Nịnh Thần Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế


Thẳng đến khi kết thúc, nàng cùng hắn đều không có làm ra một chút động tĩnh lớn nào.

Ngoài cửa có người đi qua đi lại, hắn đều sẽ dừng lại đúng lúc, khắc chế sức lực cực nhẹ, chờ tiếng bước chân biến mất không thấy, lại như là tránh được một kiếp nhẹ nhàng mà cười khẽ, đỡ eo nàng luật động tiếp tục

Tranh thủ thời gian, nàng sửa sang lại quần áo chỉnh tề, đi trước ra Dưỡng Tâm Điện, đợi mười lăm phút sau, lại bưng chén nước trà quay trở lại.

Lúc đó người đã ngồi trên long ỷ, hoàng đế mới vừa tỉnh không lâu mắt vẫn còn nhập nhèm, trong tay đang cầm tấu chương lật xem, cũng chưa nhìn qua nàng, không phát hiện ra trên mặt nàng mất tự nhiên.

Mà Cao Thanh Hà đang đứng trước long ỷ, lúc này áo mũ đã chỉnh tề, không thấy nửa điểm lộn xộn, cúi đầu đem đệ trình nội dung về việc kiểm soát lũ lụt ở song Hoàng Hà, hành lễ xong liền không chút hoang mang mà lui xuống.

Nàng không có biện pháp bình tĩnh giống hắn như vậy, trên người lưu lại đều là hơi thở Cao Thanh Hà, đứng gần chỗ Hoàng Thượng càng là chột dạ vô cùng.

Một lát sau lấy lý do thân thể không khoẻ cũng lui xuống.

Tỉnh lại trong hồi ức, giường, rèm và đèn lục giác cung đình trước mắt lại dần dần hiện rõ ràng lên.

Người trước mắt dù bận ôm nàng vẫn ung dung nhìn nàng mà đánh giá.

Hàng mi dài nhẹ nhàng chớp, đáy mắt quyến rũ sáng ngời, môi hơi nhếch lên, làm như có chuyện muốn nói, lại như không đành lòng quấy rầy nàng.

Thấy nàng lấy lại tinh thần, hắn mới nhấc mi lên, cười hỏi: “Ngươi mơ màng tâm trí như đang ở Dưỡng Tâm Điện?”

Nàng có chút quẫn bách, ánh mắt nhìn sang nơi khác, “Phát ngốc một lát mà thôi.”

Hắn như là không nghe được lời nàng nói, tay nhéo cằm, vẻ mặt như suy tư rồi nói: “Nếu còn muốn đến một lần nữa, ta cũng có thể phụng bồi.


Hoàng Thượng gần đây đã mấy đêm không ngủ được, đã dùng thêm nhiều Long Tiên Hương để đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn, nếu có nháo ra động tĩnh gì, cũng sẽ không dễ dàng đánh thức hắn đi?”

Nàng không có tính toán muốn đến đó một lần nữa, vì thế cũng không đáp ứng với hắn.

“A, nói mới nhớ…” Hắn đột nhiên hướng ra ngoài nhìn nhìn, nhưng cửa sổ đã đóng, hắn lại thu hồi ánh mắt, “Con ngỗng kia, ngươi như thế nào không ăn nó?”

Nàng ngẩn ra một chút, cũng nhìn về cửa sổ đang đóng: “Ngỗng là của ngươi đưa tới?”

Hắn cười cười: “Thịt ngỗng đối với phụ nữ mang thai rất tốt, dưỡng dạ dày giải khát, bổ âm ích khí.”

“Ngỗng ở nơi nào? Là ngươi nuôi?” Nàng hỏi.

“Ừ.”

Trong đầu nàng không khỏi hiện ra cảnh hắn cầm cỏ khô cho ngỗng, bĩu môi nhịn không được thổn thức nói: “Vừa làm quan, vừa làm thương nhân, giờ lại nuôi thêm ngỗng? Ngươi thật là có thời gian rãnh.”

“…Cũng không phải.” Hắn buồn cười mà nhún vai, “Ta chỉ nuôi mỗi một con ngỗng này.

Lúc trước nó không biết từ nơi nào chạy tới, nhỏ xíu cả ngày đi theo phía sau ta, bỏ cũng không xong, ta cảm thấy thú vị, liền nuôi đến bây giờ.”

“Cho nên là từ nhỏ nuôi đến lớn?” Nàng nghi hoặc nói, thấy trên mặt hắn không có biểu hiện gì, hơi hơi lắp bắp kinh hãi, “Vậy ngươi còn mang cho ta để ăn thịt nó?”

Trách không được con ngỗng kia nhìn thấy hắn, đột nhiên kêu đến thê lương như vậy.

Chủ nhân này thật sự là so với nó còn không có tính người! Nhẫn tâm như thế mà nói vứt bỏ liền đem nó vứt bỏ…

Hắn không để bụng ừ một tiếng, vân đạm phong khinh nói: “Nó hiện tại đang lúc tráng niên, hy sinh một chút cho hài nhi ta có lộc ăn cũng coi như là đáng giá.”

Nàng thấy trong mắt hắn không có cảm xúc gì, giống như thật sự không có cảm tình gì với con ngỗng này, trong lòng không khỏi lạnh lẽo, thở dài: “Ngươi thật đúng là bạc tình bạc nghĩa.”

Hắn cũng không phản bác, mệt mỏi vươn vai dựa vào cạnh giường, chậm rãi nằm trên đó.

Nhắm mắt lại đột nhiên lẩm bẩm câu: “Thơm quá.”

Nàng đi đến trước mặt hắn, nhìn xuống hỏi: “Cái gì thơm?”

“Ngươi, thơm quá.” Hắn mở mắt ra, ánh mắt phủ sương mù nhìn về phía nàng, môi mỏng lúc đóng lúc mở, âm điệu lây dính một tia tình ý như có như không, “Trên đệm, tất cả đều là hơi thở của ngươi.”

Nàng rũ mắt xuống, ánh mắt rơi xuống dưới háng hắn, nhìn đến một vật đang nhô lên, hỏi: “Ngươi làm sao chỉ mới ngửi mùi mà đã thành như vậy?”

Hắn tà khí cười nói: “Ngươi cho rằng ta muốn như vậy? Ta rất mệt.

Tới ngồi bên cạnh, đưa tay cho ta.”


Hắn miệng lưỡi từ trước đến nay đều rất tùy ý, nhưng thường sẽ mang theo cảm giác không thể bỏ qua, nàng không chút suy nghĩ, liền nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh người hắn, tay chuyển đến trong lòng bàn tay hắn.

Cứ như vậy, giống như có loại cảm giác chui đầu vô lưới.

Hắn đột nhiên nắm lấy tay của nàng, ngay sau đó một đôi mắt đào hoa mở ra, đuôi mắt ướt át tràn đầy vẻ sủng nịnh, khẽ cắn môi dưới, phun ra mấy chữ: “Ta ôm ngươi, chúng ta cùng nhau ngủ.”

Khi nói ra lời này, nàng phát hiện vật dưới háng kia lại sưng to không ít, khuôn mặt hắn tuấn tú lại nổi lên một mạt đỏ ửng, hô hấp so với lúc trước dồn dập hưng phấn hơn.

Yết hầu nàng có chút nghẹn ngào.

Thần sắc trên mặt thẹn thùng, hắn một bên mang theo tay của nàng dịch xuống dưới thân, một bên rất có hứng thú mà đánh giá nàng: “Làm sao vậy? Như thế nào bỗng nhiên thẹn thùng như vậy?”

Thấy nàng không đáp lại, hắn tiếp theo trêu đùa: “Nửa tháng này không cùng ta thân cận? Hay là ngươi thêm động tâm ái mộ ta nên không thể giữ bình tĩnh?”

Động tâm?

Trong lòng ta lặp lại hai chữ này.

“Còn không thừa nhận? Muốn làm như thế nào mới có thể làm ngươi nói ra ngươi ái mộ ta?” Hắn cười cằm tay nàng đưa vào trong quần lụa.

Trên mặt nàng nóng bừng như đồng cỏ bị thiêu cháy, nguyên nhân không chỉ là vì nàng xấu hổ cùng giận dữ, mà là vì hắn hỏi nàng có động tâm với hắn không.

Ở trong mắt nàng, ái mộ khác với tình yêu.

Ái mộ càng thêm đáng quý, không thể dễ dàng phó thác cho người khác.

Giống như trong lúc không để ý, sự đối chọi gay gắt quyết không yếu thế cũng dần dần sụp đổ.

Chính mình đến tột cùng là khi nào đã ái mộ hắn?

Là giấy hôn thư kia?


Là bầu trời đầy đom đóm?

Hay là lúc hắn nói chuyện xưa cũ, câu nói bình tĩnh kia lại làm ta đau lòng “Khao khát tình yêu đẫm máu”?

Yên lặng một lát, nàng hơi hé miệng.

“Đúng, ta ái mộ ngươi.”

Hắn lộ ra nụ cười vui vẻ.

Còn không đợi hắn nói cái gì đó, nàng lại nói: “Nhưng ngươi đối với ta là gì? Thật sự tâm ý cũng giống như ta sao?”

Hắn lôi kéo tay của nàng, môi mỏng khẽ mở: “Ta muốn cùng quân hiểu nhau, mãi mãi không lìa.”

Tay của nàng phủ lên côn thịt nóng bỏng, vuốt ve nhẹ nhàng.

“Không cần lại rót mê hồn canh cho ta.”

Nghe nàng nói như vậy, hắn không lên tiếng.

“Kỳ thật, ngay từ đầu ta biết trên người ta có thứ để cho ngươi lợi dụng.” Nàng rũ mắt không nhanh không chậm mà nói, “Ngươi đối với ta là chân tình hay là giả ý, ta đều biết rất rõ ràng.”

Hắn vẫn như cũ không trả lời nàng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận