Nịnh Thần Lăng Tiêu



Lăng Tiêu đã chuẩn bị xong để xuất phát, Thi phu nhân cho Lăng Tiêu liền mấy xe ngựa chở đồ cùng hơn mười người hầu. Chử Dịch Phong như đem theo cả phân nửa gia sản trong Anh Vương phủ. Buổi tối trước ngày xuất phát, Lăng Tiêu cho người đem đồ đạc chất lên xe ngựa, tới hôm sau hắn cùng Chử Dịch Phong từ biệt Hoàng Đế và Hoàng Hậu.

Sau khi bái kiến Hoàng Đế hai người liền được nữ quan đưa vào hậu cung. Hoàng Hậu ôm lấy Chử Dịch Phong khóc một trận, căn dặn một hồi lâu, lại nói: “Tiêu nhi so với con trưởng thành hơn nhiều, con có thể xem Tiêu nhi là ca ca, không thể xem hắn là thần tử, từ nhỏ hắn đã thường phối hợp với con, con phải biết hắn là người tốt, chuyện ở đất phong có gì con cứ hỏi Lăng Tiêu, vạn sự để hắn nghĩ kế cho con, biết không?”

Chử Dịch Phong gật đầu: “Nhi tử biết rồi.”

“Tiêu…”

Lăng Tiêu đang thất thần vì nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của  Hoàng Thượng, hắn không biết có phải gần đây Hoàng Thượng ngày ngày đều bị trúng độc “trong mộng khổ” nhưng xem sắc mặt đúng là thay đổi rất nhiều…

“Tiêu nhi?” Hoàng Hậu nghi hoặc hỏi: “Con như là có chuyện gì phải không?”

Lăng Tiêu vội vã gật đầu: “Không có gì, có điều là nhìn Di mẫu và Vương gia hai người mẹ hiền con thảo mà trong lòng có chút suy nghĩ mà thôi.”

Hoàng Hậu từ ái nở nụ cười: “Con ngoan, mẫu thân con mất sớm, Di mẫu cũng như mẫu thân con, Phong nhi từ nhỏ thích quấn quít lấy con, có con chăm nom nó ta cũng yên tâm, đến bên kia phải gửi tin về cho ta, thiếu  cái gì cần cái gì cũng phải nói cho Di mẫu, các con giúp đỡ lẫn nhau ta mới yên tâm.”

“Vâng, Di mẫu yên tâm là tốt rồi.” Lăng Tiêu cúi đầu đáp ứng.

Đại đội người đã đến cửa thành chờ, Hoàng Hậu cũng không muốn làm lỡ thời gian, lại căn dặn Chử Dịch Phong vài câu mới để cho hai người đi.

Lần này đi Bắc bộ mang theo nhiều người lại có nhiều nữ quyến, đồ vật cũng nhiều, giục ngựa chạy nhanh khẳng định là không xong, Lăng Tiêu đơn giản chỉ chuẩn bị xe ngựa, mình và Chử Dịch Phong ngồi trong một chiếc xe lớn, trong xe chuẩn bị thư tịch đồ ăn và cả đồ chơi để giết thời gian.

Trong xe Lăng Tiêu tiện tay mở ra đọc một quyển sách của tiền triều, Chử Dịch Phong ở một bên tỉ mỉ bóc hạt thông, bóc được một hạt thì cho Lăng Tiêu một hạt, mình chỉ ăn nửa  hạt…

“Huynh biết không?” Chử Dịch Phong một bên bóc hạt thông một bên lấy cùi chỏ đẩy đẩy Lăng Tiêu: “Ngày hôm qua ta nghe Long Hương nói, ở Tây Tứ hồ xuất hiện chuyện ma quái…”

Lăng Tiêu thả sách xuống, phủi vỏ hạt thông trên miệng Chử Dịch Phong nở nụ cười: “Các nàng không hiểu  chuyện truyền tin ra đệ cũng tin? Này hạt thông còn vỏ… sao đệ lại ăn?” Lăng Tiêu lấy vỏ hạt thông dính trên miệng Chử Dịch Phong xuống cho y xem, rồi lau sạch sẽ cho y.

Chử Dịch Phong cười: “Ta cũng không tin lắm, nhưng các nàng nói y như thật, bên trong một phủ đệ hàng đêm có nữ nhân khóc nỉ non, có người còn nhìn thấy ban đêm có một nam một nữ mặc áo trắng, tóc rối bù dắt tay ở trước cửa bay bồng bềnh, còn nói trong thành, ban đêm mèo cũng đi đến nơi đó, tê… Nghe nói ta nổi hết da gà.”

“Các nàng cả ngày ở trong phủ tẻ nhạt, cũng dựa vào nói những thứ này để giết thời gian, đệ đừng tin.” Lăng Tiêu nở nụ cười xoa nhẹ đầu Chử Dịch Phong. Xem ra Sử Phái làm không tệ, càng là loại chuyện hư vô mờ ảo càng thú vị, một người một câu, thêm mắm dặm muối về sau càng náo nhiệt.

Lăng Tiêu cười nói: “Hiện tại càng không cần sợ hãi, chúng ta cách Tây Tứ hồ càng ngày càng xa.”

“Ừm.” Chử Dịch Phong vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài, quay đầu tiếp tục bóc hạt thông, lúc này không ăn nữa, bóc được sạch sẽ thì để trên bàn nhỏ ở trong xe ngựa, chỉ chốc lát chất thành một đống hạt thông trắng nõn nà, Lăng Tiêu nhìn y giết thời gian, cười cười nói: “Sao không ăn?”

Chử Dịch Phong cũng không ngẩng đầu lên, cười hì hì: “Đệ bóc để giành, cho huynh một đống lớn…”

Lăng Tiêu không nhịn được bật cười, lắc đầu một cái dựa vào vách xe tiếp tục đọc sách…

Trên xe ngựa cực kỳ tẻ nhạt, ở phía sau các nữ quyến còn có thể nói chuyện phiếm làm nữ hồng giết thời gian, Chử Dịch Phong cũng chỉ có thể bóc hạt thông bóc hạt dưa để giết thời gian. Lăng Tiêu sợ y buồn mỗi ngày qua giờ Tỵ hứa cho y đi ra ngoài cưỡi ngựa, trời vừa sáng còn có chút giá rét thì không cho y đi ra ngoài. Dù là như vậy Chử Dịch Phong vẫn cảm thấy tẻ nhạt, Lăng Tiêu không cách nào, suy nghĩ một chút, sai người cầm một bộ cờ đến.

Chử Dịch Phong vừa nhìn những quân cờ trắng đen thì nhăn mặt: “Quên đi thôi… Ta không biết cái này, khi chơi đều bị thua.”

Lăng Tiêu cười cười đem bàn cờ đặt ở trên bàn nhỏ, bộ cờ này là cống phẩm, quân cờ trơn nhẳn mát lạnh, Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ Chử Dịch Phong cười khẽ: “Ai muốn cùng đệ chơi cờ vây, đến, ta dạy cho đệ cái khác….”

"Chương

*Cờ vây Trung Quốc

Lăng Tiêu cầm mấy viên cờ đen và mấy viên cơ trắng làm thử một lần cho Chử Dịch Phong xem, chậm rãi nói: “Đệ xem, như vậy… Kết nối với.. chính là cờ đen thắng. Đệ lại nhìn cái này… Chính là cờ trắng thắng.”

Lăng Tiêu nhẫn nại quyết tâm giảng giải một lúc, Chử Dịch Phong lập tức rõ ràng, đôi mắt tỏa ánh sáng: “Cái này chơi vui, đến đến, cái này gọi cái gì?”

“Cờ năm quân.” Lăng Tiêu cười cười: “Nói đến cái này so với cờ vây niên đại còn lâu hơn, có điều Thái Phó không dạy cái này. Chơi cờ không có tiền đặt cược cũng rất vô vị, như vậy đi, một lượng bạc một bàn, được không?”

Chử Dịch Phong gật đầu cười nói: “Được, đến đến…”

Hai người lấy cây phỉ làm thẻ đánh bạc, một cây phỉ tương đương một lượng bạc, mới bắt đầu Chử Dịch Phong còn không quá thông, thua liền mười mấy bàn về sau đột nhiên rõ ràng, sau đó dĩ nhiên cùng Lăng Tiêu chia đều xuân sắc, càng chơi hứng thú càng cao. Lăng Tiêu nhìn hai mắt y tỏa sáng gò má đỏ lên yêu thương không nhịn được, cuối cùng lại bị Chử Dịch Phong thắng liền mấy bàn. Đánh cờ xong Chử Dịch Phong đếm mấy cây phỉ cười đến không ngậm miệng lại được: “Rõ ràng mười mươi… Mười hai cái, mười hai lạng, cho ta đi?”

Lăng Tiêu cười cười kéo màn cửa sổ ra gọi thân binh đi lấy bạc, huynh đệ ruột cũng phải tính sổ rõ ràng, Chử Dịch Phong nâng mười hai lượng bạc vui không chịu được, quấn quít lấy Lăng Tiêu còn muốn chơi, mấy ngày sau này đều dựa vào trò này giết thời gian, sau đó Lăng Tiêu có việc thì Bích Hà và các nàng ở xe ngựa phía sau đến chơi cờ với Chử Dịch Phong.

Gọi tới cũng đều là người của Thọ Khang Hầu phủ nên Lăng Tiêu yên tâm, đều là nha đầu ngây thơ thẳng thắn, mấy cô nương này đều biết chuyện của Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong tự nhiên không dám chọc vào hang cọp, chỉ xem Chử Dịch Phong giống như đệ đệ, có điều các nàng không chơi nổi một lượng bạc một ván, nói năm tiền một ván, dù là một đường hạ xuống như vậy Chử Dịch Phong chắp vá lung tung càng đánh càng thắng. Lăng Tiêu đổi bạc cho y, Chử Dịch Phong vui vẻ lập tức nộp lên cho Lăng Tiêu, Lăng Tiêu nhìn một lượng bạc dở khóc dở cười, đây là y bỏ ra bao nhiêu tinh lực mới có thể thắng được.

Vui đùa náo động đến hơn nửa tháng cuối cùng cũng đến Hiển Hách Sa, Anh Vương phủ đã xây dựng xong xuôi. Lăng Tiêu tra xét một lần cuối cùng thoả mãn. Chử Dịch Phong không chú ý thanh toán hết các khoản nợ làm quản giáo Tiểu Quan sợ hãi, hắn cẩn thận báo cáo hết các khoản nợ, hắn cũng biết khoản nợ xây phủ này nhiều nhưng xây dựng vườn tư thực sự quá lớn, một mực Lăng Tiêu còn chưa bỏ tiền ra nên không ít nơi không hài lòng không tin tưởng, phản phản phúc phúc sửa chữa mấy tháng bạc hoa đã không còn, Tiểu Quan này thực sự sợ Lăng Tiêu không bù nổi những thiếu hụt này, vậy hắn và nội vụ phủ không có cách nào giao phó.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua các khoản nợ, gật đầu: “Đi theo Tần Long lấy bạc đi, lấy thêm một trăm lạng bạc thưởng cho ngươi mấy tháng này đã khổ cực.”

Tiểu Quan thở phào nhẹ nhõm, vội vã tạ ân, Lăng Tiêu mắt phượng hơi nhíu nói: “Còn có, nếu như bên ngoài hỏi Anh Vương phủ xây dựng bỏ ra bao nhiêu bạc, ngươi nói sao?” Đôi mắt Tiểu Quan kia hơi chuyển động, khom người nói: “Ngoại trừ hoa bạc của nội vụ phủ Anh Vương tự mình bỏ thêm 14,000 lượng bạc.”

Lăng Tiêu nở nụ cười: “Coi như ngươi thông minh, đi thôi.”

Lăng Tiêu nhìn Tiểu Quan theo Tần Long rời đi, tự mình đem sổ sách kia xé ra ném vào chậu than, ngọn lửa theo tro tàn lăn lộn, ngờ ngợ có thể thấy được khoản cuối cùng trên một tờ viết 145.000, ngọn lửa nhấp nháy, chỉ chốc lát sau tất cả giấy đã cháy hết.

“Sao tự mình lại động thủ vậy?” Lăng Tiêu đi vào bên trong viện, mới vừa vào cửa nhìn thấy Chử Dịch Phong cùng bọn hạ nhân khiêng nhấc hòm xiểng, lời này tuy hỏi Chử Dịch Phong nhưng Lăng Tiêu nhìn về phía bọn nha đầu trong phòng, Phỉ Thúy nở nụ cười: “Vương gia nói ở trong xe ngựa ngồi cả người mềm nhũn, muốn hoạt động gân cốt. Nô tỳ nghĩ cũng đúng nên để Vương gia phụ một tay khiêng mấy món đồ cồng kềnh, được Vương gia giúp đúng đại ân cho nô tỳ.” Nói xong còn quay về phía Chử Dịch Phong xấu hổ nở nụ cười.

Lăng Tiêu cười nhạt nói: ” Anh Vương phủ của chúng ta quy củ càng ngày càng lỏng lẽo.”

Phỉ Thúy vẫn không có hiểu ý nhưng bên ngoài Nghệ ma ma cùng theo vào nghe thấy, vội vã chạy tới trách mắng: “Quy củ học rồi bỏ đi đâu? Lại dám sai khiến lên chủ nhân rồi.”

Nghệ ma ma nói liên thanh một hồi rồi sai người đem Phỉ Thúy kéo xuống. Nghệ ma ma ở trong cung sớm đã được Lăng Tiêu mua chuộc, hắn biết vị này từ trước đến giờ không thích bọn nha đầu không giữ quy củ, bình thường chuyện cười có thể, nhưng không thể cùng Chử Dịch Phong lộ ra ý tứ thân thiết, một là Lăng Tiêu bệnh cũ không lọt mắt những nha đầu một lòng trèo lên trên muốn làm chủ nhân, hai là Lăng Tiêu từ trước đến giờ đối với người ở bên cạnh Chử Dịch Phong quản rất nghiêm, Phỉ Thúy lại là người Hoàng Hậu đưa tới, trên đường đi mấy lần nha đầu này luôn làm ra vẻ nên ma ma trong lòng thầm mắng nha đầu này không an phận, xoay người hành lễ với  Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu: “Đều là nô tỳ giáo dục không nghiêm.”

“Không có gì, ta chỉ tùy ý nói một câu thôi.” Vừa tới Vương phủ Lăng Tiêu cũng không muốn làm ra động tĩnh lớn, lạnh nhạt nói: “Sau này giáo dục bọn nha đầu trong phủ, ma ma để ý chút đi, Vương gia rộng lượng nhân hậu không thèm để ý, nhưng nếu như truyền ra bên ngoài, danh tiếng trong phủ của chúng ta sẽ thành chuyện cười.”

Nghệ ma ma vội vã đáp lời: “Vâng.”

Không lâu sau bên trong phủ đều thu thập xong, bọn nha đầu lui xuống, Chử Dịch Phong “Ha hả” chạy lại cười nói: “Không phải thật sự tức giận chứ? Ta nhàn không có chuyện làm, không cố ý.”

Lăng Tiêu kéo Chử Dịch Phong ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Ta không phải thích lập quy củ, chỉ là có lúc đệ quá mức rộng lượng, nếu không di mẫu sẽ không yên lòng vì đệ. Một lần hai lần như vậy, sau này các nàng sẽ được voi đòi tiên, nô tài bắt nạt chủ chính là bắt đầu bằng những việc nhỏ như vậy, đệ biết đại khái chuyện của mẫu thân ta không …”

Năm đó chuyện của Vi Trang cùng Hạ Lan Chử Dịch Phong tự nhiên biết một ít, gật đầu: “Ta biết, vì lẽ đó huynh không thích bọn nha đầu theo ta không lớn không nhỏ.”

“Biết là tốt rồi.” Lăng Tiêu xoa nhẹ trán Chử Dịch Phong: “Việc này vẫn là việc nhỏ, nếu là có người lợi dụng tính tình của đệ được, sẽ làm ra chuyện càng quá mức? Đến lúc đó ta đau lòng đến chết mất …”

Chử Dịch Phong cúi đầu nở nụ cười, vò vò trán của mình, Lăng Tiêu nở nụ cười: “Được rồi, ta nghĩ kỹ rồi, trước kia hầu hạ đệ đều là bọn người Bích Hà trong phủ của ta nên ta yên tâm, vẫn để các nàng hầu hạ đệ, Di mẫu thưởng đệ mấy cô nương kia… Mấy người các nàng còn không học tốt quy củ, cũng chưa quen thuộc thói quen của đệ nên để cho các nàng ở phía sau học hỏi đi, được không?”

Chử Dịch Phong đối với những việc này đều không ý kiến gì, lại nói dọc theo đường đi y cùng Lăng Tiêu và bọn nha đầu cũng quen thuộc, đều tiểu cô nương ngây thơ thuần túy hợp với tính khí của y nên gật đầu: “Thành, đều nghe lời huynh.”

Lăng Tiêu thoả mãn nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui