Nịnh Thần Lăng Tiêu

Hai người ở đất phong trải qua những tháng ngày nhàn nhã, sau đó rất nhanh đã tới ngày chung thất của Tiên hoàng.

*Tùy theo tục từng địa phương, có nơi coi cúng 49 ngày là lễ lớn, có nơi lại coi cúng 100 ngày mới là lễ lớn. Dịp này, nội ngoại đến dự lễ, bà con cộng đồng đều có lễ đến thắp hương. Chủ nhà thường mời quan khách bữa cơm thân mật.

Vì tỏ ra chí hiếu lần này tang sự được Hoàng thượng làm vô cùng long trọng, thời điểm cúng thất cuối tự nhiên không thể chênh lệch, cũng chấp thuận cho mấy vị Vương gia ở đất phong đến Hoàng thành, trong đó bao gồm cả Chử Dịch Phong.

Lăng Tiêu đã chuẩn bị lễ vật từ sớm, đem việc công giao lại cho Lương Khâu Kiệt, cùng Chử Dịch phong khởi hành sớm 10 ngày đi tới Hoàng thành. Lăng Tiêu sợ đông người nhiều chuyện nên cũng không mang theo quá nhiều quan lại và người hầu, chỉ mang theo chừng mười người hầu cận và 500 thân binh. Dọc đường đi không thông báo cho các quan địa phương, không khoa trương thanh thế, có chừng mực nhanh chóng tới Hoàng thành mà chỉ mất 7 ngày.

Chử Dịch Phong đến Hoàng thành cùng ngày Hoàng thượng phái Tả Thừa tới đón. Lăng Tiêu từ sớm đã chuẩn bị cho Chử Dịch Phong một thân y phục màu trắng không đeo ngọc bội hầu bao các loại đồ vật, trên đầu cũng chỉ mang theo một thanh bạch ngọc trâm, toàn thân không có bất luận một đồ vật xa hoa nào, mà Lăng Tiêu cũng như vậy. Chử Dịch Phong đến Hoàng thành nhớ tới Tiên hoàng vẻ mặt càng bi thương tiều tụy, lại trang bị một thân hiếu phục, dù là Tả Thừa ở trên chốn quan trường đắm chìm nhiều năm nhìn thấy trong lòng cũng không khỏi xúc động, Anh vương đúng là bị ủy khuất.

*Hiếu phục: đồ tang

Chử Dịch Phong có phải thật muốn tranh trữ hay không người có mắt đều nhìn ra, nhưng y quân công cũng bãi, thất phu vô tội nhưng vì mang ngọc mắc tội, Hoàng thượng và Tuệ vương kiêng kỵ y cũng không phải là không có đạo lý, Tả Thừa trong lòng thở dài, cho Chử Dịch Phong hành lễ theo lễ nghi rồi dẫn Chử Dịch Phong vào thành.

Lăng Tiêu theo sát phía sau, hai người đồng thời tiến cung bái kiến Hoàng đế. Đây là lần đầu tiên hai người bái kiến Tân hoàng, một phen lễ tiết hạ xuống đã nửa ngày, Hoàng thượng vội vã sai người đem ghế ngồi, Hoàng đế nhìn Chử Dịch Phong một lát rồi thở dài: “Phong nhi, mấy tháng này khổ cho con, không phải trẫm không thương tiếc con, thân là Hoàng tộc thì phải đảm đương phần trách nhiệm này, chuyện ở phương Bắc công lao của con rất lớn, tuy nói không thể tới kịp tận hiếu cho Tiên hoàng nhưng nghĩ đến Tiên hoàng sẽ không trách cứ con, càng hiểu hiếu tâm của con.”

Mấy lời nói đó rất hay ho, nếu những lời này Chử Dịch Phong nghe từ một năm trước không chừng y vẫn tin là thật. Nhưng đáng tiếc, qua mấy tháng cơ khổ ở phương Bắc, sự tín nhiệm của y đối với Hoàng thượng đã dần hao mòn hết. Nếu không phải lúc đó quân sự phương Bắc vẫn còn hung hiểm, Chử Dịch Phong căn bản sẽ không xin ân huệ để về triều. Nhưng tình huống khi ấy ai cũng biết, Hung Nô đã kí kết hiệp ước, quân đội cũng đã rút lui mà Hoàng thượng vẫn không cho phép Chử Dịch Phong hồi triều.

Chử Dịch Phong tâm tư đơn thuần y không biểu hiện ra nhưng cái gì y cũng hiểu, Hoàng thượng lúc đó là ý gì y đều hiểu, cũng bởi vì quá rõ ràng nên trong lòng mới tổn thương càng sâu.

Nếu nói là trong lòng Chử Dịch Phong đối với Hoàng thượng không oán khí là không thể, vì lẽ đó đang nghe Hoàng thượng thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào) nói mấy câu nhưng Chử Dịch Phong một chữ cũng không chịu nói.

Lăng Tiêu trong lòng thở dài, này tên ngốc lại vờ ngớ ngẩn đây, trong lòng tiếp tục khó chịu thì cần gì phải thể hiện ra ở bề ngoài chứ?

Hoàng thượng nói nửa ngày mà Chử Dịch Phong cũng không phản ứng nên có chút mất mặt, Lăng Tiêu ra khỏi hàng nói: “Kính xin Hoàng thượng thông cảm, Anh vương điện hạ từ sau khi Tiên hoàng băng hà đến nay mỗi ngày mất ăn mất ngủ suy nghĩ sâu sắc dẫn đến mệt mỏi, từ Hiển Hách Sa một đường chạy về đây càng bôn ba mệt nhọc, chắc là quá mức bi thống. Hoàng thượng là người chí hiếu, tự nhiên rõ ràng tâm tình của Anh vương điện hạ.”

Hoàng thượng miễn cưỡng có cái bậc thang đi xuống, người nhìn Chử Dịch Phong thân hình đã cao lớn biết tính khí của nhi tử thứ hai của mình gật gù cũng không nói cái gì, lại hỏi vài câu về chuyện trong đất phong tâm trạng hòa hoãn một chút lại ân cần nói: “Nhưng con còn muốn cái gì không?”

Chử Dịch Phong ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng một chút, thấp giọng nói: “Con muốn đi bái tế Hoàng gia gia.”

Hoàng thượng thở dài: “Thôi, đi thôi.”

Lăng Tiêu theo Chử Dịch Phong ra khỏi đại điện chạy đến Thái miếu, nói đến Tiên hoàng ông đối với Lăng Tiêu cũng không sai, chuyện ông mất mà mình không thể trở về trong lòng Lăng Tiêu cũng có chút khó chịu, bồi tiếp Chử Dịch Phong dập đầu bái tế. Chử Dịch Phong quỳ lâu không đứng lên nổi, Lăng Tiêu lấy tay đỡ y lên thấy trên mặt y tất cả đều là nước mắt, trong lòng Lăng Tiêu tê rần, nhẹ giọng nói: “Phong nhi, đứng lên đi, mấy ngày nay đã ăn không ngon ngủ không ngon, khóc tổn thương thân thể thì phải làm sao đây?”

Lại một lát sau Hoàng hậu phái người tới khuyên, Lăng Tiêu vừa hống lại khuyên mới đỡ Chử Dịch Phong lên. Hoàng hậu phái một nữ quan phúc thân đến truyền lệnh: “Hoàng hậu nương nương khẩu dụ: Tiêu nhi rời nhà nhiều tháng, trong phủ thân nhân tất nhiên rất mong nhớ, vẫn là trước hết nên hồi phủ đi, buổi chiều gia yến thì gặp cũng không muộn.”

Lăng Tiêu khom người: “Tạ Hoàng hậu nương nương từ tâm.” Nói xong lại vì Chử Dịch Phong sửa sang lại y phục nhỏ giọng nói: “Những lời ta nói lúc trước đệ có nhớ kỹ không? Không nên nói thì đừng nói, cũng không thể vô lễ như khi nãy, biết không?”

Chử Dịch Phong trong mắt còn ngậm lệ, gật gù, Lăng Tiêu biết trong lòng y oan ức, e ngại nhiều người cũng khó nói cái gì, chỉ nói: “Trở về ta lại nói cho đệ.”

Chử Dịch Phong theo nữ quan của Hoàng hậu đi Lân Chỉ Cung, gặp Hoàng hậu sẽ không giống như gặp Hoàng đế có nhiều lễ nghi, Vi Hoa thấy Chử Dịch Phong thì chảy nước mắt, tự mình xuống nâng Chử Dịch Phong đứng lên, nức nở nói: “Ta số khổ…”

Hoàng hậu xưa nay không hỏi chuyện lúc trước, chuyện lúc Tiên hoàng băng hà, Hoàng thượng ở Tuyên Đức Môn bị đâm làm tính khí càng ngày càng không tốt, Hoàng hậu cũng không dám khuyên can, mỗi khi nhớ tới Chử Dịch Phong thì đau lòng rơi lệ, bây giờ thấy nhi tử này biểu hiện trong lòng càng như bị đào đi mất một khối thịt, những giọt nước mắt nối liền như những hạt châu hạ xuống. Nàng ôm Chử Dịch Phong khóc một hồi lâu, nữ quan khuyên nửa ngày mới miễn cưỡng ngừng lại, hai mẫu tử đồng thời ngồi xuống, Hoàng hậu kéo tay Chử Dịch Phong tay nức nở nói: “Ở đất phong con có khỏe không? Ta cho người thu thập mười mấy xe đồ vật đưa đến, có thể dùng được không?”

Chử Dịch Phong gật gù, miễn cưỡng nở nụ cười: “Mẫu hậu đưa đồ vật đều là đồ tốt, con cho cất hết vào khố phòng, không nỡ dùng.”

Nghe xong lời này Hoàng hậu càng không ngừng được nước mắt, than thở: “Hài tử ngốc, sau này con thiếu cái gì hết cái gì thì nói với ta, chuyện đại sự tuy rằng ta không làm chủ được nhưng những chuyện vụn vặt này tự nhiên không thể để con thiệt thòi, bây giờ ở đất phong còn lạnh lắm không? Ta cho người chuẩn bị không ít bông tơ chuyển đến cho con, con mang về, chăn nhất định phải may cho thật dày, dù có nóng cũng không thể để thân thể bị lạnh, con phải nhớ kỹ?”

“Ừm.” Chử Dịch Phong gật gù: “Mẫu hậu yên tâm, chuyện trong phủ của con Lăng Tiêu đều quản lý rất tốt, không có cái gì không hài lòng.”

Hoàng hậu nghe xong lời này chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cái gì không đúng nàng cũng không nói ra được, suy nghĩ một chút nàng nói: “Mẫu hậu chuẩn bị cho con mấy nha đầu rất tốt, trở về con mang tới đất phong để hầu hạ con đi, người đều là do mẫu hậu ngàn chọn vạn tuyển ra, hầu hạ người còn có trù nghệ đều rất tốt, có các nàng hầu hạ con ta cũng yên tâm chút.”

“Không cần.” Chử Dịch Phong cầm khăn cho Hoàng hậu lau đi nước mắt rồi nói: “Mỗi ngày con đều ở trong quân, chuyện mình có thể thu thập thì tự mình làm lấy, làm không được thì có Lăng Tiêu giúp con, không cần lại cho người theo con.”

Hoàng hậu thấy Chử Dịch Phong vẫn chưa thông suốt bèn nở nụ cười, tình hình bây giờ có rất nhiều lời không nên nói ra. Việc bên người Chử Dịch Phong không có nữ nhân hầu hạ vẫn khiến Hoàng hậu không yên lòng. Hiệu tại tang vợ chưa hết lại thêm một tầng tang chế (chế là gì?), tuy không thể cưới thê nạp thiếp nhưng có nữ nhân hầu hạ làm ấm giường vẫn không phải chuyện xấu, như vậy trong lòng Hoàng hậu cũng có thể an tâm hơn. Trong lòng nàng vẫn coi Chử Dịch Phong là trẻ con, lúc chọn nha đầu cho y chỉ hận không thể chọn thêm mấy lão ma ma mới yên tâm.

Hoàng Hậu cũng không nói nhiều với y, thấy y không hiểu, cười nói: “Hài tử ngốc, con xem bên người Tiêu nhi không phải cũng cần dùng mấy nha đầu sao? Nghe mẫu hậu không sai, người ta một mình mẫu thân đã mất sớm, chí thân đều gần như không còn, như vậy cũng có thể khăng khăng một mực cùng con đi phương Bắc hầu hạ con…”

Nói đến phương Bắc trong mắt Hoàng hậu lại hiện lên một tầng hơi nước: “Sau chung thất này con trở về đất phong, không có chiếu chỉ sẽ không được về triều… Sau này gặp lại không biết là năm nào tháng nào, có chút chuyện này con cũng không chịu nghe lời mẫu hậu sao?”

Thấy Hoàng hậu khóc nên Chử Dịch Phong vội vã đáp ứng nói: “Không phải là mấy nha đầu thôi sao, con mang theo là được, mẫu hậu chớ khóc…”

“Ừm, như vậy mới phải.” Hoàng hậu thở dài một hơi: “Với lại những nô tài của con ở trong Hoàng thành nếu muốn thì mang tất cả đi cũng được. Phủ đệ kia của con mẫu hậu giúp con quản lý, sẽ không sao đâu.”

Chử Dịch Phong gật gù: “Đều nghe mẫu hậu.”

Hoàng hậu thở dài, nhìn Chử Dịch Phong mặt mày càng ngày càng thanh tú anh tuấn trong lòng vừa cao hứng lại vừa khó chịu, hai mẫu tử lôi kéo tay nói chuyện nửa ngày.

—-

Nói đến Lăng Tiêu sau khi trở về Thọ Khang Hầu phủ Lăng Tiêu liền đi vào thư phòng gặp Lăng Hầu gia. Lăng Hầu gia cùng Lăng Hiên đã sớm chờ, hôm nay cũng không phải hưu mộc, Lăng Hầu gia bây giờ cáo ốm quy ẩn cái này Lăng Tiêu đã sớm biết, nhưng Lăng Hiên cũng xin nghỉ trở về gặp hắn làm Lăng Tiêu có chút bất ngờ, mà Lăng Nho Học vẫn chưa về đây.

Lăng Tiêu trong lòng thở dài, lúc trước hắn với Lăng Hiên cũng từng đối chọi gay gắt, có điều khi đó hai người còn tuổi nhỏ, sau đó Lăng Hiên cũng không có thật sự từng làm chuyện có lỗi với hắn và Lăng Trĩ, Lăng Tiêu đối với hắn cũng không có thù hận gì.

“Nhị đệ có khỏe không?” Lăng Hiên thở dài: “Bọn họ Thiên gia chi tranh, tội gì lôi kéo người nhà chúng ta vào.”

Lăng Hầu gia thấp giọng nói: “Lăng Hiên, trước khi nói chuyện chính mình phải suy nghĩ thật kỹ, lời này ở nhà mình nói một chút thôi, bây giờ Hoàng thượng đang truy tìm người mưu phản, con là sợ bên trong Thuận Thiên phủ người bị bắt còn chưa đủ nhiều?”

Lăng Hiên liền vội vàng khom người nói: “Tôn nhi biết rồi.”

Lăng Tiêu nở nụ cười: “Vô sự, tóm lại là ở trong nhà chúng ta, trong nhà luôn luôn tốt phải không?”

“Đều tốt.” Lăng Hầu gia cười cười cho người hầu lo pha trà, Lăng Tiêu hiểu tâm tư của Lăng Hầu gia dù không nói cũng có thể hiểu được bảy, tám phần, không nói những việc khác, chỉ nói Lăng Tiêu không ra sức vì Hoàng thượng và Tuệ vương, hiện tại lại ra ngoài ở đất phong làm văn tướng cho Anh vương cũng không có cái gì không tốt, chí ít tránh thoát chuyện Hoàng thượng thay máu lần này, Lăng Hầu gia nhớ tới một tháng này Hoàng thượng đã bãi miễn xử tử các quan chức trong lòng cũng thở dài, cầm lấy chén trà thổi thổi, thấp giọng nói: “Ở phương Bắc con có khỏe không? Ta nghe nói Anh vương căn bản mặc kệ chuyện chính sự, chính sự đều là do con tính toán, Tiêu Nhi… con làm càn.”

Một câu nói không nhẹ không nặng, Lăng Hiên không nhịn được ngồi thẳng lên, nhưng Lăng Tiêu vẻ mặt bất biến, vuốt cằm nói: “Những thứ này đều là ý tứ của Vương gia, việc chính sự Vương gia hiểu không nhiều, các quan chức đều xem người dưới thuận tay thì bóc lột, Vương gia vừa tiếp nhận những việc này không thể thiếu những cá nhân có thể giúp đỡ một chút.”

“Không nói Vương gia, chỉ nói riêng con, con nói thật.” Lăng Hầu gia thẳng tắp nhìn Lăng Tiêu: “Có thể không có lưu luyến quyền lợi? Làm như vậy đại đa số người trên đất phong đều coi con là người đứng đầu không sai chứ?”

Lăng Tiêu giật mình, muốn hắn nói thật hắn đúng là rất hưởng thụ cảm giác đem tất cả nắm trong tay, là nam nhân thì không có cách nào không thích loại cảm giác muốn làm gì thì làm, cảm giác muốn chinh phục như khắc vào trong xương không thể khống chế dục vọng này quấy phá, Lăng Tiêu thừa nhận mình quả thật lưu luyến, gật đầu nở nụ cười: “Muốn nói không có chút nào lưu luyến thì không thể, nhưng Tôn nhi trong lòng rõ ràng, quyền lợi càng lớn, trách nhiệm càng lớn.”

Lăng Hầu gia nở nụ cười gật đầu: “Xem ra còn chưa làm đầu óc choáng váng, chuyện con làm chính sách gì Sử Phái đều nói với ta, không sai, rất nhiều chuyện ở bên trong đất phong cần thận trọng giải quyết, nơi đó người ít, tập tục truyền thống đều rất đơn giản, muốn phổ biến tân chính cũng dễ dàng lắm, chỉ một điều con phải nhớ kỹ, không nên chỉ vì lợi ích trước mắt, hiểu chứ?”

“Tôn nhi hiểu rõ.” Lăng Tiêu trong lòng thầm mắng Sử Phái, nếu không sao Lăng Hầu gia lại biết tất cả, lại là cái tên này không sợ chết mới nói linh tinh.

Lăng Hầu gia gật gù: “Đi gặp cô tổ mẫu đi, Trĩ nhi nghe nói con trở về cũng đã sớm chờ.”

Lăng Hiên nghe xong lời này trên mặt có chút không nhịn được, vội vã giải thích: “Lăng Y ở trong phủ của phu gia quy củ rất nhiều nhất thời không đi được cũng được.”

Lời này Lăng Hiên nghe cũng biết không chân thật, những quy củ này chẳng lẽ trong phủ Thi gia không có quy củ sao? Chuyện cười, lại nói Lăng Trĩ bây giờ còn có cái bụng lớn như vậy cũng đến nhưng Lăng Y không đến, Lăng Tiêu theo quân chinh chiến trở về người nào không biết? Vào lúc này không đến là ai không cho ai mặt mũi đây? Lăng Tiêu bây giờ bò đến vị trí văn tướng vinh dự trở về, Lăng Y không đến chỉ sợ phu gia của nàng cũng không hài lòng, một con đường tốt đã bị bản thân nàng lấp kín.

Lăng Tiêu cười cười: “Vô sự, con trước tiên đi vào hậu viện.”

Thi phu nhân và Lăng Trĩ ở phía sau đã sớm chờ, Thi phu nhân trong lòng gấp đến cơ hồ muốn đi đến phía trước tìm người, thấy Lăng Tiêu đến rồi vội vã kêu người lại, Thi phu nhân còn chưa nói chuyện thì Lăng Trĩ không nhịn được chảy nước mắt xuống, Lăng Tiêu vội vã đỡ Lăng Trĩ ngồi xuống cười nói: “Trĩ nhi bây giờ thân thể đang mang thai, cũng không thể khóc như thế hài tử trong bụng cũng không chịu nổi.”

“Ừm…” Lăng Trĩ nỗ lực ngừng rơi lệ, Lăng Tiêu nhìn kỹ vẻ mặt Lăng Trĩ, Lăng Trĩ hôm nay cũng không có thi phấn trang điểm, chải một kiểu tóc quý phi kế, tùy ý kết thêm mấy viên đông châu, hào phóng lại cao quý, mặc trên người một thân y phục màu Thủy Lam, áo choàng màu bạc, so với mấy tháng trước có phần phúc hậu hơn, áo bào rộng lớn nên cũng không lộ rõ thân hình nhưng nhìn qua vẻ mặt không sai, Lăng Tiêu yên lòng, quay đầu đối với Thi phu nhân nói: “Cô tổ mẫu mấy tháng này có khỏe không? Trong phủ cũng tốt chứ?”

“Đều tốt.” Thi phu nhân lau đi nước mắt, gật gù: “Mấy tháng này việc cũng nhiều, lúc trước Hầu gia có tin tức của con liền nói cho chúng ta, có thể biết tin của con trong lòng mới không lơ lửng như vậy, sau đó biết con được phong văn tướng trong lòng ta vừa cao hứng lại vừa khó chịu. Anh vương điện hạ coi trọng con là chuyện tốt, nhưng phương Bắc xa như vậy…”

Lăng Tiêu thở dài, hắn cũng không thể nói mình ở phương Bắc ngốc chỉ có mấy năm thôi để an ủi Thi phu nhân và Lăng Trĩ, nhưng lời này nói ra để Hoàng đế biết phỏng chừng lập tức sẽ mang lấy tội mưu phản, nên không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: “Hàng năm vẫn có không ít ngày có thể trở về, chuyện này có cái gì khó đâu.”

“Có cái gì? Còn không phải con vẫn không chịu kết hôn để ta sốt ruột?” Thi phu nhân nhớ tới cái này không nhịn được động khí: “Sao khuyên con nhiều lần mà con vẫn kéo dài, bây giờ quốc tang càng không thể cưới hôn, có phu nhân theo con ta còn yên tâm thêm một chút, hiện tại được rồi, lại không biết đến đời nào mới có thể định được hôn sự.”

Lăng Tiêu thầm nghĩ lúc này mới tốt đây, cười cười quyết tâm phải cố gắng an ủi Thi phu nhân một phen.

“Ca ca ở bên kia có thư thái không?” Lăng Trĩ hỏi tiếp: “Bên kia khí hậu không dưỡng người, thân thể ca ca chịu nổi sao?”

Lăng Tiêu nở nụ cười: “Huynh nào có yếu ớt như vậy? Bên kia so với bên này hơi lạnh hơn một chút, cũng không kém cái gì, muội có khỏe không?”

Lăng Trĩ lấy tay không sờ ở bụng dưới, gật đầu nở nụ cười: “Bây giờ thai đã ổn, có điều mỗi ngày cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi, cũng không có gì khác nữa.”

Lăng Tiêu gật gù: “Vạn sự chính mình cẩn thận một chút, em rể… Đối với muội có tốt không? Muội đang mang thai thân thể không tốt hắn có muốn nạp tiểu thiếp không?”

Lăng Trĩ nghe vậy đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không có… Phu quân hắn rất thương muội, cha mẹ chồng cũng không có đề cập tới việc này.”

“Cái này con cứ yên tâm đi.” Thi phu nhân cười nói: ” Em rể của con có thể làm gì Trĩ nhi chứ, bây giờ khắp Hoàng thành người nào không biết bọn họ tiểu phu thê hoà thuận, cha mẹ chồng của nó đều là người hiểu biết vạn vạn sẽ không xảy ra chuyện gì.” Lăng Tiêu yên lòng, nói tới chuyện này Thi phu nhân buông mắt xuống, lạnh lùng nói: “Lúc biết con trở về mấy ngày trước ta cho hai cô nãi nãi hay tin, Trĩ nha đầu rất sớm đã chạy tới, Đại tiểu thư cao quý, hiện tại còn không hề lộ diện đây, không oán không được…”

Lăng Tiêu nhíu mày, gần đây hắn bận bịu không để ý tới, Lăng Y lại bị sao vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui