Nịnh Thần Lăng Tiêu

Lăng Tiêu trở về Thọ Khang Hầu phủ ở một đêm, Chử Dịch Phong một mình ở Thừa Càn Cung không dễ chịu một chút nào, lăn lộn đến canh ba mới lung tung ngủ.

Hôm sau Lăng Tiêu đúng hạn vào triều sớm, tan triều hai người trở về Thừa Càn Cung, Lăng Tiêu cho người đi ra ngoài, cười xoa nhẹ đầu Chử Dịch Phong: “Khiến cho đệ mất ngủ đêm nay rồi, nhìn xem…… Không tiền đồ.”

Chử Dịch Phong có chút thẹn thùng cười, còn muốn mạnh miệng: “Không có, tối hôm qua ta ngủ khá tốt.”

“Lừa ai đâu?” Lăng Tiêu cười cười: “Lúc lâm triều không phải đôi mắt đệ nhìn ta không rời đi sao? Muốn nhìn thì nhìn, hiện tại nhìn cho đủ đi.”

Chử Dịch Phong bị Lăng Tiêu trêu ghẹo sắc mặt đỏ lên, nói: “Người trong nhà đều tốt? Thi phu nhân nghe được gia phong nhất phẩm cáo mệnh chắc rất cao hứng?”

“Cao hứng, người trong nhà đều tốt.” Lăng Tiêu nghĩ nghĩ cười nói: “Tiểu đáng thương kia của đệ hiện ở tại Lê Hương viện, viện đó  không tồi, thu thập thực tinh xảo, hiện tại ăn mặc chi phí đều là ấn theo lệ của chất nhi, lại có Đại tẩu ta chăm sóc thực thỏa đáng, chờ thêm hai năm nữa nó sáu tuổi ta lại đưa nó đi tư thục trong tộc.”

Chử Dịch Phong cười cười: “Ta biết tâm của huynh tốt, ta yên tâm, đúng rồi, vừa rồi lúc lâm triều sao không đề cập tới chuyện cải cách thuế má?”

“Không vội.” Có lẽ bây giờ Đôn thân vương vẫn còn chưa nhận được thư tin đâu, cũng phải chờ Đôn thân vương có hồi âm mới được. Lăng Tiêu không muốn cùng Chử Dịch Phong nói chuyện này, không làm cho y mệt đầu óc, nói: “Đêm qua có sương, ngủ có lạnh không?”

Chữ Dịch Phong cả ngày không gặp Lăng Tiêu, nghe được lời này trong lòng liền ấm áp, giọng điệu bất giác hạ xuống: “Có sương xuống? Ta chưa bao giờ thấy lạnh như vậy, ban đêm nằm trong ổ chăn cũng rất lạnh…”

“Đây là làm nũng sao?” Lăng Tiêu cười cười từ phía sau ôm Chử Dịch Phong: “Hôm nay buổi tối cùng nhau ngủ, ta cho đệ ấm áp……”

—–

Đã tới ngày sinh thần của Thi phu nhân, Thọ Khang Hầu phủ làm ba ngày tiệc mừng thọ, náo nhiệt phi thường. Kinh Ngọc một mình ở bên trong trông nom, Lăng Trĩ cũng dọn về phủ giúp đỡ thu xếp, hai hài tử quá nhỏ, Thi Trà Thành dứt khoát cho vài nhủ mẫu đi theo hầu hạ, Thi phu nhân tuổi già thấy nhiều hài tử như vậy trong lòng tất nhiên là thoải mái. Lăng Hầu gia mấy ngày gần đây tâm tình cũng không tồi, mỗi ngày ôm Vân nhi đi luyện chữ, thẳng tới khi sắc trời về chiều Lăng Hầu gia mới vui vẻ trở về.

“Đây là hài tử ca ca đem về sao?” Lăng Trĩ cười cười: “Con gọi ta là cô cô được rồi, đến gần chút ta nhìn xem……”

Lăng Trĩ từ Thi phu nhân nghe nói lai lịch của hài tử này, nàng xưa nay là người mềm lòng, hiện giờ lại làm mẫu thân sao chịu nổi chuyện đau lòng này, lôi kéo Lăng Thế Hiền nựng nịu trong chốc lát, cười nói: “Chính là một hài tử ngoan, chỉ là gầy yếu một chút, ta nhìn còn không bằng Vân nhi chắc nịch này đâu, không được, ngày sau phải ăn nhiều thêm một ít, nghe không?”

Lăng Thế Hiền cười đáp ứng: “Tạ cô cô quan tâm.”

“Đúng là nên như vậy, rất có lễ phép.” Kinh Ngọc cười cười: “Ngày sau năm rộng tháng dài, không thể cứ như vậy, cô cô cũng không phải ngoại nhân, vẫn thường lui tới.”


Lăng Trĩ cười cười, sai người đem biểu lễ cầm tới cho Lăng Thế Hiền, Lăng Thế Hiền tạ ơn, trên án nha đầu bưng tới lấy cái tiểu khóa vàng thưởng thức, rất ngây thơ chất phác. Lăng Trĩ cười cười tự mình đeo lên cho nó, hỏi Kinh Ngọc nói: “Hiện giờ Hiền nhi ở trong viện nào?”

“Ở Lê Hương viện.” Kinh Ngọc cười: “Nơi này vốn là lão cô nãi nãi cấp Vân nhi ở khi nó lớn vì cách gần chỗ tỷ ở, tỷ nói với cô tổ mẫu, hiện giờ Hiền nhi còn nhỏ, trước cứ ở đó cũng không sao.”

“Lê Hương viện……” Lăng Trĩ nhẹ nhấp một ngụm trà, nói: “Lê Hương viện cũng được, chờ khi Hiền nhi lớn hơn thì dọn đi.”

Kinh Ngọc biết tâm tư Lăng Trĩ thấy trong phòng cũng không có người khác chỉ có Lăng Thế Hiền dựa vào Lăng Trĩ cầm tiểu khóa vàng chơi cũng không thèm để ý, nói thẳng: “Không có việc gì, muội không biết, Hiền nhi rất quy củ, cũng không chạy loạn, không đi đến nơi đó……”

Khi nói thanh âm nhỏ dần rồi thở dài: “Hiện giờ Y nha đầu sống cũng rất quy củ, mỗi ngày sớm chiều bảo nha đầu đi tìm cô tổ mẫu thỉnh an, nếu cô tổ mẫu muốn gặp nàng khi đó nàng mới ra ngoài một chuyến, ngày thường cũng không hề bước ra chỉ đi theo các ma ma học thêu thùa may vá, thực an phận. Lần trước thái gia còn nói, nếu một hai năm vẫn an phận như vậy sẽ tìm kiếm một gia tướng cho nàng, tóm lại tuổi tác không còn trẻ giữ ở khuê phòng như vậy cũng không tốt.”

Lăng Trĩ không có ý kiến, nói: “Vậy nghe theo gia gia, qua một hai năm rồi nói sau, Đại tỷ tỷ ngày đó làm chuyện không đúng, đó là mạng người nha……” Lăng Trĩ thanh âm chậm lại: “Ta mỗi khi nhớ tới rất sợ hãi, cho nên tỷ cẩn thận vẫn tốt hơn. Hiện giờ thân mình càng thêm trọng, an tâm dưỡng thai nhi đi.”

Kinh Ngọc cũng đã làm mẫu thân, tự nhiên biết, gật đầu nói: “Muội yên tâm.”

Lăng Trĩ cúi đầu thấy Lăng Thế Hiền chớp đôi mắt bình tĩnh nhìn mình, cười nói: “Hiền nhi đi tìm Vân nhi chơi đi, chúng ta người lớn nói chuyện con nghe không hiểu được.”

Lăng Thế Hiền cười cười đi ra, Lăng Trĩ quay đầu lại cùng Kinh Ngọc nói nói mấy câu, dặn dò nàng lưu ý thân mình.

Tới ngày lễ chính Lăng Tiêu từ trong cung tự mình phụng chiếu thư mà đến, mang tặng lễ là Bàn Long ngọc thạch trục, tơ vàng mật gấm, tôn quý phi thường.

Thi phu nhân đại thọ tám mươi, lại được một phần vinh quang lớn như vậy, vui mừng không cần phải nói. Lăng Tiêu là cháu đích tôn đoan chính lạy mừng thọ Thi phu nhân. Lăng Tiêu hiện giờ thân là Tử Quân Hầu, làm nhiều trò như vậy mọi người xung quanh cũng kính cẩn làm theo. Thi phu nhân càng cảm thấy hãnh diện, nhìn xem, còn không phải hài tử ta dưỡng thành sao?

Các cáo mệnh, sắc mệnh phu nhân khen tặng Thi phu nhân không đề cập tới, Thi phu nhân cười cười: “Tốt, các thái thái, các tiểu thư là người quen biết không cần giữ lễ tiết, chúng ta thân mật ngồi xuống đi.” Đều là nữ quyến, Lăng Tiêu không tiện ngồi lâu ở chơi một lát liền đi phía trước, bên trong như cũ là Lăng Trĩ cùng Kinh Ngọc thu xếp.

Lăng Tiêu đi phía trước kính một vòng rượu, nghĩ muốn trở về viện đi thay quần áo, mới vừa đi đến hành lang, Bích Hà bước nhanh đuổi theo vội vã lôi kéo Lăng Tiêu thì thầm vài câu, sắc mặt Lăng Tiêu khẽ biến: cười lạnh nói: “Ta biết nàng ta không an phận như vậy rồi, không có việc gì, tìm người theo dõi nàng, không cần rút dây động rừng, ta một lát sẽ đi qua, hôm nay là ngày lành của cô thái thái, không thể nháo lớn.”

Bích Hà gật gật đầu: “Thiếu gia yên tâm đi, có người theo dõi rồi, nô tỳ cũng sợ để người ngoài biết……”

Lăng Tiêu nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa ngọc bội bên hông không biết nhớ tới cái gì kêu Bích Hà lại nói nói mấy câu, Bích Hà sắc mặt khẽ biến, gật gật đầu: “Vâng, nô tỳ tự mình đi, tất nhiên không cho người thấy.”


Lăng Tiêu gật đầu: “Cẩn thận một chút.”

Ở trong Lạc Mai Cư, Lăng Y nhìn Hạ Lan khiếp sợ không thôi cười khẽ: “Di nương đây là làm sao vậy? Dọa thành như vậy.”

“Cô nãi nãi!” Hạ Lan sợ tới mức muốn khóc ra: “Con đây là muốn làm cái gì? Ta cầu bao nhiêu lần, cuối cùng được thái gia một câu chắc chắn, sang năm sẽ tìm cho con một gia đình tốt hiện tại gây chuyện không phải là xong hết rồi sao?”

Lăng Y cười lạnh: “Di nương không khỏi quá tin người, muốn tìm chỗ gã con? Có khả năng tìm một nhà giống Lăng Trĩ không?”

Hạ Lan bất đắc dĩ câm miệng không nói, tất nhiên là so ra kém hơn, Lăng Y đã một lần xuất giá, sau lại còn đem Từ phủ nháo đến cả nhà không yên, chuyện này cả Hoàng thành đều biết, vọng tộc nhân gia còn muốn cưới dâu như nàng, bất quá hiện giờ dựa vào Lăng gia thế thịnh, tìm cái gia đình bình thường là tốt rồi.”

Lăng Y thấy Hạ Lan không nói lời nào cười nói: “Di nương cũng biết rốt cuộc con gả không được chỗ tốt, hiện giờ chi bằng con cứ làm như vậy thần không biết quỷ không hay liệu lý cô tổ mẫu và Lăng Trĩ, nếu không làm như vậy, có mấy người đó che ở đằng trước chúng ta rốt cuộc chiếm không được gì. Hiện giờ nếu có thể đem bọn họ trừ bỏ thành công cũng có thể làm mọi người quên bọn họ, chúng ta cũng có thể sống tốt hơn.”

Hạ Lan bị Lăng Y làm sợ tới mức tâm trí không bình tĩnh được, vội la lên: “Cái chỗ nào tốt? Con vừa rồi dùng độc dược, người khác chẳng phải sẽ phát giác?”

“Con đã sớm mưu tính rồi.” Lăng Y nảy sinh ác độc cười, những ngày gần đây nàng thu liễm, nỗ lực được Thi phu nhân cho một chút hảo cảm, cũng  là vì ngày hôm nay: “Con thấy đã nhiều ngày đầu bếp vội không dàn xếp, phòng bếp lớn đã đem thớt ra bên ngoài, nhân thủ hỗn độn, vừa rồi con mang theo độc dược, đã đem độc dược hạ rồi.”

Hạ Lan lắc đầu tức giận: “Không thỏa đáng, con không nên tự mình đi, vạn nhất để người nhìn thấy thì như thế nào? Lại nói con hạ dược gì? Nếu là độc dược thì tất cả mọi người sẽ chết hết?

 Hôm nay con thật là điên rồi!”

Lăng Y cười lạnh: “Tất nhiên là con tự mình đi, con đã nhìn ra, trong phủ này đều là tai mắt của Lăng Tiêu, Di nương xem những người đó ngày thường ở trước mặt lấy lòng, ai biết có phải là người của hắn hay không? Cho nên lần này cần cẩn thận, dù thế nào cũng phải tự mình ra tay mới yên tâm được. Lại nói Di nương xem con ăn mặc thành như vậy, ai nhìn ra được?”

Hạ Lan nhìn Lăng Y hôm nay một thân xiêm y tầm thường, bỏ hết châu ngọc, không trang điểm, tóc chải hai búi hai bên, thoạt nhìn thật giống như một nha hoàn. Nhưng cũng không yên tâm: “Đầu bếp người đến người đi, sao đem độc dược bỏ vào được?”

Lăng Y trào phúng cười, nhẹ giọng nói: “Con thừa dịp bọn họ rối ren trà trộn vào, đem dược thoa ở trong chén, không nhìn kỹ không phát giác được, lại nói đầu bếp này nổi danh với món canh hợp với khẩu vị của mỗi người nên rất cẩn thận phía dưới mỗi chén canh đều có thẻ bài của từng người sao có thể bỏ lộn độc làm chết người? Con chính là muốn cho hỉ sự này biến tang sự……con vốn dĩ chỉ nghĩ hại cô tổ mẫu cùng Lăng Trĩ, nhưng vừa rồi…… Thế nhưng cũng cho con thấy Lăng Tiêu, con đem độc dược còn dư lại thoa vào trong chén của hắn, từ từ mà hưởng thụ đi……”

“Sao con cũng hạ độc hắn?!” Hạ Lan trong chốc lát đã bị Lăng Y làm sợ tới mất hồn, vội la lên: “Hiện giờ hắn là Hầu gia cao quý, Thi phu nhân cùng Lăng Trĩ xảy ra chuyện còn nói được, nếu là Lăng Tiêu xảy ra chuyện triều đình há có không tra? Đến lúc đó con cho rằng có thể trốn đi đâu?”

“Tránh không khỏi thì đã làm sao?” Lăng Y lạnh giọng trách mắng: “Có thể độc chết hắn, nếu lấy mạng con bồi thường thì có làm sao? Lại nói…… Lại nói bọn họ cũng chỉ có thể hoài nghi con, không có chứng cứ, ai cũng không thể vu hãm con……”


Hạ Lan muốn đi đem những cái chén đã hạ độc dược đổi lại nhưng lại sợ mình vừa đi sẽ bị bại lộ, trong lòng cũng muốn cho ba người này chết, do dự một lúc lâu. Lăng Y sớm ở Từ phủ đã dùng biện pháp này hại hai người, trong lòng thật ra không sợ hãi, nhìn Hạ Lan như vậy cười lạnh nói: “Di nương nếu thực sự có gan, hiện tại đi đằng trước ngăn lại, thuận tiện cũng đem con tố giác, nếu là không có cái lá gan này thì thành thành thật thật ngồi xuống, giúp ta đốt hết mấy thứ này đi.”

Hạ Lan vô pháp, tiến lên giúp đỡ Lăng Y đem tóc thả ra, gói gọn xiêm y lại dự định trong chốc lát sẽ đem đốt, lại đi chải đầu lại cho Lăng Y, trong lòng lo lắng chuyện hôm nay vẫn nhịn không được nhắc mãi: “Con có biết hay không? Ta nghe người ta nói…… Lăng Tiêu năm trước đi theo Hoàng thượng, khi đó Hoàng thượng vẫn là Anh vương gia…… Cùng đi Bắc bộ, cùng ở trong Anh vương phủ? Ai cũng nói Lăng Tiêu khi đó cũng đã hầu hạ giường chiếu cho Hoàng thượng, hiện giờ lại trợ giúp Hoàng thượng đăng ngôi vị Hoàng đế, nếu Lăng Tiêu chết, trong cung Hoàng thượng sao có thể bỏ qua?”

“Không bỏ qua thì phải làm sao?” Lăng Y lấy một hộp phấn tới, lấy bông chấm một ít phấn thoa lên mặt, cười nhạo: “Nói tới chuyện này lại làm người ta cười chết, đường đường là một thiếu gia Hầu phủ, dựa vào khuôn mặt bò lên long sàng Hoàng thượng, được một chút vinh quang toàn gia còn cao hứng như vậy, không cảm thấy e ngại…… con nói Hoàng đế cũng là một hôn quân, hậu cung ba ngàn không thích, cố tình thích một nam nhân…… Hừ, cũng đúng, trước kia lúc y còn là Anh vương gia, ai cũng nói đó một ngốc tử sao? Mắt có vấn đề mới có thể coi trọng một nam nhân……”

Lăng Y sợ người nghe thấy chuyện bí mật đã sớm đem người đuổi đi, phòng trong chỉ có nàng cùng Hạ Lan còn thấp giọng chửi Chử Dịch Phong không rõ thị phi, bên ngoài bình phong Lăng Thế Hiền chậm rãi nắm chặt bàn tay nhỏ của nó……

Phía trước ở đại sảnh Lăng Tiêu

ở bên cạnh Lăng Hầu gia cúi đầu nhìn, Bích Hà từ phía sau đến gần Lăng Tiêu bên tai nhỏ giọng nói: “Thiếu gia…… phòng bếp nhỏ trong chốc lát chuẩn bị đem canh lên.”

“Ân……” Lăng Tiêu ngậm cười nghe tiểu hoa đán y y nha nha ca hát, cười nói: “Vậy đem lên lầu hai để các thái thái các tiểu thư dùng trước đi.”

Bích Hà gật gật đầu, thấy không có người lưu ý lại thấp giọng nói: “Lạc Mai Cư bên kia……”

“Giống nhau đưa qua đi.” Lăng Tiêu ngồi sít vào trong, thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày lành của Cô thái thái, tay chân lanh lẹ chút, đừng làm mất hứng.” Bích Hà gật gật đầu, lui xuống.

Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, cho rằng đây là Từ phủ sao? Hạ độc, mệt nàng nghĩ ra được. Cứ làm đi, ai đào hố ai chôn, thích độc dược một hơi ăn một mình cho đủ.

Phòng bếp lớn bên kia canh đã làm ra tất nhiên là không thể dùng, Bích Hà nghe theo Lăng Tiêu phân phó, bảo phòng bếp nhỏ vội vàng làm món canh, chỉ là bên này không có bỏ độc dược, Bích Hà vội vàng mang theo mấy cái nha đầu tới phòng bếp lớn lấy canh có độc.

“Cẩn thận một chút,” Bích Hà một bên giả ý nói với các tiểu nha đầu một bên đem những người còn lại trong phòng bếp đuổi đi ra ngoài, thừa dịp cái này vội vàng đi đến hộp đồ ăn kia tìm được hộp đồ ăn của Lăng Y và Lăng Trĩ, mở ra đem chén canh bên trong thay đổi.

Đem chuyện này chuẩn bị xong  Bích Hà lại đem hộp đồ ăn để vào chỗ cũ, đã yên lòng, trong chốc lát canh của Lăng Trĩ canh từ phòng bếp nhỏ đưa lên vô luận như thế nào cũng không có chuyện gì xảy ra, bên này Lăng Y mặc kệ là ở trong chén Lăng Trĩ đụng tay chân gì thì cũng chỉ có nàng hưởng dụng.

Bích Hà mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người đang muốn đi ra ngoài liền thấy Lăng Thế Hiền thở hổn hển chạy vào.

Bích Hà hoảng sợ, cố gắng bình tĩnh một chút, cười nói: “Hiền nhi sao lại tới nơi này? Ma ma đi theo thiếu gia đâu?”

Lăng Thế Hiền như là không nghe thấy chạy tới vội la lên: “Chén……  chén canh……”

Bích Hà trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng che miệng Lăng Thế Hiền, thấp giọng nói: “Tiểu …… thiếu gia đã biết?” Chỉ là một hài tử năm tuổi nó hiểu được cái gì?

Lăng Thế Hiền sốt ruột đem chén lấy ra bị Bích Hà ngăn lại, Lăng Thế Hiền nói không rõ, chỉ là muốn cầm chén lấy ra, Bích Hà biết tất nhiên nó từ đâu nghe thấy được, sợ nó ồn ào vội vàng cầm một đĩa trái cây đi ra ngoài, còn giả ý cười nói: “Hiền nhi đi lạc phải không? Nơi này cũng không phải là chỗ của hài tử, nô tỳ dẫn tiểu thiếu gia đi ăn chút gì, không thể để bụng đói ăn trái cây, sẽ làm tổn thương dạ dày.”


Lăng Thế Hiền mặt mũi trắng bệch, mồ hôi nhỏ giọt, liên tiếp gào, bên ngoài các bà tử chỉ cho rằng nó muốn ăn trái cây, cũng không thèm để ý.

Bích Hà ôm Lăng Thế Hiền, quay đầu lại nói với các đầu bếp các bà tử: “Các đại nương đều dùng điểm tâm đi, phía trước cơm canh đã xong chưa, nhanh lên đem thức ăn đưa cho thiếu gia tiểu thư đi, chúng ta từ bây giờ dần bắt đầu bận rộn, phải làm nhanh chúng ta chịu đói được chứ các thiếu gia các tiểu thư chịu không nổi.”

Trong phòng bếp bà tử vội vàng sát sát tay nghênh lại cười làm lành: “Thật sự là mới vừa làm xong, chỉ còn có Lạc Mai Cư và Lê Hương viện còn chưa có đưa thức ăn qua các cô nương này lập tức cũng đưa đi qua, trong chốc lát là có.”

Bích Hà gật đầu: “Nơi này có hai chủ tử chức phận không cao các ngươi chậm trễ trong chốc lát cũng là bình thường, mau chút đi.”

Các bà tử vội vàng đáp ứng, Bích Hà lúc này mới ôm Lăng Thế Hiền đi ra ngoài. Chỉ là Lăng Thế Hiền còn liên tiếp quay đầu nhìn lại hộp đồ ăn bên kia, ở trong lòng ngực Bích Hà đá đạp lung tung, lớn tiếng ồn ào……

Các bà tử thấy hai người đi rồi vội vàng cho người đem cơm nước cho Lê Hương viện và Lạc Mai Cư, dùng hộp đồ ăn đựng đầy thức ăn không ngừng vội vàng đem đi.

Lạc Mai Cư bên này Lăng Y đổi xong y phục chải lại tóc, thấy cơm canh đưa tới nói với Hạ Lan: “Di nương ở chỗ này ăn đi, con một người ăn cũng không thú vị.” Hạ Lan tự nhiên cũng muốn cùng Lăng Y chờ tin tức phía trước nghe vậy vội vàng đồng ý tới……

Phía trước náo nhiệt dần qua, không ít người tuổi già chịu không được cả ngày lăn lộn nên cáo từ, Lăng Tiêu và Lăng Hiên ở phía trước đưa tiễn. Bên trong có chuyện rối ren một quản gia nương tử chạy tới phía trước tìm Lăng Tiêu không dám đến gần chỉ ở phía sau sốt ruột, vừa lúc làm cho Lăng Tiêu thấy. Lăng Tiêu biết chuyện bên trong đã xong, để Lăng Hiên xã giao, mình chuyển qua đại đường đi vào bên trong, nói: “Làm sao vậy? Có việc sao không tìm Đại nãi nãi đi?”

Tức phụ kia sắc mặt đều trắng, âm điệu cũng thay đổi, run thanh nói: “Vừa rồi…… vừa rồi, bà tử ở Lạc Mai Cư sợ tới mức chạy tới nói…… Đại tiểu thư, còn có, còn có Hạ bà cô, chết ở trong phòng……”

“Đã chết……” Lăng Tiêu trầm ngâm, nhắm mắt, hạ giọng nói: “Nói nhỏ một chút! Ta đã biết, hiện giờ là ngày lành của Cô thái thái không thể nháo để mọi người đều biết, ngươi hiện tại tìm mấy bà tử đi vào đem…… Đem hai nàng thu thập gọn gàng, Lạc Mai Cư một người cũng không thả ra, chính ngươi canh giữ không được cho người biết.”

Tức phụ kia cố trấn tĩnh tâm tình, run thanh nói: “Không…… không nói cho lão gia thái gia sao?”

“Đều để ta đi nói đi.” Lăng Tiêu bảo tức phụ này đi trước: “Tất nhiên việc này không liên quan đến ngươi, mau đi!” Tức phụ kia vội vàng hành lễ rồi đi.

Đã chết…… Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, còn nghĩ các nàng sống lâu thêm mấy ngày, thế nào lại tự lấy dao đâm mình?

Hạ Lan, Lăng Y, trên đường đến hoàng tuyền đừng cảm thấy oan đến hoảng, các ngươi ăn độc dược của mình, trên Diêm La Điện kêu oan cũng không liên quan đến ta, sẽ có oan hồn đòi mạng các ngươi, kiếp này thiếu nhiều nợ chết cũng khó yên……

Lăng Tiêu sai người kêu Bích Hà tới, đi đến chỗ hành lang vắng vẻ thấp giọng nói: “Vừa rồi làm rất nhanh nhẹn?”

Bích Hà vô pháp, khom người đem chuyện vừa rồi ở phòng bếp lớn nói ra hết, nhỏ giọng nói: “Hiền nhi…… tất nhiên là không hiểu hết, nó nhỏ như vậy có thể hiểu được chuyện này? Chỉ là……nô tỳ không biện pháp, đem người ôm đến trong viện của người đóng cửa lại trước đã rồi tính sau.”

“Hiền nhi……” Lăng Tiêu gật đầu: “Không có việc gì, bên ngoài có người hỏi ta thì nói ta hôm nay uống nhiều quá, muốn nghỉ một lát, ta đi trước xem nó.”

Bích Hà gật đầu: “Vâng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận