Nịnh Thần

Quà 31/10

Uy hiếp

Lúc Tư Đồ Bích ngồi ở trên kiệu đã cảm thấy trong ngực có chút thấp nhỏm, những chuyện đã qua nếu nói y một chút áy náy cũng không có là hoàn toàn không thể, dù sao trong tay cũng có nhiều mạng người như vậy, có khi đêm khuya vắng lặng, hồn mộng quay về, trong lòng vẫn không khỏi khổ sở. Tư Đồ Bích hoàn toàn không phải loại người tuyệt tình lãnh khốc, cho nên lúc đó khi Thu Nguyệt phát điên y mới không lại làm khó gã mà thả cho một con đường sống, đưa gã đến một địa phương bí mật, còn tìm người đến chiếu cố, cứ tưởng như vậy có thể để người kia thần không biết quỷ không hay vượt qua tháng ngày sinh mệnh còn lại, thế nhưng không ngờ Tín Vương cư nhiên có thể tìm đến, có thể thấy được thủ đoạn của người này quả thực vô cùng cao minh.

Tư Đồ Bích mệt mỏi nhu nhu mi tâm, dựa vào vách kiệu nhắm mắt dưỡng thần. Dạo gần đây vấn đề lương thảo khiến y thật sự quá mệt mỏi, mà Quân Thụy cũng bận đến chân không chạm đất, bọn họ cũng đã lâu không được gặp nhau. Vốn đã cho rằng hôm nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó lại qua đêm ở phủ của Tư Đồ Bích, thế nhưng không ngờ lại xảy ra việc này, lát nữa gặp mặt, có điểm không biết phải nói gì.

Trong lúc Tư Đồ Bích đang mien man suy nghĩ thì lại ngủ thiếp đi, cỗ kiệu cứ lắc lư đi về phía trước thêm một hồi rồi mới dừng lại, Cam Đường ở bên ngoài khẽ gọi: “Đại nhân, đến rồi.”

“Ừ.” Tư Đồ Bích lên tiếng, y lại thở dài một hơi. Chuyến viếng thăm của Quân Trạch ngày hôm qua khiến y tâm thần không yên, thế nhưng bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì lên.

Vị trí của Nhàn Vương phủ cách Hoàng cung không xa, mặt trước rộng rãi, sân vườn cũng lớn, là do Quân Thụy đích thân giám sát thi công, có thể thấy được hắn đối với người đệ đệ duy nhất này xem trọng đến mức nào. Thế nhưng vị Cửu gia Nhàn Vương này cũng rất không chịu thua kém, hoàn toàn không để tâm đến chuyện triều đình, chỉ thích những việc luyện đan, thần thần quỷ quỷ mà thôi, bất quá Quân Thụy lại nghĩ đến việc đệ đệ này từ nhỏ bị mình thua thiệt vậy nên vẫn cứ sủng ái tột đỉnh, để cậu tùy tâm sở dục. Kết quả là, hiện tại Tư Đồ Bích bước vào Nhàn Vương phủ mà cứ ngỡ mình vào nhầm đạo quan nào đó, nơi nơi bày trí đều liên quan đến luyện chế đan dược và sự tích tu tiên, quả thực có chút làm người ta nhíu mày.


Bởi vì trước đó đã nhờ người thông truyền, cho nên hạ nhân Nhàn Vương phủ trực tiếp đưa Tư Đồ Bích đến nội đường, đi qua vài đoạn hành lang gấp khúc đến một cái tiểu viện, bên ngoài có mấy thị vệ hoàng gia nhân cao mã tráng đang đứng gác, thấy Tư Đồ Bích bước đến liền vội vã cúi chào rồi nhường đường cho y đi vào trong.

Trong viện nồng nặc một cổ vị đạo khói lửa, là thứ đặc hữu do quanh năm luyện đan mà có, Tư Đồ Bích thả nhẹ cước bộ vào trong, vừa nhìn đã thấy Quân Thụy sắc diện tiều tụy ngồi tại ghế giữa nhắm mắt dưỡng thần. Nghe được tiếng bước chân, Quân Thụy mở mắt nhìn một chút, thấy người đến là Tư Đồ Bích cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ vẫy tay bảo y bước qua.

Tư Đồ Bích biết gần đây Quân Thụy bề bộn nhiều việc, nên cũng không nhiều lời, chỉ thuận theo bước đến để hắn tùy ý ôm lấy. Đại khái cũng do duyên cớ đã lâu không gặp, hai người ôm nhau có vào phần cố sức, đặc biệt Quân Thụy lại siết Tư Đồ Bích thật chặt vào trong ngực giống như muốn chứng minh điều gì đó, khiến Tư Đồ Bích cảm thấy hai vai phát đau, gần như không thể hít thở. Quân Thụy cứ im lặng ôm chặt y như vậy, đem mặt chôn vào bả vai Tư Đồ Bích, Tư Đồ Bích biết Quân Thụy phản ứng như vậy hẳn là tình hình có điểm không tốt, vì vậy trong ngực phiền muộn, đợi đến khi đối phương chậm rãi bình tĩnh lại mới nhẹ giọng dò hỏi: “Làm sao vậy? Quân Tiễn là…”

“Không tốt lắm…” Quân Thụy trầm giọng nói, “Thái y không có biện pháp gì. Còn có người nói là bị trúng tà, phải mời pháp sư đến làm phép. Đúng là bậy bạ! Quân Trạch ở bên cạnh còn không ngừng ồn ào, nói là phải thỉnh một sự phụ lợi hại nào đó đến!”

Vừa nghe đến tên Quân Trạch, Tư Đồ Bích liền âm thầm nhíu mày, y quay đầu nhìn về cái giường cách đó không xa. Xuyên qua tầng tầng sa trướng che phủ có thể mơ hồ thấy được một người đang nằm bên trong, thân thể đơn bạc thon gầy, nhỏ nhỏ một đoàn, đó chính là Quân Tiễn. Hai huynh đệ Quân Thụy, Quân Tiễn từ nhỏ tang mẫu sống nương tựa lẫn nhau, giãy dụa sinh tồn vượt qua hàng loạt bẫy rập giữa chốn Hoàng cung ngươi lừa ta gạt, tình cảm giữa hai người trong lúc đó không phải chỉ có hai chữ sâu đậm là có thể miêu tả được. Hiện tại Quân Tiễn lâm trong bệnh, Quân Thụy đương nhiên vô cùng phiền muộn, Tư Đồ Bích cũng không biết phải khuyên như thế nào, chỉ đành bước ra phía sau vòng tay ôm người nọ để diễn tả tâm tình của mình.

“Đề nghị của Quân Trạch…” Tư Đồ Bích dừng một chút, từ từ nói, “Có thể cũng có chỗ dùng được, vẫn nên thử một lần… Nói không chừng lại có kết quả ngoài ý muốn…”

“Ừ, ta biết.” Quân Thụy gật đầu nói, hơi kéo Tư Đồ Bích qua hôn lên môi y một cái, nhẹ giọng nói: “Nhiều ngày không gặp, bên phía ngươi mọi chuyện thế nào?”


“Có chút căng thẳng, tốc độ hàng hóa vận chuyển có chút chậm, thế nhưng vẫn còn trong dự định, tuyệt đối sẽ không chậm trễ các binh sĩ nơi tiền tuyến.” Tư Đồ Bích cười cười, ôn nhu nói, “Nhưng thật ra là ngươi, nghe Trương Đình Hải nói thân thể của ngươi gần đây không quá tốt? Có phải làm việc mệt mỏi quá không? “

“Không có gì, chẳng qua là chút phong hàn mà thôi, uống vài chén thuốc là tốt rồi.” Quân Thụy hơi lộ ra mệt mỏi nói, “Ngươi cũng đừng lo lắng những việc này, chỉ cần quan tâm tốt chính mình là được, đừng nên bận rộn rồi cái gì cũng không quản, không được ngã bệnh cho ta.”

“Cái gì gọi là ‘Không được ngã bệnh cho ngươi’ ?” Tư Đồ Bích cười rộ lên.

“Đúng vậy, là cho ta’ .” Quân Thụy ôm Tư Đồ Bích vào trong ngực nhẹ nhàng đong đưa, giống như đang bế một đứa bé mềm mại. Trước khi Tư Đồ Bích đến, trong lòng hắn phiền muộn dị thường, không phải chỉ vì Quân Tiễn ngã bệnh mà còn là vì những việc khó xử trong triều đình cùng với chiến sự phức tạp, hắn hận không thể đem mình chia ra làm vài phần, một phần làm ca ca tốt của Quân Tiễn, một phần là đế vương tận trách của bách tính lê dân, còn một phần liền phải tận hết sức sủng ái Tư Đồ Bích, mặc kệ những lời dèm pha đàm tiếu nói như thế nào, chỉ cần hai người bọn họ vui vẻ bên nhau là tốt rồi.

“Được, được,được, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó được chưa. ” Tư Đồ Bích hơi cong khóe miệng nói, “Bất quá, ta nghĩ tốt nhất là ngươi nên ra ngoài dùng cơm, sau đó tắm rửa đi ngủ. Ngươi cũng đã giữ ở đây suốt hai ngày rồi.”

“Ừ, được.” Quân Thụy gật đầu, lại chôn mặt vào hõm vai Tư Đồ Bích cọ cọ, tựa hồ làm nũng, nói, “Ngươi cùng ta.”


Nghê Đô sông ngòi chằng chịt, hà đạo khắp nơi, mỗi khi mưa xuống luôn có cầu vồng xuất hiện, vì vậy khi thái tổ lập quốc mới ban danh Nghê Đô, thế nhưng Nghê Đô ngoại trừ có cầu vồng nổi danh, còn có một món quà của tạo hóa khác cũng danh tiếng không kém, đó chính là mạch ôn tuyền chảy ngầm khắp nơi trong thành. Tiểu quan quán nổi tiếng nhất Nghê Đô là Thanh Mặc quán, nơi này ngoại trừ tiểu quan tư sắc tuyệt hảo còn có một thứ chiêu bài hút khách khác, đó chính là dòng ôn tuyền được mệnh danh tốt nhất Nghê Đô. Bất quá, dân chúng chỉ biết nước ôn tuyền ở Thanh Mặc quán là đệ nhất, nào biết được ôn tuyền tốt nhất toàn bộ vương triều Đại Thích chính là ở trong Hoàng cung. Hoàng đế tiền triều thích hưởng lạc, vì vậy ngay trong Hoàng cung cũng đào nên một mạch ôn tuyền, thậm chí còn dựng tẩm điện trên đó, bên trong rường cột chạm trổ tinh tế uy nghi, bờ hồ mạ vàng điểm ngọc, đúng là đẹp không sao tả xiết.

Giờ khắc này tại ôn tuyền cung, ngoại trừ thị vệ đang đứng bên ngoài canh gác thì không còn bóng người nào khác, bên trong cửa cung đóng chặt mơ hồ truyền ra tiếng nước cùng từng đợt tiếng than nỉ non trầm thấp. Sau khi Quân Thụy và Tư Đồ Bích cùng nhau hồi cung dùng cơm liền ngồi Long liễn đến ôn tuyền cung, hiện nay người đang quấn quýt ở bên trong, ngoại trừ bọn họ còn có thể là ai nữa?

“A Bích…” Quân Thụy thấp giọng gọi tên Tư Đồ Bích, đem người kia vây vào giữa hắn và vách ôn tuyền, bàn tay không ngừng xoa nắn bờ ngực cùng cái bụng mềm mại, thỉnh thoảng còn chơi đùa cùng với bảo bối đang bán cương bên dưới của y. Ngón tay của Quân Thụy không ngừng đùa bỡn bên ngoài huyệt động phía sau, nhưng thủy chung vẫn không xâm nhập, chỉ khuấy động vài vòng liền chuyển sang địa phương khác du ngoạn. Ở trong ôn tuyền hơi nước lãng đãng tựa sương mù, thân thể Tư Đồ Bích bị nhiệt độ hun ra sắc màu hồng nhạt, mặt cũng đỏ bừng, một đôi bích nhãn say mê đắm chìm mang theo một tia thần sắc ảo não, ngay cả môi cũng ngập ngừng hé mở, không ngừng oán giận với sự khiêu khích của Quân Thụy.

Quân Thụy ôm lấy người kia, nương theo sức nổi nâng người lên cao, lại cẩn thận đặt tay lên hông làm điểm tựa đẩy cái mông mềm mại nổi lên, dùng tay xoa nắn thật sự vô cùng thoải mái. Quân Thụy nổi lên ý xấu, không ngừng gặm cắn bộ ngực Tư Đồ Bích, chọc cho y trằn trọc rên rỉ mấy tiếng.

“Quân Thụy… ngươi… ngươi nhanh…ta…” Tư Đồ Bích hơi híp mắt, cái miệng mở ra vô lực hít thở, cái loại tâm tình gấp gáp vô lực giống như cá rời khỏi nước này vô cùng khó chịu, vô cùng khát cầu. Thân thể y bởi vì sự trêu chọc của Quân Thụy mà nhũn ra, đầu ngẩng lên gối vào tảng đá bên cạnh ôn tuyền, vô lực cau mày, nhẹ nhàng rên rỉ.

Quân Thụy không nói gì, trực tiếp nâng mông của Tư Đồ Bích lên, để chân y gác lên vai mình, bàn tay không ngừng xoa nắn hai cánh mông mềm mịn, đầu vùi trong thảm cỏ tươi tốt liếm mút bảo bối đã đứng thẳng kia. Tư Đồ Bích hơi đỉnh hông vào sâu một chút, lại khẽ rên lên, âm cuối ngân thật dài, đến sau cùng dường như cao vút. Quân Thụy nhận được cổ vũ càng thêm ra sức mút vào, ngón tay chơi đùa với tiểu huyệt ấm áp phụ cận, lại rút ra ngọc thể bên trong đem ngón giữa của mình thế vào, dùng đầu ngón tay không ngừng thăm dò nội bích chật hẹp. Tiểu huyệt mẫn cảm bị kích thích theo bản năng co rúc lại, thành vách bên trong nóng rực mà trơn tuột dường như có ma lực không ngừng thít chặt ngón tay vừa xâm phạm. Quân Thụy âm thầm đắc ý, đây đều là công lao điều giáo của hắn, Tư Đồ Bích trước đây ngây ngô chẳng khác gì một tờ giấy trắng chưa hề trải qua tính sự, tiểu huyệt cũng rất dễ bị thương, thế mà hiện tại lại có thể dễ dàng dung nhập ba ngón tay của Quân Thụy mà chẳng có chút dấu hiệu cố sức nào.

“Ừ…” Thanh âm run rẩy của Tư Đồ Bích nghe vào tai cực kỳ khiêu khích, ngón tay của y cắm sâu vào mái tóc của Quân Thụy, từng đốt tay tinh tế trắng nõn, nơi đầu ngón còn mang theo chút sắc ửng hồng vô cùng xinh đẹp. Mà đôi chân thon dài lại đang quấn trên người Quân Thụy, bất an đong đưa qua lại, quả thực yêu mỹ đến khiến người phát rồ. Quân Thụy không ngừng phun ra nuốt vào bảo bối của ái nhân, lại liên tục dùng đầu lưỡi trêu chọc điểm nhạy cảm bên trên, chỉ chốc lát sau một tia dịch lỏng phun tới, Quân Thụy trực tiếp nuốt vào. Sau đó lại kéo Tư Đồ Bích trở mình ghé vào thành ôn tuyền, nâng mông lên cao, trực tiếp đỡ lấy thứ cứng rắn của mình thẳng lưng tiến vào.


“A…” Tư Đồ Bích hét lên một tiếng bén nhọn, câu nói tiếp theo vỡ tan không thành nghĩa, hoàn toàn không nghe được y muốn nói điều gì, bất quá Quân Thụy lại rất thích nghe, “Ừ… Ừ… A… Quân… Aha… Quân Thụy…”

Quân Thụy cúi người ôm hông y, lại dùng tay gãy hai tiểu châu hồng nhạt ở trước ngực, Tư Đồ Bích lẩm bẩm không ngừng uốn éo, cái mông nâng cao, eo nhỏ bị người kềm chặt nỗ lực vặn vẹo, tóc đen chảy dài rũ xuống,làn da trắng nõn cùng bàn tay bám chặt vào vách ôn tuyền, không có nơi nào không làm cho Quân Thụy cảm thấy bị trêu chọc và kích thích, khiến hắn giống như núi lửa phun trào muốn dừng cũng không dừng được, chỉ có thể hung hăng đánh vào. Tiếng nước vỗ vào thành vách và tiếng thân thể va chạm quả thực cực kỳ *** mỹ, khiến Quân Thụy tạm thời quên hết tất cả những chuyện phiền lòng, toàn bộ thế gian thật giống như chỉ có hai người bọn họ, khiến lòng người kích động không thôi.

Sau khi thư sướng, Quân Thụy xoay Tư Đồ Bích lại trằn trọc hôn môi, lại kéo người về phía những bậc thang nước cạn, chọn nơi nước chỉ vừa lên ngang ngực mà ngồi xuống. Quân Thụy ôm Tư Đồ Bích, để y dựa lưng vào ngực mình tùy ý đùa bỡn, vừa qua một hồi mây mưa, Tư Đồ Bích bị hắn ôm vào trong ngực, đem chân khoát lên đùi đối phương, tay chỉ có thể thuận thế bắt lấy đôi tay to lớn kia để giữ thăng bằng, giống như cá rời khỏi cũng mặt người xâm lược. Lần trước thái y có kê cho Tư Đồ Bích một phương thuốc, bởi vì sự bất mãn của y mà Quân Thụy chỉ có thể len lén xen lẫn vào thuốc hằng ngày của y điều dưỡng thân thể, mất công phu hơn một năm rưỡi lén lút, rốt cuộc cũng có hiệu quả rõ rệt, chí ít sẽ không giống như trước đây chỉ làm phân nửa liền hôn mê, Quân Thụy đối với việc này rất là đắc ý.

“Quân Thụy… ngươi… ngày hôm nay… làm sao vậy…” Tư Đồ Bích tựa vào ngực Quân Thụy tùy ý để đối phương thanh lý giúp mình, sau một hồi tính sự khiến cả người mềm mại hư thoát, Tư Đồ Bích ngay cả nói cũng đều có chút cố sức, thế nhưng người trước giờ vẫn tỉ mỉ như y không khỏi nhìn ra Quân Thụy có tâm sự rất nặng. Lúc nãy khi hai người ở trong tẩm điện, Tư Đồ Bích trong lúc vô tình có lật ra vài quyển tấu chương có liên quan đến y, lời lẽ trên đó cũng chỉ đơn giản nói y dĩ sắc thị quân, hại dân hại nước, sau đó còn đào lại chuyện của trước đây của Trương Thái sư ra nói. Tư Đồ Bích không khỏi âm thầm cảm khái, xem ra sóng gió thật sự đã đến, sợ rằng những lời hôm đó Quân Trạch nói với y cũng không phải chỉ là vui đùa, mà thực sự là đang uy hiếp.

“Ngươi không cần lo lắng, tất cả có ta.” Quân Thụy nhẹ giọng nói. Mặc dù không nói rõ ra, thế nhưng trong lòng hai người đều tự hiểu, chỉ bất quá cả hai đều muốn tránh những vấn đề bén nhọn này. Ôn tuyền trong cung tuy rằng bao trùm một mảnh xuân sắc kiều diễm, thế nhưng bầu trời bên ngoài lại ra mây đen vần vũ, một mảnh âm trầm. Hiện tại, bất quá chỉ là đêm yên lành trước ngày bão tố mà thôi…

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận