Nịnh Thần

Hồi kinh

Ngày hôm sau Tư Đồ Bích quả nhiên lên cơn sốt, người nóng đến mơ mơ màng màng, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, tuy rằng như vậy, y vẫn kiên trì đi tiễn người của Tư Đồ gia. Đoàn người Tư Đồ gia tổng cộng có tám chiếc xe ngựa, cũng không giống trống khua chiên gì mà chỉ bố trí giản lược, ngay cả xe ngựa cũng là dùng loại bọc vải bố bình thường nhất, bất quá cùng bọn họ lên đường tất cả đều là thủ vệ Hoàng cung nhận trách nhiệm hộ tống bọn họ an toàn trở về Giang Châu. Những thị vệ này đều là tâm phúc của Quân Thụy, bản lĩnh rất lớn, sau khi đến Giang Châu sẽ tùy theo hành trình mà tiếp tục hộ tống Tư Đồ Nhữ đi Lận châu, bang trợ Tư Đồ Nhữ ổn định thế cục Tây Bắc, vì chiến lược bình định các quốc gia Tây Bắc sau này mà làm ra chuẩn bị.

Lúc tiễn biệt, Tư Đồ Bích cũng không nhìn thấy Tư Đồ Cẩn, bởi vì đối phương cứ trốn trong xe ngựa không chịu đi ra, ngay cả bóng dáng cũng không muốn để Tư Đồ Bích nhìn thấy. Nguyên bản Tư Đồ Bích còn muốn nói chuyện thêm với Tư Đồ Cẩn, giúp cậu giả khai tâm kết, thế nhưng tâm nguyện nho nhỏ này cũng không thể đặt thành. Không biết đến khi gặp lại, có còn cơ hội khuyên bảo hay không.

“A Bích, trở về đi! Gió lớn, đừng cố chịu đựng, cẩn thận thân thể.” Tư Đồ Nhữ bình thản nói, thế nhưng trong mắt đã tràn đầy quan ái. Hắn cũng không phải là người giỏi biểu đạt tâm tình, cảm giác thân thiết hiện tại khiến Tư Đồ Bích cảm thấy mủi lòng, thế nhưng ốm đau mang đến mệt mỏi khiến y thực sự lực bất tòng tâm, ngay cả mỉm cười cũng không làm được. Nhiệt độ cơ thể nóng hổi, hơn nữa phía dưới càng thêm phát nhiệt, cùng với cả người bủn rủn, tất cả đều là do Quân Thụy gây họa, thật sự khiến y hận đến nghiếng răng nghiếng lợi. Tư Đồ Bích gật đầu một cái, muốn nắm lấy tay phụ thân nói tiếng “bảo trọng”, thế nào không ngờ chỉ một động tác đơn giản như vậy lại làm trước mắt y đen kịch, nữa thân dưới cũng đau quặn từng cơn, Quân Thụy đang đứng bên cạnh vội vàng ôm lấy y, giúp y đứng vững, Tư Đồ Nhữ cũng lo lắng, không ngừng bảo Tư Đồ Bích quay về xe ngựa nghỉ ngơi, Tư Đồ Bích cố gắng nở nụ cười, thế nhưng cơ thể lại hoàn toàn không thể cầm chự ngã vào khủy tay Quân Thụy, một hơi không lên kịp liền hôn mê. Quân Thụy thương tiếc nhíu mày, không đợi Tư Đồ Nhữ kịp phản ứng liền ôm ngang thân thể Tư Đồ Bích đặt vào trong xe ngựa, tỉ mỉ giúp y đắp chăn rồi mới xoay người đi ra.

“Bệ hạ…” Vẻ lo lắng trên gương mặt Tư Đồ Nhữ vô pháp ẩn dấu. Quân Thụy gật đầu ý bảo “Tất cả có ta”, sau đó hai người cũng không nói thêm gì, chỉ là một phen khách sáo tiễn người ra quan đạo. Lúc xe ngựa chuẩn bị rời đi, Quân Thụy rốt cục thấy Tư Đồ Cẩn nhô đầu ra khỏi xe ngựa, một đôi mắt đỏ bừng cùng gương mặt đầy vết nước mắt, nét mặt thống khổ đó khiến Quân Thụy không khỏi động dung. Hắn thấy Tư Đồ Cẩn nhìn mình chằm chằm, sau đó phất tay ném thứ gì đó sang, Quân Thụy nhanh tay tiếp được, cầm lên nhìn kỹ hóa ra là một bình thuốc, trên mảnh vải bọc quanh bình, Tư Đồ Cẩn có viết vài chữ: “Bệ hạ, thỉnh người đối xử tốt với y.” Chữ viết trên mảnh vải đã không còn nhìn rõ, bình thuốc cũng mang theo hơi ấm nhàn nhạt, cũng không biết là do được ủ ấm trong lòng bàn tay, hay chính là bị nước mắt của Tư Đồ Cẩn hun nóng.


Khí trời tháng bảy đã rất nóng bức, thế nhưng Tư Đồ Bích lại bọc thảm trốn trong xe ngựa, Quân Thụy tiếp nhận nước Cam Đường đưa đến ngậm vào miệng, ôm lấy Tư Đồ Bích đút cho y. Nhiệt độ cơ thể Tư Đồ Bích rất cao, trên người nóng bỏng, môi cũng đã sớm rạn nứt, nước vừa rót vào miệng, y liền giống như người lữ hành khát khô trong sa mạc, không kịp chờ đợi mà tham lam uống, có thể là vì sốt cao cổ họng sưng lên, nuốt vào có chút trắc trở, chỉ uống xuống mấy ngụm liền đau đến nhíu mày.

“Đừng nóng vội, chậm rãi uống, còn muốn nữa không?.” Quân Thụy nhẹ giọng nói, lại hớp thêm một ngụm chuẩn bị mớm cho y, không ngờ Tư Đồ Bích chỉ hừ một tiếng liền chậm rãi mở mắt, trong mắt dần có tiêu cự, yên lặng nhìn hắn.

“Uống thêm ít nữa.” Quân Thụy ôn nhu nói, chậm rãi ôm Tư Đồ Bích vào trong ngực, nâng cái chén trên tay lên ngang tầm miệng y. Quân Thụy đem chén trà đưa cho Cam Đường, phất tay áo bảo gã đi xuống, sau đó ôm lấy thảm che kín cho Tư Đồ Bích, tiến đến bên tai y nói: “Đi về nghỉ ngơi đi, ta xem ngươi cũng không kiên trì nổi.”

“Thái ca… Lúc nào đến?” Tư Đồ Bích hô hấp nặng nề, yếu ớt hỏi Quân Thụy. Gương mặt bị sốt đến đỏ bừng, giống như là muốn rỉ máu.

“Nhanh. Chúng ta về phủ trước, ngươi cần nghỉ ngơi.” Quân Thụy thấp giọng nói, “Ngươi xem, bộ dáng này, sợ rằng còn không đón được hắn đã hôn mê rồi.”


Nói đến đây Tư Đồ Bích liền không thể không nổi giận, chuyện tối qua thực sự khiến y xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, không khỏi oán trách: “Chuyện này, ta phải trách ai đâu?”

“Trách ta.” Không đợi Tư Đồ Bích nói thêm gì, Quân Thụy lập tức tiếp lời, vội vàng dùng hôn môi ngăn chặn cái miệng của hắn, miệng người này thật sự là thật lợi hại, Quân Thụy tuyệt đối không muốn bị y công kích.

“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chờ sốt lui hẳn gặp Quân Thái đi?” Quân Thụy thấp giọng hỏi hắn, có chút tư thế hèn mọn như có như không.

“Ta muốn gặp hắn.” Tư Đồ Bích đẩy đẩy Quân Thụy, sốt cao làm đuối sức khiến y cả người vôl lực, ngay cả hành động cũng là không có sức, vì vậy càng khiến y thêm không kiên nhẫn. Mà loại không kiên nhẫn này khiến những lời giấu trong lòng cũng không ngừng được, lần lượt thốt ra: “Quân Thụy, ta biết ngươi không muốn để ta gặp Thái ca. Ngươi là đang nghĩ chờ Quân Thái đến sẽ đi gặp hắn trước, đem những sự việc ngươi không yên lòng giải quyết xong rồi mới để chúng ta gặp nhau. Đêm qua điên cuồng có phải cũng là vì những suy nghĩ này quấy phá khiến ngươi không thể tiết chế không? Thế nhưng ngươi hiểu ta rất rõ, trừ phi là ta bệnh đến hồ đồ, nếu không chuyện ta muốn làm nhất định sẽ làm được, vì vậy, đừng nên ngăn cản ta, được không? “

Quân Thụy bất đắc dĩ nghe Tư Đồ Bích nói, trong lòng không khỏi cảm khái, người này thật sự quá thông minh, ở trước mặt y đùa giỡn tâm nhãn đúng là một chút cũng không tránh khỏi mắt y.


“Ngươi chính là do tâm tư quá chặt chẽ, thế nên cứ luôn sinh bệnh.” Quân Thụy lắc đầu ôm đối phương vào lòng, giúp y chống đỡ thân thể. Xe ngựa tuy rằng chạy không xóc nảy, thế nhưng Tư Đồ Bích đã ngồi không yên, sắc mặt cũng rất khó coi, thế nhưng vẫn kiên trì không lên tiếng. Quân Thụy không còn cách nào, một bên âm thầm hối hận chính mình đêm qua không tiết chế, một bên thương tiếc ôm y đặt lên chân mình. Thân nhiệt của Tư Đồ Bích rất cao, chạm vào cái trán càng thêm nóng dọa người, Quân Thụy đau lòng nói: “Quân Thái là đi thuyền tới, đại khái còn có hai canh giờ là đến kinh thành, ngươi nghỉ ngơi một hồi —— được rồi, nơi này còn có thuốc Tư Đồ Cẩn đưa, ngươi uống trước một viên, sau đó ngủ để tĩnh dưỡng tinh thần, Quân Thái đến nơi ta liền đưa ngươi đi gặp hắn.”

Lúc thuyền của Quân Thái cập cảng Nghê Đô, Tư Đồ Bích cảm thấy mình giống như có chút kích động, đã quá lâu không gặp nhau, thật giống như cửu biệt trùng phùng. Ngày đó Thái tử phủ bị bao vây, sau đó thân hãm lao tù, tiếp theo lại bị người mình đã thích thật nhiều năm làm nhục, rồi đến bị Thái hậu lợi dụng làm ra chuyện thương thiên hại lý, trong lòng thật sự là có thiên ngôn vạn ngữ muốn biểu đạt, muốn nói cho Quân Thái biết những bị mật trong lòng mà ngay cả Quân Thụy cũng không biết. Quân Thái, trên thế gian này ngoại trừ mẫu thân, người Tư Đồ Bích tính nhiệm nhất thận cận nhất là hắn, năm đó cho dù có phải bỏ qua tính mạng cũng phải giúp y đăng ngôi đại bảo, chỉ cần hắn nói muốn, cho dù chỉ là những lời truyền đạt qua miệng Hạ Ly, y cũng sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ. Như vậy có thể xem như bị tình thân che mờ đôi mắt đi!

Con thuyền Quân Thái sử dụng nhìn bề ngoài cực kỳ lịch sự tao nhã, mặc dù không xa hoa, thế nhưng từng chi tiết đều cho thấy hàm dưỡng và cá tính của chủ nhân. Người trên thuyền không nhiều lắm, y phục cũng không hoa lệ, thế nhưng mỗi người đều có khí chất êm ái nhẹ nhàng. Tư Đồ Bích nhớ lại, từ ngày trong Quân Thái cũng dã luôn ưu nhã, trong hoa viên Thái tử phủ đánh đàn ngâm thơ, giống như văn nhân bình thường trãi qua cuộc sống yên tĩnh, cho nên mới nói có rất nhiều đạo thần trong triều kín đáo phê bình hắn. Về sau đến khi cung biến, Thái ca tuy rằng cũng muốn đứng ra ngăn chặn thế nhưng đã không kịp, so với sự cường thế của Quân Thụy, Thái ca quả thực thích hợp làm một văn nhân nhã sỹ gửi gắm tình cảm vào giấy mực bút nghiêng.

Từ trên thuyền có tiếng đàn du dương truyền đến, kéo Tư Đồ Bích từ trong suy nghĩ tỉnh lại, y thấy thị vệ hoàng gia đã lên thuyền nhỏ tiếp cận chiếc thuyền kia, sau đó tiếng đàn đột nhiên ngừng lại. Chỉ chốc lát sau bọn thị về liền quay về thấp giọng trình báo gì đó với Quân Thụy, hắn vung tay lên, hai con thuyền lớn dần dần áp sát lại cùng nhau. Trái tim Tư Đồ Bích không khống chế được mà điên cuồng đập loạn, trong lòng tràn đầy khẩn trương, còn có hổ thẹn, ủy khuất, thật nhiều thật nhiều tâm tình, bởi vì đã sắp gặp được Quân Thái nên càng thêm khó thể ức chế.

Từ xa, Tư Đồ Bích đã thấy một người mặc y phục thuần trắng bước ra từ khoang thuyền, vóc dáng vẫn thanh nhã như trong ký ức, chỉ bất quá là đen hơn một chút, cũng hao gầy không ít, có lẽ là do khí hậu ác liệt của Kiềm Châu mà ra. Người nọ cúi đầu quỳ gối trên boong thuyền, cung nghênh Hoàng đế giá lâm, thế nhưng thân ảnh đang quỳ kia vẫn không ngừng tản ra một loại khí khái vô cùng quen thuộc với Tư Đồ Bích.


“Nào.” Quân Thụy đỡ lấy Tư Đồ Bích, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nhắc nhở, ra vẻ muốn ôm y đi qua, thế nhưng Tư Đồ Bích lắc đầu đẩy hắn ra, giống như là đang trúng cổ độc, trong mắt chỉ có một mình Quân Thái, y dựa vào sự dìu đỡ của Cam Đường mà chậm rãi bước qua thuyền bên kia. Quân Thụy trong ngực kềm nén một hơi, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể đi theo phía sau hắn bước lên boong tàu.

“Bệ hạ.” Thanh âm của Quân Thái vang lên, vẫn nhẹ nhàng vân đạm phong khinh như vậy, thế nhưng vào tai Quân Thụy lại trở thành ra vẻ chói tai. Quân Thụy gật đầu bảo hắn bình thân, sau đó hời hợt nói rõ nguyên nhân đến đây, xong rồi cũng không nói thêm gì, chỉ đứng ở đầu thuyền đưa lưng về phía Quân Thái và Tư Đồ Bích, để hai người bọn họ nói chuyện.

“Thái… Thái ca…” Quân Thụy nghe được thanh âm Tư Đồ Bích mang theo nức nở, ngữ điệu kia hoàn toàn không giống lúc nói chuyện với hắn, đó là một loại vô cùng thân thiết và ỷ lại khiến trong ngực Quân Thụy không khỏi ê ẩm. Lúc hai người nhẹ giọng trò chuyện đều dùng khẩu khí phi thường thân mất, Quân Thụy cảm thấy mình nghe không nổi nữa, liền xoay người quay về thuyền của mình.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận