Nịnh Thần

Khó khăn liên tiếp

Cơn mưa ở Nghê Đô mấy hôm nay vẫn chưa từng dừng lại, từ những hạt mưa lất phất chuyển dần thành mưa phùn rồi mưa như trút nước, cả bầu trời dường như cũng sắp phải đổ sập. Từ lúc Tư Đồ Cẩn tiến cung đến bây giờ đã được ba ngày, suốt ba ngày này Quân Thụy chưa từng ngủ được một giấc ngon, đêm nào cũng thức canh giữ ở Vĩnh Hòa cung không chịu ly khai.

Còn về phía Tư Đồ Cẩn, sau khi cậu nói hết chân tướng ra liền bảo phải quay về Tư Đồ gia trộm thuốc giải, cậu cũng không đợi Quân Thụy kịp nói gì mà cứ thế quay đầu đi thẳng.

Quân Thụy vốn muốn khuyên cậu không nên mạo hiểm, bởi vì hành động này chẳng khác nào trở mặt thành thù với Tư Đồ gia, áp lực Tư Đồ Cẩn phải gắn chịu hắn có thể tưởng tượng được. Bất quá Quân Thụy loại thủy chung không thể mở miệng được, thậm chí ở sâu trong nội tâm hắn còn mong muốn cậu lập tức quay về, bởi vì nếu có thể trộm được giải dược thì đồng nghĩa với từ nay về sau Tư Đồ Bích sẽ thoát khỏi sự khống chế của Tư Đồ gia.

Quân Thụy thật khó xử, vì vậy sau khi Tư Đồ Cẩn rời đi hắn thường xuyên thất thần, mỗi ngày lâm triều các đại thần đều có thể nhìn thấy hắn chống cằm ngồi trên Long ỷ minh tư khổ tưởng, mọi người đều cho rằng Hoàng đế vì đại tang của Thao Thái hậu mà khổ sở trong lòng thế nên lại càng không ngừng mở miệng ca tụng. Thế nhưng chỉ có một mình Quân Thụy mới biết được trong lòng hắn đang nghĩ gì, việc này khiến cho hắn lần đầu tiên ở giữa đại điện ồn ào này cảm nhận được cảm giác thống khổ cùng tịch mịch của những cô gia quả nhân tọa ủng thiên hạ.

“Bệ hạ, người xem…” Các đại thần bên dưới nhìn cung kính chờ Quân Thụy đưa ra chỉ thị sau cùng, đến lúc này hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn dám người đang quỳ rạp bên dưới mà cảm thấy có chút váng đầu, khoát khoát tay nói: “Hôm nay bãi triều tại đây, việc đó ngày sau bàn lại.”

Cả người Quân Thụy đều cảm thấy ê ẩm, suốt mấy hôm nay hắn chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng, thân thể này đã bắt đầu có chút không chịu nổi, sau khi bãi triều, hắn vẫn cứ ngồi yên trên Long ỷ nhắm mắt dưỡng thần cố gắng chống đỡ từng đợt đau đầu cuồn cuộn ập tới. Bất chợt, một loạt tiếng chân hỗn loạn vang lên, Quân Thụy ngẩng đầu nhìn một gã thái giám đang hoảng hốt chạy vào, trong lòng không khỏi phiền muộn gắt: “Có chuyện gì mà gấp mà lại không tuân quy cũ như thế? Đây là nơi ngươi có thể chạy đến chạy đi sao? “

“Bệ hạ!” Gã thái giám kia lập tức bò đến bên cạnh Quân Thụy, thấp thỏm báo, “Cửu vương gia đã xảy ra chuyện!”

Cái câu “Cửu vương gia đã xảy ra chuyện” này thật ra là đang ám chỉ Cửu vương gia đã làm ra việc gì đó khiến người khác “xảy ra chuyện” đi. Quân Thụy trong lòng bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn không khỏi có chút bận tâm, vội vàng xuất cung chạy đến Nhàn vương phủ. Khi hắn đên nơi ngoài ý muốn thấy được Quân Tiễn đang ngồi ở giữa đại thính oa oa kêu loạn, bên cạnh cậu còn có ba thái y đang không ngừng xoay quanh, cùng ngồi trong phòng còn có Tín Vương Quân Trạch đã lâu không gặp đang rất nhàn nhã nâng chén uống trà.


Quân Thụy trước giờ vẫn không có hảo cảm với Quân Trạch, hắn cảm thấy người này tâm tư quá sâu, thoạt nhìn hòa khí thế nhưng không ai đoán được trong lòng gã đang nghĩ cái gì, vì vậy Quân Thụy cũng chỉ qua loa gật đầu một cái rồi không thèm để ý đến gã nữa.

“Rốt cuộc là có chuyện gì!” Quân Thụy quát lên một tiếng, những người đang trong đại thính đều quỳ mọp cả xuống, Quân Tiễn dùng vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm Quân Thụy, lại còn dùng giọng điệu đáng thương gọi một tiếng “Ca ca” .

Quân Thụy cũng chăm chú nhìn vào Quân Tiễn, từ lúc hắn hồi kinh đến giờ nhiều việc quấn thân, thế nên cũng không gặp mặt người đệ đệ này được mấy lần. Không nói đến Quân Tiễn lại đang trong tuổi trưởng thành, chỉ mấy ngày không gặp cũng đã cao lên một ít, thế nhưng vẫn còn rất gầy, sắc mặt của cậu cũng bởi vì trường kỳ trốn trong phòng kín luyện đan không nhìn thấy ánh mặt trời mà trở nên tái nhợt, cánh tay gầy nhỏ xanh xao kia hiện giờ còn đang ôm chặt cổ của mình. Quân Thụy đi đến nhìn một chút, trên cổ của Quân Tiễn dường như còn có một vết máu.

“Đã xảy ra việc gì vậy?” Quân Thụy lo lắng nhìn vệt máu kia, lập tức tiến lên mở tay của Quân Tiễn xuống để xem cho rõ, vết thương mặc dù không sâu nhưng vị trí lại là nơi yếu hại, thật sự khiến hắn phải giật mình.

“Ca, đệ đệ của huynh bị người ta khi dễ!” Quân Tiễn mếu máo kể khổ, nhào vào dụi dụi trong ngực Quân Thụy, nhẹ giọng nói, “Ca, thật lâu huynh cũng không đến thăm đệ, đệ còn tưởng huynh đã quên mất người đệ đệ này rồi !”

“Đệ làm sao lại bị thương? Đã chạy đến nơi nguy hiểm nào đó sao?.” Quân Thụy thở dài xoa đầu Quân Tiễn, Tư Đồ Bích bệnh nặng hắn lại không thể phân thân, quả thực là đã rất lâu chưa đến thăm Quân Tiễn rồi.

“Hoàng huynh, tiểu Cửu bất quá là cùng bọn hạ nhân đùa giỡn, bất cẩn mà bị thương thôi.” Quân Trạch ở một bên pha trò, Quân Thụy liếc gã một cái rồi mới quay đầu nhìn thẳng vào Quân Tiễn hỏi: “Thật vậy không?”

“Đệ…” Quân Tiễn dẫu môi, nhỏ giọng nói, “Vốn đệ chỉ muốn nói đùa mà thôi, ai biết người nọ lại không có khiếu hài hước. Hừ! Còn dám ra tay đánh người! “


“Là ai dám đánh Cửu vương gia?” Quân Thụy quay đầu hỏi đám người đang quỳ bên cạnh, bọn họ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng đế thoáng cái cũng trở nên luống cuống, vội vã thành thật kể ra. Hóa ra là Quân Tiễn không hiểu đào đâu ra hứng thú lại chạy đến tiểu quan quán chơi đùa, bị trướng phòng tiên sinh ở nơi đó tát cho 78một bạt tai.

“Bị người ta tát?” Quân Thụy nhìn Quân Tiễn, lại nâng cằm cậu lên xem kỹ, trên má quả thực còn có một dấu tay mơ hồ, lập tức cất tiếng hỏi, “Là ai to gan như vậy?”

“Không có gì đâu…” Quân Tiễn trừng mắt nhìn đám hạ nhân kia một cái, gương mặt cũng thoáng cái đỏ bừng, ôm chặt tay Quân Thụy làm nũng, “Là đệ không tốt, là lỗi của đệ, người kia cũng không có làm gì sai…”

Quân Trạch cũng cười, phe phẩy cây quạt pha trò : “Hoàng huynh không cần lo lắng, thực sự không có vấn đề gì.”

“Không vấn đề gì?” Quân Thụy nhìn thoáng qua Quân Trạch, lạnh nhạt nói, “Ngươi cũng là ca ca của đệ ấy, không những không chịu làm gương tốt cho đệ đệ mà còn dẫn Tiễn nhi đến tiểu quan quán, còn dám không biết xấu hổ mà nói chuyện?”

“Bệ hạ thứ tội.” Quân Trạch vẫn mỉm cười như trước, lại còn len lén ngẩng đầu nháy mắt với Quân Tiễn, mà Quân Tiễn bên này cũng nhìn gã le lưỡi, hai người giống như vẫn còn việc gì đó giấu diếm Quân Thụy.

“Được rồi!” Quân Thụy quát, “Ta đã sớm nghe hạ nhân trong phủ đệ báo lại, đệ suốt ngày không chịu làm chuyện đàng hoàng mà cứ thích chạy tới tiểu quan quán làm gì! Chỉ mới chừng đó tuổi tại sao lại ra vào những nơi đó!”


“Hừ! Huynh tự cho phép mình cả ngày dính chặt cùng Tư Đồ Bích ở Vĩnh Hòa cung, vậy mà lại không cho phép đệ ra ngoài chơi, đây là đạo lý gì!” Quân Tiễn bất mãn nói, “Huynh thích Tư Đồ Bích chứ không thích chơi với đệ, lại còn không cho phép đệ đi tìm người khác chơi cùng!”

“Đệ…” Quân Thụy bị chọc giận đến không nói ra lời, Quân Tiễn quả thật đã bị hắn chìu hư rồi, hắn cứ không ngừng mãi mê quốc sự mà lơ là quản giáo Quân Tiễn, thế nhưng hắn thật không ngờ Quân Tiễn có thể nói ra những lời như vậy.

“Huynh một chút cũng không muốn chơi cùng đệ, từ sáng đến tối đều chỉ ở bên cạnh Tư Đồ Bích. Ngay cả đệ cũng chưa từng ở trong Vĩnh Hòa cung lâu như vậy, y lấy tư cách gì để ở lại trong đó!” Quân Tiễn nói.

“Tiểu Cửu, Tư Đồ đại nhân bị bệnh, y bây giờ là ở Vĩnh Hòa cung dưỡng bệnh, đệ cũng đừng khiến hoàng huynh phiền lòng thêm nữa.” Quân Trạch từ tốn hòa giải.

“Ta còn bị thương đâu, ca ca cũng phải lâu như vậy mới chạy đến đây. Tư Đồ Bích thì có gì đặc biệt hơn người…”

“Ba!” Một cái tát tai giáng lên mặt Quân Tiễn, Quân Thụy thật sự rất tức giận, hắn hoàn toàn không kịp suy nghĩ mà trực tiếp đánh qua, cả hai người đều vô cùng sửng sốt. Sau đó viền mắt của Quân Tiễn chậm rãi đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống : “Cả huynh cũng đánh đệ, mọi người đều khi dễ đệ… Đệ… đệ biết A Bích là bị bệnh, đệ cũng rất lo lắng, thế nhưng huynh không cho người ta đến Vĩnh Hòa cung thăm y, cũng không chịu đến đây xem đệ, rốt cuộc Tư Đồ Bích bị thế nào đệ cũng không biết… Huynh còn đánh đệ…”

Quân Tiễn lại sụt sịt cái mũi nói thêm một mạch, không ngừng kể lể, ý tứ đại khái chính là cậu rất thích vị trướng phòng tiên sinh trong tiểu quan quán kia, còn nói cậu thà rằng ở cùng với người kia chứ cũng không muốn lại làm huynh đệ với Quân Thụy. Mấy lời này Quân Tiễn nói ra thật sự khiến Quân Thụy khó chịu vô cùng, tảng đá đè nặng trong ngực lại càng trở nên trầm trọng, hắn đột nhiên phát hiện hóa ra Quân Tiễn đã trưởng thành đến vậy, cậu đã không còn là đứa bé nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập sùng bái của ngày xưa, cậu cũng đã có tư tưởng của mình, thậm chí đã có người trong lòng, đã học xong chống đối và phản nghịch. Mà hắn, hắn lại chưa từng hảo hảo giáo dục qua cậu, chưa một lần dụng tâm hướng dẫn cậu bất cứ bài học cuộc sống nào, loại phát giác này khiến cho Quân Thụy cảm thấy trong ngực không ngừng đau nhói tự trách.

“Được rồi, Tiễn nhi, ca ca xin lỗi đệ, đệ đừng khóc nữa.” Quân Thụy mệt mỏi nói, vết thường trên vai vẫn liên tục nhói đau khiến cả cánh tay hắn dường như chết lặng đi, trước mặt Quân Thụy đột nhiên hiện lên một đạo bạch quang, sau đó là âm thanh ù ù mãnh liệt, khiến cước bộ dưới chân hắn không khỏi lảo đảo một chút.

“Ca…” Quân Tiễn nhanh chóng nắm lấy tay hắn, thanh âm tràn ngập lo lắng, Quân Thụy ôm trán một lúc lâu mới cảm thấy bạch quang đã tan đi, vừa ngẩn lên đã thấy ánh mắt lo lắng khẩn trương của Quân Thụy, cậu nhỏ giọng hỏi: “Ca, làm sao vậy?”

“Không có gì, mệt mỏi thôi.” Quân Thụy sờ sờ đầu cậu, nhẹ nhàng nói, “Ca ca hơi mệt chút, đêm nay cứ ngủ lại trong Nhàn Vương phủ của đệ đi.”


Tuy rằng trời đã vào giữa hè thế nhưng ban đêm vẫn lạnh lẽo không ít, côn trùng trong hoa viên không ngừng cất giọng rả rích, gió nhẹ thổi qua, từng phiến cành lá cọ vào nhau tạo nên âm thanh xào xạc. Hương hoa thanh nhã cũng theo đó lặng lẽ phiêu tán.

—————————————

Tư Đồ Cẩn suốt đêm chạy vội, dọc đường không ngủ không nghỉ, lộ trình về Giang Châu cậu chỉ tốn phân nửa thời gian so với bình thường. Sau khi đến nơi, Tư Đồ Cẩn cũng không lập tức quay về nhà mà tìm đến một khách *** khá xa nhà chính của Tư Đồ gia nghỉ chân, cậu muốn đợi đến khi rạng sáng mới lặng lẽ quay về nhà, lẻn vào phòng của phụ thân Tư Đồ Nhữ để tìm kiếm. Tư Đồ Cẩn cũng không dám tìm một nơi quá gần nhà, bởi vì cậu sợ chạm mặt với người quen sẽ nảy sinh không ít phiền toái.

Cậu từ nhỏ học y, đương nhiên biết rõ bất kể là thứ độc dược gì đều sẽ có thuốc giải, thiên hạ này trừ những độc dược kiến huyết phong hầu thì không có loại gì là không thể giải. Loại đan dược đựng trong cái hồ lô mặc ngọc kia bất quá chỉ dùng để áp chế độc tính mà thôi, còn thuốc giải chân chính có thể loại bỏ độc tính của loại thuốc này nhất định chỉ có thể chỗ của gia chủ Tư Đồ gia mà truy tìm manh mối.

Tư Đồ Cẩn cứ thế ngựa không dừng vó, đến khi ghé vào một khách *** bình dân tại Giang Châu thì bộ dạng phong trần mệt mỏi của cậu đủ khiến cho chưởng quỹ nơi đó ngẩn người sửng sốt, lão không ngừng quan sát thanh niên tóc đầy bụi đường trước mặt, sau khi phát hiện thanh niên này tuy rằng một thần bùn đất vô cùng uể oái, y phục cũng có chút rách có chút bẩn, thế nhưng thứ gì cũng là nguyên liệu thượng hạng, vì vậy vội vàng xởi lởi chạy đến bắt chuyện. Tư Đồ Cẩn sớm mệt đến mức không muốn ăn gì cả, thế nhưng cậu vẫn gọi hai cái màn thầu cùng thịt bò ra để lấp bụng, vừa ăn vừa dùng không ít nước trà để nuốt xuống. Từ nhỏ đến lớn Tư Đồ Cẩn chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ, thời điểm cắn màn thầu khóe mắt của y thậm chí đã trở nên ê ẩm, thế nhưng cậu nghĩ đến Thập ca đang hấp hối liền cố gắng đè hết tâm tình của mình lại, sau đó thuê một gian phòng, bắt đầu leo lên giường nhắm mắt dưỡng thần. Trạng thái hiện tại của cậu vô cùng khẩn trương cùng kích động, thế nhưng cậu ép mình phải bình tĩnh lại, cậu nhất định phải ngủ một giấc cho tốt, bởi vì những gì phía trước đang đợi cậu chính là một vùng mờ mịt không bến bờ.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận