Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Mèo
Beta: Sakura

Tề nhị nhìn thấy thì lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn đang mong chờ lão tổ tông tức giận khó thở rồi ngất đi, xử phạt hắn chính là “Áp đi xuống, tùy ý tái thẩm” , để cho hắn có nhiều một chút thời gian thử nghĩ ra biện pháp xem. Rồi hãy nói dù sao hắn cũng là người Tề gia, lão tổ tông hết giận thì chắc sẽ xử phạt hắn nhẹ thôi.

Nào biết Tề Bàn Tử thậm chí ngay cả điều này cũng nghĩ đến, muốn quyết định hắn chết hôm nay!

Lão tổ tông hơi khỏe lại thì hung hăng mắng Tề nhị hai câu, lúc này mới trầm ngâm, qua một hồi lâu nói: “Lão Nhị bất hiếu như thế, phạm vào gia pháp, tiền khoản đoạt về, đuổi người đến trang ở nông thôn đi. Ta không muốn gặp lại hắn.”

Lại thấy môi của Tề Tuyên run lẩy bẩy, muốn nói lại thôi. Lão tổ tông thở nói: “Có lời gì nói thẳng, bộ dạng này làm vẻ ta đây vì cái gì?” Mắt thấy nô tài kia nhìn hai bên một chút, hiển nhiên không dám nói ra, trong lòng lão tổ tông trầm xuống, quay đầu thấy sắc mặt Tề nhị đột biến, lường trước biết lại có tin tức, cho nên kêu lui tất cả hạ nhân, lúc này mới vô lực nói: “Nói đi.”

Tề Tuyên thả ra tin tức như sấm sét giữa trời!

Thì ra hai năm trước, Tề nhị tham ô gia tộc một khoản công khoản, mắt thấy nhật kỳ nhanh đến không giải quyết xong được, trong lòng phiền muộn, cho nên trốn trong Hồng Quan Phường ở thành Ô Đà uống hoa tửu. Vừa lúc có một người trẻ tuổi lạ mặt quần áo lụa là ở trong phường dặm làm ra hành động ngàn vàng mua một tiếng cười, người này thoạt nhìn thắt lưng quấn tương đối khá, cho nên bị Tề nhị nhớ thương. Hắn phân phó Tề Tuyên nhìn chằm người này, đợi người ta ra khỏi Hồng quan phường, đi tới chỗ ít người bắt đi đánh một trận đau, cướp đi chín ngàn lượng bạc.

Hết lần này tới lần khác người trẻ tuổi kia là tuổi trẻ sức trâu, lại tại chỗ hô lên danh hiệu Tề phủ . Tề Tuyên không thể làm gì khác hơn là dưới chân vừa chuyển , chỉ huy hai tay chân dùng tảng đá nện chết rồi ném thi thể vào trong hồ nước.

Chuyện này vốn là cứ như vậy đã qua, nhưng là một tháng sau Tề nhị mới nhận được một cái tin, thằng xui xẻo này rất có thể là con trai riêng của thành chủ thành Ô Đà. . . . . .


Tin tức này cùng với Tề Tuyên lấy ra cái ngọc bội của tên xui xẻo kia, khiến cho mọi người Tề phủ chấn lảo đảo muốn ngã. Ở trong thành Ô Đà, thành chủ có thể quyết định vận mệnh một nhà, kết quả này mắt mù ngu đần chạy đi giết con riêng nhà người ta, cướp tiền người ta. Đây là hắn bày kế tuyệt hậu cho người trong nhà?

Ninh Tiểu Nhàn đang uống trà, một ngụm trà nghẹn ở trong cổ, thiếu chút nữa phun ra ngoài. Đồ ngu này là con khỉ được mời tới để chọc cười à? Ánh sáng đỏ trong mắt Mịch La chớp động, mơ hồ có ánh cười.

Cùng Kỳ trong Thần Ma ngục, đã sớm cười đến mức lăn lộn khắp nơi.

Lập tức thì có người Tề gia lên tiếng quát mắng: “Tề gia đối đãi ngươi không tệ. Sao làm ra loại chuyện liên lụy tới gia môn ?”

“Thật đáng chết, ta Tề gia sẽ bị ngươi một người chôn vùi!”

Lão tổ tông của Tề phủ mặc kệ mọi người ồn ào, thật lâu không nói một lời, mới hỏi Tề Bàn Tử nói: “Theo ngươi thấy phải làm gì bây giờ?”

Lời vừa nói ra, bốn phía nhất thời an tĩnh lại. Lão tổ tông không hỏi người khác, hết lần này tới lần khác hỏi Tề Bàn Tử, hiển nhiên không chỉ có sáng tỏ dụng ý của hắn, cũng quyết định nghe theo lời của hắn, đây cũng là đại biểu trong phủ Bàn Tử có một phần quyền hành rồi. Dĩ nhiên, nguyên nhân lớn nhất vì hai vị tiên nhân đứng phía sau Tề Bàn Tử. Thật ra thì, có mấy người “Thần tiên” đều xem tuồng của bọn hắn chằm chằm đây.

Giờ đây mới là một kích trí mạng, mặt Tề Nhị như màu đất. Đã ngồi phịch ở trên mặt đất không nói nên lời. Tề Bàn Tử cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp nói: “Lão Nhị đã làm chuyện bực này, không thể để hắn đi đến thôn trang, tránh cho ngày nào đó để lộ tiếng gió, trước hết nhốt tại Kính Đình Viện đã.” Kính Đình Viện tên dễ nghe, nhưng thật ra là tư lao trong Tề trạch, thân phận cao nhốt tại trong phòng bên trên, thân phận thấp , nhốt tại dưới thủy lao.

Hắn ra hiệu Tề Tuyên giũ ra chuyện lão Nhị giết người này, chính là muốn ngăn cản Tề nhị bị lưu vong đến ở nông thôn đi, tránh cho lão tổ tông mềm lòng, qua một hai năm còn thả lại . Hắn từ nhỏ ở trong gia tộc lớn lên, biết chế độ gia trưởng họ hàng lắc léo quanh co, tham ô không phải là tội nặng phải chết, chỉ có phạm phải sai lầm lớn tất cả tộc nhân đều không thể tha thứ, mới có thể ép một người tới từ nay về sau không thể trở mình.

Mặc dù ở nông thôn dễ dàng động thủ hơn, nhưng hiện tại hắn phải ở trong Tề phủ giết chết Tề nhị! Đây là cơ hội tốt để hắn lập uy.


Không người nào phản đối đề nghị của hắn, lúc Tề nhị bị bắt đi xuống biết đại khái khó tránh khỏi cái chết, đột nhiên nhào lên đấm vào mặt hắn, rồi nhổ nước miếng, la hét điên cuồng: “Lão Tam ngươi chớ có đắc ý, tiên nhân phía sau ngươi bao bọc ngươi không được bao lâu, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ chịu khổ chết yểu!”

“Ngươi rời nhà ba năm, ta đều chơi tất cả thiếp, nô tì của ngươi, Lão Tử cái gì cũng không thua lỗ!”

“Bịt cái miệng của hắn lại, đừng hô to gọi nhỏ khiến cả nhà cũng nghe được.” Tề Bàn Tử ra lệnh, hạ nhân cầm hồ đào ngăn chận miệng Tề lão nhị kéo xuống.

Bàn Tử móc ra lụa trắng lau nước bọt trên mặt mình, lộ ra vẻ rất bình tĩnh, nhưng lúc quay đầu ánh mắt nhìn Tề nhị thái thái, nhưng vẫn là lộ một tia sát khí, khiến cho nữ nhân kia sợ đến bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng lầu bầu một tiếng: “Trí tuệ của người phàm không thể khinh thường a.”

Mịch La khẽ động, nhìn nàng một cái, lại thấy nàng vẫn hết sức chăm chú xem cuộc vui, tựa hồ câu nói kia chẳng qua là ngữ điệu vô tâm.

Tề lão nhị có thể không lo lắng về tính mạng nhưng Tề Tuyên nhất định phải chết. Có ác nô cắn ngược lại chủ nhân một ngụm , là người trong đại trạch viện kiêng kỵ nhất. Trước khi bị bắt đi, người này ba quỳ đến trước mặt Tề Bàn Tử ôm lấy chân của hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được hấp tấp nói: “Tam gia, ngài đáp ứng chuyện của ta, xin ngài nhất định phải làm được!”

Tề Bàn Tử thở dài: “Ta biết. Bản thân mình đi đi.”


Lời này tự nhiên bị mấy phi nhân loại xem cuộc vui nghe được rõ ràng. Cho nên Ninh Tiểu Nhàn biết, Tề Bàn Tử bắt nhược điểm Tề Tuyên, để cho hắn chỉ ra và xác nhận chuyện Tề lão nhị sở phạm. Cái chuôi này tất nhiên không nhỏ, nếu không tánh mạng Tề Tuyên khó mà giữ được?

Người Tề gia cũng biết, Tề nhị phạm chuyện sớm không bộc phát, muộn không bộc phát, hết lần này tới lần khác ở sau khi Bàn Tử trở về sự việc bị bại lộ, hiển nhiên cũng do hắn một tay điều tra . Chẳng qua là phía sau Bàn Tử có người, mình lại là người hung ác, bọn họ chỉ có thể tạm thời thối lui.

Bất quá cái này, dĩ nhiên không có ở trong phạm vi nàng quan tâm. Nàng thở dài, thu hồi Thủy Kính thuật. Bởi vì biết đây là người thật chuyện thật, không phải là phim bộ máu chó chiếu lúc tám giờ giờ hoàng kim, cho nên trong lòng nàng cũng hơi có chút trầm trọng .

Người phàm, thật là sống được quá không dễ.

Kế tiếp ngày này, lại là bình tĩnh không có sóng.

Bởi vì vết thương phải giữ thoáng mát nên Mịch La nằm úp sấp trên giường êm bị an trí ở nơi cửa sổ, tháng năm gió mát thổi lên lông trắng của hắn, làm hắn cảm thấy rất thích ý. Lại nói tiếp, hắn đã thật lâu, thật lâu không có nghỉ ngơi dài như vậy, Phủ Phụng Thiên sự vụ bận rộn, hắc giáp yêu quân cũng cần hắn xử lý. Nếu không ban đầu lần đầu tiên hắn gặp phải Ninh Tiểu Nhàn, cũng sẽ không có được nửa ngày rỗi rãnh như vậy .

Hắn không có suy nghĩ sau khi mình gặp tập kích thì tình cảnh Hắc giáp quân ra sao. Trong phủ cùng trong quân cũng có nhân tài, không có hắn vẫn có thể vận chuyển, chẳng qua là trận này tổn thất muốn lớn chút, Phủ Phụng Thiên tổn thất cũng hơi lớn, hơn nữa bởi vì ít nhất hắn phải biến mất một tháng, trong phủ cũng sẽ nhấc lên một chút sóng gió.

Nhưng điều này cũng không quan hệ, chờ hắn thương thế tốt lên rồi, trở về sẽ từ từ tính sổ không muộn. Chỉ cần lần này hắn không chết, sẽ khiến bọn họ hiểu cái gì gọi là đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng!

Mịch La không nhịn được ngẩng đầu nhìn trên lầu, nơi đó cũng không còn động tĩnh nào. Hắn biết Ninh Tiểu Nhàn không có ra cửa, nàng cước bộ nhẹ nữa, cũng không thể gạt được hắn là Đại yêu này, có thể thấy được nàng không hề động trong thời gian dài. Nữ nhân này, ban ngày mà nằm ở trên giường làm cái gì đấy?

Dù sao chuyện này không liên quan hắn. Hắn bĩu môi, co mình lại thành một trái banh nhỏ.

Ninh Tiểu Nhàn giờ phút này dĩ nhiên không có ở trên giường, mà ở trong Thần Ma ngục. Nàng đang nằm ở trong ngực Trường Thiên, ôm cổ hắn thở gấp liên tục .


Ách, đừng hiểu lầm, chỉ có điều nàng từ trong Hóa Yêu Tuyền đến hồn phách cũng có thể đông cứng mà bò đi ra ngoài, đang lợi dụng Trường Thiên làm ấm mình mà thôi.

“Không tệ, lại kiên trì thời gian non nửa nén hương .” Mặc dù dùng ánh mắt của hắn đến xem, nha đầu này tiến triển cũng kinh người. Ở Tề trạch nghỉ ngơi  mấy ngày nay, nàng nắm chặt thời gian học, tiến triển có thể nói là tiến triển cực nhanh. Nàng bây giờ đã sớm đến tu vi Hóa Hình hậu kỳ. Nếu lúc này để nàng đánh nhau với Bức Vương Qua Thẩu, nàng có bảy thành nắm chắc có thể dùng Răng Nanh giết hắn. Trước sau không quá nửa năm, nàng cũng đã có tiến bộ lớn như vậy, đủ để tự hào rồi.

Nhận được hắn khẳng định, Ninh Tiểu Nhàn ngẩng đầu cho hắn một nụ cười sáng lạn, tựa hồ có thể chiếu sáng tầng dưới chót mờ mờ này. Hắn cố kềm chế vọng động hôn nàng, đẩy sợi tóc trên trán nàng đến sau tai, kết quả lộ ra vòng tai xinh xắn.

Trước đó vài ngày, đã nhiều lần hôn ôm, giữa hai người hấp lực dẫn dắt cũng càng lúc càng lớn, hắn gần như khó mà cầm giữ được nữa. Mấy ngày qua, hắn đã biến trở về chánh nhân quân tử, không dám vượt qua Lôi Trì một bước nữa, sợ đưa tay lên liền động đến Thiên Lôi địa hỏa. Nào biết nha đầu này ngược lại chơi rất vui, bây giờ còn đang trong lòng ngực của hắn càng không ngừng nhích tới nhích đi, khảo nghiệm sự chịu đựng của hắn. Từ góc độ của hắn nhìn sang, có thể đã thấy áo lót trước ngực nàng khẽ mở rộng, lộ ra bên trong tuyết trắng kinh người, làm cho người suy nghĩ miên man. . . . . .

Thật muốn nằm sấp trên dáng người thướt tha mền mại của nàng, cũng rất muốn cứ liều mạng như vậy, hành quyết nàng ngay tại chỗ!

Ninh Tiểu Nhàn nào biết đâu rằng hắn đang chịu đủ đau khổ, còn rất không có lương tâm mà đưa tay đến ngực bụng hắn chọc chọc sờ sờ, đây là mấy ngày gần đây đã thành thói quen mới. Người này vóc dáng quá tốt, hết lần này tới lần khác bị áo bào đen chặn lại, chỉ có đưa tay đi sờ soạng mới biết được hắn có cơ bụng.

Càng sờ càng thấy được ngứa tay, cảm giác muốn ngừng mà không được . .. .

Tay nhỏ bé không thành thật bị bắt được rồi, trên đỉnh đầu có một âm thanh lười biếng nhắc nhở nàng: “Chú ý một chút, nước miếng sắp chảy xuống.” Nữ nhân này thật định gác hắn ở trên lửa nướng a? May là hắn có thể hoàn mỹ mà khống chế mỗi một tấc da thịt trên thân thể, nếu không cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau nhiều ngày như vậy, đã sớm phải bêu xấu rồi.

Ai, có sao? Ở trước mặt người đẹp trai rất chú trọng hình tượng vội vàng đưa tay đi lau khóe miệng, mới phát hiện mắc lừa.

“Uy, rốt cuộc muốn bắt Mịch La sao?” Nàng hoả tốc dời đi đề tài.

Trường Thiên ở trên đầu nàng búng một cái khiến nàng lên tiếng kêu đau, mới chậm rãi nói: “Nàng không thu hắn vào Thần Ma ngục, cũng là không sao cả. Hai ngày nữa, nàng và hắn ngả bài, tốt nhất chuyện này có thể giải quyết hòa bình. Phủ Phụng Thiên thế lực cường đại, nếu có được nó trợ lực thì rất có lợi cho cuộc hành trình về phía tây của nàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận