Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Một đội ngũ khổng lồ như vậy, từ trên số lượng binh lính mà nói thì sớm đã không sợ hãi địch quân thi triển bất kỳ thủ đoạn gì, chỉ cần đường đường chính chính thẳng tiến về trước là được rồi. Chỉ sợ mỗi ngày xung quanh đội quân này đều có vô số trận chiến lớn nhỏ, cuộc chiến khai hỏa chặn đánh, đội quân này từ đầu đến cuối đều vững vàng tiến thẳng về trước, dưới sự rình mò của vô số ánh mắt, nên hành quân thì hành quân, lúc nên dừng lại nghỉ ngơi thì dừng lại, cũng không nhiễu loạn tiết tấu của mình, càng không che dấu sự hiện hữu của mình.

Nếu nhìn từ trên cao xuống, con lũ cương giáp dường như không nhìn thấy điểm cuối, có khói khí cuồn cuộn bốc lên, ngưng tụ thành huyễn tượng Ba Xà khổng lồ ngang nhiên chiếm cứ một khoảng trời, từng mảnh vảy rõ mồn một, mắt vàng rạng rỡ chiếu sáng, cơ hồ là rõ ràng giống như là Hải Thị Thận Lâu. Đây là do chiến lực và số mệnh củ ađội quân đều đang dâng trào mới có thể cô đọng thành tinh khí.

Lúc Trường Thiên đến, đã là giờ Dậu, đúng ngay thời gian mặt trời lặn. Đại quân Ẩn Lưu đã kết thúc một ngày hành quân gấp gáp, đang dừng lại xây dựng cơ sở tạm thời, tại doanh địa bay lên vô số làn khói bếp lượn lờ. Dù sao cũng là yêu binh làm chủ đội quân, nhu cầu về thức ăn vượt xa tu sĩ nhân loại.

Cũng không biết là người nào đầu tiên hô một tiếng nói: “Nhìn kìa, ở trên trời!”

Mọi người ngửa đầu, trông thấy nơi chân trời phía tây mặt trời đỏ sắp lặn xuống, có sáu đầu Long Mã ngân quang lóng lánh chân đạp tường vân, lôi kéo một chiếc xe ngựa vàng ròng càng chạy càng gần. Màu sắc của thân xe và màu của ánh nắng chiều cơ hồ dung hòa thành một thể, phảng phất đã hừng hực thiêu đốt, rồi ở trong ánh nắng đỏ trùng thiên kia hiện ra kim ti ngọc lũ vô cùng tôn quý.

Mặt trời, ánh nắng chiều, xe ngựa đỏ thẫm. Trong khoảng thời gian ngắn, trong trời đất tựa hồ chỉ còn dư lại những màu sắc như vậy.

Trong đại doanh, vang lên tiếng kèn xa xưa. Tất cả yêu binh hay người tu tiên đều bỏ lại mọi chuyện đang làm, đi ra quan sát.

Long Mã tinh thần phấn chấn, ở trên trướng của đại quân quanh quẩn một vòng, lúc này mới lôi kéo xe ngựa chậm rãi hạ xuống.


Thanh Loan đã phái người đến trước báo tin, vì vậy bên ngoài trung quân đại doanh trước đó đã dọn ra một mảng đất trống lớn. Từ trên cao nhìn xuống, nơi nơi đều là một mảnh đông đúc, mảnh đất trống này cũng rất dễ nhận ra.

Sáu con tuấn mã đựng thẳng người lên, hí dài một tiếng, sau đó bốn chân rơi xuống rồi đứng vững lại như đồng đúc sắt rèn, không bước thêm một bước nào nữa, cũng không nhúc nhích thêm.

Lần này, từ cực động đã biến thành cực tĩnh.

Sau khi xe ngựa vàng ròng rơi xuống đất, khắp nơi đột nhiên không còn tiếng động.

Mặt trời đỏ đã chìm xuống, trời chạng vạng tối, yêu tiên đều giải thoát ra ngoài khỏi sự hành quân gấp gáp khẩn trương vào ban ngày, vốn là thời khắc doanh trại ồn ào nhất, náo nhiệt nhất, rỗi rãnh nhất. Song đại quân mấy chục vạn người này giống như là bị rơi vào trong hàn chú, đột nhiên lâm vào trong một mảnh yên tĩnh tuyệt đối, không có ai ho khan, không có ai đi lại, cũng không có áo giáp trên người một ai phát ra động tĩnh kim khí ma sát, ngay cả âm thanh nuốt nước miếng cũng đều lộ ra vẻ đột ngột.

Con sông rung động ào ào quanh năm cách đó không xa kia, tựa hồ cũng mất đi âm thanh trong khoảnh khắc.

Mấy chục vạn ánh mắt, chỉ nhìn về một chỗ.


Dưới sự chú ý của vạn chúng, cửa lớn nặng nề của xe ngựa vàng ròng vô thanh vô tức mở ra, tiếp theo thì có một hắc y nhân chậm rãi đi xuống.

Tướng mạo của hắn cực kỳ tuấn tú, tiếc rằng diện mạo giống như đại tuyết sơn quanh năm mây mù lượn lờ, người ta chỉ biết hắn tuấn bạt hồng vĩ, nhưng vô luận như thế nào ngưng mắt thì cũng nhìn không rõ lắm, ngược lại càng nhìn càng chăm chú, càng có cảm giác núi cao dừng lại, không khỏi tự ti mặc cảm.

Bước chân của hắn nhàn nhã, phảng phất giống như là đang bước đi chậm rãi ở bên bờ sông dưới ánh nắng chiều, nhìn ngắm dán cá bơi lội,gió bên bờ sông gào thét mà đến, nhưng ngay cả tay áo của hắn cũng không bay lên nổi.

Từ một khắc hắn lộ diện, tinh khí Ba Xà chiếm cứ ở bầu trời  đại quân Ẩn Lưu trở nên càng thêm chân thật, càng thêm rõ ràng, đầu rắn khổng lồ đều lộ ra răng nanh bén nhọn. Có người đạo hạnh cao thâm, lập tức có thể phát hiện, huyễn tượng khổng lồ này thế nhưng mơ hồ cùng hắn gắn bó nhất thể, tựa hồ như hắn chỉ về hướng nào, nơi đó sẽ giáng xuống Lôi Đình kích!

Chính là cách nói khiên một phát mà động toàn thân.

Hắn đi xuống nhìn chung quanh một cái, rồi sau đó lông mày dài hơi nhíu, bỗng nhiên lộ vẻ nghiêm nghị.

Khi giữa lông mày hắn hiện ra động tác này, tướng lãnh Ẩn Lưu đột đứng phía trước đột nhiên thôi Kim Sơn, đảo Ngọc trụ (đẩy kim sơn, đảo ngọc trụ), dứt khoát gọn gàng quỳ một chân trên đất.


Yêu binh phía sau bọn họ, cũng không chút do dự quỳ xuống.

Từ trước đến sau, từ trong ra ngoài, hiệu ứng giống như bài đômino.

Trong mặt trời đỏ ánh chiều tà, bên cạnh sông lớn cuồn cuộn, hơn ba mươi vạn yêu binh đồng loạt quỳ hướng một người, yêu khí xơ xác tiêu điều phóng lên trời khiến cho không khí ở phía trên đại doanh trở nên vặn vẹo.

Cho đến lúc này, trừ âm thanh phát ra từ áo giáp khi bọn họ quỳ xuống thì bọn họ cũng vẫn trầm mặc không dám phát ra một câu.

Hữu quân (quân đội bạn) vẫn đứng trong quân doanh của Ẩn Lưu đương nhiên biết hắn là ai.

Chỉ có Hám Thiên Thần Quân mới có thể bằng sức một mình áp chế toàn trường. Mặc dù bọn họ không cần quỳ xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dị tượng thiên nhân giao cảm như vậy gây ra vô hạn uy áp cho bản thân, phảng phất như là không quỳ lạy cho hắn, chính là đại bất kính!

Trường Thiên cũng không nhìn qua bất luận kẻ nào, chỉ nghiêng người, đưa tay về hướng xe ngựa vàng ròng.

Sau đó, một bàn tay mềm mại không xương nhẹ nhàng đưa ra, đặt vào trong lòng bàn tay của hắn.


Hô hấp của mọi người lập tức bị ngừng lại.

Trên bàn tay nhỏ bé này, mười đầu ngón tay thon gọn, tinh tế mềm mại, tuy gầy nhưng không lộ xương, ngược lại có sự dịu dàng dương chi bạch ngọc, oánh nhuận dương chi bạch ngọc. Móng tay sơn màu hồng, trạo ra sự xinh đẹp mỏng manh non mềm. Khi bàn tay mềm mại run rẩy này đặt vào trong lòng bàn tay của Hám Thiên Thần Quân,mọi người đều cảm thấy như mình đang nhìn hoa trắng nở rộ bên bờ sông sáng nay, vẫn còn mang theo sương sớm, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Bàn tay Trường Thiên khép lại, phía sau cửa xe nửa khép có một đoạn cổ tay trắng nõn lộ ra, khi sương tái tuyết. Còn không chờ người ta thỏa mãn mắt nghiện, tay áo màu tím nhạt đã chảy xuống, che đến nghiêm nghiêm thực thực. Chẳng qua là người xem cũng không cảm thấy thất vọng, bởi vì chủ nhân của nó rốt cục lộ diện.

Nàng có ngũ quan tinh xảo, giống như là búp bê được tạo hình tỉ mỉ, dụ dỗ  người muốn đến gần xem xét tinh tế. Nếu là như vậy cũng thôi đi, nơi này yêu tiên tụ tập, người nào chưa từng thấy qua Thiên Tiên quốc sắc, khuynh thành đoan trang? Nhưng nữ tử này lại có một đôi mắt như mặc ngọc, trong lúc nhìn quanh, sẽ khiến cho người khác biết nàng rốt cuộc là đặc biệt.

Sóng mắt của mỹ nhân, có quyến rũ, có dịu dàng, có ai oán, cũng có kiệt ngạo khó thuần phục, tình cảm có thể động vào lòng người. Nhưng chỉ có nàng là khác với người khác, đôi mắt sáng nhẹ chuyển, lại khiến người ta như nhìn thấyhết tất cả các loại màu sắc tràn ngập, nhìn thấy được cái vui trên đời dạt dào, cảm thấy cho dù bản thânmìnhđứng ở trong trời chiều, biết rõ sẽ phải đối diện vớibóng tối trầm trầm, nhưng vẫn mong đượcánh sáng tốt đẹp và ấm áp.

Thậm chí chỉ cần đứng xa như vậy mà nhìn nàng, thì suy nghĩ trong lòng đã chợt nhẹ, những cảm xúc úc phẫn, phiền não, bất bình, đều trôi đi giống như gió táp mưa sa.

Như Hoa Giải Ngữ, thấy mà quên lo. Trong lòng rất nhiều người nhất thời hiện lên mấy chữ này.

Trường Thiên nắm eo nhỏ của nàng đỡ nàng xuống xe, cẩn thận từng li từng tí giống như đang ôm búp bê. Nhưng là có loại búp bê nào có thể tươi sống linh động như nàng? Nàng khẽ ngẩng đầu lên mím môi cười một tiếng với Trường Thiên, người bên ngoài trông thấy trong thoáng chốc, xuân quang sớm đi xa ở nhân gian một lần nữa trở về trong đôi mắt nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận