Nịnh Thần

Bí mật

Trong lòng Quân Thụy hoàn toàn không có tư vị, hắn ngồi trên chiếc thuyền kia thật lâu, từng cơn phiền táo không rõ nguyên nhân cũng quẩn quanh theo hắn thật lâu. Quân Thụy rất muốn đi nhìn xem rốt cuộc Tư Đồ Bích cùng Quân Thái rốt cuộc là đang nói gì, làm gì, thế nhưng hắn vừa nghĩ đến ngữ điệu Tư Đồ Bích đối với Quân Thái là đặc biệt, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, hắn có điểm sợ, hắn thừa nhận hắn đang ghen tỵ.

Chung trà trong tay Quân Thụy đã nguội lạnh, hắn tâm thần không yên nhìn lá trà đang trôi trong chén, đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi khoang, thị về bên ngoài cung kính hướng hắn hồi báo, nói Tư Đồ đại nhân và Ung Vương đã vào buồng nhỏ trên tàu một lúc lâu vẫn chưa thấy đi ra. Quân Thụy ở trước cửa xoay quanh một lát, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm xốc mành đi vào.

Ở trong phòng đang đốt huân hương an thần, bên trong trang trí một mảnh trắng thuần, trên bàn tùy tiện đặt một ít điển tịch và kinh phật, còn có hai chung trà đang uốn dỡ, ở phía sâu bên trong còn có một cái giườngtilớn, Quân Thái đang ngồi ở đầu giường, còn người nằm trên giường nếu không phải Tư Đồ Bích thì còn ai nữa?

Trái tim của Quân Thụy thoáng cái treo lên, hắn bước nhanh tới, thấy hai tay Quân Thái đang rất tự nhiên nắm lấy bàn tay Tư Đồ Bích đang đặt ngoài chăn, Quân Thụy đi đến bên cạnh cau mày, dùng biểu tình khó chịu nhìn bọn họ

Quân Thái ngẩng đầu nhìn Quân Thụy, làm một động tác chớ có lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Vừa rồi lúc nói chuyện đệ ấy có chút không thoải mái, ta để đệ ấy vào đây nghỉ ngơi một chút. Sốt thật sự rất cao.”


Quân Thái nói, rút tay ra khỏi bàn tay Tư Đồ Bích, lặng lẽ đứng lên nhường lại vị trí cho Quân Thụy, Quân Thụy cũng không khách khí, đặt mông ngồi vào, tư thế như vậy giống như đang muốn đem Tư Đồ Bích thủ hộ sau lưng. Hắn nhẹ nhàng thử một chút nhiệt độ trên trán Tư Đồ Bích, vẫn có chút nóng thế nhưng đã khái hơn so với buổi sáng. Nhìn biểu tình ngủ đến an tường của người kia cũng không có gì không thích hợp, vừa rồi hắn còn hoài nghi Quân Thái sẽ làm việc gì đó bất lợi với y, giờ nghĩ lại thấy mình quả thật có chút hẹp hòi rồi.

“Thái ca…” Tư Đồ Bích nhẹ giọng thì thào rồi chậm rãi mở mắt ra, tựa hồ bị tiếng nói của hai người kia đánh thức.

“Ngươi cứ ngủ đi.” Quân Thụy nhẹ giọng nói, tiếp nhận khăn ướt Quân Thái đưa đến đặt trên đầu y. Tư Đồ Bích có chút mơ hồ nhìn Quân Thụy, lại nhìn sang Quân Thái, sau đó thở dài, đối với cái tính “bụng dạ hẹp hòi” của Quân Thụy y đã hiểu quá rõ, vì vậy đơn giản đưa lung về phái hai người kia mà ngủ. Quân Thụy có chút kinh ngạc không biết nên làm sao nhìn bóng lưng của Tư Đồ Bích, lại vì chuyện mình hẹp hòi bị xem thấu mà cảm thấy thập phần không ý tứ.

“Bệ hạ, ra ngoài rồi nói.” Quân Thái ở một bên giải vây nói. Quân Thụy như được đại xá đứng dậy đi theo Quân Thái ra ngoài boong tàu, hai người cứ thế yên lặng nhìn mặt nước hồi lâu.

“Bệ hạ, cái chết của mẫu hậu cũng không thể trách A Bích.” Quân Thái mở miệng nói, “Áp lực của y rất lớn người còn phải lượng giải nhiều hơn. Hoàn cảnh trưởng thành của A Bích là như thế nào hẳn người cũng đã rõ, huống hồ đệ ấy còn phi thường thông tuệ, thế nên người cũng nên chuẩn bị cho tốt, cái miệng của y không buông tha ai đâu.”

Quân Thụy có chút quẫn bách nở nụ cười, cái miệng của Tư Đồ Bích hắn đã kiến thức đủ sự lợi hại rồi đâu cần Quân Thái cảnh báo, như vậy giống như chỉ có Quân Thái mới là người hiểu rõ Tư Đồ Bích nhất.


“A Bích kỳ thực tâm tư không xấu, giấc mộng của đệ ấy cũng không phải là nắm quyền một cõi, mà chỉ muốn trở thành một nông phu, dưỡng hoa trồng rau, đó là cuộc sống mà đệ ấy cho rằng lý tưởng nhất. Vì vậy, bệ hạ nếu thích đệ ấy thì cũng không nên cưỡng cầu đệ ấy đi làm những việc mình không thích.” Quân Thái xa xôi nói, “Trước đây mẫu hậu đã dùng Hạ Ly để lợi dụng A Bích, khiến đệ ấy làm ra những chuyện kia, thật sự là lỗi của mẫu hậu, vì vậy cũng có thể nói là thiện hữu thiện báo đi… Thần đã nói với A Bích, hy vọng đệ ấy có thể giải khai tâm kết, không nên lại quá phiền muộn. Tâm tư của A Bích, nhiều năm qua thần vẫn nhìn ở trong mắt, thế nhưng đệ ấy thủy chung cũng không chịu thừa nhận, hiện tại hai người rốt cuộc cũng toại nguyện thật sự không dễ dàng, bệ hạ, người nên hảo hảo quý trọng đệ ấy. A Bích kỳ thực là một hài tử hay nghĩ ngợi, có chuyện gì cũng gom hết vào người, cho rằng có chuyện gì không hay xảy ra cũng là trách nhiệm của mình. Người ngoài chỉ cần đối xử với đệ ấy tốt một chút đệ ấy đã nghĩ đến chuyện đền đáp bội phần. Cái đứa trẻ ngốc này, cần phải có người cường thế như bệ hạ bảo hộ mới có thể khiến người ta thả tâm!”

“Đại ca, ngươi đang tự xem mình là gia trưởng của y sao…” Quân Thụy hừ một tiếng, lại không xưng hô theo đạo quân thần mà giống như huynh đệ dân gian gọi Quân Thái một tiếng “đại ca”. Tiếng xưng hô này kỳ thực rất vi diệu, bởi vì Quân Thái là phế thái tử, không bị đưa vào chỗ chết đã là kết cục rrất tốt rồi, bây giờ lại được Hoàng đế chi trì, thật sự làm người ta phải giật mình. Vì vậy, khi Quân Thái nghe được xưng hô này cũng rất sửng sờ, Quân Thụy cũng có chút ngượng ngùng vươn tay vỗ vỗ vai Quân Thái, hai huynh đệ cứ thế không nhiều lời, lẳng lặng nhìn phong cảnh phía xa.

Ngay khi hai người đang yên tĩnh, từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, hai người quay đầu nhìn liền thấy một người mặc hiếu phục1 thuần trắng đang cưỡi ngựa chạy về hướng này. Người kia cứ giục ngựa đuổi theo thuyền của bọn họ, những thị vệ đang cải trang bảo vệ trên bờ liền vọt ra muốn ngăn người kia lại, thế nhưng người cưỡi ngựa lấy ra từ bên hông một tấm ngọc bài, lớn tiếng quát những thị vệ kia: “Cút ngay! Ta có miễn tử kim bài bệ hạ ban thưởng, thấy kim bài như thấy Hoàng thượng, các ngươi là một lũ không có mắt sao?”

Người cưỡi ngựa một thân nam trang, thế nhưng giọng nói lại thanh túy dễ nghe như chuông bạc, Quân Thụy há to miệng ngây ngốc nhìn chằm chằm một lúc, quả nhiên chính là Tư Đồ Uyển Tranh. Tư Đồ Uyển Tranh đem vạt áo vắt lên đai lưng, hai chân thon dài mang một đôi ủng bó màu đèn, một tay cầm lấy dây cương, tay kia không ngừng quất roi, rất nhanh đã chạy song song với thuyền của bọn họ. Quân Thụy nhìn một chút bàn tay đang cầm dây cương của nàng, quả thực có một khối kim bài sáng loáng, nếu hắn nhớ không nhầm thì ngoài Tư Đồ Bích, hắn chưa từng cho ai vật này, mà hắn lại tuyệt đối không có khả năng lầm lẫn. Vì vậy Quân Thụy chỉ có thể nhìn về phái khoang thuyền, trong ngực âm thầm tính toán xem sau khi Tư Đồ Bích khỏi bệnh phải “thu thập” y thế nào.

“Quân Thái, ngươi dừng thuyền lại cho ta!” Tư Đồ Uyển Tranh lớn tiếng gọi, một chút cũng không hề kiêng kỵ. Quân Thái cũng là ngây người, có chút mờ mịt địa phất tay bảo dừng thuyền, Quân Thụy có chút không nhịn được bật cười, lại vỗ vỗ lên vai Quân Thái hả hê nói: “Đại ca, tự cầu nhiều phúc đi!” Nói xong, xoay người đi vào buồng nhỏ trên tàu.

Tư Đồ Bích là bị thanh âm của Tư Đồ Uyển Tranh đánh thức. Tư Đồ Uyển Tranh mặc dù vẫn chưa lên thuyền, thế nhưng giọng của nàng đã vang vọng khắp nơi, khiến mọi người trên tàu đều kiến thức sự lợi hại của nàng. Tư Đồ Bích mơ hồ nghe được hai người kia đối thoại, hóa ra Uyển Tranh là trốn đến, vốn người trong nhà đều đã lên xe ngựa quay về Giang Châu, thế nhưng nàng lại lặng lẽ trốn ra để đến gặp Quân Thái. Thỉnh thoảng cũng có nghe thanh âm của Quân Thái, thế nhưng đều là vài từ vụn vặt, rất nhanh liền bị giọng của Uyển Tranh hung hang đè áp, Quân Thụy và Tư Đồ Bích hai người chỉ có thể trốn trong khoang thuyền nhìn nhau cười, hai người bọn họ cũng đối với hành động kinh thế hãi tục của Tư Đồ Uyển Tranh cảm thấy có chút không thể chống đỡ, chứ đừng nói đến cái loại quân tử văn nhã ôn nhu như Quân Thái. Quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng Quân Thái kinh hô, sau đó tiếng kia lại bất chợt tiêu thất, Quân Thụy có chút ý xấu đứng dậy nhón chân bước ra cửa phòng, vén rèm nhìn lén, sau đó lập tức há to miệng như bị chuyện gì đó làm choáng váng. Tư Đồ Bích cũng tò mò nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?” Quân Thụy nhẹ nhàng trở về, ghé vào lỗ tai y dùng khẩu khí cực kỳ không xác định nói : “Ta… hình như… thấy tỷ tỷ ngươi… cưỡng hôn Quân Thái…”


Tư Đồ Bích cũng sửng sờ, lẩm bẩm : “Quả thực… là bản sắc của tỷ tỷ…”

“Bản… sắc… sao…” Quân Thụy lại chỉ nhẹ nhàng lặp lại, rồi nhìn về phía Tư Đồ Bích một chút, không nhịn được hôn lên đôi môi khô nứt vì sốt nặng của y.

“Ngươi nổi điên làm gì…” Tư Đồ Bích nhẹ nhàng khước từ, thế nhưng khí lực của Quân Thụy so với y lớn hơn nhiều, Tư Đồ Bích cũng không có biện pháp. Quân Thụy dùng giọng điệu có chút chua nói: “Ta chính là đang nổi điên, ngươi nói xem ngươi cùng đại ca của ta đã nói với nhau những việc gì?”

Tư Đồ Bích tà liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng câu ra một nụ cười, giả vờ thần bí nói: “Đây là bí mật, không nói cho ngươi.”

Đại Thích vương triều, Vĩnh Hòa nhị niên, Hoàng đế hạ chỉ, Tư Đồ gia Lục tiểu thư nguyên bản được chọn tiến cung làm phi, hiện ban cho Ung Vương Quân Thái, trong thánh chỉ Hoàng đế có viết. Uyển Tranh là chất nữ2 của Chân hậu, có nghĩa vụ thủ hiếu ba năm, vì thế tạm thời không thể vào cung, mà khâm thiên giám sau khi quan trắc tinh tượng lại đưa ra kết luận, nói là người thủ hiếu mang theo sát khí sẽ mạo phạm chân long, vì vậy bệ hạ không thể không nhịn đau bỏ đi vật yêu thích. Mà Ung Vương cũng vừa vặn phải thủ hiếu ba năm, đồng thời cũng không có thê thiếp hoài thai con nối dòng, vì vậy bệ hạ trạch tâm nhân hậu kết mối nhân duyên, thưởng tứ hai người bọn họ sau khi mãn kỳ thủ hiếu lập tức thành thân.

Mà chuyện hôn nhân của Quân Thái được quyết định cũng là lúc chiến tranh phía Nam đang hết sức căng thẳng, không lâu sau, quân đội của vương triều Đại Thích vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh quét ngang toàn bộ phương nam, tiến quân thành tốc, giành lấy thắng lợi vô tiềng khoáng hậu, khiến những quốc gia láng giềng vẫn thường xuyên quấy rầy biên giới chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật, mà những khấy phỉ dựa vào bọn họ sinh tồn từ nay cũng hoàn toàn tiêu thất. Các vương quốc nhỏ phía nam chỉ trong vòng một năm đều đầu hàng quy thuận, nhập vào bản đồ Đại Thích.


Còn các nước giáp ranh biên giới Tây Bắc sau khi nghe được phong thanh cũng là thần hồn nát thần tính, nơm nớp lo sợ. Mà đối với quốc lực vương triều Đại Thích, hơn một năm duy trì chiến tranh quy mô lớn cũng không tạo nên ảnh hưởng quá nặng đối với kinh tế, cũng không xuất hiện hiện tượng tài chính thiếu hụt. Đương nhiên, trong việc này công lao lớn nhất phải kể đến chính là sự lãnh đạo sáng suốt của gia chủ Tư Đồ gia, Tư Đồ Bích. Y một tay lo liệu chu toàn, lãnh đạo sản nghiệp Tư Đồ gia cùng với âm thầm quản lý sản nghiệm Hoàng gia, dựa vào hai trụ cột đó bang trợ Quân Thụy ổn định tình hình kinh tế quốc nội, khiến binh sĩ nơi tiền tuyến không cần lo lắng về quân nhu tiếp viện. Vì thế, hai người bọn họ nắm tay nhau sáng tạo ra chiến công vĩ đại nhất từ sau khi vương triều thống nhất, lập ra một thời đại thịnh thế mà tiền nhân hậu bối đều không thể nào tưởng tượng được. Cũng vì lý do này, sau này khi chính sử đánh giá Tư Đồ Bích, đều dùng bốn chữ vô cùng trân quý để đánh giá: “Công lao vĩ đại “.

——————————-

1/ Hiếu phục: Đồ tang.

2/ Chất nữ: Chất – cháu, chất nữ – cháu gái.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận