Nịnh Thần Lăng Tiêu

Hứa Quyền ở Thừa Càn cung bị Lăng Tiêu nói mấy câu dọa tâm không được yên rời khỏi lập tức vội vàng đi thẳng đến nội vụ phủ. Nội vụ phủ phó chức Hải Lục vừa lúc đang ở giáo trướng, thấy Hứa Quyền tới vội vàng chào đón, cười nói: “Hứa công công, người từ đâu về đây?”

Hứa Quyền trong lòng đã nghi Hải Lục, không nói ra tình hình thực tế, trên mặt thần sắc cũng không giống bình thường. Hải Lục trong lòng vốn dĩ có quỷ, lúc này thấy thần sắc Hứa Quyền có dị tâm cũng sợ hãi, thử thăm dò cười nói: “Chẳng lẽ là từ Thừa Càn cung tới?”

Hứa Quyền trong lòng cười lạnh, đúng rồi, nếu như hắn không làm chuyện đó sao lại hỏi như vậy, chỉ cười nói: “Đúng, đúng là từ Thừa Càn Cung tới, ở đó còn bị Tử Quân Hầu tra khảo một lúc lâu!”

Hải Lục tưởng chuyện có liên quan đến mình vội vàng ra lệnh bảo các tiểu thái giám đi xuống, ghé sát vào nói: “Hứa công công thứ tội, chính là ta đưa mấy tiểu thái giám đó đến,đã  xảy ra chuyện? Mấy người này đều là ta tỉ mỉ an bài, chỉ hơi vụng về một chút, nếu phạm sai lầm gì xin công công lo liệu giúp.” Bên ngoài người ta đem mấy ngàn vạn bạc tặng cho hắn nếu bây giờ còn không cùng Hoàng đế qua nói mấy câu đã bị trả trở lại thì bạc mình đã thu có thể giữ không được. Hứa Quyền trong lòng tức giận, Hải Lục này là muốn tìm chết mà! Ngày thường không có bản lĩnh gì, nhìn hắn không có gì uy hiếp, ai biết hiện tại lại làm ra những việc này! Hứa Quyền lười không muốn cùng hắn chu toàn, chỉ có lệ nói: “Không có việc gì, bất quá chính là mấy chuyện của nội thị, ta tất nhiên sẽ đảm đương.”

Hải Lục cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Người với người chính là như thế, ngày thường không có việc gì, nhưng chỉ cần biết đối phương có một chút lỗi với mình thì khi nhìn đối phương lúc nào trong lời nói việc làm của hắn cũng tìm được một ít nghi ngờ. Hắn nói lời này là ở trong lòng mưu tính cái gì? Hắn vừa rồi cùng người nọ thần bí nói cái gì? Hắn vừa rồi có ánh mắt như vậy là có ý tứ gì?

Nguyên bản trước nay có những việc không để ý hiện tại không ít việc cần phải đánh giá cân nhắc. Mấy ngày nay Hứa Quyền nhìn Hải Lục như một cây đinh trong mắt vô cùng khó chịu.

Nhưng làm hắn khó nhất chịu không phải vụ này, mà là từ ngày ấy bắt đầu, Tử Quân Hầu Lăng Tiêu thích kêu hắn đến Thừa Càn cung “Nói chuyện”.

“Công công an tọa.” Lăng Tiêu như cũ mỉm cười, trong thần sắc mang theo quý khí và rụt rè đặc trưng của con cháu thế gia, uống qua một ngụm trà nói: “Ta lại gọi công công tới, sẽ không chậm trễ công việc của công công chứ?”

Hứa Quyền sửng sốt, thế này thì sao có thể đáp lời? Hắn nói không chậm trễ, Lăng Tiêu không lại hỏi vì sao không chậm trễ? Chẳng lẽ ở nội vụ phủ không có chính sự làm không thành? Mà nói chậm trễ……vậy không phải tìm chết sao.

Hứa Quyền dù sao cũng là lão nhân trong cung, nghe vậy gật đầu cười nói: “Bất quá là những sự tình đó sao lại quan trọng bằng chuyện Hầu gia hỏi? Nếu thật sự trì hoãn ta trở về vội vàng làm là được, không đáng ngại.”

Lăng Tiêu vừa lòng gật đầu, đang muốn nói cái gì thì bên ngoài nói Hoàng đế hồi cung.

Hứa Quyền vội vàng đứng dậy, Lăng Tiêu cũng chậm rãi ra đón, Chử Dịch Phong mới từ Phượng Hoa cung thỉnh an trở về, vào cung liền tìm Lăng Tiêu, không thay quần áo tìm tới thiên điện. Lăng Tiêu vội vàng lệnh nội thị tới hầu hạ Chử Dịch Phong thay đổi y phục, Chử Dịch Phong cười nói: “Mẫu hậu hỏi ngươi vì sao không đến, để giành cho ngươi điểm tâm ngươi thích ăn, bảo trẫm mang về …… ở đây là làm gì vậy?”

Câu sau là nói với Hứa Quyền, Hứa Quyền nghe xong vội vàng tiến lên thỉnh an, nói: “Tử Quân Hầu có việc hỏi nô tài, đang nói …”

“À……” Chử Dịch Phong gật gật đầu, xoay người đi qua giường, chậm rãi nói: “Vậy ngươi phải nói chuyện thành thật với Tử Quân Hầu, trẫm ở tại đây nghỉ một lát.”

Lăng Tiêu cười khẽ, cũng tiến lên ngồi xuống trên giường, nhẹ nhàng xoa ấn chân cho Chử Dịch Phong. Chử Dịch Phong là người ngồi không được yên, mỗi ngày khi lâm triều luôn ồn ào than ngồi đến mỏi chân. Lăng Tiêu lại không để nội thị đụng đến Chử Dịch Phong, không thiếu được mỗi khi y mệt thì mình tự động thủ.

Hứa Quyền nhìn thần sắc hai người hận không thể tìm một chỗ chui vào, hoàng thượng sao lại mở miệng bảo mình ở chỗ này làm cái gì?

Lăng Tiêu chỉ lo giúp Chử Dịch Phong khoan khoái, nửa ngày mới nhàn nhạt nói: “Hứa công công……”

“Dạ có thần.” Hứa Quyền vội vàng tiếp ứng.

Lăng Tiêu lại nửa ngày không nói chuyện, rồi mới cười nói: “Nhìn Hoàng thượng, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?” Chử Dịch Phong nhắm hai mắt cười nói: “Nói nghe một chút……”

Lăng Tiêu như cũ cứ chậm rì rì: “Thần nhớ tới trước kia có đọc một câu chuyện nói vào tháng đó năm đó Hoàng đế có cái long bào bị rách liền triệu thái giám tới bảo hắn đem long bào đi sửa, thái giám vội vàng ôm đi, mấy ngày sau mang trở về, Hoàng đế vừa thấy chỗ vừa được vá không tồi, tán thưởng thái giám kia vài câu, tùy ý hỏi vá cho trẫm chỗ này thì dùng bao nhiêu bạc nha……” Lăng Tiêu nói mắt phượng khẽ nâng quét mắt nhìn về phía Hứa Quyền. Hứa Quyền không dám ngẩng đầu, nghe những lời này trong lòng đã sợ hãi lên tới cổ.

Chử Dịch Phong vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của truyện chỉ cho rằng Lăng Tiêu lại đang kể chuyện cười, vội vàng hỏi: “Vậy thái giám nói cái gì?”

Lăng Tiêu cười: “Thái giám nói, dùng bạc hết ba ngàn hai.”

Chử Dịch Phong nghe vậy cười rộ lên, phía dưới Hứa Quyền lại như ếch bị bóp trụ yết hầu, trong mắt đều là sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy xuống dưới.

Chử Dịch Phong không biết đây là câu chuyện có thật nói về Quang đế một vị Hoàng đế đáng thương, chỉ cho rằng chuyện này do Lăng Tiêu đọc sách kể ra, cười cười hỏi tiếp: “Vậy Hoàng đế không nói cái gì? Số tiền vá lại long bào rất nhiều nha.”

Lăng Tiêu giật giật thân mình, tiếp theo xoa ấn cẳng chân của Chử Dịch Phong, nói: “Hoàng đế tất nhiên là kinh hãi, vội hỏi vì sao lại mắc vậy? Thái giám đáp lời nói: Hoàng đế long bào của người tài chất không bình thường, so với tài chất tơ lụa còn hơn mấy trăm thất sa tanh của người khác cho nên tiêu phí lớn, nếu là vá y phục bình thường tất nhiên là không dùng bạc nhiều như vậy, dùng năm lượng bạc là đủ.”

Lăng Tiêu kể xong cười nói: “Hoàng đế mặc long bào có mụn vá đại thần trên làm dưới cũng làm theo, vội vàng đem y phục còn tốt cắt ra cũng may vào đó vài mụn vá, biểu hiện là mình thanh liêm, Hoàng đế thấy lại nghĩ tới ba ngàn lượng bạc trắng kia của mình, lôi kéo một đại thần tên Tào Văn tới nói: Khanh vá cái mụn vá này dùng bao nhiêu bạc?”

Tào Văn đang thầm nghĩ: Dùng ba văn tiền. Hắn vốn nghĩ trong cung vạn sự vạn vật đều quý, không dám nói lời nói thật, hắn nói chỉ ba lượng bạc, ai ngờ Hoàng đế kinh hãi, thổn thức nói, ngoài cung quả nhiên chính là tiện nghi, trẫm vá cái mụn vá này dùng năm lượng bạc đó. Ha hả……”

Lăng Tiêu quay đầu nhìn phía Hứa Quyền, Hứa Quyền lúc này bị dọa cơ hồ đã hư thoát, Chử Dịch Phong lại nhắm hai mắt, hưởng thụ Lăng Tiêu ôn nhu vuốt ve cười nói: “Đó là Hoàng đế này quá hồ đồ……”

“Đúng vậy.” Lăng Tiêu cười nói: “Nói lên cái này tới thần lại nghĩ đến một chuyện cười.” Chử Dịch Phong gật gật đầu: “Nói.”

“Đây cũng là thần từ một bản truyện ký đọc được, nói là vào tháng năm nào đó Hoàng đế đang cầm quyền thập phần thích ăn trứng gà, mỗi ngày phải ăn một quả trứng, có một ngày hắn hỏi lão sư của mình: Lão sư, trứng gà này ăn rất ngon, nhưng ngươi làm sao mua ăn nổi?”

Lão sư cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ lão phu nói như thế nào cũng là lão sư của Hoàng đế, sao trứng gà cũng mua không nổi? Còn chưa trả lời câu này Hoàng đế lại thở dài: Trứng gà ăn ngon, nhưng quá đắt, ba mươi lượng một trứng, thật sự hơi mắc một chút.”

Hứa Quyền nghe xong lời này cơ hồ đứng không nổi.

Chử Dịch Phong lại chịu đựng không nổi cười nói: “Nói bừa, còn không phải là trứng gà, hai ba tiền là có thể mua một trứng.”

Lăng Tiêu nhìn Hứa Quyền cười khẽ: “Hoàng thượng thánh minh.”

“Chuyện xưa này nghe hoang đường nhưng lại có thể là chuyện thật.” Lăng Tiêu nhàn nhạt nói: “Cái này là do Hoàng đế từ nhỏ sinh sống ở trong cung, trừ bỏ tế tổ cũng không có ra khỏi cung, không biết dân gian khó khăn, nào biết giá cả hàng hóa của dân gian đâu? Nếu trong cung có người ỷ vào quyền thế một tay che trời không người dám nói, Hoàng thượng cũng chỉ có thể cung nhân lừa bịp, nhưng là…… Hứa công công.”

Lăng Tiêu đối với Hứa Quyền cười nói: “Hoàng đế của chúng ta không như vậy.”

“Hoàng thượng từ nhỏ sinh ở ngoài cung trong Cảnh vương phủ, thụ giáo với Tĩnh Quốc công, bên trong lại khéo binh nghiệp, chưa đủ nhược quán đã cùng quân sĩ cùng ăn cùng uống, tất nhiên không giống như Hoàng đế bị lừa gạt trong truyện kể?”

“Đúng.. đúng……” Hứa Quyền lau mồ hôi lạnh, liên thanh nói: “Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng anh minh……”

Chử Dịch Phong cười không thèm để ý.

Lăng Tiêu nhìn Hứa Quyền cười nói: “Vốn định cùng công công nói một lát, nhưng ta xem Hoàng thượng đã mệt mỏi, công công lui xuống đi, có rảnh ta lại kêu công công tới.”

Hứa Quyền như được đại xá, vội vàng quỳ an.

Chử Dịch Phong nằm trong chốc lát đã nghỉ đủ rồi, đứng dậy cười nói: “Kêu hắn đến Thượng thiên điện làm cái gì? Về sau huynh gặp ai cũng không nên tới nơi này.”

Lăng Tiêu cười khẽ không nói chuyện, theo thông lệ, tuy nói hắn cùng Chử Dịch Phong hiện giờ gần như là công khai nhưng cũng không thể quá làm càn, hắn ở tại Thừa Càn cung vốn dĩ làm trái với quy củ, giờ lại ở trong chính điện triệu kiến người? Không lưu danh sử sách là điều không thể.

Lăng Tiêu đi theo Chử Dịch Phong hồi chính điện xem tấu chương, sau khi tổ nội các được thành lập công việc Lăng Tiêu nhẹ nhàng không ít, không còn suốt đêm xử lý chính sự, mỗi ngày bữa tối xử lý một canh giờ là xong, còn mấy canh giờ sau làm cái gì, tất nhiên là Lăng Tiêu tìm Chử Dịch Phong khao chính mình.

Hôm sau Lăng Tiêu thừa dịp Chử Dịch Phong nghỉ trưa lại kêu Hứa Quyền tới, Hứa Quyền không dám không tới, Lăng Tiêu giống như cũ là phẩm trà, ăn điểm tâm nói hắn “xem điển tích xưa”, Hứa Quyền hôm qua bị Lăng Tiêu nói trúng không ít tệ nạn trong cung, trong lòng biết Lăng Tiêu đang chiếu rọi nội vụ phủ, sợ chọc giận vị này một ngày nào đó lại cho mình ăn vài thủ đoạn ác độc, hôm nay đã sớm có chuẩn bị mà đến, chờ đến khi Lăng Tiêu nói xong quỳ xuống nói: “Nô tài đang có một chuyện muốn trình báo với Hầu gia.”

“Vậy sao?” Lăng Tiêu vui vẻ nói: “Công công cứ nói đừng ngại.”

Bị Lăng Tiêu truyền triệu nhiều ngày, muốn nói Hứa Quyền không biết Lăng Tiêu có ý tứ gì thì là người mù, nguyên bản hết thảy đều tốt, từ khi Hải Lục kia ngu xuẩn đưa mấy tiểu thái giám vào Thừa Càn Cung, Lăng Tiêu liền nhìn nội vụ phủ đôi mắt không phải đôi mắt cái mũi không phải cái mũi.

Hứa Quyền trong lòng thầm mắng Hải Lục ngu ngốc, thật sự cho rằng Hoàng thượng hảo nam sắc cứ thấy nam sắc liền thích? Trước không nói đám tiểu thái giám kia so ra đều thua kém Lăng Tiêu, mà thật sự có tuấn tú hơn Lăng Tiêu thì một thái giám có thể so sánh được với thân gia như Lăng Tiêu?

Hứa Quyền tuy là hoạn quan, nhưng thất tình lục dục vẫn phải có, hắn tuy không hiểu nhiều lắm nhưng mấy năm nay nhìn qua cũng đoán được đại khái, Hoàng thượng sủng tín Lăng Tiêu tuyệt không phải chỉ vì khuôn mặt kia của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đối với Hoàng thượng trước có giữ gìn chi ân, sau có sủng lập chi công, chính trực thắng sủng, lúc này một hai cho người tiến vào, không phải tự mình tìm chết sao.

Hứa Quyền cắn răng, thầm nghĩ Hải Lục ngươi đừng trách ta, tại ngươi muốn hại ta trước, hiện giờ làm Lăng Tiêu tức giận, đừng trách ta mượn ngươi cứu mình một lần. Hứa Quyền vô cùng đau đớn: “Nô tài hôm qua nhận được mật báo, có người tố giác trong nội vụ phủ có người nhận hối lộ, tự tiện làm chủ điều động người hầu trong nội cung, cũng ý đồ…… Ý đồ lấy sắc mê hoặc Thánh thượng!”

“Thật sao?” Lăng Tiêu buông chung trà, nghiêm mặt nói: “Đây là đại sự nha…… Còn thỉnh công công nói cho rõ ràng……”

Hứa Quyền trong lòng thầm than, chờ sau khi công đạo vụ này mình tất phải đắc tội với một số người, sau này cũng chỉ có thể cùng Lăng Tiêu đứng trên một chiếc thuyền, không được làm trái ý hắn. Tuy không cam lòng nhưng nếu không theo vị trước mắt này, sợ không chừng cái mũ tổng quản nội vụ phủ trên đầu không đội được, ngay cả cái đầu này cũng không giữ được.

Hứa Quyền buông tâm đem vài vị quan viên cùng quý phủ nhà mình liên hệ đưa thái giám vào cung, gặp Hải Lục đưa bạc đưa đồ cổ, lại đến chuyện Hải Lục được các quan viên phó thác đưa người đến Thừa Càn Cung một năm một mười nói ra, cuối cùng nói: “Nô tài thật sự không biết a, Tiểu hầu gia tra xét thì biết, nô tài mấy ngày đó ra cung, Hải Lục cẩu nô tài kia thừa dịp luân chuyển thái giám hầu hạ đem người đưa đến Thừa Càn cung, ai……”

Lăng Tiêu nhướng mày nhìn Hứa Quyền, Hứa Quyền trong lòng rùng mình, tiếp tục nói: “Nô tài không dám dấu diếm, kỳ thật lúc trước có vài vị đại nhân cũng từng đi tìm nô tài, muốn nô tài dùng biện pháp đưa mấy tiểu thái giám kia đi hầu hạ Hoàng thượng, nô tài ngày đó liền phủ quyết, lễ đưa tới cũng đều trả trở về, đây là tình hình thực tế, thỉnh Hầu gia nắm rõ, chắc là các đại nhân này không có biện pháp, mới cố tình tìm tới Hải Lục, Hải Lục thừa dịp nô tài không ở trong cung đem người đưa đi.”

Hứa Quyền nói lời này là thật, nguyên bản đưa mấy thái giám qua cũng không có gì, những đại nhân đó trong lòng nghĩ như thế nào hắn cũng rõ ràng. Bọn họ nhìn Chử Dịch Phong sủng ái Lăng Tiêu, cũng muốn người nhà được Thánh thượng ân sủng, mình nương theo đó thì tiền đồ tốt hơn thôi, việc này thật không có gì quá đáng. Nhưng hầu cận có quy củ của hầu cận, hầu hạ Hoàng thượng cũng thế, ngày thường bưng trà đưa nước nếu vạn nhất Hoàng thượng ẩm thực sảy ra vấn đề gì thì mình bị tội mưu nghịch hành thích vua, vì thế Hứa Quyền cũng không dám đáp ứng làm loại sự tình này.

Lăng Tiêu nghe Hứa Quyền nói xong cười khẽ, gọi cung nhân tới đem giấy bút để Hứa Quyền viết tên mấy quan viên vừa mới nói kia. Hứa Quyền run rẩy viết xuống, nội thị dâng lên cho Lăng Tiêu xem, Lăng Tiêu nhìn gật gật đầu, khen ngợi mỉm cười nói: “Hứa công công quả nhiên là công chính nghiêm minh, đối với Thánh thượng một mảnh chân thành,  phần trung tâm này ta tất nhiên sẽ nói cho Hoàng thượng.”

Nói xong Lăng Tiêu đứng dậy mặt trầm xuống nói: “Người đâu, phụng khẩu dụ Hoàng thượng, truyền triệu Đại Lý Tự khanh, đem danh sách này đưa cho hắn, nghiêm tra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui