Nói về cô nương Trà Nhi này, đã hầu hạ nàng một thời gian không ngắn, tính tình như thế nào, khuyết điểm là gì nàng tương đối biết rõ ràng.
Vì thế nàng rất nhanh liền từ trong miệng nàng ta hỏi ra phía sau màn là ý của ai ——
“Là, là Trinh phi nương nương.
Trinh phi lấy tính mạng người nhà uy hiếp nô tỳ…”
Nàng hỏi: “Đệ đệ của ngươi?”
Trà Nhi không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ, cuống quít gật đầu.
“Hắn đã khỏi bệnh chưa?” Nàng hỏi tiếp, “Lần trước kêu a Hoán cho ngươi ngân lượng, cầm đi chữa bệnh rồi sao?”
Trà Nhi sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ đột nhiên hỏi việc này, theo sau nước mắt lại rơi, hít hít mũi, tận lực đem lời nói lưu loát: “Nương nương, ngân lượng nô tỳ lấy về nhưng bị phụ thân nô tỳ trộm đi rồi… Đánh bạc thua hết…”
Ồ, nàng ta hình như là có một phụ thân ham mê cờ bạc.
Nàng rũ mắt suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, kiên nhẫn hỏi: “Vì cái gì lại không nói cho ta biết? Phụ thân ngươi trộm tiền, không trách ngươi, ngươi nếu nói ra ta còn có thể lại cho ngươi.”
Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Nương nương nguyện ý giúp nô tỳ, nô tỳ cũng thực cảm kích, làm sao lại mở miệng hỏi nương nương muốn thêm được đây…”
Nàng nhìn nàng ta một lát, như suy tư gì mà cười cười, duỗi tay xoa mái tóc rối mà nói: “Nếu là cảm kích vì sao còn giúp người khác, hại hài tử trong bụng ta?”
Nàng ta thật cẩn thận mà ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại nhanh nhẹn cúi đầu, xoa xoa nước mắt, nói lắp: “Nương nương tha mạng… Nương nương tha mạng… Chuyện này, nô tỳ cũng là thân bất do kỷ… Nếu không làm theo lời Trinh phi nói sẽ bị, sẽ bị…”
Nàng bổ sung theo lời nàng ta nói: “Sẽ giết người nhà ngươi, giết đệ đệ ngươi, đúng không?”
Nàng ta chật vật gật đầu.
“Vậy ngươi không sợ…” nàng dừng một chút, “Ta giết hắn?”
Lời vừa nói ra, trong lúc nhất thời tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Nàng cười không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói: “Ngươi cho rằng, ngươi hại chết hài nhi của ta, thì ta vẫn sẽ bỏ qua cho người nhà ngươi?”
“Suy nghĩ này có phải hay không có điểm quá ngây thơ rồi?”
“Người không phạm ta, ta không phạm người a.
Ngươi đã hại ta một lần, hiện tại có phải hay không đến phiên ta, dùng một ít thạch tín với đệ đệ ngươi, xem hắn có may mắn hay không, hay có thể tránh được một kiếp này?”
Trà Nhi bị lời nàng nói làm cho trố mắt, hồi lâu mới lắc đầu: “Sẽ không, nương nương sẽ không…”
“Sẽ không?” Nàng ra vẻ kinh ngạc mà mở to mắt, “Có phải hay không cảm thấy bổn cung ngày thường hiền lành, loại lời nói này chỉ là nói cho vui sẽ không thật sự xuống tay?”
“…”
“A Hoán!” Nàng xoay đầu, đột nhiên kêu lên, biểu tình tàn nhẫn, “Đi, phái người đến nhà Trà Nhi, đem thạch tín đổ vào thuốc cho hắn uống, sau đó canh chừng hắn uống hết.”
Trà Nhi vừa nghe, vội vàng luống cuống lên, ánh mắt dừng trên người nàng: “Nương nương, không cần a nương nương…”
“Đi!” Nàng cất cao giọng phân phó.
A Hoán nhìn Trà Nhi, đáp “Dạ” đi về phía cửa ra vào.
“Từ từ, không cần đi!” Nàng ta nhìn hướng a Hoán, chạy theo sau vướng ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng cầu xin, “Nương nương, xin người, cầu xin người bỏ qua cho đệ đệ nô tỳ! Đệ ấy vô tội! Đệ ấy mang bệnh, Đệ ấy… Người không phải còn cho đệ ấy tiền chữa bệnh, muốn cứu đệ ấy sao!”
Nàng chưa lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng ta.
Nàng ta thấy nàng không có thay đổi chủ ý càng thêm sợ hãi: “Nương nương, người muốn đánh muốn giết, thì giết nô tỳ đi, không cần liên luỵ người vô tội…”
“…”
“Nương nương, người bỏ qua cho đệ ấy đi…”
“…”
“Nương nương…”
“Được rồi, bổn cung mệt mỏi, muốn quay về cung.” nàng ngáp, xoay người đi đến trước cửa.
Lúc bước qua cửa, bước chân dừng một chút, quay đầu lại, hướng nàng ta hơi mỉm cười: “Thật là lòng tốt lại bị người ta coi khinh.
Bất quá cũng may mắn, ta cũng không phải là người mềm lòng.”
Trong Ngự Hoa Viên, hoa cúc vừa nở rộ.
Từ xa nhìn lại, ánh vàng rực rỡ một mảnh, giống như khắp nơi vẩy đầy vàng.
Đương nhiên, màu sắc khác cũng có, hồng, trắng, đỏ.
Chỉ là nhìn quanh một vòng, đều không thể so với khí thế của hoa cúc vàng, càng hợp tâm ý nàng.
Trong bất tri bất giác, liền ở chỗ này cả một buổi chiều, lại qua một hồi, định thần lại nhìn thì sắc trời dần dần sẫm tối.
Hương hoa cúc mang nỗi u buồn trong lòng ta vơi bớt đi, nàng đón gió, nhắm mắt lại hưởng thụ, trong bụng đột nhiên mà kêu một tiếng, nhắc nhở nàng nên trở về cung dùng bữa.
Một bên nô tỳ dìu nàng đi, đi được vài bước loáng thoáng nghe được phía trước truyền đến tiếng ngỗng kêu.
Càng đến gần, tiếng kêu kia càng thêm thê lương.
Sao lại kêu nữa rồi?
Đã xảy ra chuyện gì?
Lòng ta nghi hoặc, bước vào trong đình viện, liền thấy ngỗng phành lớn vỗ cánh phành phạch, hướng trước cửa phòng nàng lớn tiếng kêu gào.
A Hoán ở một bên lấy cây chổi đuổi nó cũng không được.
Nàng nhăn mi, nhìn vào buồng trong, hỏi: “Có gì ở bên trong?”
A Hoán dừng lại động tác, thấy nàng trở về, âm thầm mang theo vui mừng, nhảy nhót mà đến bên cạnh nàng nói nhỏ: “Là Cao đại nhân, Cao đại nhân đã trở lại.”
Biểu tình nàng thay đổi, xoay người cho nô tỳ lui xuống, vội vã mà bước vào trong phòng.
Tới chỗ ngã rẽ, dưới chân bị vướng sắp té ngã thì có người kịp thời giữ chặt, ôm chặt thân nàng.
“Làm gì lỗ mãng hấp tấp như vậy?” Âm thanh quen thuộc cất lên, mang theo vài phần trách cứ, tay còn đỡ cánh tay nàng, vẫn không buông ra.
Nàng ổn định lại cơ thể, dừng bước, theo hướng âm thanh nhìn về phía trước, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú rất giống trong trí nhớ, hắn cau mày tức giận mà trừng mắt nhìn nàng.
Rõ ràng chỉ là mười mấy ngày không gặp mà giống như cả một đời?
Vừa mới trở về liền tức giận với nàng.
Nàng quật cường mà nhìn lại hắn, một chút cũng không chịu thua.
Vừa nhìn trong mắt liền nổi lên làn hơi nước, rồi lại cảm xấu hổ mà kìm lại, nghẹn trở về, quay mặt vỗ nhẹ cánh tay hắn mà nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, không phải có ngươi ở đây đỡ ta rồi sao.
Hơn nữa ta ngày thường cũng không lỗ mãng như vậy.”
“Nhưng cũng không thể như vậy…”
Đang muốn phản bác lại nàng, hắn đột nhiên ngừng.
Tựa hồ là nhận thấy được nàng có chỗ nào không đúng, hắn cúi đầu, tinh tế đánh giá thần sắc nàng, hỏi: “Làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi?”
Nàng mím chặt môi thành một đường, quay đi rồi nói: “Ta nói, ngươi có báo thù cho ta không?”