Ngoài dự kiến của nàng, hắn hướng nàng cười nhạo tựa như cũng không có ý tứ muốn ở lại, ngồi dậy sửa sang lại trang phục chuẩn bị rời đi.
Thậm chí cũng không quay đầu lại hay nói với nàng một câu.
Lập tức đi thẳng đến trước cửa, bước chân không hề lưu luyến mà biến mất ở chỗ ngã rẽ.
Nàng ngây ra một chút, xỏ nhanh giày vào đuổi theo.
Nhìn thấy hành lang trống rỗng, nào còn hình bóng hắn ở đó?
Ngẩn ra một lát rồi thở dài.
Tới ngày thứ năm, trong cung có người đến đón nàng trở về, lúc bước lên xe ngựa nàng có chút hoảng hốt, thầm nghĩ thời gian trôi quá nhanh, trong nháy mắt nàng phải trở về chiếc lồng son kia.
Sau khi hồi cung, bộ dáng vẫn như cũ.
Chỉ là, Cao Thanh Hà không đến tìm nàng.
Có khi ban đêm nàng sẽ ngồi ở trước cửa bậc thang chờ, nhìn hoa quế ở trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, sắc trời từng điểm từng điểm dần tối.
Trong gió mang đến một mùi hương hoa, có thể ngửi được một cổ nhàn nhạt hương vị chỉ thuộc về hắn, thật giống như hắn đang ở gần đây.
Có lẽ, hắn đúng là ở gần đây.
Nhưng nàng nhìn không thấy hắn.
Giữa tháng 8, hè nóng bức khó chịu.
Trong cung truyền đến hai tin tức, trở thành chuyện cho các phi tần tán gẫu.
Một là, Trinh Quý Phi được tấn phong thành Hoàng Quý Phi bị hoãn lại.
Hai là nàng có thai, trực tiếp tấn phong lên Quý Phi.
Quá trình sắc phong khá rườm rà, Hoàng Thượng lo lắng nàng đi lại nhiều sẽ không khoẻ, miễn giảm đi rất nhiều bước không cần thiết, kiệu đón nàng đều được làm mới, lót rất nhiều đệm mềm êm ái.
Nàng nhìn thấy Trinh Quý phi sắc mặt không tốt, rốt cuộc vì không được tấn phong thành hoàng quý phi, mà còn thêm người ngang hàng ngồi cùng ăn với nàng ta, trong lòng không vui tất nhiên là có thể hiểu được.
Trở lại cung uyển, trên bàn bày không ít ban thưởng.
Nàng lấy ra chút đồ vật có giá trị, thưởng cho thái y vẫn luôn bắt mạch cho nàng.
Nếu không nhờ thái y này giúp nàng nói dối thai một tháng thay vì hai tháng, việc nàng cùng người khác yêu đương vụng trộm đã bị phát giác ra rồi.
Nàng đoán vị thái y này, có lẽ cùng Cao Thanh Hà có quan hệ.
Nhưng miệng hắn rất kín, cái gì cũng không hỏi ra được.
Lần này ban thưởng cho hắn, chính là muốn xem có để lộ ra điều gì hay không, nhưng hắn vẫn như cũ cái gì cũng không chịu nói, nàng nhìn bộ dáng hắn kiên quyết, không bức bách hắn nữa chỉ đành từ bỏ.
Rồi sau đó mỗi một đêm, nàng vẫn luôn ngồi ở bậc thang chờ hắn.
Nàng biết, nàng có thai, hắn sẽ đến.
Nhưng theo thời gian trôi qua, chờ mong lần lượt thất bại, loại tự tin này của nàng cũng bắt đầu chậm rãi mất đi.
Cho đến giữa tháng 9, trong cung tổ chức tiệc Trung Thu, hắn cũng không xuất hiện.
Nàng không có tâm trạng tham gia yến tiệc, lấy lý do cơ thể không khoẻ từ chối, một người đứng cung uyển, cắt tỉa cây hoa quế.
Lúc chạng vạng mặt trời lặn, cung uyển thắp lên mấy đèn lồng nhỏ, tăng thêm chút không khí vui mừng ngày hội, gió đêm thổi những hoa quế nàng cắt rơi đầy đất, những bông hoa bay bay như chốn bồng lai như mộng như ảo.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Nàng lập tức quay đầu lại nhìn phát hiện xung quanh không có một bóng người, lại vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn đang ngồi trên mái hiên, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, trong tay cầm quạt xếp nhàn nhã quạt.
“…Cao Thanh Hà?” Nàng ngơ ngác hỏi.
Hắn nhướng mày: “Như thế nào đột nhiên gọi cả tên lẫn họ của ta? Đã lâu không có người nào dám gọi ta như vậy.
”
“Hừ…”
Nàng dời tầm mắt, khóe miệng cầm lòng không được mà cong lên.
Hắn hướng phía trước nhìn, hất cằm về phía cây hoa quế, biểu tình có chút khó có thể miêu tả, nói: “Đang cắt thứ gì vậy?”
Nụ cười trên mặt nàng cứng đờ.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, ngươi cắt thứ gì vậy? Nhìn giống củ khoai tây…”
?
Người này có bệnh kín sao?
Cứ phải nói lời khó nghe?
“Ngươi xuống dưới cho ta!” Nàng nhặt lên một khối đá bên chân ném tới hắn.
Hắn né một bên lại nhìn nàng, thả người nhảy xuống từ mái hiên.
Lúc này cung uyển không có người, đa số đều bị nàng sai đi, chỉ có thị vệ thủ ngoài cung, nàng cùng hắn đứng cạnh cây hoa quế, ai cũng không mở miệng trước.
Hương hoa quế nồng đậm phả vào người hắn, còn có thể nghe được hơi thở của hắn, quay đầu lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, hắn gần trong gang tấc.
Một tháng này, nàng tổng cộng mơ thấy hắn mười lần.
Trong mỗi giấc mơ, hắn đều là như thế này gần trong gang tấc.
Thế cho nên, hiện tại như vậy mà không chân thật.
“Ngươi tới làm cái gì?” Nàng nhịn không được hỏi.
Hỏi xong có chút hối hận, rõ ràng chính mình rất muốn hắn tới.
Hắn không giống trước kia cười rồi trả lời nàng, mà là khuôn mặt bình tĩnh nhìn phía trước, nói: “Trung thu, ta đến thăm hài nhi.
”
“Hiện tại mới đến, hài nhi chưa chắc nhận ngươi.
Chỉ sợ muốn đem Hoàng Thượng thường tới chỗ này mà nhận đi.
”
“Nhiều thêm một người thương hài nhi cũng không phải là chuyện gì xấu.
”
Nàng quay đầu nhìn hắn một cái, hắn thần sắc vẫn vậy, mái tóc bay trong gió, áo choàng màu xanh biển trên người hơi hơi bay lên, nhìn hắn như một người thanh tâm quả dục, mọi việc đều như không liên quan đến hắn.
“A,” hắn làm như đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay sang nàng cung cung kính kính hành lễ, “Đã quên chúc mừng nương nương, tấn phong Quý phi.
”
Nàng không phản ứng chỉ nhìn chằm chằm hắn, trong mắt cảm xúc phức tạp.
“Đa tạ.
”
Hồi lâu, nàng mới lại nói câu: “Hà tất khách khí như vậy?”
Ánh mắt hắn hơi đình trệ, đứng thẳng lên cuối cùng là mang theo chút ý cười: “Nương nương nới lời lần trước, thần trở về suy nghĩ, cũng không phải không có lý.
Nếu nương nương đã nói ra mà thần từ chối thì bất kính.
”
Trong lòng nàng run rẩy, tay nắm thành quyền, “Ta đồng thời cũng nghĩ lại lời ngươi nói lần trước.
Nếu có thể leo lên một cành cây cao, bảo đảm bình an cho ta và gia đình ta, tại sao ta lại buông tay dễ dàng như vậy?”
Hắn trầm mặc một lúc, lẳng lặng xoay người mà nhìn nàng.
Nàng nhìn lại hắn có chút khẩn trương, yết hầu trượt lên xuống.
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
Nàng mím môi gật gật đầu.
“Kia…” Hắn chậm rãi giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nàng, gương mặt từng chút dán sát ánh mắt dừng ở trên môi nàng: “Nói cho ta biết, ngươi tính toán lấy lòng ta như thế nào?”