Nịnh Thần

Post bù mừng Trung Thu

Một đêm không ngủ

Tư Đồ Cẩn rón rén đột nhập thư phòng, đêm đã khuya, trong phòng cũng rất tối, cậu lấy từ trong túi ra ngọn nến và chiết tử1, nến là loại nhỏ nhất ánh sáng rất yếu ớt, chỉ cần dùng tay che lại sẽ không dễ dàng bị người bên ngoài phát hiện, huống hồ hành lang bên ngoài lại treo rất nhiều đèn ***g nhằm giúp hộ viện dễ dàng nhìn rõ trong bóng đêm, vì vậy một chút ánh sáng này có thể coi như không có. Bất quá, Tư Đồ Cẩn nương theo ánh sáng của đèn ***g và ngọn nến trong tay lại có thể thuận lợi tra xét thư phòng.

Tư Đồ Cẩn bước đến bên cạnh bàn đọc sách nhình bao quát một vòng, trên bàn đại thể chỉ có thư pháp của phụ thân Tư Đồ Nhữ cùng một ít giấy và bút mực. Tìm hết mọi nơi cũng không phát hiện cái gì, ngay cả dưới gầm bàn và ghế ngồi cậu cũng sờ qua, không phát hiện được ngăn ngầm.

Bàn đọc sách không có thu hoạch, Tư Đồ Cẩn lại xoay người về phía rương tranh chữ đặt ở góc tường, trong đó có rất nhiều tác phẩm danh gia mà phụ thân thu thập từ khắp nơi, mỗi một bức đều là vô giá. Thậm chí trong rương tranh chữ đó còn có không ít tác phẩm Tư Đồ Cẩn đặc biệt yêu thích, ngày thường có năn nỉ thế nào phụ thân cũng không để cậu lấy ra xem, thế nhưng bây giờ cậu cũng không có tâm tình nhìn qua.

Rương tranh chữ cũng không có manh mối gì, Tư Đồ Cẩn lại đưa mắt nhìn về hàng loạt giá sách phía sau. Giá sách nơi này phi thường cao rộng, phía trên có không ít thư tịch được sắp xếp cẩn thận, thật sự không dễ tìm, bất quá Tư Đồ Cẩn cũng là một người tâm tư linh mẫn, cậu đưa ngọn nến rà dọc theo kệ sách, mắt thì chuyên chú theo dõi độ bám bụi bên ngoài. Tư Đồ Cẩn hiểu rõ thói quen của phụ thân mình, nam nhân này lòng nghi ngờ rất nặng, lại yêu sách như mạng, cho nên ngoại trừ bản thân Tư Đồ Nhữ sẽ không có ai dám động vào giá sách này, mà nhiều sách như vậy khẳng định Tư Đồ Nhữ không có khả năng quét tước hết được, chỉ cần tìm ra những nơi ít có bụi bám khẳng định có thể nhìn được những thư tịch phụ thân hay xem đến, hoặc là… có giấu gì đó phía sau!

Tư Đồ Cẩn gần như đứng dán vào giá sách, không hề chớp mắt tra xét, có vài địa phương không có bụi bám, thế nhưng cậu rút hết thư tịch ra xem cũng không phát hiện có gì không đúng. Tìm hết một vòng lớn mà cũng không có thu hoạch gì, tim Tư Đồ Cẩn không khỏi treo lên, động tác vì vậy mà cũng run rẩy hơn không ít.


Rất nhanh đã tiến đến giá sách cuối cùng, Tư Đồ Cẩn khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, cậu hít một hơi lung lay giơ ngọn nến lên kiểm tra một lượt, cư nhiên lại không phát hiện được nơi nào khả nghi. Tư Đồ Cẩn vô cùng lo lắng, ngọn nến trong tay đã cháy sắp hết, như vậy cũng có nghĩa một khắc thời gian đã trôi qua gần phân nửa, từ đây đến lúc tốp hộ viện tiếp theo tuần tra nơi này cũng không còn bao lâu, thế nhưng cậu lại không muốn bỏ cuộc, bởi vì nếu bỏ qua lần này, sợ rằng về sau cũng không còn cơ hội nữa.

“Không được…” Tư Đồ Cẩn lẩm bẩm, cậu cắn chặt môi không ngừng suy nghĩ, lại giương mắt nhìn xung quanh một vòng lại ngoài ý muốn phát hiện giá sách cuối cùng này cao hơn những cái còn lại không ít, mới vừa rồi quá căng thẳng nên cậu không kiểm tra được phía bên trên, vì vậy Tư Đồ Cẩn liền vội vã mang một cái ghế đến tiếp tục tìm kiếm bên trên. Có lẽ trời xanh không phụ người có lòng, rốt cuộc cậu cũng tìm được một góc khuất không hề bám bụi, quyển sách được đặt tại đó cũng cũ nát hơn nhiều so với thư tịch xung quanh, cái gáy đã bị mọt ăn gân hết, thậm chí ngay cả đường chỉ đóng sách cũng bị lộ ra ngoài.

Tư Đồ Cẩn vạn phần hưng phấn, lập tức cầm lấy quyển sách kia vội vã lật xem, sau khi mở ra liền phát hiện bên trong quyển sách cư nhiên bị khoét rỗng, ở giữa khoảng trống đó vừa vặn đặt một cái hộp gỗ nhỏ vô cùng tinh xảo. Tư Đồ Cẩn cầm lấy hộp gỗ cẩn thận mở ra, bên trong một cổ vị đạo ngọt ngào không ngừng truyền đến.

Tư Đồ Cẩn đang muốn xem cho tỉ mỉ, thế nhưng bên ngoài lại có một loạt tiếng bước chân hướng về phía này, cậu vội vã thổi tắt ngọn nến trốn xuống dưới bàn, trong ngực một mảnh kinh hoàng, trái tim suýt nữa liền nhảy ra khỏi miệng!

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tư Đồ Cẩn khẩn trương đến ngay cả hít thở cũng không thông thuận, cậu bắt đầu suy nghĩ miên man, một bên tưởng tượng đến hình ảnh Thập ca bệnh nặng không thể cứu trị, một bên lại nghĩ đến tình cảnh chính mình bị bắt được, phải nhận hết sự khinh thường của người nhà, hoàn toàn bị thân nhân cô lập… Những hình ảnh tưởng tượng bừa bộn đó khiến cả người Tư Đồ Cẩn như nhũn cả ra, bắt đầu không khỏi run rẩy, cậu dùng tay bưng kín miệng mình, ép buộc nuốt từng tiến thổn thức ngược lại vào cuống họng. Bàn tay Tư Đồ Cẩn run rẩy chạm vào cái hà bao trên cổ, nhẹ nhàng đặt lên trước mũi, cậu vừa hít sâu mùi hương quen thuộc kia vừa không ngừng nỉ non gọi thầm hai tiếng Thập ca. Đợi đến khi tiếng bước chân kia đi qua khỏi cửa, tâm tình của cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Tư Đồ Cẩn đã sợ đến mức không bò dậy nổi, cậu trực tiếp ngồi dưới gầm bàn đốt nến, cẩn thận nhìn kỹ vật trong hộp gỗ kia. Bên trong chính là một viên thuốc màu đỏ tía, cậy cũng không thể xác nhận nó được làm bằng gì, thế nhưng vẫn đánh liều cạo ra một ít bỏ vào trong miêng cảm nhận. Tư Đồ Cẩn vốn tinh thông y đạo, là đệ tử đắc ý nhất của Y thánh, chỉ cần một chút như vậy đã có thể đoán ra những dược liệu bên trong viên thuốc này, trong lòng trải qua nhiều lần châm chước liền khẳng định được những dược liệu kia đều vừa vặn khắc chế độc tính của Túy sinh mộng tử, phân lượng cùng cách phối hợp đều phải dùng phương pháp thập phần tinh diệu để hòa trộn, quả thực xảo đoạt thiên công2. Tư Đồ Cẩn, chỉ sợ ngay cả sự phụ Y thánh của mình cũng không dễ dàng nghĩ ra một phương thuốc tuyệt diệu như vậy, vì thế viên thuốc này hẳn phải là bảo bối cứu mạng của Thập ca rồi!

Tư Đồ Cẩn đem hộp gỗ nhét vào trong ngực đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Thế nhưng ngay lúc này, ở ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng người nói chuyện, Tư Đồ Cẩn cả kinh, động cũng không dám động chỉ có thể cứng ngắc nấp ở dưới gầm bàn.


“Đại ca, vừa nãy ta dường như cảm thấy cửa thư phòng không thích hợp lắm!” Giọng nói từ xa đến gần, trong chốc lát đã tiếp cận cửa thư phòng.

“Ngươi thế nào không nói sớm!”

“Bởi vì tối quá, thật sự nhìn không rõ lắm nên không nói, thế nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vì vậy…”

“Còn không mau kiểm tra! Nếu thư phòng của lão gia bị mất thứ gì đó, các ngươi cứ chờ bị phạt trượng đi! Nhìn… Bên trong dường như có ánh lửa! Nhanh!” Thanh âm càng ngày càng gần, Tư Đồ Cẩn hoang mang lo sợ bật dậy, gấp đến độ hoàn toàn không nghĩ được gì, bàn tay run rẩy vun lên, ngọn nến lúc nãy cậu quên tắt vẫn còn cắm trên bàn bị cái phất tay vô tình kia đụng trúng, vừa vặn ngã vào rương tranh chữ. Ngọn lửa vừa chạm vào tờ giấy liền lập tức hừng hực cháy lên.

“Loảng xoảng rầm!” Cửa đã bị đạp ra, Tư Đồ Cẩn lắc mình trốn vào giá sách bên cạnh, hỏa thế càng lúc càng lớn, những bức tranh chữ quý báu trong rương đã sớm bắt lửa đen kịt, ngay cả giá sách gần đó cũng bị liên lụy bắt đầu cháy sém.

Cả đám hộ viện đều trợn mắt, thư phòng này là nơi trọng yếu nhất được Tư Đồ lão gia phân phó canh giữ, những bức tranh chữ kia bức nào cũng là trân phẩm khó gặp, có vài bức còn là độc bản3 Tư Đồ lão gia yêu thích không rời tay. Thế nhưng những lý do đó đều không quan trọng, quan trọng là trước khi gia chủ tiến kinh đã sớm căn dặn kỹ càng, nhất định phải thủ hộ thật tốt, nếu không cả đám bọn hắn sẽ không có quả ngon để hưởng. Thật sự không ngờ được, nơi này vậy mà lại đột nhiên phát hỏa như thế!

“Cháy… Cháy rồi! Nhanh! Người đâu!” Đám hộ viện đã sớm kinh hoảng, hoàn toàn quên mất việc ổ khóa ngoài cửa đã sớm bị hư mất, suy nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ bây giờ chính là phải nhanh chóng cứu hỏa. Cái này cũng vừa vặn, Tư Đồ Cẩn chỉ cần cẩn thận một chút tạm thời sẽ không bị phát hiện,


Trong thư phòng toàn là giấy viết và đồ gỗ, hỏa thế lan tràn rất nhanh, đám hộ viện cuống cuồng chạy đi gọi người, chỉ để lại một tên trong thư phòng dập lửa. Tư Đồ Cẩn cũng không dám tùy tiện chạy ra ngoài, cậu đang sợ dưới ánh lửa sáng rực như thế này, chỉ cần những người quen thuộc liếc mặt là có thể nhận ra cậu!

Tư Đồ Cẩn hít sâu, hỏa thế đã có khuynh hướng không thể khống chế, không khí ngày càng nóng bức, vị trí của cậu đã sắp không thể trốn được nữa. Tư Đồ Cẩn lặng lẽ nhìn người bên ngoài, thừa lúc người kia đang cúi đầu thu thập thư tịch cậu liền vọt tới, cái hộp gỗ trong tay chính xác đập mạnh vào ót của đối phương, người kia hét lên một liếng rồi ngã gục!

Tư Đồ Cẩn thở ra một hơi, run rẩy cất cái hộp vào sâu trong ngực áo, vừa rồi trong nháy mắt cậu đã định rút thủy thủ ra kết liễu đối phương, thế nhưng vị máu tanh nồng của con chó cậu vừa giết lúc nãy còn vươn trên lưỡi dao làm cậu sợ run, vì vậy chỉ có thể dùng hộp gỗ đánh ngất người kia, sau đó cậu khom người nắm hai chân đối phương, dự định lôi người ra khỏi phòng. Hỏa thế càng lúc càng lớn, nếu để người ở trong này khẳng định sẽ bị chết cháy, thế nhưng lúc cậu đang chuẩn bị kéo người ra ngoài, phía bên giá sách bị thiêu đốt lại phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái, giống như những phiến gỗ đang bén lửa kia đã không thể tiếp tục chống đỡ từng chồng thư tịch nặng nề kia nữa, Tư Đồ Cẩn quay đầu lại nhìn, không ngờ cậu vừa quay đầu, giá sách kia lại “rầm” một tiếng ngã xuống!

————————————

Quân Thụy không hề ngủ say, vẫn cứ mơ mơ màng màng nhắm hai mắt nằm ở trên giường. Vốn dĩ bên cạnh có không ít thân tín âm thầm bảo vệ, hắn hoàn toàn có thể an tâm ngủ một giấc, thế nhưng tuy rằng hắn đang rất uể oải, thế nhưng tinh thần lại không thể thả lỏng vẫn ngoan cố đấu tranh với cơ thể suy kiêt, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh của Quân Tiễn và Tư Đồ Bích. Trong lòng Quân Thụy không ngừng cảnh tỉnh, liên tục bắt mình ghi nhớ phải thường xuyên đến thăm Quân Tiễn, quan tâm cuộc sống của cậu nhiều hơn, hài tử còn nhỏ, nếu bị kẻ xấu dạy hư chỉ sợ được không bằng mất. Hắn thậm chí còn dự định phái người đi tìm hiểu bối cảnh của trướng phòng tiên sinh kia, thế nhưng hàng loạt tính toán đó ngay trong giây phút hắn nhớ đến Tư Đồ Bích thì đều đồng loạt biến mất không thấy tăm hơi.

Tư Đồ Bích vẫn bị vây hãm trong bệnh tật, Tư Đồ Cẩn rời đi được năm ngày, y cư nhiên lại ngủ mê man hết tròn bốn ngày. Khoảng thời gian trước tuy rằng vẫn ngủ, thế nhưng tốt xấu mỗi ngày đều tỉnh lại trong chốc lát, thế nhưng lần này y chỉ tỉnh lại duy nhất một lần vào hai ngày trước, đôi mắt mở to nhìn Quân Thụy không hề chớp, đôi đồng tử bích sắc bình lặng như mặt hồ được ánh trăng chiếu rọi nhìn thẳng vào Quân Thụy, một bộ quyến luyến không rời, Tư Đồ Bích còn mở miệng định nói thêm gì đó, thế nhưng lời còn chưa kịp thốt ra người đã không thể gắng gượng mà ngã về một bên, lần nữa chìm vào giấc ngủ mê man vô tận.

Tư Đồ Bích càng ngủ càng trầm, mấy hôm nay ngay cả nước canh cũng không thể đút được, Quân Thụy đã nghĩ hết biện pháp thế nhưng đều không thể làm y nuốt canh thuốc xuống, cuối cùng hắn chỉ có thể trực tiếp dùng miệng mình áp vào miệng Tư Đồ Bích ép y nuốt xuống. Thế nhưng cho dù như vậy Tư Đồ Bích cũng uống được không nhiều, một ngụm thuốc đưa vào cổ họng liền trào ra khóe miệng không ít, Quân Thụy thật sự hoài nghi những lời Tư Đồ Bích nói với Tư Đồ Cẩn thật sự là đang an bày hậu sự, bộ dạng bây giờ của y rõ ràng đã buông tha ý niệm sinh tồn rồi!

Loại ý niệm này một khi hình thành liền khiến trái tim của Quân Thụy dường như bị xé nát, hắn chỉ có thể mở to mắt nhìn đối phương ngày một suy kiệt, trong lòng vô cùng cấp thiết thế nhưng lại không có biện pháp gì. Hắn kỳ thực đã sớm muốn đi tìm Tư Đồ Nhữ, nhưng hắn cũng biết Tư Đồ Nhữ là loại dầu muối không ắn, hơn nữa sau khi Thái hậu qua đời nhất định gã sẽ càng thêm cẩn thận, tuyệt đối sẽ không mở miệng. Huống hồ hiện tại Quân Thụy chỉ nghe Tư Đồ Cẩn nói qua chuyện của Túy sinh mộng tử, hoàn toàn không có chứng cứ, lúc này mạo muội đi tìm Tư Đồ Nhữ sẽ có thể hỏi được cái gì? Quả thực chính là đánh rắn động cỏ. Dưới tình huống như vậy, Quân Thụy thật sự không biết hắn có thể làm ra sự tình gì với Tư Đồ gia, mà hắn lại đã hứa với cả hai huynh đệ Tư Đồ Bích và Tư Đồ Cẩn, tuyệt đối sẽ không động thủ với thân nhân của họ. Cho nên nói, hiện tại Quân Thụy chỉ có thể nhịn, lại nhịn, nhịn xuống xung động muốn đi tìm Tư Đồ Nhữ làm khó dễ.


Trời đã tờ mờ sang, một đêm đã sắp trôi qua, thế nhưng ngoài dự liệu của Quân Thụy chính là hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh cả. Hắn nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một lát, thật sự đã quá mệt mỏi, hắn phải nắm chặc thời gian nghỉ ngơi, một canh giờ sau đã phải thượng triều rồi.

———————————–

1/ Chiết tử: Một kiểu mồi lửa của TQ cổ, cái loại đặt trong ống, chỉ cần thổi thổi là có lửa hay thấy trong phim ấy.

2/ Xảo đoạt thiên công: Khéo hơn cả trời, theo quan niệm bình thường ông trời chính là người thợ khéo léo nhất, thiên nhiên tinh xảo hòa hợp là kiệt tác con người không thể so sánh, thành ngữ này chỉ sự khéo léo nằm ngoài hiểu biết của người nhìn.

3/ Độc bản: Bản riêng lẻ, bản duy nhất. Thật sự mèo không hiểu lắm, chẳng phải thư họa cổ đều chỉ có một bản sao? Có phiên bản chẳng khác gì là đồ giả hoặc tranh sao chép à? Vậy độc bản với tranh chữ thường có gì khác nhau nhỉ? Có bạn nào hiểu được xin chỉ giáo thêm.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận