Thiếu niên bị Hàn Thanh Dao dẫm cho nhe răng trợn mắt nhưng một chút cũng không tức giận, ngược lại còn cợt nhả tiếp tục trêu đùa nói: “Ngươi chính là biểu muội của ta, ta là con khỉ, ngươi là cái gì? Khỉ cái?”
“Hạo Cẩn! Không được vô lễ!” Đường Hạo Thanh thấy Hàn Văn Chiêu đã muốn tức giận, nhanh một bước quát đệ đệ, hành lễ với Hàn Văn Chiêu: “Ấu đệ không hiểu chuyện, mong Văn Chiêu biểu ca bao dung.”
Thì ra thiếu niên này là người con trai nhỏ của Đường Lạc, là đệ đệ của Đường Hạo Thanh, đứng hàng thứ nam trong dòng tộc - Đường Yến, Đường Hạo Cẩn.
Muốn hỏi ai là người tài hoa xuất chúng, võ nghệ cao cường nhất Đường gia, trong lúc nhất thời thật khó có câu trả lời, nhưng hỏi đến ai là người hay gây chuyện nhất, Đường Hạo Cẩn sẽ là người được công nhận đầu tiên.
Hắn từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, rất nhiều lần thiếu chút nữa không sống nổi, cho nên được cả nhà nuông chiều, ngày thường nghịch ngợm gây sự gì thì các đại nhân cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Sau này trưởng thành, tuy thân thể tốt lên nhưng tật xấu hay nghịch ngợm gây sự này ngày càng nhiều xuống.
Nhưng cố tình Đường lão gia cực kỳ thích tiểu tôn tử này, cộng thêm Đường gia nổi danh bênh vực người mình, vì thế vị tiểu thiếu gia này liền trở thành tiểu bá vương Ninh Châu Thành.
Tuy nói là tiểu bá vương thành Ninh Châu, nhưng hắn chưa từng khi dễ người nhỏ yếu, chỉ thích bênh vực kẻ yếu, những người kia vốn vi phạm luật lệ nên đuối lý, bị hắn đánh mặt mũi bầm dập cũng không dám báo quan, lâu dần, một khi dân chúng gặp khó khăn tự nhiên liền nhớ tới vị này tiểu bá vương này.
Mà hắn cũng làm không biết mệt, nghiễm nhiên trở thành quan lão gia* Ninh Châu Thành.
*quan lão gia: chỉ quan liêu
“Từ lâu đã nghe Ninh Châu có vị ‘ tiểu bá vương ’, hôm nay vừa gặp, quả nhiên như lời đồn!” Hàn Văn Chiêu ngữ khí không tốt, nói.
Ở trong lòng Hàn Văn Chiêu, muội muội nhà mình chính là nữ tử hồn nhiên, tốt đẹp nhất trên trời dưới đất, tuy đôi khi hay phát cáu như con mèo nhỏ lại vẫn rất ngay thẳng đáng yêu, dám nói xấu Hàn Thanh Dao nửa chữ, so với đánh vào mặt của hắn, càng làm hắn không thể chịu đựng được.
Hôm nay cái tên Đường Hạo Cẩn này rõ là đã chọc trúng hắn.
“Văn Chiêu đến rồi sao!” Một giọng nói già nua từ trong viện truyền đến, nháy mắt hóa giải không khí giương cung bạt kiếm ngoài cửa.
Mọi người giương mắt qua nhìn, thấy một hàng mấy chục người lấy Đường lão gia tử dẫn đầu, khôi giáp chỉnh tề từ trong phủ đi ra.
Lão gia tử đã 79 tuổi, nhưng vẫn quắc thước.
Hắn một đời cưỡi ngựa chiến đấu, làm rạng danh Đại Du ba vạn “Đường gia quân”, còn một tay sáng lập viện võ tướng duy nhất ở Đại Du, có thể nói là nhân vật được mọi người trong quân ngũ kính trọng.
“Văn Chiêu bái kiến ông ngoại cùng chư vị trưởng bối!” Hàn Văn Chiêu lập tức khom mình hành lễ.
“Ừ ừ! Không tồi không tồi, càng ngày càng thành thục ổn trọng!” Đường lão gia tử gật đầu khen ngợi.
Sau đó tiếp tục nói với Hàn Văn Chiêu: “Ta vừa lúc có việc tìm ngươi, chờ lát nữa ta từ quân doanh trở về lại đi tìm ngươi! Các ngươi đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi trước đã!”
Nói xong, lão gia tử cũng không dong dài, trực tiếp cất bước rời đi.
Hàn Thanh Dao tuy lần đầu tiên nhìn thấy Đường lão gia tử, nhưng cũng kính nể tinh thần trấn thủ biên giới Ninh Châu cả đời của ông, đồng thời đối diện với tiểu bá vương cợt nhã nàng này, ấn tượng cũng xoay chuyển vài phần.
Hàn Thanh Dao không nghĩ lại cùng Đường Hạo Cẩn dây dưa, vì thế lôi kéo lão ca nhà mình, bảo chính mình mệt mỏi muốn nghỉ ngơi.
Vì thế “Hộ muội cuồng ma*” Hàn Văn Chiêu không nói hai lời trực tiếp làm lơ Đường Hạo Cẩn vẫn đang giơ cái chân đau lên, vào phủ.
* Hộ muội cuồng ma: Bảo hộ em gái một cách điên cuồng
++++
Trong một tháng đợi Kính Võ Viện khai giảng, huynh muội Hàn gia cứ như vậy ở tại Đường phủ.
Mà đoạn thời gian này làm cho Hàn Thanh Dao buồn chán muốn điên rồi, mỗi ngày ca ca đều bị Đường lão gia tử kéo đi nghiên cứu đạo trị quân, người người tại Đường phủ chân không chạm đất, bận bận rộn rộn.
Hàn Thanh Dao là “người duy nhất rảnh rỗi” ở trong viện, ngoại trừ hoa hoa cỏ cỏ cùng hai nha hoàn nàng mang đến, một cái bóng xa lạ cũng không thấy được.
Lúc mới đầu, Hàn Thanh Dao còn có thể miễn cưỡng luyện nhu thuật, ôn lại kiến thức vũ đạo cơ bản hoặc là luyện chữ giết thời gian, nhưng qua thật lâu, nàng nhịn không nổi.
Trước đó nàng đã làm cô hồn dã quỷ mười năm lẻ loi không chốn để đi, hiện tại còn đem nàng nhốt ở nơi này, quả thực là tra tấn.
Vì thế Hàn đại tiểu thư của chúng ta vô cùng buồn bực, rốt cuộc nhịn không được nữa, thừa dịp bọn nha hoàn lơ là, đổi nam trang liền chuẩn bị ra cửa, nhưng mới vừa đi tới cửa, liền trông thấy một tên “kẻ trộm có cách làm của kẻ trộm” khác, cũng đang hướng ra phía ngoài nhìn ngó xung quanh, vậy mà đúng là cái tên nói năng lỗ mãng ngày hôm đó, ngũ thiếu gia Đường gia Đường Hạo Cẩn.
Thì ra ngày hôm qua hắn vừa mới gây đại họa, đánh con trai của thái thú Ninh Châu.
Tuy nói Đường gia là thế gia hiển hách nhất thành Ninh Châu, nhưng thái thú dù gì cũng là quan triều đình nhận mệnh coi giữ một phương, địa vị tuy rằng không bằng Đường gia, nhưng là tốt xấu cũng là mệnh quan triều đình.
Về tình về lý Đường gia đều phải khiển trách có lệ một chút, cho nên, Đường ngũ thiếu gia bị cấm túc.
Nhưng có bao giờ là tên ngốc chỉ thích ngồi một chỗ đâu, lúc này mới chỉ qua ngày hôm sau, hắn đã chuẩn bị chuồn êm.
Ai biết hắn mới vừa cảm thán may mắn chạy ra khỏi Đường phủ, đã bị người ta kéo lại ống tay áo.
Đường Hạo Cẩn nghi hoặc quay đầu lại, chờ thấy rõ người tới là ai, trong lòng hắn liền bắt đầu mắng thầm: Ta bị xúi quẩy rồi có phải hay không, đụng phải ai không đụng, cố tình đụng phải vị này, thật vất vả lấy được tự do bây giờ xem như bị dìm nước nóng.
Không sai, người giữ chặt hắn đúng là Hàn đại tiểu thư đã cải nam trang.
Mà ngược lại với vẻ biểu cảm khóc không ra nước mắt của Đường Hạo Cẩn, Hàn Thanh Dao giờ phút này mỉm cười ngọt ngào, cười như một người thiện lương ngây thơ đáng yêu, mà đôi mắt to mỹ lệ như tiểu hồ ly dường như tà mị nhìn Đường Hạo Cẩn.
Từ lúc Đường Hạo Cẩn vừa ra khỏi cửa, Hàn Thanh Dao đã trộm đi theo phía sau, thấy hắn quẹo trái rẻ phải chuẩn bị cắt đuôi mấy tên thị vệ âm thầm đi theo hắn, nàng liền tính toán, kỳ thật bằng cước bộ của nàng sao có thể so được với mấy tên tập võ này, vì thế nàng ngẫm lại tỉ mĩ bản đồ địa hình nơi này trong đầu đã từng xem qua, trước một bước vòng đến đầu phố có thể gặp được Đường Hạo Cẩn nhất mà chờ.
Nàng vừa mới đuổi tới, quả nhiên liền bắt được Đường Hạo Cẩn đang tự do đắc ý.
Nàng đã tính chuẩn rồi, Đường Hạo Cẩn trăm phương nghìn kế cắt đuôi được đám thị vệ, hiện tại khẳng định sẽ không để kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lợi dụng điểm này, gõ cho hắn một cái, ai bảo trước đó hắn nói năng lỗ mãng.
Lại nói Đường Hạo Cẩn, hắn vốn là mắt liễu mày kiếm, môi hồng răng trắng, hôm nay mặt một thân màu tím nhạt, cổ áo, tay áo viền vàng, càng tô thêm dung mạo tuấn lãng của hắn, dáng người cao gầy, đặc biệt là sự anh khí tràn đầy khóe mắt đuôi lông mày hắn, nhìn càng thấy anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.
Chỉ là biểu cảm trên mặt cùng bộ quần áo này không hợp nhau, vẻ mặt kia trông vô cùng buồn bực.
Nhan sắc vốn tuấn lãng thế nhưng bắt đầu vặn vẹo, mà cái vặn vẹo này là do Hàn đại tiểu thư của chúng ta.
“Hạo Cẩn ca ca, huynh vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi đâu nha?” Hàn Thanh Dao chớp đôi mắt to vô tội, tươi cười xán lạn mở miệng trước.
Nhìn vẻ mặt không thoải mái này của hắn, trong lòng nàng lại thập phần thống khoái.
“Ta đến cửa tiệm lấy vài thứ!” Đường Hạo Cẩn thu thu cánh tay, lôi ra khỏi tay Hàn Thanh Dao, hàm hồ nói.
“Lấy đồ vật mà huynh làm gì phải lén lút?” Hàn Thanh Dao đã bắt đầu đề cao âm lượng: “Không phải là huynh muốn làm chuyện xấu gì đi?”
Mà động thái này của Hàn Thanh Dao hiển nhiên đã kinh động đám thị vệ như ruồi bọ không đầu đang lục soát tìm Đường Hạo Cẩn kia, mấy người sôi nổi nhìn qua bên này, Đường Hạo Cẩn thấy sự chẳng lành, nhanh chóng hạ thấp giọng: “Cha ta bảo ta đi đưa mật hàm* khẩn cấp.”
*mật hàm: thư mật
Hàn Thanh Dao nơi nào dễ bị lừa như vậy, cười càng thêm thiên chân vô tà nói: “Thôi đi, cha huynh có thể tin tưởng mà đưa mật hàm cho huynh? Huynh cho ta ở Đường phủ nhiều ngày như vậy vẫn chẳng biết gì sao?”
Đường Hạo Cẩn không muốn cùng nàng dây dưa, xoay người muốn đi, lại nghe Hàn Thanh Dao không nhanh không chậm nói: “Huynh dám tiến một bước, ta liền hét lớn một tiếng, không chừng những tên thị vệ đó có thể nghe thấy nha.”
“Ngươi…!” Đường Hạo Cẩn cắn răng giơ tay nghĩ muốn hù dọa nữ hài, ai ngờ Hàn Thanh Dao không né không tránh, mắt to nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi câu cười nói: “Động thủ đánh muội tử nhà mình, cấm túc một tháng là còn ít đấy.”
Mắt thấy ảnh vệ đã bắt đầu đi về phía bên này, Đường Hạo Cẩn rốt cuộc cầu xin: “Ai da! Muội muội tốt của huynh, muội cuối cùng là muốn như thế nào?”
“Đơn giản!” Hàn Thanh Dao giảo hoạt chớp chớp đôi mắt ngập nước, một bộ đã thực hiện được gian kế, chậm rãi nói ra ý đồ của mình: “Một trăm lượng bạc ròng, huynh giao tiền, ta buông tay!”
“Đệt! Một trăm lượng? Số bạc này đủ cho lão tử ngủ với hoa khôi crua kỹ viện đó.” Đường Hạo Cẩn có chút tức muốn hộc máu, nhiều năm như vậy hắn có bao giờ ăn thiệt thòi như này, để một tiểu nha đầu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vì thế hắn nói cũng không thèm lựa lời.
Mà những lời này của Đường Hạo Cẩn, nếu là nữ hài tử bình thường sau khi nghe được khẳng định mặt sẽ đỏ một phen, sau đó, mắng một câu “Vô sỉ” liền ngượng ngùng chạy đi.
Nhưng là Hàn Thanh Dao cũng không phải nữ tử bình thường, nàng là lão yêu tinh sống hai đời, vừa nghe lời này chẳng những không bực, ngược lại vui vẻ.
“Thiệt tình không nghĩ tới, đường đường là Đường gia thiếu gia vậy mà cũng sẽ đi kỹ quán ngủ với hoa khôi?” Hàn Thanh Dao học khẩu khí ngày ấy của Đường Hạo Cẩn, chép miệng nói: “Chậc chậc chậc, không biết Đường tướng quân luôn cương trực công chính biết được chuyện này, có thể trực tiếp vung quân côn đánh gãy chân tiểu súc sinh nào đó hay không.”
Một câu liền đem Đường Hạo Cẩn hoàn toàn không chỗ đáp trả, mắt thấy thị vệ càng ngày càng gần, Đường Hạo Cẩn rốt cuộc thỏa hiệp: “Được được được, một trăm lượng thì một trăm lượng, bất quá tiền tiêu vặt cả năm của ta cũng chỉ tới năm mươi lượng, một trăm lượng này ta không có trên tay, chờ đến lúc có liền cho ngươi.”
“Huynh hay thật, một năm sau, ai biết đến lúc đó huynh có quỵt nợ hay không?” Hàn Thanh Dao không thuận theo, không buông tha nói.
Mắt thấy ảnh vệ đi tới, Đường Hạo Cẩn không nói hai lời trực tiếp chặn ngang đem Hàn Thanh Dao bế lên rồi chạy, động tác lưu loát nhanh chóng lách qua mấy ngõ nhỏ, rốt cuộc không nhìn thấy thị vệ nữa mới vừa sợ hãi vừa nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Đường thiếu gia mới đột nhiên ý thức được hành vi càn rỡ của mình, luống cuống tay chân đặt nữ hài xuống, vội vàng lui lại ba bước, một gương mặt trắng nõn tức khắc đỏ bừng, lắp bắp nói: “Vừa, vừa rồi là, chuyện, đột, đột ngột.”
“Biết! Biết!” Hàn Thanh Dao sửa sang lại quần áo của mình, không sao cả lắc lắc tay, nói: “Chúng ta tiếp tục nói về một trăm lượng bạc đi.”
Đường Hạo Cẩn có điểm theo không kịp suy nghĩ của nữ hài, trong lúc nhất thời không biết nói sao.
Nhìn khắp quyền quý thế gia của Đại Du, không một nữ tử nào không coi trinh tiết như sinh mệnh, bọn hắn có thể ăn chơi đàng điếm chơi đùa kỹ nữ, nhưng thê thiếp, tỷ muội nhà mình phải kiên trinh thủ tiết, mặc dù là quân lữ thế gia Đường gia cũng không ngoại lệ.
Hàn Thanh Dao nào có hay tâm sự của thiếu niên giờ phút này, nàng thấy nam nhân không nói, rốt cuộc tung ra ý đồ thật sự của mình, nàng nói: “Không có một trăm lượng cũng được, ta biết huynh ở ‘ Kính Võ Viện ’ cũng có chức vị, đến lúc ta vào đó, nếu là gặp khó khăn gì, huynh phải giúp đỡ ta.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~