Nịnh Thần Vô Lương

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Tô Mặc Nhu cảm thấy bản thân mình sa ngã, đường đường là Thất công chúa của hoàng triều Nam Lăng, vậy mà không để ý thể thống, không để ý thanh danh, không để ý cả mặt mũi, nghỉ đêm tại phủ Thừa tướng. 

Nhưng dưới sự quyến rũ của tên khốn kiếp này, trong một lúc, nàng mất hết lý trí, bị hắn nuốt vào bụng. 

Một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt như nàng, đối với chuyện nam nữ, nàng luôn giữ thái độ thuận theo tự nhiên, thậm chí nếu gặp được người mình thích thì việc chủ động theo đuổi cũng không hẳn là không thể.

Thế nhưng, Phó Đông Ly chẳng phải loại nam nhân đáng để nàng giao phó cả cuộc đời mình, hơn nữa theo như những gì nàng được nghe được thấy thì ở Nam Lăng này, số nữ nhân từng có quan hệ thân mật với hắn không phải số ít đâu. 

Nói tới Liễu Quý phi cũng được lắm, ngoài mặt là phi tử được Triết Khang đế sủng ái nhất nhưng việc nàng ta bí mật hẹn hò với Phó Đông Ly đã từng bị nàng bắt gặp. 

Ngay cả nữ nhân bên cạnh Hoàng thượng mà còn dám đụng thì hắn còn chuyện gì không làm được?

Nàng rất hối hận, không giữ lập trường vững vàng, trong lúc ý loạn tình mê đã bị hắn lừa lên giường. 

Nhìn tư thế ngủ lười nhác của nam nhân nằm bên cạnh, diện mạo hoàn mỹ và ý nghĩ thông minh này, nếu đặt ở thế kỷ hai mươi mốt sẽ thành cầm đèn lồng theo cũng không tìm thấy con cưng của trời*. 

*Nguyên văn: “Đả trứ đăng lung dã hoa bất đáo” --- Cầm đèn lồng theo cũng không tìm thấy con cưng của trời. Nghĩa của câu này tức là đốt đèn lồng cũng không tìm được, ý nói hiếm thấy trên thế gian, thật sự khó cầu, cho dù bạn cố hết sức đi tìm cũng không hẳn tìm được. 

Có thể trách ai được?

Nàng thở dài từ tận đáy lòng. Lúc đó, nàng thật sự bị hắn mê hoặc nên mới cam tâm tình nguyện chìm đắm vào sức hấp dẫn của hắn. 

Gạt nhẹ cánh tay hắn đang gác lên eo mình, Tô Mặc Nhu cẩn thận vỗ cánh đứng dậy, định bụng mặc xiêm y rồi lén lút rời đi. 

Phía sau lưng, cánh tay mạnh mẽ có lực kia bỗng ôm nàng lại, bá đạo kéo nàng vào lòng mình.  

Hương vị quen thuộc ập tới, kèm theo tiếng nói trầm thấp gợi cảm truyền vào tai: “Trời còn chưa sáng hẳn, ngủ thêm một lát đi.”

"Ta phải về rồi."

"Không cho!"

"Phó Đông Ly, ngài đừng quên thân phận của ta, một thiếp thân không rõ ràng ngủ lại trong phủ của ngài, nếu lan truyền ra ngoài, ngài nói xem sau này ta còn mặt mũi nào để gặp người khác?” 

Tiếng cười buồn truyền đến, bàn tay to không có phép tắc, cách một lớp chăn cứ dạo chơi trên người nàng. 

"Nàng đang oán giận ta vì không cho nàng danh phận chính thức à?” 

Nàng mệt mỏi, trợn mắt lên, gạt mấy ngón tay bướng bỉnh của hắn ra một phen: “Đừng loạn nữa, ta phải đi.” 

"Ta nói là không cho."

"Ngài muốn thế nào?"

"Nàng vẫn còn bệnh, ở lại trong phủ ta thêm mấy ngày đi, về chuyện trong cung, ta sẽ kiếm cớ giải vây cho nàng.” 

"Thân thể ta đã không còn trở ngại nữa.” 


"Thân thể của nàng có khỏe hay không là do đại phu quyết định, lời nàng nói thì không tính.” 

"Này, người như ngài cũng quá không phân rõ phải trái rồi đó...” 

Phó Đông Ly nở nụ cười xấu xa, tiện tay cuốn lấy thân thể mềm mại của nàng vào lòng, thì thầm bên tai nàng: “Nếu phân rõ phải trái thì Nam Lăng này không có nhân vật tên Phó Đông Ly như ta đâu.” 

Tô Mặc Nhu khó nén sự buồn bực, nhịn không được mà trách mắng: “Ngài đúng là người tự mình biết mình đấy, biết bản thân không phải thứ tốt lành gì.” 

"Nhưng mà nữ nhân các nàng vẫn không yêu đó thôi.” Nói xong, thừa dịp nàng không chuẩn bị, hắn hôn trộm nàng một cái. 

Ánh mắt hàm chứa ý giận lạnh nhạt, nàng lau sạch nước bọt mà hắn để lại trên mặt mình. “Ngài còn có thể vô lại hơn không?” 

"Cho dù vô lại, ta cũng chỉ vô lại với một mình nàng, huống hồ...” Ánh mắt hắn tràn đầy sự chế nhạo, nâng cằm nàng lên: “Nàng sợ xấu hổ gì chứ, cả hai đều là lão phu lão thê cả rồi.” (vợ chồng già) 

"Ai là lão phu lão thê với ngài?” 

"Sao lại không phải lão phu lão thê? Cho dù nàng không nhớ rõ chuyện từng xảy ra giữa hai chúng ta nhưng cũng chẳng thể phủ nhận trước kia chúng ta từng “da thịt gần gũi”, lúc đó...” Hắn lại hôn trộm nàng một cái, nụ cười xấu xa dao động bên khóe môi: “Đúng là nàng nhiệt tình hơn bây giờ.” 

"Cho dù chủ nhân của thân thể này và ngài từng có gì với nhau thì cũng đều là chuyện quá khứ rồi, ngài đừng có lúc nào cũng đề cập đến chuyện này ở trước mặt ta.” 

"Hả?" Phó Đông Ly không khỏi nhướn mày lên, hỏi với vẻ hứng thú hơn: “Chủ nhân của thân thể này? Chẳng phải nàng không phải là chủ nhân thật sự của thân thể này à?” 

Nàng thay đổi hẳn sắc mặt, bị ánh mắt tìm tòi điều tra của hắn nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên. “Ý ta muốn nói là những chuyện trước kia, ta đều không nhớ rõ, cho nên ngài hoàn toàn có thể xem ta của lúc trước và ta của bây giờ thành hai người để đối đãi.” 

Hắn nắm lấy cằm nàng: “Sự biến hóa của nàng quả là đầy ý vị sâu xa, ví dụ như trước đây không lâu, trước mặt mọi người, tấu chương mà Thái tử trình lên Hoàng thượng, thật ra là từ bút tích của nàng.” 

"Làm sao ngài biết?"

Hắn cười sâu xa: “Thái tử nặng mấy cân, người khác không biết nhưng ta lại hiểu biết rành mạch, tuy rằng không phải một kẻ vô dụng đến mức không chịu được, nhưng nó cũng chưa đủ bản lĩnh để viết ra một phần sách lược như thế đâu.” 

"Này, ngài đã đồng ý với ta sẽ để Hiên đệ vào triều nghe chính sự.” 

"Nàng vội cái gì? Hay là sợ ta nuốt lời?” 

"Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng.” 

Hắn giả bộ đau lòng thở dài, "Mặc Nhu, mấy lời này của nàng làm tổn thương lòng ta đấy.” 

Nói xong rồi thở dài, hắn lười biếng đứng dậy, tấm lưng trần bỗng hiện ra trước mắt Tô Mặc Nhu. 

Chỉ thấy một hoa văn thẳng đứng chưa tới phần eo ở sau lưng hắn.

Nàng nhịn không được, đưa tay sờ lên hình dáng hoa văn đó. Không giống hình xăm mà giống vết bớt hơn. 

Phó Đông Ly quay đầu, cười gợi cảm: “Nàng đang quyến rũ ta à?” 

Nàng trợn mắt nhìn hắn, nói nhỏ: “Trên lưng ngài ấy, đấy là gì vậy?” 

"Vết bớt từ trong bụng nương.” 


Không đợi nàng nhìn rõ, hắn đã khoác áo bào mềm mại lên, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống tấm áo vừa khoác ở đằng sau lưng, chỉ là bóng lưng nhưng cũng mê hoặc lòng người. 

Nàng không dám nhìn lại, sợ lòng mình rơi vào tay giặc lần nữa. 

Nhìn sang chỗ khác, nàng đứng dậy từ từ, mặc trung y vào. (quần áo trong)

Phó Đông Ly đã mặc xiêm y xong xuôi, thấy nàng thắt vạt áo một cách vụng về, hắn không khỏi bật cười và nói: “Đúng là kim chi ngọc diệp được nuông chiều từ bé, lớn vậy rồi mà ngay cả xiêm y cũng không mặc được à?” 

Nói xong, hắn bước tới trước mặt nàng, cẩn thận cầm lấy vạt áo, giúp nàng thắt lại. 

Tô Mặc Nhu đỏ mặt, rất muốn nói rằng không phải nàng không biết mặc y phục mà là nàng không quen mặc y phục của người cổ đại, thường ngày đều có Ninh Nhi giúp đỡ xử lý, bây giờ nha đầu kia không ở đây, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. 

Thế nhưng, nam nhân này rõ ràng là một chủ tử đã quen được hầu hạ, trước mặt nàng, hắn lại nghiêm túc và cẩn thận đến vậy, giống như kiểu xử lý một tác phẩm nghệ thuật ấy, dè dặt cẩn trọng, hầu hạ nàng rời giường thay y phục. 

Cõi lòng trở nên điên cuồng không lý do, nàng muốn xua đuổi loại cảm giác hoảng hốt vì được hưởng thụ này, nhưng lỗ tai đã không khống chế nổi nữa, nóng lên. 

Cửa phòng bị người ta gõ cửa mở ra rất đúng lúc, người tới chính là Lạc Mai, trong tay nàng ta đang bưng chén thuốc An Đạm nóng hổi. 

Nàng ta trông thấy đại nhân nhà mình đang “tiêm tôn giáng quý”*, giúp người khác mặc y phục, đáy mắt tràn đầy tình ý dịu dàng, đó là vẻ mặt mà nàng ta chưa từng thấy. 

*Tiêm tôn giáng quý: Hiểu nôm na là hạ thân phận cao quý, hạ dáng điệu kiêu ngạo của mình xuống.

Thế nhưng người được hắn đối đãi cẩn thận như thế lại là Thất công chúa, người mà Lạc Mai từng không thèm ngó ngàng. 

Dường như bị cảnh tượng này kích thích, đáy mắt Lạc Mai nhanh chóng tràn đầy sự ghen tuông, giống như Tô Mặc Nhu đang làm vấy bẩn chủ nhân thanh cao của nàng ta vậy. 

Bưng chén thuốc đi đến bên giường, thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, nàng ta cố ý làm chén thuốc bị vẩy nước ra ngoài, hắt về phía Tô Mặc Nhu. 

Đột nhiên bị bỏng, Tô Mặc Nhu khẽ kêu lên một tiếng, chén thuốc vừa được nấu xong này làm cánh tay nàng bị bỏng thành một mảng màu đỏ sẫm. 

Phó Đông Ly thấy vậy lập tức trở tay, không chút nghĩ ngợi, tát cho Lạc Mai một cái thật mạnh, nhấc chân, đạp một cước đá nàng ta sang bên cạnh. 

Sau đó vội vàng nắm lấy cánh tay mềm mại của Tô Mặc Nhu rồi xem kỹ: “Có đau không?” 

Lòng nàng còn đang sợ hãi, nhìn cánh tay bị sưng đỏ một mảng, nghĩ tới những việc gặp phải trong ngày, không khỏi đau buồn. 

Vừa ngâm mình trong đầm nước lạnh, vừa bị chén thuốc làm bỏng, có phải Ông Trời định chỉnh nàng hay không?! Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc ứa ra hai giọt nước mắt. 

Cõi lòng Phó Đông Ly bỗng co lại, cảm thấy khó chịu hơn cả việc mình bị bỏng. 

Hắn cẩn thận dùng lòng bàn tay sờ lên cánh tay bị bỏng bởi nước nóng văng ra, đáy mắt lạnh lùng, trợn lên với thị nữ đã ngã sấp xuống bên cạnh mình, giận dữ và nói: “Đồ vô dụng, tự mình cút đi lãnh ba mươi đại bản* ngay!” 

*Đại bản: Cái cây gỗ dẹp dẹp thành tấm thành bảng để đánh mông trị tội trong mấy phim cổ trang ấy mấy nàng.

Lạc Mai không dự đoán được chủ nhân vốn luôn đối xử không tệ với mình, nay lại trách phạt độc ác như thế, cõi lòng uất ức, nàng ta dùng sức cắn môi, giống như đang cố giữ sự kiêu ngạo từ trước đến giờ của bản thân mình. 

Tô Mặc Nhu thấy thế thì kéo ống tay áo của Phó Đông Ly: “Thôi, ta nghĩ nàng ta cũng không cố ý đâu...” 


Không phải nàng khoan dung lấy ơn báo oán, mà là nàng không muốn đắc tội với người khác, làm liên lụy người bên cạnh mình; chuyện Liễu Quý phi đã cho nàng một sự cảnh giác rất lớn, nàng thà nhẫn nhịn một lúc, không cần tạo thêm kẻ địch. 

Hắn lại không để ý tới lời cầu tình của nàng, vẻ mặt vẫn tràn đầy sự độc ác, nói với người thị nữ vẫn không nhúc nhích ở ngay bên cạnh: “Không nghe thấy mệnh lệnh của ta sao? Còn chưa cút ra ngoài nhận phạt à?” 

Lạc Mai muốn nói lại thôi, hơn nữa trước ánh mắt dứt khoát của hắn, nàng ta từ bỏ việc vùng vẫy, đứng dậy, miễn cưỡng bước ra ngoài.

"Ngài đối xử với Lạc Mai như thế, chỉ khiến nàng ấy càng hận ta thêm mà thôi.”

Phó Đông Ly quay đầu, cười lạnh một tiếng: “Giống như trước kia nàng từng nói, nếu nuôi phải chó không biết nghe lời thì nên dạy quy củ cho chúng thật tốt, khiến chúng không dám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, trước mặt chủ nhân mà cũng dám diễu võ dương oai.” (ra oai lên mặt)

Tô Mặc Nhu bỗng cảm thấy Phó Đông Ly thật sự đáng sợ. 

Nàng không ngờ mấy lời nói vô tâm như vậy, hắn lại giữ tận đáy lòng, sau đó còn 

lấy ra để nhắc nhở nàng. 

Vào lúc này, hắn lại nắm chặt tay nàng, lẩm nhẩm bên tai nàng: “Đừng dùng ánh mắt đó để nhìn ta, ta nói rồi, nàng phục tùng ta, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, đối với nàng, những lời này vĩnh viễn hữu hiệu.” 

Đau đớn thấu xương khiến cho khuôn mặt vốn xinh đẹp của Lạc Mai trở nên trắng bệch cả một mảng.

Sau khi nhận ba mươi đại bản, nàng ta được người đưa về phòng, phía sau cửa chính là cảnh máu thịt lẫn lộn. Người cầm bản đánh, nói chung là được bên trên chỉ thị nên xuống tay cực kỳ hung ác, dường như không hề giữ lại một chút tình cảm nào. 

Nàng ta không tài nào chấp nhận việc chủ tử vì một nữ nhân khác mà trách phạt mình, lúc từng bản từng bản một đánh vào thân thể, trong đầu nàng ta chỉ toàn vẻ mặt lạnh lùng của nam nhân ấy, kèm theo đáy mắt không che giấu nổi cơn giận của hắn. 

Nàng ta biết mình không có tư cách hy vọng xa vời rằng sẽ được đại nhân yêu mến, nhưng từ khi mười mấy tuổi, được hắn mua về, làm tôi tớ ở bên cạnh, trải qua nhiều năm như vậy, sự cưng chiều và dung túng của hắn đã khiến trái tim nàng ta hoàn toàn bị đắm chìm. 

Đại nhân yêu mến nàng ta, bằng không, hắn đã chẳng tự mình dạy nàng ta học võ công, tập viết; khi nàng ta làm bể ngọc Như Ý mà hắn yêu thích nhất, hắn chỉ cười nhẹ nhàng, chẳng hề để ý và nói: “Chẳng qua đây chỉ là món đồ chơi nhỏ, hỏng thì hỏng thôi.” 

Người của phủ Thừa tướng đều biết Lạc Mai là tâm phúc bên cạnh đại nhân, ai nấy đều rất tin tưởng, không hề nghi ngờ gì nữa, rằng một ngày nào đó, nàng ta sẽ được đại nhân thu vào phòng. (làm thiếp thất, thông phòng ấy)

Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ tới, chỉ vì một Tô Mặc Nhu, vị đại nhân từng chẳng thèm ngó ngàng tới nữ nhân nào lại khiến nàng ta phải chịu đòn đánh độc ác như vậy. 

Nằm sấp trên giường với vẻ thảm hại, cơn đau không ngừng đánh úp từ phía sau, dường như muốn khiến nàng ta ngất đi. 

Vì đại nhân, muốn nàng ta chết nàng ta cũng có thể, vì sao đại nhân lại đối xử với nàng ta như vậy? 

Lạc Mai cắn chặt góc chăn, không để mình khóc thành tiếng. 

Cửa phòng bị người đẩy ra, ánh sáng theo khe cửa chiếu vào.

Lạc Mai ngước nhìn, trông thấy một vùng ánh sáng vàng phát ra từ nam nhân đang bước chầm chậm đến bên nàng ta. 

Cao ngất tuấn mỹ, dáng điệu phóng khoáng, trên người mặc áo bào trắng toát, càng khiến dáng dấp tôn quý của hắn hiện ra rõ ràng, giống như vị tiên giáng xuống vậy. 

Phó Đông Ly chầm chậm đến gần, từ trên cao nhìn xuống Lạc Mai, bàn tay thon dài xốc áo bào của nàng ta lên. Nhìn miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, một hồi sau, hắn thốt ra hai chữ không hề ấm áp chút nào: “Đau không?” 

Lạc Mai nhắm chặt mắt, cắn môi, buộc bản thân mình nén nước mắt, hai nắm tay nắm thành đấm thật chặt, đanh giọng nói: “Đại nhân trách phạt, cho dù đau đớn, nô tỳ cũng sẽ chịu đựng.” 

Hắn hừ nhẹ một tiếng: "Vậy ngươi cảm thấy vì sao ta phải trách phạt ngươi?” 

"Nô tỳ không biết."

"Xem ra dùng ba mươi đại bản dạy dỗ vẫn còn rất nhẹ.” 

Cả người nàng ta run lên, muốn giãi bày cái gì đó nhưng lại phát hiện lòng tràn đầy sự uất ức khiến nàng ta không nói nên lời, dù chỉ một chữ. 


Phó Đông Ly cúi nhìn Lạc Mai, nói: “Năm đó ta cứu ngươi ra khỏi kỹ viện, cho ngươi những thứ ngươi chưa từng cho, cho ngươi nhận nhiều đặc quyền, bấy nhiêu đấy, toàn bộ đều thưởng cho tấm lòng hết sức trung thành của ngươi, nhưng mà...” 

Lời nói xoay chuyển, hắn lạnh lùng nâng cằm nàng ta lên: “Trong số những đặc quyền đó lại không bao gồm việc ngươi tính kế và tùy hứng với ta. Lạc Mai, ta hy vọng ngươi hiểu rõ một chút, trước mặt ta, ngươi không được giữ lập trường vô lễ tùy hứng, một khi hành vi của ngươi vượt quá cực hạn dễ dàng tha thứ của ta, ngươi cũng mất đi tư cách ở lại bên cạnh ta đấy.” 

"Đại nhân, đừng đuổi nô tỳ đi.”

"Đuổi hay không đuổi được quyết định bởi biểu hiện của ngươi, nếu ngươi không đủ thông minh, kết cục của việc này là gì, trong lòng ngươi rất rõ ràng.” 

Nàng ta cắn môi, năn nỉ: “Đại nhân, xin tha thứ cho nô tỳ, sau này nô tỳ... không dám nữa.”  

Phó Đông Ly cười lạnh một tiếng, chầm chậm buông lỏng cằm của nàng ta: “Hy vọng ngươi có thể thật sự hiểu rõ ý nghĩa của lần trách phạt vào lưng này.” 

Nói xong, hắn nắm tay lại một cách tao nhã, xoay người rời đi. 

Mãi đến khi tiếng bước chân hắn đi xa, Lạc Mai mới vùi mặt vào trong chăn, khóc lóc nghẹn ngào. 

Thừa dịp Phó Đông Ly không để ý, Tô Mặc Nhu chuồn êm, trở về hoàng cung. 

Bởi vì thân thể nàng bị nhiễm lạnh, vốn dĩ đã rất suy yếu, hơn nữa còn bị Lạc Mai cố ý làm bỏng, theo ý của Phó Đông Ly, nàng nên ở lại phủ Thừa tướng lâu một chút. 

Thật ra, Phó Đông Ly không sợ truyền ra ngoài nghe chẳng xuôi tai, nhưng nàng rất sợ. 

May là đã thoa loại thuốc mỡ mà ngay cả hắn cũng không biết thuốc ấy đến từ đâu, cánh tay nàng không đau lắm, dược hiệu còn thần kỳ hơn cả thuốc mỡ trân châu của thời hiện đại. 

Trước khi đi, nàng lén gói lại số thuốc mỡ còn thừa, dù sao với mức độ phú khả địch quốc (giàu ngang ngửa đất nước) của Phó Đông Ly, hẳn là sẽ không để ý đến việc nàng lấy chút ít thuốc mỡ đâu. 

Cũng chẳng biết có phải số phận nàng suy yếu rồi hay không, vừa bước vào cửa cung, chưa kịp trở về cung Minh Nguyệt đã thấy cực kỳ bất hạnh rồi, người đang nhìn về phía nàng – kẻ thù không đội trời chung – Liễu Quý phi đã bắt quả tang. 

Đối phương được hai cung nữ dìu đỡ, vẫn ăn mặc lộng lẫy, ung dung như trước, cả người phục sức đẹp đẽ, trên đầu cài trâm vàng, ánh sáng vàng lấp lánh làm lóa cả mắt. 

Nhìn thấy nàng, khuôn mặt vốn điềm đạm của Liễu Quý phi bỗng hiện lên một chút sát khí. 

Tô Mặc Nhu không muốn tranh chấp với loại nữ nhân hẹp hòi này, nàng chỉ hành lễ kiểu tượng trưng với đối phương, lên tiếng chào hỏi. 

Liễu quý phi cười lạnh một tiếng: “Dáng vẻ công chúa kích động như vậy, không phải mới từ ngoài cung về đó chứ?” 

"Nương nương nghĩ nhiều rồi."

"Hừ! Bây giờ ở trong cung này, ai ai cũng biết công chúa liên tục mấy ngày không về, thật ra ngủ lại phủ Thừa tướng, quả nhiên là đứa nhỏ không có nương dạy dỗ, đường đường là công chúa mà lại không để ý lễ pháp (kỷ cương, phép tắc) như thế.” 

Nghe vậy, Tô Mặc Nhu lập tức khó chịu.

Nàng cười lạnh một tiếng, đáp lễ nói: "Nương nương, người nói khó nghe như vậy, rốt cuộc là để ý việc ta ngủ ở ngoài cung hay để ý chỗ ta ở lại – phủ đệ của Phó đại nhân?” 

Liễu Quý phi biến hẳn sắc mặt, chỉ vào nàng, không khách khí chút nào: “Ngươi thật to gan!” 

"Lá gan của ta cực kỳ nhỏ, đâu có liên quan gì tới nương nương, nếu nương nương thật sự muốn bàn chuyện này, ta cũng không để ý tới việc người nói cho phụ hoàng biết đâu. Chẳng qua, cứ như thế chỉ sợ sẽ kinh động Phó tướng gia, đến lúc đó ai không chiếm được lợi thế, lòng dạ nương nương biết rõ đấy.” 

Lời này của nàng đã chọc trúng chỗ hiểm của Liễu Quý phi. 

Nàng ta dám đắc tội với bất kỳ kẻ nào, chỉ riêng không dám đắc tội với Phó Đông Ly.     

Tô Mặc Nhu nhìn trúng chỗ ấy nên mới có thể dùng hắn để áp chế nàng ta. 

Quả nhiên, Liễu Quý phi không dám làm khó dễ nàng nữa, oán hận lườm nàng một cái, dẫn hai cung nữ xoay người rời đi.

Nàng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhàng. Gần đây có quá nhiều chuyện xảy đến, nếu Liễu Quý phi cứ tìm nàng, xui xẻo mãi không dứt, nàng đúng là không thể ứng phó nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui