Edit: Hong Van
Beta Tiểu Tuyền
Nói đến đây, trong mắt Trường Thiên lộ ra tia sáng cổ quái: “Nguyên nhân chính vì như thế, Đế Thính xuất hiện thường thường đại biểu cho ý chỉ của Thiên Đạo. Cho nên ngay từ trước thời Kỳ Thượng Cổ, Man Tổ đã cổ động bắt giết trắng trợn cả tộc Đế Thính. Họ Ngôn này lúc đó mới chỉ là một con non, mạng lớn tránh được một kiếp, trở thành huyết mạch cuối cùng của tộc loài Đế Thính này.”
Ninh Tiểu Nhàn sợ hãi động dung, cũng không phải đồng tình với hoàn cảnh của tộc Đế Thính, mà là lại có thêm hiểu biết mới về năng lực của vị mãnh nhân Man Tổ. Nàng đã được chứng kiến thiên phú của Ngôn tiên sinh,bản thân có thể miễn dịch đối với tất cả thần thông trên thế gian, có thể tự do xuất nhập hư vô như thế, theo lý mà nói, người có thể xúc phạm đến hắn cơ hồ sẽ không tồn tại. Không nghĩ đến Man Tổ lại có thể nói giết liền giết tộc loài Đế Thính này, đây là thủ đoạn Thông Thiên Triệt Địa bực nào cơ chứ?
May là người như vậy, đã sớm bị mai táng ở tronglịch sử. Nàng thở dài: “Ngôn tiên sinh xuất hiện ở nơi này, có nghĩa là lại có thiên cơ nào đó ứng trên người ta rồi sao?”
“Có lẽ. Tộc loài Đế Thính cũng không nghịch thiên mà đi. Lần này hắn đến mượn tay nàng cứu một nhà Trương Sinh, mục đích chân thật cũng chưa biết được.” Trường Thiên lặng lẽ đưa cánh tay ôm eo nhỏ của nàng, “Chớ sợ, lần này ta sẽ không để cho nàng gặp nạn nữa.”
Mặc dù Ninh Tiểu Nhàn nhắm hai mắt, lại có thể tinh chuẩn đẩy móng vuốt đã duỗi đến kia ra: “Nói rất đúng, có một mình chàng thôi là ta đã chịu đủ rồi.”
Hắn lại là càng áp chế thì càng lớn mạnh, nàng không cần phải mở mắt cũng có thể cảm nhận được hắn ngồi vào bên người nàng, chỉ nói mấy chữ: “Thật sao? Đủ hả?” Giọng nói trầm thấp ái muội.
Nàng nhất thời đau sốc hông, tâm thần nhất thời không để ý,Ất Mộc chi lực bên trong thân thể lập tức cuồng bạo giống như ngựa hoang thoát cương, kinh mạch đau không thể chịu được. Nàng vừa luống cuống tay chân trấn an, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Trường Thiên!”
Hắn thấy trên mặt nàng đột nhiên phát ra vẻ đỏ ửng không bình thường, cũng biết lần này đã phân tán tinh thần của nàng, vội vàng sờ sờ mũi nói: “Phía trước có một trấn nhỏ, nàng có muốn nghỉ ngơi chút không?”
“Không!” Nàng biết mình là thể chất gây chuyện, đi đến chỗ nào cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn. Thay vì như thế, còn không bằng an an phận phận ngồi ở trên thuyền Ngọc, nắm chặt thời gian đuổi kịp đại quân.
Nhưng mà nàng đã quên, thể chất gây họa không phải chỉ có mình nàng.
Hai ngày kế tiếp lại thái bình không xảy ra chuyện gì.
Trường Thiên khống chế con thuyền, tốc độ tất nhiên là nhanh vô cùng, mắt thấy nhiều thêm bốn ngày nữa là có thể đuổi kịp đại quân Ẩn Lưu, tinh thần của nàng lại càng suy nhược.
Ngay cả Trường Thiên Đô cũng không dự đoán được,Ất Mộc chi lực ẩn núp ở trong thân thể nàng lại tinh thuần và khổng lồ đến một trình độ khó có thể tưởng tượng, giống như ban đầu hai người cho là cắt cỏ thì chỉ có một con rắn thảo hoa nho nhỏ xuất hiện thôi, kết quả thứ nhảy ra ngoài lại chính là một con trăn rừng lớn! Phải biết là lúc trước khi hai người song tu, ngay cả thần thú cũng không biết tinh tú lực trừ việc mỗi đêm tắm dưới ánh sao thì còn có thể có cách thu hoạch thứ hai. Nhưng là tiếp nhận bị động như vậy, lực lượng tinh tú tăng lên vô cùng chậm, nhưng mà tinh tú lực ẩn nấp trong thân thể nàng vô cùng sung túc, cho dù là sủng nhi của Đông Phương Thất Túc, không tích lũy mấy ngàn năm là không được.
Điều này khiến cho hai người trăm mối vẫn không thể giải: năm nay nàng mới chỉ hai mươi tuổi, tinh tú chi lực ở đâu đến mà nhiều như vậy? Kết quả khiến cho lần này lấy Mộc Chi Tinh làm vật dẫn, toàn bộ tinh tú lực bị dụ đi ra ngoài, đúng là Mãnh Hổ rời khỏi chuồng, quả nhiên là giương nanh múa vuốt, không chút kiêng kỵ, không duyên không cớ lừa chủ nhân như nàng một vố không nhẹ. Tình huống hiện nay giống như mở ra chiếc hộp Pandora, mở ra thì được, nhưng không đóng lại được, trừ việc dốc hết sức đi về phía trước, tranh thủ sớm ngày trấn an toàn bộ Ất Mộc chi lực thì không còn cách nào nữa. Còn nữa, cho dù bọn họ biết rõ sẽ có hậu quả như vậy, chỉ sợ cũng không thể không chịu, dù sao khi so với Thiên Kiếp đại khủng bố, phong hiểm và đau đớn của lần này cũng nhỏ hơn chút ít.
Nhưng mà chỉ có tự mình trải qua, mới biết được đau khổ trong đó. Mỗi phút mỗi giây, nàng phải hết sức chăm chú khống chế thần lực của mình, cẩn thận từng li từng tí hướng dẫn Ất Mộc chi lực vận hành ở trong kinh mạch toàn thân. Phải biết rằng lực lượng bàng bái như thế, quyết không thể chỉ thông qua mấy đường kinh mạch rải rác được, nếu không đảo mắt chính là kết quả bị phình to đến phá rách. Trong chuyện này lại có liên quan đến tính toán và suy tính tinh vi. Có hại đồng thời cũng có lợi, Trường Thiên mấy lần đoạn mạch vì nàng, đều cho rằng nguồn lực khổng lồ này còn có thể bị lợi dụng để đánh sâu vào mạch lạc vốn bế tắc không thông, giúp tăng tốc độ đề cao tu vi của nàng, cho nên tịnh tiến nhiều như vậy, hao tổn tinh thần lực cũng kịch liệt như hao tổn thần lực vậy.
Thời thời khắc khắc tập trung tinh thần, có nghĩa là không thể ngủ, không thể nghỉ ngơi, thậm chí không thể chợp mắt dù chỉ một chút, nếu không chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Phải biết rằng con đường tu hành của Ninh Tiểu Nhàn luôn luôn là tiến hành đứt quãng, giai đoạn trước là bởi vì sự tồn tại của Hóa Yêu Tuyền mà đột nhiên tăng mạnh, giai đoạn sau cũng tiến lên theo cách nhảy vọt, chưa bao giờ giống như những tu tiên giả khác, mỗi lần bế quan chính là mấy chục, trên trăm năm, từ điểm này mà nói, nàng mới là người không bình thường nhất. Đặc điểm tu hành như vậy, cũng quyết định nàng rất ít tiến hành huấn luyện cực hạn thời gian dài, cường độ cao, tuy Trường Thiên là nghiêm sư, nhưng cũng không nỡ yêu cầu nàng như vậy, vì vậy lần này, nàng đã phải chịu tội rồi.
Hiện nay hai người một báo đều ngồi ở trong thuyền Ngọc. Lúc đầu nàng còn có lòng thanh thản vuốt vuốt lông cho Đại Hoàng, vuốt được hai lần, về sau, nàng ngay cả ánh mắt cũng lười mở ra. Nàng có thể nghe được Trường Thiên có hỏi mấy lần, nhưng nàng thực là không có dư tinh lực để trả lời. Nàng cũng có thể cảm giác được mình được Trường Thiên ôm vào trong ngực, hơi thở và ấm áp đặc biệt của phái nam vờn quanh nàng. Mới đầu nàng còn giãy dụa mấy cái, sau đó thì cả người đều mệt nhọc, dứt khoát để mặc hắn.
May là Trường Thiên biết nàng vẫn phải chịu đau khổ, cũng chỉ hôn nhẹ hai má của nàng, bày ra an ủi.
Khuôn mặt tinh xảo của nàng vẫn không lớn bằng bàn tay của hắn, qua mấy ngày hành hạ này, thoạt nhìn đã nhỏ hơn một ít. Trường Thiên duỗi ngón nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt nàng, trong bụng không chỉ hối hận một lần. Mặc dù Thuyền Ngọc có thể chở được năm người, nhưng là ngồi trên đó cũng không thư thích, chính hắn cũng không chú trọng việc hưởng thụ, nàng đi theo hắn, thực không nên chịu loại khổ sở này.
Thuyền Ngọc vừa vặn bay qua một mảnh núi rừng, hắn liếc mắt xuống một cái......
......
Trên người đột nhiên truyền đến cảm giác mất trọng lực mãnh liệt, giống như là khách ngồi ở trên máy bay đang lao xuống.
Ninh Tiểu Nhàn biết, đây là do đang rơi xuống nhanh chóng. Chẳng qua là thế giới này rất ít phát sinh sự cố tai nạn trên không, nàng chậm rãi mở mắt ra: “Đến sao?” Nhanh như vậy đã đuổi kịp đại quân Ẩn Lưu rồi hả?
Trường Thiên cúi đầu, cười cười nói: “Không, chúng ta đổi một chiếc xe khác.”
Đổi xe, có ý gì? Nàng nháy mắt mấy cái, không rõ.
Trường Thiên khẽ hôn một cái ở trên tránnàng: “Lập tức xong ngay đây. Nàng thu Chư Kiền vào trước đi.” Nàng nghe vậy thu Đại Hoàng vào Thần Ma Ngục.
Đợi nàng trở ra, Trường Thiên nắm cả hông của nàng, để cho nàng tựa vào trong lồng ngực của hắn, thuận tay thu thuyền Ngọc, sau đó rơi xuống mặt đất. Trường Thiên thân cao chân dài, kiểu ôm này khiến cho chân nàng không đụng chạm mặt, không thể làm gì khác hơn là dùng tay chống lấy lồng ngực của hắn, nhìn quanh nói: “Đây là nơi nào?”
Đây là một nơi lưng chừng sườn núi thoai thoải, vốn là trống trải, nhưng bây giờ có chút chật chội —— phải chứa đến bảy, tám mươi người, cộng thêm hai cỗ xe ngựa, tất nhiên không rộng rãi đi đâu được.