Nịnh Thần Lăng Tiêu

Chử Dịch Phong đăng cơ chẳng những cho Lăng Tiêu tước vị Tử Quân Hầu, chức vị thượng thư lệnh, còn có chức vị thống lãnh đại nội thị vệ.

Thống lãnh đại nội thị vệ danh như ý nghĩa, chính là thống lĩnh ngự tiền thị vệ Đại thống lĩnh, Lăng Tiêu đối với thống lĩnh ngự tiền thị vệ không có gì hứng thú, nhưng có chức vị này có thể tùy thời tùy ý ra vào Thừa Càn cung, điểm này vẫn là không tồi.

Lúc này trong Thừa Càn cung, nội thị đều được Hoàng đế bày mưu đặt kế cho thối lui đến ngoài cửa điện hầu hạ, nhưng trong cung quy củ không thể phế, nhóm nội thị có thể thối lui đến ngoài cửa điện nhưng đây là khoảng cách xa nhất, không thể rời đi xa nữa. Tuy là ở ngoài cửa lại có thể nghe được thanh âm trong tẩm điện rành mạch. Quy củ này định ra vốn là để cho nội thị có thể nghe thấy lời chủ tử phân phó, mà hiện tại Chử Dịch Phong lại vô cùng phẫn hận quy củ tri kỷ này. Ở gần như vậy…… gần đến như vậy làm cái gì?

“Lăng Tiêu…… huynh…… chậm một chút……” Chử Dịch Phong nằm ở trên long sàng, tóc dài xỏa xuống, cắn chặt áo lót mỏng, trong yết hầu tràn ra vài tiếng ngọt, cơ hồ là mang theo làm hương vị rên rỉ làm nũng, Lăng Tiêu cúi xuống nhẹ nhàng hôn khuôn mặt đỏ bừng của Chử Dịch Phong thấp giọng nói: “Đau sao?”

Chử Dịch Phong lắc lắc đầu, không phải vì đau, thậm chí hiện tại y thật sự hy vọng mình bị đau một chút, ít nhất sẽ không khó chịu như vậy……

Lăng Tiêu biết Chử Dịch Phong sức khỏe rất tốt, hoàn toàn có thể chịu đựng được mình, nhưng khi Lăng Tiêu thân thiết vẫn sẽ rất ôn nhu, ôn nhu như là đối đãi với trân bảo dễ vỡ.

Lăng Tiêu chặt chẽ khóa tâm Chử Dịch Phong dùng thủ đoạn lớn nhất chính là loại ôn nhu khiến người chết chìm này, mặc kệ Chử Dịch Phong có thể chịu khổ hay không, hắn đều phải cho y ôn nhu nhất, ôn nhu đối đãi, đem y phủng ở lòng bàn tay, đặt ở vị trí trên hết trong lòng.

Chử Dịch Phong rốt cuộc chịu đựng không nổi, dùng sức lắc đầu, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, thấp giọng nói: “Huynh nhanh lên, nhanh lên đi…… ta chịu không nổi.”


“Ân.” Lăng Tiêu đem những sợi tóc mướt mồ hôi của Chử Dịch Phong ở giữa chân mày vén ra sau tai, ôn nhu nói: “Lớn tiếng như vậy không sợ cung nhân bên ngoài nghe thấy được? Bọn họ vẫn luôn lắng nghe đó……”

Chử Dịch Phong nghe vậy trên mặt lại đỏ thêm một tầng, gục đầu xuống cắn vào cái gối mềm, không để lại kêu ra tiếng……

Sau khi thân thiết Lăng Tiêu đứng dậy lấy y phục mặc vào, chân trần xuống giường đi tới cửa gọi cung nhân đem bồn tắm vào, cung nhân làm như không có nghe thấy những chuyện vừa rồi cúi đầu yên lặng làm tốt hết thảy. Lăng Tiêu thật ra cũng không để ý cái gì, còn thử độ ấm của nước thấp giọng cùng cung nhân phân phó vài câu, chờ cung nhân lui xuống thì di chuyển qua hai tầng bình phong đi vào phòng trong. Chử Dịch Phong nửa ngủ nửa tỉnh ôm một đống chăn cuộn mình ở tận bên trong long sàng. Lăng Tiêu bật cười, vừa rồi hắn nói giỡn nói còn muốn một lần nữa, Chử Dịch Phong tưởng là thật nên sợ, sợ tới mức lui sát vào bên trong.

Lăng Tiêu ngồi trên giường, đẩy đẩy Chử Dịch Phong: “Ngủ rồi? Đợi một chút rồi ngủ tiếp, nghe lời……” Lăng Tiêu đem Chử Dịch Phong trực tiếp ôm lên đi đến gian ngoài bỏ vào bồn tắm, mình cũng bước vào, hắn tắm cho Chử Dịch Phong cẩn thận sạch sẽ mới cùng nhau vào phòng trong, bên ngoài cứ để như vậy chỉ chốc lát sau tự nhiên có người đi vào thu thập.

Chử Dịch Phong mệt chỉ muốn ngủ, y tựa hồ còn đối với lời nói đùa của Lăng Tiêu mà canh cánh trong lòng, không chịu để Lăng Tiêu ôm, xoay người đưa lưng về phía Lăng Tiêu mới chịu ngủ, Lăng Tiêu dở khóc dở cười: “Đệ không vui ta còn có thể cường đệ? Lại nói đều đã tắm rửa sạch sẽ, ta còn lăn lộn cái gì? Dọa đệ thôi……” Nói xong lại ôm Chử Dịch Phong, thấp giọng dụ dỗ: “Nhưng bị đám thái giám kia nghe thấy được thì có làm sao? Bọn họ không dám nói ra đâu, còn sợ cái gì?”

Chử Dịch Phong ừ một tiếng không nói lời nào, Lăng Tiêu biết y da mặt mỏng, để nhiều người như vậy nghe thấy thanh âm kia cũng e lệ.

Từ khi đăng cơ tới nay loại sự tình này vẫn luôn làm Chử Dịch Phong bối rối, y ngại các loại quy củ quá câu thúc, Lăng Tiêu xin chỉ thị thái hậu sau này đã giảm miễn không ít, nhưng có chút quy củ, như là ở tình huống vừa rồi cũng không thể để người lui ra hết, ban đêm trong cung thủ vệ nghiêm khắc như vậy là để bảo vệ Hoàng đế không thể có một chút sơ xuất.

“Thật sinh khí? Cùng ta phát cáu sao?” Lăng Tiêu vuốt ve sườn mặt của Chử Dịch Phong cười nói: “Thôi mà?”


Chử Dịch Phong ngượng ngùng lại cảm thấy Lăng Tiêu làm ra bộ dáng như tiểu hài tử thì buồn cười, kéo ngón tay Lăng Tiêu cắn một cái: “Không có…… Chính là có chút biệt nữu, không có việc gì…… quen rồi thì tốt thôi.”

“Ân.” Lăng Tiêu cũng có chút mệt nhọc, ôm lấy Chử Dịch Phong nói nói mấy câu liền ngủ.

——

Ở Thọ Khang hầu phủ, Kinh Ngọc đem sổ sách tháng này sửa sang lại rồi giao cho Lai Vượng, thấp giọng phân phó: “Tháng này nhân tình lui tới lễ không ít, danh mục quà tặng phải cất giữ không tính, nhưng phải cẩn thận viết ra thêm một phần sao kê đầy đủ, miễn cho không bị mất mát hay thất lạc cái gì, hiện giờ cô thái thái không ở trong phủ, không tránh khỏi vạn sự phải cẩn thận, bằng không chờ khi cô thái thái trở về, ta giao phó không xong thì bất quá là ta mặt mũi, còn các ngươi thì sao? Bị đánh bị phạt cũng đừng tới tìm ta cầu tình, ta không có thể diện lớn như vậy.”

“Vâng, vâng.” Lai Vượng vội vàng đáp ứng: “Hôm nay tuy nói sơ lược một chút, nhưng phía dưới bọn nô tài nên làm cái gì thì làm cái đó, không dám có một chút chậm trễ.”

“Ân.” Kinh Ngọc cười: “Ta biết các ngươi tận tâm, nên chỉ dặn dò một câu, đừng để cho cô thái thái trở về vừa thấy cái gì cũng không tốt là được. Được rồi, ngươi cũng bận rộn một ngày, đi thôi, ngày mai lại đến nghe phân phó.”

Lai Vượng vội vàng cúi đầu rồi đi.


Kinh Ngọc đã nhiều ngày có chút  không thoải mái, giải quyết việc này xong tất cả đâu vào đấy thì có vẻ mệt mỏi, quay đầu lại đối với Thúy Vân phân phó nói: “Đem sổ sách này đặt qua một bên, ngày mai ta còn phải nhìn xem.”

“Nãi nãi……” Thúy Vân do dự tiến đến bên tai Kinh Ngọc thấp giọng nói: “Nãi nãi hôm nay không ăn cơm, nguyệt tin cũng đã muộn, có phải hay không……”

Kinh Ngọc gật đầu lấy chung trà uống, thấp giọng nói: “Còn không chắc chắn đâu, chờ thêm mấy ngày nữa mới kêu thái y đến xem, có tin chính xác mới nói cho đại thiếu gia còn có lão gia và mọi người, ngươi nhưng đừng đi ra ngoài nói bừa.”

Thúy Vân cười: “Nô tì đã biết, cái này không cần nãi nãi phân phó? Nhưng mà …… nhưng thật ra nô tì cảm thấy nãi nãi mấy ngày gần đây như là có tâm sự, hình như là không được thoải mái vì chuyện này sao?”

Kinh Ngọc nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng ở trong phủ không có thái thái, cô tổ mẫu tuy nói là thương nàng nhưng có không ít chuyện nàng cũng  không dám nói với Thi phu nhân, còn lại Hạ Lan, Kinh Ngọc trong lòng thở dài. Hạ Lan không cho mình thêm việc thì thôi, không trông cậy vào nàng có thể cùng mình thương nghị cái gì, nhưng có nô tì Thúy Vân từ nhà mẹ đẻ mang đến cũng còn tốt một chút, mỗi khi mình phiền lòng còn khuyên giải an ủi vài câu cho mình thanh thản.

Kinh Ngọc cho người trong phòng lui ra, lôi kéo Thúy Vân thấp giọng nói: “Lòng ta có nhiều nổi lo ta có chuyện muốn nói với Nhị thiếu gia nhưng vẫn luôn không thể mở miệng nói được, việc này quan hệ đến chuyện đại sự trong phủ, ta thật sự là……”

Thúy Vân càng nghe càng mơ hồ, cười nói: “Nãi nãi rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

“Ta là muốn……” Kinh Ngọc cúi đầu, mười ngón nắm khăn vò, vẫn nhịn không được nói ra: “Ta muốn đem đứa con trong bụng ta…… Nếu trong bụng ta vẫn là nhi tử, ta muốn đem đứa nhỏ này cho Nhị thiếu gia.”


Thúy Vân vừa nghe sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: “Nãi nãi sao đột nhiên muốn như vậy? Trước không nói cái khác, Nhị thiếu gia cũng chưa có đón dâu, sao lại có thể nhận hài tử khác làm con được, như thế nào…… Như thế nào lại được?”

Kinh Ngọc cũng hơi lo, thấp giọng nói: “Hắn vì cái gì không cưới thê, không có con nối dõi ngươi không biết sao? Trong thành những lời đồn đãi tuy nói không thể tin nhưng luôn có chút duyên cớ đi…… Nhị thiếu gia không có con nối dõi, ta muốn…… cho hắn một hài tử thừa tự, như vậy hắn cũng có hậu ……”

“Kỳ thật ta cũng là vì hài tử của mình.” Kinh Ngọc dứt khoát nói thật với Thúy Vân: “Ngươi xem, hiện giờ quý phủ của chúng ta nhất môn song hầu, Nhị thiếu gia Tử Quân Hầu ta không dám vọng  tưởng, nhưng lão thái gia Thọ Khang Hầu…… Nếu chúng ta làm Nhị thiếu gia vừa lòng, đem tước vị này truyền cho hài tử của ta, chuyện này còn không phải Nhị thiếu gia nói một câu là được sao?”

Thúy Vân lại nói: “Nãi nãi muốn nguyên lai là cái này, nô tì cho là tước vị của Nhị thiếu gia vẫn tốt hơn, đó là tước vị được truyền thừa suốt đời, thế thế đại đại thiết mũ, tước vị của lão thái gia không thể hơn được? Tước vị của Thái gia truyền tới trên đầu hài tử chúng ta chỉ còn kế thừa chức nhất đẳng tướng quân, kém rất nhiều đó.”

“Ngươi biết cái gì? Tước vị của Nhị thiếu gia khi nào ta có thể nghĩ đến? Cho hắn biết thì không biết sẽ như thế nào đâu.” Kinh Ngọc âm thầm hối hận, sao mình lại cùng Thúy Vân nói cái này, nha đầu này mà không cẩn thận nếu nói ra mà tới tai Lăng Tiêu thì mình nhiều năm nơm nớp lo sợ như vậy không phải uổng phí sao?

Kinh Ngọc muốn không nhiều lắm, nàng chưa bao giờ muốn cùng Lăng Tiêu tranh cái gì, chỉ hy vọng Lăng Tiêu đem đồ hắn không thích, không thèm để ý có thể cho hài tử của mình một chút là đủ rồi, làm cho hài tử của mình có thể an ổn phú quý lớn lên, đây là nguyện vọng lớn nhất của Kinh Ngọc.

Thúy Vân cũng biết mình nói lỡ, cúi đầu ấp úng nói: “Nô tì thuận miệng nói bừa…… Nãi nãi muốn cho con thừa tự không bằng đem Vân nhi nhanh cho Nhị thiếu gia đi? Nhị thiếu gia từ trước đến nay vẫn yêu thương Vân nhi, không chừng vừa nghe lời này liền chấp nhận.”

“Ta tự nhiên là muốn Vân nhi có thể có đại phúc khí này, chỉ là nó đã lớn như vậy, ai biết Nhị thiếu gia có muốn hay không đâu……” Kinh Ngọc thở dài: “Thôi thôi, nghĩ nhiều vô ích, trong bụng cũng không nhất định có đâu, mà có cũng không nhất định là hài tử, có rồi nói sau.”

Thúy Vân vô pháp, không dám nói cái gì nữa, mở cửa cho bọn nha hoàn đi vào cùng nhau hầu hạ Kinh Ngọc rửa mặt chải đầu đi ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận