Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Sáng sớm Đoan Mộc Dư rời giường thần thanh khí sảng, quả là ngủ ngon. Tiêu Thanh Phong rời giường hai vành mắt đều đen, trằn trọc một đêm.
Bạch phát ma y đã sớm thức dậy, vô cùng cao hứng ăn điểm tâm. Tiêu Thanh Phong phát hiện Đoan Mộc Dư sau khi ngủ dậy, số lần chủ động cùng hắn
nói chuyện rất ít, trước đây mỗi ngày hắn đều dặn Sỏa Căn, cái này không nên làm, cái kia không nên làm, vì sao khi Sỏa Căn biến thành Tiêu
Thanh Phong, hắn lại không muốn tới gần mình?

Trước bàn cơm, mọi người ngồi vào chỗ của mình, tiểu nhị bưng lên cơm nước, Đoan Mộc Dư chậm rãi ăn từng miếng
từng miếng, một khối thịt nhỏ rớt, Đoan Mộc Dư nhặt lên, phủi phủi bụi
bặm trên mặt, bỏ vào trong miệng ăn tươi.

“Dư, rơi trên mặt đất thì bỏ đi, nhặt lên làm gì.” Tiêu Thanh Phong
không thích Đoan Mộc Dư làm loại hành động giống tên khất cái như thế,
bọn họ đâu có thiếu tiền.

“Ngươi ngại sao, ngươi đã từng liên tiếp mấy ngày không có cơm ăn,
bụng đói kêu vang nằm trên mặt đất không động đậy chưa?” Đoan Mộc Dư
hỏi.

“Chưa từng.” Tiêu Thanh Phong nói.

“Ta biết tư vị chịu đói, ta sẽ không lãng phí thức ăn.” Đoan Mộc Dư
nói xong liền không thèm nhắc lại, vẫn từ từ ăn từng chút một.

“Dư, sao ngươi không muốn cùng ta nói chuyện.” Tiêu Thanh Phong cuối
cùng nhịn không được hỏi Đoan Mộc Dư, ngày hôm nay Đoan Mộc Dư có điểm
là lạ, không giống ngày thường, hai người chiến tranh lạnh khiến Tiêu
Thanh Phong rất khó chịu.

“Ăn không nói, uống không nói, lúc đang ăn thì nói cái gì.” Đoan Mộc
Dư diện vô biểu tình, Tiêu Thanh Phong muốn phát hỏa cũng không dám phát hỏa, nhẫn mới tốt a.

————————————————

Mã xa của Đoan Mộc Dư, Tiêu Thanh Phong và Bạch phát ma y đã đến kinh thành của Tấn quốc – Giải Dương thành, trên đường gặp phải thích khách
tiên tri phái tới, Đoan Mộc Dư rất ít động thủ, nhưng lần này hắn không
còn thủ hạ lưu tình nữa, Tiêu Thanh Phong mới nhìn rõ võ công của Đoan
Mộc Dư cao bao nhiêu. Hắn cũng không dùng đao giết chết những thích
khách này, Đoan Mộc Dư cúi đầu ra khỏi mành xe, đã đem một người cắt
thành hai nửa. Máu vẩy ra, thi thể sứt mẻ của thích khách bị Đoan Mộc Dư vứt trên mặt đất, những thích khách còn lại sợ đến lui ra sau, Tiêu
Thanh Phong cả kinh một thân mồ hôi lạnh.

Đoan Mộc Dư cười lạnh một tiếng, “Ai đủ can đảm thì tiến lên?” Đoan
Mộc Dư diện vô biểu tình, ngữ khí dễ dàng như vừa bóp chết một con kiến, Bạch phát ma y cũng giống vậy, tựa hồ đã quen với thủ đoạn tàn nhẫn của Đoan Mộc Dư, Tiêu Thanh Phong nhìn Bạch phát ma y, nhìn nhìn lại Đoan
Mộc Dư, bọn họ là thầy trò, thủ đoạn của Đoan Mộc Dư là do hắn dạy, danh sư xuất cao đồ, lời này tuyệt không sai.

“Tiểu tử thối, ngươi nhìn ta làm gì, lão nhân gia ta không dạy hắn
sát nhân, đây là phụ thân hắn dạy hắn, cùng lão nhân gia ta không quan
hệ.” Bạch phát ma y đoán ra nghi vấn của Tiêu Thanh Phong, lập tức nói
rõ ràng, để khỏi bị oan uổng. Tiêu Thanh Phong vừa nghe, ta không tin,
ta không tin lão nhân gia ngươi là người tốt!


Đoan Mộc Dư bảo Tiêu Thanh Phong chờ trên xe ngựa, hắn đi rửa sạch
vết máu, thay đổi một thân y phục sạch sẽ rồi lên xe ngựa, đánh mã xa
đi. Bên trong xe ngựa bầu không khí trở nên áp lực, Bạch phát ma y mở
miệng hỏi Tiêu Thanh Phong: “Ngày hôm qua ngươi đưa cho lão bản khách
điếm kia một tờ giấy, lão bản kia là người của ngươi.”

“Đúng, ta đã bố trí xuống dưới, người của ta ở kinh thành đã bắt đầu
hành động, lộ trình kế tiếp của chúng ta sẽ phi thường thuận lợi.” Trong lòng Tiêu Thanh Phong thầm nghĩ con mắt của lão đầu này thật lợi hại.

“Ngươi, lúc ngươi còn ngu ngốc thì ta rất thích, khi thanh tỉnh lại
rất đáng ghét, đừng mơ tưởng đến đồ đệ của ta, ta chỉ có một đồ đệ dưỡng lão ni. Đồ đệ này ta gặp lúc hắn đang hấp hối, lão nhân gia ta bỏ không ít tâm huyết cứu sống hắn, không thể để hắn bị hủy ở trong tay tiểu tử
ngươi. Ngươi không biết đồ đệ của ta đã trải qua những gì đâu, ít tiếp
cận hắn thì hơn.” Bạch phát ma y hơi có chút cảnh cáo, đôi con ngươi
trên gương mặt nhiều nếp nhăn chợt lóe duệ quang, chậm rì rì nói.

Tiêu Thanh Phong tỉ mỉ nghĩ đến, tựa hồ mình chưa từng hỏi qua Đoan
Mộc Dư chuyện lúc trước, hắn chỉ biết là Đoan Mộc Dư làm con tin ở Vệ
quốc, cụ thể thế nào thì không rõ ràng lắm, nếu ta quyết định chăm sóc
Đoan Mộc Dư, ta không biết chuyện quá khứ của hắn, sao có thể quan tâm
hắn?

“Sư phụ, ta không có ý xấu, ta thích Đoan Mộc Dư, ta không hề lừa dối hắn.”

“Thật sao, ngươi thích đồ đệ ta, vậy vì sao ngươi còn ở trước mặt hắn nhắc tới những việc ngươi trải qua cùng Mạch Mộc, rốt cuộc ngươi thích
ai.” Bạch phát ma y lớn tiếng chất vấn.

Trong lòng Tiêu Thanh Phong giật thót! Đúng vậy, bình thường ta không có chú ý điểm ấy, trách không được mấy ngày nay Đoan Mộc Dư âm dương
quái khí. Ta đã quyết tâm phải đối tốt với Đoan Mộc Dư, ta phải quên
Mạch Mộc.

“Đêm qua ngươi nằm mơ gọi tên Mạch Mộc, ta đều nghe thấy được.” Bạch phát ma y duỗi thắt lưng, nằm trong xe ngựa ngủ một chút.

Tiêu Thanh Phong thật muốn tát cho mình một cái, nói mớ như vậy,
khẳng định là Đoan Mộc Dư nghe thấy được. Trách không được ngày hôm nay
hắn không muốn nói với ta, chắn chắn hắn nghĩ ta là ngụy quân tử, ngoài
miệng nói một đường, trong lòng nghĩ một nẻo.

“Không có mười phần thực tâm, còn muốn theo đuổi đồ đệ của ta, Sỏa
Căn, ngươi cứ tiếp tục mơ đi.” Bạch phát ma y nói tiếp một câu.

Tiêu Thanh Phong nghĩ đi nghĩ lại, ta cứ liều mạng giữ hắn ở bên
người, sớm muộn hắn sẽ là của ta. Tiêu Thanh Phong tự tin mình sẽ thành
công, thoải mái hơn nhiều.

Bạch phát ma y lắc lắc đầu, Tiêu Thanh Phong cứ ở đó mà mộng đẹp ni,
mơ mộng quá, tự tin quá … Cẩn thận té đau. Hoàng đế sao lại có cái dạng
này, tình cảm không quyết định rõ ràng, không bằng tên tiểu tử tóc húi
qua, tên gia khỏa không thật lòng, mặc kệ hắn.


Giải Dương thành ngay trước mắt, Đoan Mộc Dư xuống xe ngựa, thầm
nghĩ, mạo hiểm vào thành, hoàng thượng giả chắc chắn an bài người chờ
bọn họ tự chui đầu vào lưới. Đoan Mộc Dư hỏiTiêu Thanh Phong: “Không
phải ngươi đã sớm liên hệ với người của mình sao, bọn họ ở nơi nào,
chúng ta đi tìm bọn họ, mạo hiểm vào thành sẽ không công chịu chết.”

“Cái này ta cũng nghĩ tới, Đại Vương thôn ở ngoại ô, người của ta an
bài tại đó.” Tiêu Thanh Phong nói. Đoan Mộc Dư quay đầu ngựa lại hướng
Đại Vương thôn xuất phát, nhờ Tiêu Thanh Phong chỉ dẫn, bọn họ rất nhanh chạy tới. Thôn có nhiều khách điếm, Tiêu Thanh Phong dẫn bọn họ dừng
lại tại một nơi. Trong lòng Đoan Mộc Dư minh bạch, người của Tiêu Thanh
Phong đã âm thầm chiếm giữ nơi này.

Bên ngoài khách điếm là tường viện cao cao, đại môn mở rộng, mã xa đi vào, đại môn rất nặng được hai người lực sĩ cao to đóng lại. Tiến vào
trong sân, sớm có một nam tử gầy gò canh giữ ở cửa phòng, vừa thấy mã xa vào cửa lập tức nghênh tiếp, “Thần cung nghênh hoàng thượng.”

“Những nghi thức này miễn đi, khanh đã chuẩn bị mọi thứ tốt chưa.”
Tiêu Thanh Phong nhảy xuống khỏi mã xa, đi tới trước mặt nam tử, khí độ
vương giả hiển hiện.

“Từ lâu đã chuẩn bị tốt, thống lĩnh cấm vệ quân cùng Tĩnh quốc công đang chờ bệ hạ.” Nam nhân gầy gò nói.

“Hảo, đi vào nói chuyện.” Tiêu Thanh Phong cười, cùng nam nhân kia đi vào hậu viện, Đoan Mộc Dư và Bạch phát ma y bị Tiêu Thanh Phong nhét
vào một bên, hai người bất đắc dĩ liếc nhau, sờ sờ cái bụng đói, muốn
làm gì cũng phải ăn a.

Một lực sĩ cao lớn đi tới, ôm quyền nói rằng: “Vương gia, bên này, thỉnh.”

Nga, còn có người chú ý chúng ta. “Đồ đệ, lão nhân gia ta đói bụng.” Bạch phát ma y nói.

“Ta cũng đói bụng.” Đoan Mộc Dư ôn hòa phi thường tươi cười hỏi, “Vị
đại nhân này, nơi này của các ngươi có trù phòng không, thầy trò chúng
ta muốn ăn một chút.”

Thật xinh đẹp, lực sĩ cao to bị nụ cười tuyệt thế của Đoan Mộc Dư
trấn áp, “Chúng ta có trù phòng, ta đi bảo người làm cơm nước tốt nhất
cho Vương gia, ngài chờ một chút.”

Đại lực sĩ dẫn đường cho Đoan Mộc Dư và Bạch Phát ma y đến trù phòng, “Các ngươi ngồi đây nghỉ ngơi trước, lập tức sẽ mang đồ ăn lên.” Đại
lực sĩ cười nói.

“Cảm tạ ngươi, thực sự là phiền phức ngươi rồi.” Đoan Mộc Dư xán lạn
mỉm cười cảm ơn. Đại lực sĩ lại bị dáng tươi cười làm lóa mắt, Vương gia thực sự là một đại mỹ nhân hiền lành.

“Ta lập tức làm cơm, chờ chỉ chốc lát.” Đại lực sĩ nói xong, quay
người lại cầm lấy dao bắt đầu làm cơm, lần đầu tiên Đoan Mộc Dư cùng
Bạch phát ma y thấy một đầu bếp lợi hại như thế. Bắt một con cá ra khỏi
chậu nước, dùng vải bọc lấy, cố sức đập một phát, lấy ra, cạo vẩy cá, mổ bụng, lấy ruột. . . . Liền mạch lưu loát! Đoan Mộc Dư và Bạch phát ma y đều mở to mắt nhìn, trời ạ, thần trù!


Tiêu Thanh Phong đang ở mật thất cùng các đại thần an bài chuyện đột
nhập hoàng cung giết chết hoàng đế giả mạo, phân phó xong nhiệm vụ cho
mọi người, thì bụng thầm thì hưởng ứng, mấy đại thần tỉ mỉ nghe, nguyên
lai là Tiêu Thanh Phong. Hoàng thượng còn chưa có ăn ni! Tiêu Thanh
Phong xấu hổ cười gượng. Các đại thần vội vã bảo hạ nhân làm cơm.

Mọi người tới trù phòng, ngồi xuống, chờ ăn cơm. Tĩnh quốc công nói
rằng: “Hoàng thượng, thần bảo đầu bếp làm cơm nước tốt nhất cho ngài.”

“Hoàng thượng đi trên đường chịu không ít cực khổ, từ lâu thần đã chuẩn bị rượu ngon nhất, người thưởng thức.”

Các đại thần vui vẻ nói chuyện, Tiêu Thanh Phong hưởng thụ quang cảnh này, trên bàn đầy mỹ thực, mọi người bồi bên cạnh Tiêu Thanh Phong, hạ
nhân đưa lên rượu ngon, mọi người hưởng ứng, nâng chén tẩy trần cho Tiêu Thanh Phong. Sau khi chạm cốc, mọi người cộng ẩm, Tiêu Thanh Phong uống một ngụm rượu, lập tức phun ra, đây là cái vị gì? Tất cả mọi người nâng cốc cũng đều phun ra.

“Đây là sao vậy, rõ ràng là thần mang đến rượu rắn lục tốt nhất.” Thống lĩnh cấm quân tức giận, lập tức hỏi thủ hạ.

“Tướng quân tha tội, tiểu nhân lấy rượu ở trù phòng, sẽ không sai.” Hạ nhân sợ đến run run.

“Rượu ngon của ta sao lại biến thành rượu hư được! Ngươi nói rõ rồi chứ!” Thống lĩnh cấm quân đại phát giận.

“Quên đi quên đi, ái khanh không cần tức giận, trẫm không thích rượu
rắn lục, không nên trách cứ hắn, uống nước trà là tốt rồi, uống rượu
hỏng việc, hiện tại không thích hợp uống rượu, các khanh bang giúp trẫm
đoạt lại vương vị, lúc đó quân thần nâng cốc cũng được.”Tiêu Thanh Phong nói.

“Hoàng thượng thánh minh, chúng ta lấy trà thay rượu.” Trung thần lập tức phụ họa, sai hạ nhân bưng nước trà xanh tới.

Bạch phát ma y và Đoan Mộc Dư ngồi trên nóc nhà cầm bình rượu, cười
nghe những quân thần kia lấy trà thay rượu, uống nước tẩy dạ dày.

“Đáng đời, có người đãi khách nhân như thế sao. Chúng ta giúp bọn họ
hình như là không công.” Đoan Mộc Dư cầm lấy bình rượu uống một ngụm, vị thật tuyệt, hảo tửu.

“Uống rượu, từ khi lão nhân gia ta vào cửa đến bây giờ cũng không có
người hảo hảo chiêu đãi, bọn họ còn muốn uống rượu, không có cửa đâu.”
Bạch phát ma y ôm bình rượu, cười nói: “Đồ đệ, hôm nay sư phụ cùng người uống hết bình rượu này.”

“Hảo. Ngày hôm nay không say không về, quản bọn họ làm gì, cùng chúng ta không quan hệ.” Đoan Mộc Dư cười nói.

Trong viện kia, một đại lực sĩ ngẩng đầu nhìn, trên nóc nhà có một
con chuột lông trắng và một con cửu vĩ linh hồ đang chung nhau một bình
rượu, đại lực sĩ sát sát con mắt, không phải yêu tinh, là người!

Đoan Mộc Dư nghĩ đại lực sĩ này rất thành thật, liền cười nói: “Đại
cẩu hùng, tiếp lấy!” Đoan Mộc Dư cố sức ném một cái, đại lực sĩ tiện tay tiếp nhận, một vò rượu ngon đưa đến trước mắt. “Đưa cho ngươi, mượn hoa hiến phật, uống a.”

“Cảm tạ.” Đại lực sĩ cười ngây ngô, cầm lấy bình rượu bước đi.

“Sư phụ, trước khi đi chúng ta nhất định kéo theo đại cẩu hùng này,
đại cẩu hùng tay nghề rất tốt, đầu bếp tốt như thế rất khó tìm. Phụ
vương cho ta vương phủ, vừa lúc thiếu một đầu bếp, sư phụ ngẫm lại a,
sau này mỗi ngày có thể ăn cơm do cẩu hùng nấu. . . .” Đoan Mộc Dư dùng
đôi mắt hồ ly thoáng nhìn.

“Hảo, sư phụ cũng muốn dẫn hắn về làm đầu bếp cho Vương phủ, chuyện
ăn uống của lão nhân gia ta nửa đời sau toàn bộ giao cho đại cẩu hùng.”

Bạch phát ma y cười cực kỳ gian trá, đại lực sĩ rùng mình một cái, mím
môi lại, trời ấm áp như thế sao ta lại rùng mình.

———————————————–

Trong hoàng cung Tấn quốc một mảnh đại loạn, Tiêu Thanh Phong thống
lĩnh cấm vệ quân xông vào vào hoàng cung trong. Mọi người đều trợn tròn
mắt, trong cung rõ ràng có một hoàng thượng, sao ngoài cung lại chạy ào
tới một hoàng thượng nữa! Mọi người không biết làm sao, người nào là
hoàng thượng thật người nào là hoàng thượng giả?

“Giết hết nghịch tặc cho trẫm.”

———————————————

Trong cung điện tùng mộc, Mạch Mộc đưa cho Trữ một chiếc vòng bạc
nhỏ, “Đây là chi bảo gia truyền của nhà ta, cho con của chúng ta, mang
đi.”

Trữ ôm một tiểu hài tử, một bên khóc một bên đeo vòng cho tiểu hài
tử. Mạch Mộc cầm lấy một bao quần áo đeo lên vai Trữ, dặn dò: “Nuôi
dưỡng con của chúng ta thành người, nghìn vạn lần đừng cho hài tử làm
tiên tri, biết không.”

Trữ gật đầu, khẽ cắn môi, ôm lấy hài tử quay đầu đi, bỗng nhiên Mạch Mộc hô một tiếng: “Trữ!”

Trữ dừng cước bộ, lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn Mạch Mộc,
Mạch Mộc cũng muốn chạy lại ôm lấy Trữ cùng hài tử của bọn họ, cuối cùng nhịn xuống, thở dài một tiếng: “Trữ, ta xin lỗi ngươi.”

“Ngươi không có xin lỗi, ta cam tâm tình nguyện.” Trữ quay đầu lại
nhìn Mạch Mộc, muốn đem dáng dấp của hắn khắc thật sâu vào trong lòng,
Trữ ôm hài tử vội vã rời đi. Cước bộ của nàng ngày càng nhanh hơn, nàng
sợ xúc động sẽ ở lại cùng Mạch Mộc tìm chết, còn hài tử của bọn họ, đây
là hài tử của ta và Mạch Mộc, ta phải nuôi nấng nó nên người.

Qua hai canh giờ, Mạch Mộc nghe được bên ngoài một trận đại loạn,
Tiêu Thanh Phong đã dẫn người tiến sát hoàng cung. Mạch Mộc cầm lấy chén rượu, bên trong là độc dược đã chuẩn bị từ trước, Mạch Mộc đặt di thư ở trên bàn, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, Tiêu Thanh Phong, ta dùng sinh mệnh trả lại tình cho ngươi, ta không nợ ngươi.

Tiêu Thanh Phong cùng người chạy ào vào cung thất của tiên tri, Mạch
Mộc đã té trên mặt đất. Tiêu Thanh Phong vừa thấy Mạch Mộc té trên mặt
đất, lập tức tiến lên ôm lấy, “Mạch Mộc, Mạch Mộc!”

“Hoàng thượng, Mạch Mộc xin lỗi người, Mạch Mộc bị sư phụ bức hại
chết hoàng thượng, Mạch Mộc dùng chính tính mệnh mình trả lại cho. . .
Hoàng thượng. . .” Mạch Mộc nhắm mắt lại, ái hận tình cừu đều tiêu thất
trong bóng tối, Mạch Mộc chảy xuống một giọt nước mắt.

“Cứu sống hắn, Đoan Mộc Dư, ngươi cứu sống hắn. Nhanh lên một chút
nhanh lên một chút, cứu sống hắn!” Tiêu Thanh Phong điên rồ kéo Đoan Mộc Dư qua, muốn hắn cứu người.

“Ngươi bình tĩnh một chút, ta sẽ cứu hắn.” Đoan Mộc Dư nghĩ Tiêu
Thanh Phong lại khiến hắn đau đầu, đi qua bắt mạch cho Mạch Mộc, nhét
một viên dược vào miệng Mạch Mộc, cầm lấy bút viết ra phương thuốc, “Đầu tiên ta bảo trụ tính mạng của hắn, lập tức đi lấy dược, nhanh lên một
chút!”

Tiêu Thanh Phong sai tiểu thái giám cầm bên người lấy phương thuốc
chạy đi sắc dược, chỉ chốc lát tiểu thái giám đã mang đến, Bạch phát ma y cùng Đoan Mộc Dư ôm lấy Mạch Mộc, mở miệng hắn đổ dược xuống phía dưới. Sau một lát, sắc mặt Mạch Mộc có hồng hào đôi chút Tiêu Thanh Phong mới yên lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận