi một vấn đề, mong muốn ngươi ăn ngay nói thật.”

“Là vấn đề gì, bệ hạ có thể hỏi.” Tiên tri Lưu Đình nói.

“Trẫm có biết một tiên tri tên là Kỳ Duyên, lời tiên đoán của hắn với ngươi
bất đồng, hắn nói Lương quốc sẽ thất bại, Lương quốc không có khả năng
nhất thống thiên hạ, hắn nói có một người mang cừu hận với trẫm sẽ ngăn
cản trẫm, quốc gia của trẫm sẽ bị diệt vong. Hắn nói cừu hận của người
này nguyên nhân là do một lần bị mưu đồ bí mật hãm hại, mà mưu đồ bí mật hãm hại này chính là do tiên tri Lưu Đình lập.” Thanh âm Âu Tuấn Trình
rất bình thản, trong giọng nói có vẻ không để ý tới chuyện này ý, thế
nhưng trong mắt của hắn phi thường lưu ý, hắn muốn biết đáp án, muốn
tiên tri Lưu Đình cho hắn một đáp án.

Kỳ Duyên, vì sao lại nhắc
tới Kỳ Duyên, tên gia khỏa chết tiệt này, còn muốn chống đối ta! Sâu
trong nội tâm Lưu Đình tuôn ra nhè nhẹ cừu hận, Kỳ Duyên là tên gia khỏa chết tiệt, tiên đế mê luyến hắn như vậy, còn có hoàng đế của Vệ quốc
cũng phi thường yêu say đắm hắn , hắn chiếm được ái tình của hai nam
nhân quyền thế nhất, ta giống như một kẻ đáng thương, liều mạng vì muốn
tiên đế chú ý ta, để giành được sự ca ngợi của tiên đế, ngay cả tính
mệnh ta cũng có thể vứt bỏ. Cuối cùng ta thắng lợi, đuổi được Kỳ Duyên
đi, ta chiếm được sủng ái của tiên đế, vì sao hoàng thượng lại nhắc tới
Kỳ Duyên, vì cái gì lại nhắc tới hắn.

“Người này nói không thể
tin, bởi vì hắn nói lời ám muội mê hoặc người khác mà bị tiên đế đuổi
đi, không thể tin tưởng lời hắn nói.” Lưu Đình nắm chặt góc áo, trên
gương mặt đầy bình thản, hắn không thể để người khác phát hiện hắn đang
khẩn trương, càng không thể để cho người khác phát hiện mình dần dần mất đi năng lực.

“Trẫm không cho rằng như thế, trẫm không muốn lúc
nào cũng nghe lời ca ngợi mình, trẫm cũng muốn nghe ý kiến bất đồng.
Thời gian tới rốt cuộc sẽ ra sao, hiện tại trẫm bắt đầu hoài nghi lời Kỳ Duyên nói có phải chính xác hay không, tuy rằng hắn tiên đoán sẽ diệt
vong, nhưng đó là tương lai rất xa.” Âu Tuấn Trình nói, “Trẫm sẽ không
lùi bước, trẫm sẽ không để điều đó xảy ra. Hiện tại trẫm muốn ngươi tiên đoán, cuộc sống của trẫm sau ngày đại hôn. Trước kia ngươi tiên đoán
công chúa của Tấn quốc xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ nên trẫm quyết
định lấy nàng. Trẫm muốn biết một chút cuộc sống sau này sẽ như thế
nào.”

Hoàng đế Lương quốc muốn kết hôn với công chúa của Tấn
quốc, coi như là một cuộc hôn nhân chính trị. Âu Tuấn Trình đối với vị
công chúa này không có hảo cảm, chỉ là vì lợi ích mà kết hôn, trong tâm
trí của Âu Tuấn Trình, hắn thích nhất là Trình Thu Vũ.

Lưu Đình
nhắm hai mắt lại, hắn nỗ lực duy trì bình tĩnh, chỉ có thanh tịnh mới
tâm linh thấy tương lai, Lưu Đình liều mạng vận dụng năng lực, hoàng hậu tương lai của Âu Tuấn Trình sẽ làm những gì. Lưu Đình đi qua một mảnh
hắc sắc, nhìn xuống phía dưới, có một nữ nhân mỹ lệ, trên tay nàng đều
nhiễm máu đỏ, tay nàng đang giữ một đầu người, mỉm cười nhìn Âu Tuấn
Trình, Âu Tuấn Trình phẫn nộ khiến dung mạo tuấn mỹ méo mó, Âu Tuấn
Trình nhấc kiếm trong tay giết chết nàng.

Lưu Đình cả kinh, một
thân mồ hôi lạnh, vì sao như vậy. Nhớ lại thời gian trước, hắn nhìn thấy vị công chúa Tấn quốc mỹ lệ kia, là vị công chúa sẽ trở thành nữ nhân
mẫu nghi thiên hạ, lần này lại như vậy, đây là vì cái gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận