Chuyển ngữ: WanhooBên cạnh Ninh Thư có một cái máy bắt chước, Ninh Thư nói gì nó sẽ đọc theo, lặp đi lặp lại làm cô nhức hết cả đầu.Cô làm bất cứ cái gì xác sống biến dị cũng học theo.Tại sao cô luôn gặp mấy chuyện kỳ lạ nhỉ?Mẹ nó còn giết không giết được cơ, ngày ngày ở chung làm Ninh Thư sốt hết cả ruột, tóc tai được ông chú chăm chút mềm mượt cũng xoăn tít hết lại rồi.Nhớ ông chú quá đi, cô bỗng cảm thụ được tâm trạng ông chú khi ở cùng cô, giống với khi cô ở cùng xác sống này đó là ngu muốn bóp chết rồi.Có đối lập mới có so sánh, so với xác sống, Ninh Thư cảm thấy mình quá thông minh.
Nếu mà là ông chú ở với con xác sống này, ông chú đã giết quách nó từ lâu rồi.“Hoa Đóa Nhi, tao tên Hoa Đóa Nhi.” Ninh Thư chỉ vào mình, nói từng chữ với xác sống biến dị.“Hoa… Nhi.” Xác sống biến dị đọc theo.“Hoa, Đóa, Nhi.” Ninh Thư nhắc lại.Xác sống biến dị: “Hoa, Nhi.”Được thôi, nói ba chữ với xác sống biến dị quá khó, Ninh Thư cũng lười sửa đúng, Hoa Nhi thì Hoa Nhi.“Hoa Nhi, Hoa Nhi.” Xác sống biến dị học được vài chữ thì nói mãi không ngừng như tụng kinh.Thi thoảng xác sống biến dị ra ngoài, lúc về còn đưa trái tim đầm đìa máu cho Ninh Thư ăn.Ninh Thư: …Giải thích lâu thật lâu, cuối cùng cũng khiến nó hiểu cô không ăn cái này, sau rồi mới không đưa trái tim đầm đìa máu cho cô nữa.Thấy nó như thế, Ninh Thư cũng không ghét nó như trước.
Chắc là nó không nhớ đã từng đánh cô bị thương nữa rồi, dù sao thì có nhiều con người chết dưới tay nó lắm.Ninh Thư nghiêm túc dạy xác sống nói, thỉnh thoảng hai con xác sống có thể giao tiếp đơn giản.
Để tiện nói chuyện, Ninh Thư đặt cho xác sống một cái tên là Tiểu Minh.Xác sống biến dị vui vẻ đón nhận cái tên này, kế đó ngày nào nó không nói Tiểu Minh cũng gọi Hoa Nhi.Ở kho hàng bỏ hoang một thời gian, Ninh Thư cũng thấy buồn, cô quyết định đi tìm Sồ Phượng, qua căn cứ chỉ huy trưởng ở tìm xem, hẳn là Sồ Phượng cũng ở căn cứ ấy.“Tao đi đây Tiểu Minh, mày đừng theo tao đấy.” Ninh Thư định đi lượn một mình, tìm được Sồ Phượng thì càng tốt.Cơ mà Ninh Thư cảm thấy mình sẽ tìm thấy Sồ Phượng, Sồ Phượng hận cô như thế, cốt truyện sẽ cho Sồ Phượng cơ hội rửa hận báo thù.Tiểu Minh lắp bắp hỏi Ninh Thư: “Đi… đâu, đâu.”“Không biết.” Ninh Thư nhún vai tùy ý.“Tao đi.” Tiểu Minh nói.“Mày muốn theo thì theo.” Dù gì cũng là đồng bọn có sức chiến đấu mạnh, đặc biệt là nó có khả năng triệu tập xác sống.Ninh Thư vẫn luôn thắc mắc tại sao cô không triệu tập được xác sống đây.Sau đó Ninh Thư dắt theo một cái đuôi nhỏ, ngày ngày lượn linh tinh, rảnh quá sẽ lại dạy Tiểu Minh nói chuyện, Tiểu Minh cũng ngày càng nói lưu loát hơn.Ninh Thư thử lấy dịch thể gen ra, thử xem Tiểu Minh có cướp dịch thể gen của cô không.
Sự thật chứng minh Ninh Thư đã đa nghi, hình như Tiểu Minh không thích uống dịch thể gen.
Giữa hai sự lựa chọn là dịch thể gen và trái tim, Tiểu Minh chọn trái tim.Ninh Thư đoán Tiểu Minh quen mùi thức ăn, không muốn thay đổi thực đơn, vậy nên khi Ninh Thư đói có thể ung dung lấy dịch thể gen ra uống.Đi chừng mấy ngày mà chẳng thấy con người, toàn gặp xác sống du đãng, nửa cái bóng người cũng không nhìn thấy làm Ninh Thư có ảo giác rằng loài người đã diệt vong.Ninh Thư bảo Tiểu Minh: “Sau này giết ít người thôi, nhất là dị nhân ấy.”“Vì sao?” Tiểu Minh ngờ vực hỏi Ninh Thư.
Với Tiểu Minh mà nói, con người chỉ là thức ăn tao cần thì tao bắt.Ninh Thư bực bội: “Con người bị giết hết sau này mày ăn rắm à.” Xác sống bình thường bị cơn đói hành hạ đến sống không bằng chết, xác sống biến dị lại quá mạnh, con người sống quá khó khăn.Tiểu Minh không hiểu, chuyển động con ngươi suy tư.Ninh Thư đang nghĩ hình như bây giờ con người đã biết lợi dụng hạch tinh thể của xác sống để thăng cấp siêu năng lực, có lẽ không lâu nữa con người sẽ mạnh hơn.Ninh Thư cạy đầu xác sống, trong não có một tinh thể bất quy tắc, có xác sống có, có xác sống không.
Có con chỉ bé bằng hạt gạo, có con to bằng ngón cái.Ninh Thư đoán đây là nguồn gốc năng lượng của xác sống.
Ninh Thư hỏi Tiểu Minh có cái này không, Tiểu Minh gật đầu.Ninh Thư sờ đầu mình, bỗng nhiên nghĩ không biết đầu mình có chứa cái thứ này không.
Lạ ghê, cái thứ này ở trong não mà không đau không ngứa.Xác sống và con người vừa đối nhau vừa hút nhau.
Xác sống cần ăn thịt con người, con người cần hạch tinh thể của xác sống để thăng cấp siêu năng lực.Không biết bao giờ mới chấm dứt hình thức đấu tranh này, đừng hủy hoại thế giới này nhé.Ninh Thư và Tiểu Minh lang thang rất lâu cuối cùng cũng nhìn thấy xe cộ.
Tiểu Minh định triệu tập xác sống theo thói quen nhưng bị Ninh Thư cản.
Tiểu Minh không hiểu, hỏi Ninh Thư: “Vì sao?”“Chúng ta lén bám theo đã, xem thử xem căn cứ này là của người nào.” Ninh Thư trả lời.“Vì sao?” Tiểu Minh lại hỏi.“Tao muốn tìm người, đương nhiên phải bám theo.” Ninh Thư nói.“Vì sao không qua hỏi?” Tiểu Minh vẫn hỏi.Mẹ nó, mười vạn câu hỏi vì sao à.
Ninh Thư tức tối: “Mày nghe tao là được.
Chúng ta cứ vậy qua hỏi sẽ bị tấn công đó.”“Tao có thể… gọi quái vật nhỏ.” Tiểu Minh lại bảo, “Không sợ chúng nó.”Quái vật nhỏ mà Tiểu Minh nói chính là xác sống không ý thức, Tiểu Minh còn đặt tên cho chúng nó thời thượng thế đấy.Cảm thấy trọng tâm câu chuyện ngày càng sai lệch, Ninh Thư cắt ngang: “Ngậm mồm, chúng ta bám theo đã.”“Ngậm mồm, ngậm mồm, ngậm mồm…” Tiểu Minh bật máy bắt chước.Ninh Thư: …Ninh Thư bám theo chiếc xe phía trước, lén la lén lút không để cho họ phát hiện.
Tiểu Minh đằng sau cũng học theo.Mỗi lần thấy Tiểu Minh tốt cũng học, xấu cũng học là Ninh Thư lại cảm thấy tội ác tày trời.
Không biết sau này Tiểu Minh sẽ thành dạng gì, Ninh Thư thầm A Di Đà Phật trong lòng.Hy vọng sau này Tiểu Minh sẽ là cậu em chuẩn mực đạo đức.Bám theo xe về đến căn cứ, thấy cái căn cứ mà Ninh Thư chỉ biết cảm thán duyên phận, cô đã về đến căn cứ ngày trước rồi.Cô có được xem như là tự chui đầu vào chỗ chết không nhỉ, cô chạy đến trước mặt Sồ Phượng để đi chết này.Nhìn thấy căn cứ là Tiểu Minh lại định triệu tập quái vật nhỏ theo thói quen, Ninh Thư kéo nó, bảo: “Chúng ta tìm một chỗ ở cạnh căn cứ.”“Vì sao?” Tiểu Minh hỏi.“Tao chưa chắc người đang tìm có trong căn cứ hay không.” Ninh Thư trả lời.“Quái vật nhỏ đến chúng nó sẽ ra, chúng nó sợ quái vật nhỏ.” Tiểu Minh nói nghiêm túc.Không phải, chúng nó sợ mày hơn ấy.
Ninh Thư nghe Tiểu Minh bày cách đơn giản mà thô bạo thì hết nói nổi.“Đừng bóc lột sức lao động của chúng nó, chuyện mình mình làm.” Ninh Thư tỏ ra nghiêm khắc.Tiểu Minh tủi thân ừ một tiếng..