Nịnh Thần Lăng Tiêu



Trong Lạc Anh điện hoa rơi rực rỡ, Thái tử phi nhẹ giọng nói: “Này hoa Mai đã nở hơn nửa tháng, nhưng Bổn cung luôn cảm thấy hoa nở vừa lúc, thấy cảnh hoa rơi đầy trên đất mới là tuyệt sắc. Cho nên hiện tại mới mời các phu nhân tiến cung.”

"Chương*Hoa Mai Trung Quốc.

“Nương nương lý giải độc đáo, quả nhiên lúc này là lúc hoa Mai đẹp nhất.” Tương Quốc Công phủ đại thái thái là người khéo ăn nói nhất, cười nói: “Nếu không thừa ân của nương nương, ở đâu có thể thấy phong thái hoa rơi đẹp như trong Lạc Anh điện đây.”

Đại công chúa của Thái tử phi là gả cho trưởng tử của vị đại thái thái này, Thái tử phi nhìn thân gia tự nhiên vui vẻ, gật gật đầu, quay đầu đối cung nữ nói: “Đi, đem hoa cài đầu đã chuẩn bị đến tặng cho các phu nhân.”

Không bao lâu hai cung nữ nâng phiến đi qua, cho mỗi vị phu nhân một cái hộp gấm tinh xảo, bên trong tràn đầy một hộp hoa Mai khô, ở giữa đặt hoa cài đầu làm bằng vàng. Tinh xảo chính là lá vàng trạm khắc thành hình hoa Mai, tâm hoa dùng nhiều hạt châu hồng san hô thật nhỏ đính lên, tinh xảo vô cùng. Các cáo mệnh phu nhân vội vàng tạ ơn, Xương Hoành Hầu phu nhân nhìn kỹ hoa cài đầu, cười nói: “Nương nương vật này thật là tinh tế, hạt châu hồng san hô nhỏ như vậy làm thế nào mà tạo hình được nha.”

"Chương*Trâm cài tóc.

“Đúng vậy.” Tả thừa phu nhân cười nói: “Trang sức của Nương nương từ trước đến nay đều tinh xảo, mới vừa thấy nương nương ta còn bị hoa mắt, cho rằng nương nương búi tóc cài trâm chính là Bách Hợp thật, nhìn kỹ mới biết được thật ra là ngọc chạm khắc thành, thật sự là xảo đoạt thiên công.”

Thái tử phi cười, nắm lấy tay Lăng Trĩ, cười nói: “Này là ngoại sanh nữ của ta hiếu kính ta, đứa nhỏ này thường ngày đối với ta có tâm, không phải loại dịu dàng, ngọt ngào. Mà là bên ngoài giản dị nhưng trong lòng nhiệt tình, giống hệt ca ca của nàng, chính là như vậy mới khiến cho người đau ở trong lòng đâu.”

“Đây là tôn nữ của Thọ Khang Hầu gia, là bào muội của tiểu Hầu gia Lăng Tiêu phải không?” Tương Quốc Công thái thái cầm lấy khăn tay ấn ấn khóe mắt: “Ta biết đứa nhỏ này, đáng tiếc Trang nhi không còn, khi đó chưa lấy chồng, chúng ta thường gặp nhau, ai…” Nói xong từ trên tay mình tháo xuống một chuỗi hạt châu bồ đề vội đeo vào cổ tay Lăng Trĩ, thở dài: “Hài tử tốt, ta đau lòng con không ít, thấy con giống như là thấy nương con, Trang nhi nếu thấy con cùng ca ca của con có tiền đồ như hiện giờ nhất định rất cao hứng.”

Thục Nghi công chúa từ trước đến nay cùng Tương Quốc công thái thái bằng mặt nhưng không bằng lòng, nghe vậy xuy cười: “Đại thái thái bây giờ mới khóc thì muộn rồi, người mới vừa mất khi đó cũng không thấy người đau lòng cho nàng nha? Lúc này thấy Lăng Tiêu tiền đồ rất cao, Thánh thượng yêu thích mới bắt đầu đau bào muội của Lăng Tiêu tiểu Hầu gia, ai không biết còn tưởng rằng người là thấy sang bắt quàng làm họ đâu.”

Thục Nghi công chúa che miệng cười, không để ý gương mặt đỏ bừng của Tương Quốc Công thái thái, tiếp nhận kim tương ngọc hạp từ tay cung nữ phía sau, mở ra đưa cho Lăng Trĩ, cười nói: “Lần trước muội ở trong cung trụ lại, ta vẫn là nàng dâu đang ở cử trong tháng. Bổn cung cũng không thể vào cung gặp muội, hôm nay lần đầu gặp mặt, ta sẽ tặng vòng cổ như ý cho này cho muội, mới vừa làm xong, Bổn cung cũng nghe nói ca ca muội xem muội như hòn ngọc quý trên tay, bộ trang sức của muội có cầu cũng không được, ha hả…” Thục Nghi công chúa như có như không hướng về Tương Quốc Công thái thái liếc mắt một cái, nói tiếp: “Vật này mới mang đến, chỗ nào có thể để ý vật cũ đâu.”

Lời vừa nói ra vài vị cáo mệnh bật cười, Thục Nghi công chúa ám chỉ Tương Quốc Công thái thái đem trang sức mình đã dùng tặng cho Lăng Trĩ, nơi chốn nhằm vào bà mỉa mai cũng không phải một ngày hai ngày. Nói đến cũng có hứng thú, năm đó Tương Quốc Công Phúc Công tử được công huân, lúc vào triều lĩnh thưởng thì Thục Nghi công chúa đang chơi diều trên thành lâu nhìn thấy. Công chúa vừa thấy công tử phong lưu tuấn lãng, lập tức tình căn ám chủng, nghĩ thầm ta ở trên thành lâu chơi diều nhìn thấy ngươi dưới thành lâu… Đây không phải là tiết mục hí kịch tốt đẹp hay sao?

Thục Nghi công chúa thật sự giống như đang ở trong vở kịch, hối tiếc, lặng lẽ tiến cung muốn cầu Hoàng Đế tứ hôn. Ai ngờ Phúc công tử ngày đó vào cung tạ ân là vì dựa vào Thánh Thượng cao hứng cầu xin tứ hôn, muốn nghênh thú Nhị tiểu thư của Hứa Thượng Thư phủ, cũng chính là Tương Quốc Công thái thái hiện tại.

Lúc ấy Tương Quốc Công, công tử đã cùng Hứa gia định ra hôn kỳ, lục lễ đã hoàn thành ngũ lễ, cầu xin tứ hôn bất quá là cho hoàn mỹ thôi. Hoàng Đế cũng hiểu được, thấy Hứa Thượng Thư và Tương Quốc Công đều vừa lòng, Hoàng Đế cũng cao hứng lúc ấy ban hôn, ha ha cười đang muốn nói vài câu khích lệ Tương Quốc Công. Lúc này ở ngoài điện nghe Thục Nghi công chúa khóc nháo tiến vào.

Lúc đó Hoàng Đế đăng cơ không lâu, Thục Nghi công chúa từ nhỏ lớn lên ở đất phong hoang sơ chạy vào, ban đầu khi tiến cung quy củ còn chưa học xong, nhưng khóc lóc om sòm thì công phu nhất tuyệt, ở trên đại điện ngồi xuống không đứng lên.

Hoàng Đế cũng không phải hôn quân, tuy rằng nghĩ muốn bao che khuyết điểm bênh vực công chúa nhưng chuyện này cũng không có cách nào. Người ta thành thân cũng đã định ra, chẳng lẽ công chúa liếc mắt một cái nhìn thấy người ta, người ta phải từ hôn đến thú ngươi? Việc này cũng không phải xưa nay không có, nhưng Chử Hoàng Đế không thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.

Hoàng Đế mặc long bào đi xuống kéo Thục Nghi công chúa, lãnh tĩnh nói: “Người ta thành thân đã muốn định rồi, trẫm cũng đã tứ hôn, con nếu không thích hắn thì thôi, con là công chúa, muốn người tốt nhà nào cũng có. Nếu con thật sự thích hắn, vậy thì con phải đến Tương Quốc Công phủ làm thiếp, Trẫm cũng không ngăn cản con.”

Thục Nghi công chúa lãnh tĩnh hanh hanh cái mũi, quét mắt liếc nhìn Tương Quốc Công công tử một cái, bĩu môi: “Vậy thì thôi, ta không làm thiếp.”

Hoàng Đế trong lòng thở phào, người lo lắng khuê nữ vạn nhất cứng đầu cứng cổ làm thiếp đến lúc đó cũng không biết phải làm sao. Đường đường công chúa đi làm thiếp cho người ta, Hoàng Đế cũng không coi trọng người hèn mọn như vậy.

Việc hôn nhân của Tương Quốc Công phủ như vậy định xuống, tuy rằng Hoàng Đế nghiêm cấm cung nhân nhắc lại chuyện ngày đó trong đại điện nhưng trên đời không có gió nào không lọt qua tường, từ từ thì người trong Hoàng thành cũng biết. Sau đó Thục Nghi công chúa cũng đại hôn, phu thê hòa thuận, nữ nhi hiếu thuận, cũng không tệ. Kỳ thật lúc ấy Thục Nghi công chúa cũng không thích công tử Tương Quốc Công như vậy, bất quá là do xem nhiều hí kịch tự cho mình là Thôi Oanh Oanh, bình tĩnh lại cũng không có chuyện gì. Nhưng nàng luôn cùng Tương Quốc Công thái thái chống đối, đến hiện tại cũng còn vừa gặp mặt là giao chiến.

Lăng Trĩ hạ mắt tiếp nhận vòng cổ của Thục Nghi công chúa, nhẹ giọng cười nói: “Nhận thưởng như thế này thì còn gì bằng sẽ không xoi mói gì đâu, đều là tốt cả.”

Tương Quốc Công thái thái sắc mặt mới tốt một ít, Thái tử phi hợp thời ngắt lời nói: “Trĩ nhi từ trước đến nay rất hiểu chuyện, các phu nhân thưởng hoa Mai nửa ngày đại khái cũng mệt mỏi, trong này cũng quá lạnh không nên ở lâu, đến trong cung của ta uống chén trà nóng ăn chút điểm tâm đi.”

Chư vị cáo mệnh đều nói vâng, theo đi Thái tử phi.

Chỉ có Lăng Y trong lòng khó chịu, nàng vốn định nương cơ hội hôm nay lộ diện làm cho các cáo mệnh phu nhân biết đến nàng, ai ngờ thưởng hoa nửa canh giờ, Thái tử phi chỉ khoe khoang Lăng Trĩ, còn được Thục Nghi công chúa và Tương Quốc Công thái thái thích, nhìn nhìn lại chính mình, cũng không có ai biết nàng là ai!.

Lăng Y áp chế lửa giận trong lòng đi theo vào đại điện. Thái tử phi lại cho Lăng Trĩ ngồi ở bên người nàng, cung nữ đem một cái đĩa điểm tâm dâng lên ăn rất xốp mềm ngon miệng.

“Các phu nhân dùng có ngon không?” Thái tử phi buông tách trà, cầm lấy khăn tay ấn ấn khóe miệng, các cáo mệnh đều nói ngon, Thái tử phi vừa lòng cười, nói: “Đây là sáng sớm hôm nay Trĩ nha đầu ở nhà làm mang đến cho Bổn cung, làm khó nàng phí công như vậy.” Thái tử phi vô ý nói: “Nàng nếu là công chúa của Bổn cung thì thật tốt.”

Thái tử phi nhìn như vô ý nói một câu thổi loạn một hồ xuân thủy, các cáo mệnh phu nhân không phải ngốc, hôm nay ngắm hoa Thái tử phi không mời tiểu thư của nhà nào, lại chỉ mời hai vị tiểu thư Thọ Khang Hầu phủ, cả điện chỉ có hai vị này là khuê nữ chưa chồng, Thái tử phi còn liên tiếp tán thưởng Lăng Trĩ, đây là có ý tứ gì?

Hiện giờ Thọ Khang Hầu phủ nổi bật hưng thịnh, cũng có lời đồn nói tiểu công chúa sẽ hôn phối với tiểu Hầu gia Lăng Tiêu, Thái tử phi thích Lăng Trĩ như vậy cũng không nghi ngờ việc cấp Lăng Trĩ thánh chỉ hoàng hôn. Lại nói tuổi không thích hợp cũng không phải, hiện giờ Lăng Trĩ tuổi vừa thích hợp, ý tứ Thái tử phi cũng rất rõ ràng.

Chỉ riêng hôm nay ngắm hoa là nhìn thấy, các cáo mệnh phu phu nhân ít nhất đã biết hai điểm: Lăng Trĩ dung mạo phẩm tính cũng không kém. Lăng Trĩ được Thái tử phi yêu thích vô cùng.

Đây chẳng phải là thú Lăng Trĩ làm thê tử không chỉ được Thọ Khang Hầu phủ trợ lực, cũng là được Đông Cung ân sủng, các cáo mệnh trong lòng lại cân nhắc một chút.

Mấy nhà vừa lúc có thiếu gia độ tuổi thích hợp trong lòng âm thầm hành động, bất động thanh sắc nhìn Lăng Trĩ.

Lăng Y trong lòng càng ngày càng vội, cũng không ăn điểm tâm, tay nhỏ bé mảnh khảnh vò khăn tay, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, đột nhiên nói: “Thái tử phi không biết, thần nữ và muội muội cùng nhau học tập trù nghệ, điểm tâm từ trước đến nay làm cũng không tệ.”

Thái tử phi: “…”

Các cáo mệnh: “…”

Kinh Ngọc ngồi cách Lăng Y gần nhất, nhanh chóng  phản ứng, cười: “Đúng vậy, trong nhà cô tổ mẫu thường nói, mặc dù không cần bọn tỷ muội làm cái gì, nhưng trù nghệ nữ hồng phải học một ít.”

Thái tử phi thản nhiên nhìn Lăng Y liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh, thật giống như Di nương của nàng trên mặt luôn là đức hạnh kia.

“Cô tổ mẫu của Lăng tiểu thư chính là Đại thái thái Thi gia Giang Nam đi?” Tả Thừa phu nhân nhìn sắc mặt Thái tử phi, không dấu vết đem Lăng Y lỗ mãng thất lời bỏ qua, cười nói: “Nghe nói Thi gia Nhị lão gia đang giữ chức Tổng đốc Chiết Giang đã lâu, Thánh Thượng rất vừa lòng, hiện giờ sẽ điều trở lại.”

Lăng Trĩ cười: “Vâng, ngẫu nhiên nghe cô tổ mẫu nói qua.”

Tả Thừa phu nhân lại bắt đầu khen Thi Gia, dẫn tới vài vị cáo mệnh đi theo cùng nhau nịnh nọt hướng Thái tử phi lấy lòng. Không ai lại nhìn vị Lăng Đại tiểu thư kia sượng đỏ mặt tía tai không biết nói cái gì cho phải.

Thái tử phi cười cười, mục đích hôm nay đã đạt được, nói trong chốc lát liền cho hồi cung. Sau đó lưu Lăng Trĩ ở lại trong cung, nửa phần không nhắc tới Lăng Y, tựa như chưa bao giờ biết qua người này.

Ra cung trong xe ngựa Lăng Y hung hăng xé rách khăn tay, không để tâm đem chiếc đuôi phượng dài trên chỉ giáp (móng tay giả) chặt đứt, huyết từ móng tay đỏ tươi đến chảy xuống, Lăng Y đau đến xuýt xoa.

Kinh Ngọc thở dài, nhặt lên chỉ giáp, thấp giọng nói: “Muội đây muốn làm gì, Thái tử phi sủng ái Nhị thiếu gia, Nhị tiểu thư nhà chúng ta, ta lúc còn là khuê nữ cũng biết, nghĩ đến cũng là hợp tình. Dù sao mẫu thân bọn họ cũng là bào muội Thái tử phi, điều này thì làm sao tranh dành?”

Lăng Y nhìn phía Kinh Ngọc,nhớ tới vừa rồi tình hình trong điện, cười lạnh nói: “Nguyên lai tẩu tử sớm biết Thái tử phi đang sủng bọn họ, chẳng trách vừa rồi trong điện ta nhắc tới mình cũng làm điểm tâm, tẩu tử vội vàng đem câu chuyện chuyển sang hướng khác, thật đúng là biết cách nhìn sắc mặt người khác.”

Kinh Ngọc tức đến nhất thời nói không ra lời, cũng không biết nói cái gì? Vừa rồi Lăng Y nói một câu không ai muốn nghe, mình quan tâm muội muội của phu quân mới nói dịu đi, không nghĩ tới lúc này bị Lăng Y xuyên tạc đến loại trình độ này! Sắc mặt Kinh Ngọc trắng bệch, quay đầu đi không thèm nhắc lại, thôi thôi, loại người hồ đồ này không biết phân biệt tốt xấu nhiều lời cũng vô ích. Từ đó Kinh Ngọc đối Lăng Y có tâm xa cách.

Lăng Y xoa ngón tay đau, trong lòng thầm mắng, rõ ràng nghĩ rất tốt, thừa dịp hôm nay có nhiều cáo mệnh phu nhân là cơ hội tốt để lộ diện. Giờ thì tốt rồi, hoạ hổ không thành lại thành khuyển.

Lăng Y trong lòng niệm một vạn lần nguyền rủa Lăng Tiêu cùng Lăng Trĩ, lúc này còn có tẩu tử Kinh Ngọc. Sau một lúc lâu đột nhiên nhớ tới vừa mới tiến cung ở chỗ Thái tử phi nhìn thấy Đại Hoàng tôn… Lăng Y có chút đỏ mặt. Khuê nữ gặp được thiếu niên cùng tuổi, hôm nay vừa thấy Lăng Y liền quên không được, âm thầm hoài nghi Đại Hoàng tôn tiến vào khi đó có phải nhìn mình hay không? Hắn là có ý gì?

Lăng Y càng nghĩ càng nhiều, trên mặt không khỏi ửng đỏ một mảnh. Mượn cớ trong xe ngựa nóng mở ra một khe hở, gió lạnh bên ngoài nhưng tim vẫn là thình thịch thình thịch đập không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui