Edit: Hong Van
Beta Tiểu Tuyền
Ất Mộc chi lực, vốn cũng không phải là lực lượng mà giai đoạn hiện tại nàng có thể nắm trong tay, tựa như đứa trẻ bảy tuổi không nên chơi quả cầu sắt lớn, mặc dù sẽ có người lớn giúp đỡ ném lên, nhưng chỉ cần một lần sơ ý, sợ rằng sẽ bị quả cầu này làm bị thương không nhẹ. Nhiều ngày nay nàng vẫn luôn cẩn thẩn từng tý khống chế Ất Mộc chi lực, không dám thư giãn một phút giây nào,tất nhiên là cũng không được nghỉ ngơi. Như vậy tạo thành kết quả trực tiếp nhất, chính là tinh thần lực của nàng tiêu hao nhanh chóng. May mà nàng vốn là đan sư, tinh thần lực đã sớm được rèn luyện đến cô đọng hơn tu sĩ bình thường rất nhiều.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, một ít ưu thế này đã hầu như từ từ biến mất. Phải biết rằng, Trường Thiên lấy “ngao ưng” để minh hoạ cho hành động hiện tại của nàng, đây không phải là không có đạo lý. Ngao ưng đến cuối cùng, so đấu chính là ý chí của người và ưng, ai duy trì không nổi trước, thì kẻ đó sẽ phải nhận thua chịu phục, nàng cũng giống như vậy.
Đối với người bình thường mà nói, ba ngày ba đêm không ngủ được đã là cực hạn, trên đời có một loại cực hình, chính là không để cho phạm nhân ngủ. Nghe thì bình thường không có gì lạ, nhưng trừng phạt làm trái với quy luật sinh vật của thân thể con người mới là đáng sợ nhất. Ninh Tiểu Nhàn và Ất Mộc chi lực so đấu chính là sự tiêu hao kịch liệt ở ba mặt thể lực, thần lực và tinh thần lực, vì vậy càng nhịn đến sau cùng thì cũng càng đau đớn. Đáng sợ nhất chính là, ngao ưng cho phép thất bại, mà cơ hội của nàng chỉ có một lần, bởi vì Mộc Chi Tinh đã dùng xong hết rồi. Lần này nếu ngay cả Ất Mộc chi lực cũng không nắm trong tay được, nàng sợ mình sẽ để lại tâm ma này, đợi đến khi gặp phải Thiên Kiếp thì nó sẽ ra ngoài quấy phá.
Vì vậy, nàng toàn tâm toàn ý đắm chìm ở trong trận đối kháng này.
Ngày thứ tư, nàng phải phong bế của mình linh thức, để giảm bớt sự tiêu hao thần lực.
Ngày thứ năm, kiệt sức. Nàng biết Trường Thiên nói với nàng mấy câu nói, nhưng âm thanh kia xa xôi giống như truyền từ ngoài không gian vào, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy, thậm chí còn không truyền tới đáy lòng, cũng không nghe ra hắn nói mấy chữ gì. Nàng vẫn duy trì trạng thái minh tư nội thị, vì vậy thứ trong mắt cùng trong lòng thấy được, chỉ có kinh mạch giao thoa phức tạp như rễ cây cổ thụ ở dưới mặt đất, cùng với Ất Mộc chi lực không giây phút nào là không gầm thét cuồng bạo đánh đến.
Trong căn phòng noãn hương này, nàng ngồi dựa vách tường một cách lười biếng, đèn thủy tinh yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt như vẽ của nàng, búi tóc rơi xuống và trang dung lười biếng càng hiện lên vẻ hàm súc thú vị. Ai có thể ngờ được bên trong thân thể nàng đang tiến hành một trận chiến dịch trùng điệp chỉ cho phép thành công không được thất bại khác? Trường Thiên đi vào mấy lần, thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, trên mặt không buồn không vui, không đau không khổ, thần hồn đã sớm hoàn toàn chìm đắm tâm chí vào trong sự đối kháng với Ất Mộc chi lực, đã không phân ra được một chút tinh thần nào.
Hắn than nhẹ một tiếng, biết rõ thời khắc cuối cùng đã sắp đến, hết lần này đến lần khác hắn chỉ có thể mở đầu, chuyện sau đó chỉ có thể hoàn toàn không xen tay vào được. Cái này giống như thuần phục Liệt Mã, người cỡi ngựa phải dùng toàn bộ bản lĩnh của mình, thành thật không cách nào mượn nhờ ngoại lực, nếu không tinh tú chi lực sao có thể cam tâm tình nguyện mà thần phục nàng?
Đảo mắt đã đến ngày thứ sáu.
Trong mấy ngày qua, thật ra thì ẩn vệ vây quanh xe ngựa vàng ròng cũng gặp phải một lần tập kích. Chẳng qua là có Trường Thiên trấn giữ, tất nhiên cũng nhanh chóng biến nguy thành an rồi.
Dĩ nhiên, cuộc chiến này không có ai kể rõ với nàng, nếu như nàng không nhập định, nói không chừng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm của địch nhân ở trên người Thanh Loan lúc ấy.
Đáng tiếc, cái gì nàng cũng không nghe được, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lần này, đèn thủy tinh lại chớp nháy mấy lần, sau đó Thanh Loan chui vào từ bên ngoài, khom người nhỏ giọng nói với Trường Thiên đang ngồi thẳng bất động: “Đại nhân, đại quân đang ở phía trước bốn trăm dặm. Lấy cước trình của Long Mã, không đến một canh giờ nữa thì sẽ đến rồi.” Mấy ngày gần đây, Thần Quân đại nhân đều đợi ở buồng xe phía sau. Mỗi lần nàng đi vào, đều có thể nhìn thấy hai người này ngồi đối diện nhau, Thần Quân đại nhân không phải đang nhìn Ninh Tiểu Nhàn đến xuất thần, thì cũng là lấy cầm sách đọc, mặc dù hai người này không nói với nhau câu nào, nhưng cảnh tượng thoạt nhìn lại vô cùng an bình hài hoà.
“Phái người đi thông báo rồi chứ?” Đầu hắn cũng không nâng.
“Rồi ạ.”
“Đi xuống đi.”
Thanh Loan lui về sau hai bước, vừa muốn đẩy cửa ra, giọng nói của Ninh Tiểu Nhàn thình lình vang lên: “Đuổi đến đại quân Ẩn Lưu rồi sao?”
Giọng nói của nàng có hai phần mất tiếng, phảng phất như là sự vô lực sau khi bị đả thương. Trường Thiên biết giờ phút này tình hình của nàng càng thêm nghiêm trọng rồi, không khỏi cau mày nói: “Sao lại tỉnh lại? Nàng đang ở lúc quan trọng đấy.”
Nàng mở mắt, linh quang trong mắt cũng đã thu lại, thoạt nhìn có chút vô thần, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Một canh giờ nữa, chẳng lẽ không phải cũng là lúc quan trọng sao?”
Lời này nói ra, Trường Thiên lặp tức yên lặng nhìn nàng, một hồi lâu không nói nên lời, rồi sau đó mới phân phó Thanh Loan tạm thời lui ra.
Thì ra là mặc dù mấy ngày nay nàng không nói không động, nhưng trong lòng vẫn sáng như gương, cái gì cũng nhớ được. Trường Thiên đưa tay xoa xoa dung nhan xinh đẹp của nàng, hôn nhẹ lên khóe môi của nàng, rồi chống vào trán nàng nhẹ giọng nói: “Thân thể của nàng khó chịu, đến lúc đó ta ôm nàng vào...... cũng không hẳn là không thể.” Trán của nàng có hơi nóng.
Dưới sự chú ý của vạn chúng, Hám Thiên Thần Quân ôm người yêu mảnh mai vào trong quân, đây là khúc anh hùng mỹ nhân cuối cùng luôn xuất hiện trong các tác phẩm Mary sao? Chẳng qua như vậy thì có quan hệ gì, ai sẽ ngờ đến trong thân thể nàng đang có một trận đao quang kiếm ảnh, cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả tinh lực của nàng? Trong mắt thế nhân nàng vốn là hồng nhan họa thủy, phương thức ra sân như vậy chẳng lẽ không phải phù hợp với phán đoán của mọi người đối với nàng nhất sao, phương thức ra sân như vậy, chẳng lẽ không phải có thể thể hiện được hết tất cả sự sủng ái vô thượng của Hám Thiên Thần Quân đối với nàng hay sao?
Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy trong mắt của hắn có sự lo lắng không che giấu được, nhưng chỉ là lắc đầu, nói hai chữ: “Không ổn.” Nàng muốn nhiều hơn.
Hắn không yên lòng nói: “Nàng đứng lên được sao?” Tình trạng thân thể của nàng, hắn rõ ràng nhất, lúc này việc nàng nên làm nhất chính là tiếp tục nhập định, không để ý đến những chuyện vặt khác.
Ninh Tiểu Nhàn chống vách tường xe chậm rãi đứng lên, thắt lưng còn chưa thẳng lại đã cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể mềm mại không khỏi nhoáng một cái, cho nên biết mình đây là thần hồn trống rỗng hao tổn quá độ, lập tức đã được ôm vào một lồng ngực dày rộng, Trường Thiên lắc đầu nói: “Quá miễn cưỡng.” Ngay cả thần lực của hắn cũng không thể giúp nàng độ được.
Nàng vỗ vỗ tay của hắn: “Buông ra. Ta không sao, để Thanh Loan đi vào.”
Cõi đời này nếu có một người khiến hắn không thể làm gì, đó tất nhiên chính là nàng rồi. Trường Thiên không nhịn được thở dài: “Sao lại cố chấp như vậy?”
Lời nói này có hai nghĩa, nàng giả bộ không hiểu, nên cũng không phản ứng. Lại qua một lúc lâu hắn mới buông tay, sau đó gọi Thanh Loan đi vào.
Ninh Tiểu Nhàn lấy ra một cái hộp tráng men tinh xảo từ trong túi Hải Nạp,nói vớiThanh Loan: “Đến, xem một chút thủ nghệ mấy năm nay của ngươi có tiến bộ không?”
#####
Đại quân Ẩn Lưu trú đóng ở trên bình nguyên rộng rãi, cách đó không xa chính là một con sông nhỏ.
Cách Quảng Thành Cung càng gần, chiến đấu cũng càng nhiều hơn, kịch liệt hơn. Giờ phút này đại quân đã sớm thu hồi phi toa, đổi thành đi bộ hành quân.
Sau năm mới không lâu, Ẩn Lưu lấy lý do chinh phạt chưởng giáo Phong Văn Bá của Quảng Thành Cung, ban bố Thảo Hịch Lệnh. Ngày hôm sau, tứ quân cộng thêm hai mươi chín vạn yêu binh Ẩn Lưu bước lên hành trình, nhưng đã đi hơn mấy tháng, nhân số chi quân đội này không giảm mà lại tăng, hôm nay đã có ba mươi tám vạn binh.