Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày thứ hai, Ninh Tiểu Nhàn lôi kéo Đồ Tẫn rất lâu không có cảm giác tồn tại lên phố. Tên này là cao thủ thao túng hồn phách, lúc trị quái bệnh nói không chừng còn cần dùng đến.
Đi tới nơi, lại phát hiện bảng cáo thị của thành chủ bị người khác lấy rồi, xem ra đã có người tiếp nhận cửa làm ăn này, trong lòng nàng không khỏi quýnh lên. Sớm biết như thế, hôm qua đã mạnh mẽ ra tay xé rồi.
Ninh Tiểu Nhàn đang phiền não, nghiêng mắt liền thấy có vệ binh đứng ở một bên, hai mắt tỏa sáng đi qua hỏi: “Bảng bị xé rồi à, bệnh của ái nữ thành chủ đã chữa khỏi rồi sao?”
Kết quả vệ binh đàng hoàng đáp: “Còn chưa. Ô đại nhân căn dặn ta ở chỗ này tiếp tục chờ cao nhân.”
May quá, may quá, chỉ mong người ta không chữa hết bệnh cho thiên kim thành chủ để đỡ đoạt mất mối làm ăn của nàng. Nàng xấu xa nghĩ.
Phủ thành chủ thành Ô Đà có kiến trúc giản dị mạnh mẽ, không giống nhà cửa của Tề gia xa hoa như nhà giàu mới nổi, nhưng chiếm diện tích còn lớn hơn một chút, nếu không có người dẫn đường, thật sự nàng sẽ bị lạc phương hướng. Thế giới này nhiều đất đai đều không đáng tiền, người ở nơi thật sự không thể lĩnh hội đau khổ khi khó khăn mua một ngôi nhà, không giống đông đảo cán bộ công chức nhỏ của Hoa Hạ, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn giá nhà ma thở dài thở ngắn.
Nàng khắp nơi nghe ngóng được thành chủ thành Ô Đà cũng họ Ô, tên là Ô Hoạch, đó là một lão nhân hai thứ tóc mai hoa râm, lưng lại rất thẳng, ánh mắt sáng ngời. Thấy ông ta, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi có chút đồng tình, con gái sinh quái bệnh hôn mê bất tỉnh, đứa con riêng duy nhất có thể nối dõi tông đường lại bị lão nhị Tề gia cho giết chết, đường đường thành chủ thành Ô Đà lại tuyệt hậu.
Nàng nghĩ quá nhập thần, không lưu ý đến người trước mặt nói gì cho đến khi một người mặc trang phục phụ tá rất tức giận chỉ vào mũi nàng nói: “Lớn mật, dám coi rẻ thành chủ! Theo luật pháp đánh ba mươi đại bản.’’
“Xin lỗi.” Nàng phục hồi tinh thần, mở miệng trước nói xin lỗi: “Ta là đan sư, về phương diện quái bệnh có chút tâm đắc. Nguyện ý vì thiên kim thành chủ thử một lần.”
Nàng đã là người tu tiên, thượng vị giả không cần phải quá mức cung kính với người phàm. Lời này không tính khách khí cũng không coi chói tai, nhưng Ô Hoạch thấy được sự lạnh nhạt ở hai đầu lông mày của nàng.
Cô nương trước mắt thoạt nhìn không quá mười bảy, tám tuổi. Nhưng ông nhận chức đã nhiều năm, biết bề ngoài các thần tiên có thể nhìn rất trẻ tuổi. Nàng xưng mình là đan sư, nhưng đa số đan sư đều là người tu tiên.
“Xin hỏi. Cô nương là. . . . . . ?” Hắn do dự một chút.
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn muốn hỏi điều gì, cho nên nhẹ gật đầu.
Sắc mặt Ô Hoạch vui mừng, ngay sau đó lại tối sầm thở dài nói: “Mới vừa rồi đã có mấy vị tiên sư đến đây xem bệnh cho Vân Phương nhưng vẫn không đoán ra nguyên nhân bệnh. Hi vọng tiên cô có thể một lần khám có hiệu quả.” Trong nháy mắt sửa lại cách xưng hô.
Người tu tiên nhanh chân đến trước không chẩn đoán ra nguyên nhân, thiện tai thiện tai. Nàng cố gắng đè niềm vui mừng nơi khóe mắt, tránh cho làm người ta trách nàng quá lạnh máu. Thật ra nàng vốn không cần cẩn thận như vậy. Người tu tiên ở trước mặt người phàm từ trước đến giờ đều tùy ý thành quen.
“Mấy vị đạo hữu đó đã tới bao lâu?”
“Ước chừng nửa canh giờ.”
Nàng cau mày, mấy người này lưu lại trong phủ rất lâu, xem ra nhất định phải có cây nhân sâm nha.
Tỳ nữ trong phủ dẫn nàng vào một chỗ tiểu viện, trong phòng buông mấy màn che, mơ hồ có thể thấy được một người con gái nằm trên giường ngà, không hề có động tĩnh.
Trong viện đứng ba tu sĩ, đang thấp giọng cúi đầu nói chuyện, thấy nàng và Đồ Tẫn đi vào thì ngẩng đầu không nói nữa. Ba người này là nam tử, đại khái xem bệnh xong không tiện đứng trong phòng nữ tử nên không thể làm gì khác hơn phải ra ngoài thương nghị.
Khí tức trên người Ninh Tiểu Nhàn có chút kì lạ, mà Đồ Tẫn lại thu liễm như người thường. Một người to con trong ba tên tu sĩ vừa muốn mỏ miệng nói chuyện đã bị người bên cạnh ngăn lại.
Nàng gật đầu với ba người, coi như thi lễ một cái, trực tiếp đi về phía trước, bước qua cánh cửa vào khuê phòng thiên kim của người ta, một luồng nhiệt khí đập vào mặt.
Nàng vừa mới đi vào đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói khó chịu: “Quá vô lễ!” Động tĩnh lớn vừa lúc có thể làm cho nàng nghe thấy, chắc người to con kia nói.
Nàng cũng lười để ý tới, sai bảo tỳ nữ đẩy rèm trước giường và bức rèm che ra để nàng cẩn thận nhìn. Tỳ nữ nhìn thoáng qua Đồ Tẫn phía sau nàng muốn nói lại thôi. Nam tử này rất trẻ tuổi, không tiện đứng trong khuê phòng tiểu thư?
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Hắn đi cùng với ta, thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, không cần ngại.” Ý các nàng có thể đối đãi với Đồ Tẫn như đại phu.
Sau đó, nàng buông giỏ trúc trong tay xuống, mở ra nắp, trong ánh mắt kinh ngạc của tỳ nữ, nàng ôm từ trong giỏ ra một con chồn bạc xinh xắn, đặt trên chăn của bệnh nhân.
Con hồ ly đó thật sự rất xinh đẹp khả ái, đáng tiếc quanh thân quấn băng gạc cũng giống như một bệnh nhân. Tỳ nữ mắt thấy nó đầu tiên vui mừng sau đó trong lòng ngạc nhiên nói: “Tiên cô mang một con hồ ly tới chẩn bệnh sao?” Cũng may nàng biết thủ đoạn của thần tiên phức tạp, có lẽ con hồ ly này có thể xem bệnh? Nàng ta cố nén tò mò không hỏi lên tiếng nữa.
Cô gái trên giường ngà hai mắt nhắm nghiền nhưng mí mắt không ngừng rung động, xem ra đang gặp cơn ác mộng. Sắc mặt của nàng xanh tím, hàm răng va chạm vào nhau phát ra tiếng lách cách. Ninh Tiểu Nhàn đưa tay sờ, thực sự kinh hãi vì da mặt nàng ta lạnh như băng rất dọa người. Phải biết rằng, hiện tại đã trung tuần tháng năm rồi, mặc dù ban ngày và ban đêm vẫn có chút khí lạnh nhưng hiện tại là buổi sáng, huống chi trên người cô gái này đang đắp năm cái chăn bông thật dày trên giường, hầu như bao cả người nàng ta thành bánh chưng rồi.
Được bọc chặt chẽ kín như vậy, thân thể thiên kim thành chủ Ô Vân Phương vẫn như rơi vào trong hồ băng tháng mười hai, phát run lập cập. Ninh Tiểu Nhàn quay đầu nhìn một chút, phát hiện cửa sổ trong phòng được đóng kín không còn khe hở, trong góc còn có mấy chậu than lớn lửa đang cháy mạnh, có lẽ tỳ nữ sợ bệnh nhân bị đông lạnh quá mức lợi hại.
Nàng nắm cổ tay bệnh nhân, sờ mạch đập một chút, kết quả lại nhíu mày, mạch đập của Ô thị nhanh mà có lực, lại rất nóng, biểu hiện do tà nhiệt cổ động, máu lưu động gia tốc, theo lý thuyết quả thực do ngoại cảm sốt cao đột ngột mà bị bệnh, cộng thêm nhịp tim của nàng đập như nổi trống, căn bản không giống bị người tổn thương do giá rét.
Bệnh này của nàng ta chính là trong ngoài không đồng nhất.
“Tiểu thư đã uống qua những linh dược nào?” Ninh Tiểu Nhàn thăm hỏi tỳ nữ đứng một bên. Đối phương cung kính đáp.
“Ngay cả những thuốc đó cũng không trị khỏi sao?” Ô Hoạch cho con gái ăn không ít linh dược a, kết quả đều chưa từng thấy hiệu quả, bệnh này ngược lại lợi hại hơn. Nàng thở dài một hơi, xem ra hôm nay phải đánh một trận ác liệt rồi.
Trong cơ thể máu bầm đã hết, lại có linh dược phụ trợ, mặc dù hôm qua mới ra tay giải phẫu mở ngực, Mịch La trải qua một đêm nghỉ ngơi miễn cưỡng có thể đi lại. Hắn chuyển tới bên cạnh người Ô Vân Phương, cẩn thận hít ngửi. Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu nín cười nhìn bộ dáng đó của hắn, giống như chú chó màu trắng bạc xinh đẹp cứ vòng quanh cột điện ngửi tới ngửi lui!
Mịch La cũng mặc kệ nàng đang suy nghĩ gì, chỉ truyền âm cho Ninh Tiểu Nhàn: “Vén chăn trên người nàng ta xuống.”
Nàng theo lời hắn nói cuốn chăn lên, lộ ra thân thể mềm mại đang mặc quần áo của Ô Vân Phương. Đồ Tẫn nhíu mày rồi tiến lên một bước, dùng thân thể ngăn tầm mắt của tỳ nữ, sau đó đặt ngón trỏ bên tai bệnh nhân, một luồng hắc khí len lén chui vào.
Mịch La nhìn một màn này, trong mắt tinh quang chợt lóe.
Ninh Tiểu Nhàn quát tỳ nữ bên cạnh lui ra.
Qua mười thời gian mấy hơi thở, Đồ Tẫn mới thu hồi hắc khí trong cơ thể. Hắn nhắm mắt hồi lâu, làm như đang tinh tế phân biệt, sau đó mới thấp giọng nói: “Hồn phách của nàng đều đủ, chẳng qua bộ dáng thống khổ đó, hình như. . . hình như cảm giác của nàng toàn bộ đảo ngược.” Không chỉ có Ninh Tiểu Nhàn và Mịch La, Trường Thiên trong Thần Ma Ngục cũng đang chờ đợi kết quả hắn sưu hồn, cho nên hắn dứt khoát thấp giọng nói luôn. Chỉ có điều hắn đã tiện tay bày kết giới trong phòng, tiếng trong viện sẽ không bị ba tu sĩ chờ trong nội viện nghe được.
“Đảo ngược?”
“Không sai. Gặp nóng thì cảm giác lạnh, gặp lạnh ngược lại cảm thấy rất nóng, ngửi thấy hương thì giống như thối, rất đẹp thì giống như xấu. . . . . . cảm giác đảo ngược. Hiện tại, nàng cũng cho rằng mình vẫn tỉnh, kì thực đang ngủ mê.”
Trong phòng trầm mặc một lúc, Ninh Tiểu Nhàn, Mịch La và Trường Thiên đột nhiên trăm miệng một lời nói: “Cổ!”
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên hỏi: “Ngươi ở trong đầu nàng, có từng thấy cảnh tượng thường ngày, thấy thường ngày có người nào gây sự với nàng không?”
Đồ Tẫn ngưng thần suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Cô gái này bình thường đều ru rú trong nhà, tính cách nhu hòa, chưa từng gây thù hằn. Ô thành chủ chỉ có một phu nhân, chỉ sinh ra một người con gái.” Hắn ngừng một chút nói, “Ừ, nàng có hôn ước cùng con trai trưởng phú thương Lâm gia tại thành tây, đại khái nửa tháng nữa sẽ lập gia đình.”
Đồ Tẫn không muốn ở trong khuê phòng nữ nhân ngây ngốc lâu, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, cho nên cáo lui ra ngoài sân nhỏ.
Ninh Tiểu Nhàn hai tay chống cằm nói: “Ta thấy trên《 Cổ Kinh 》có một loại cổ gọi là phiên chuyển cổ, có thể khiến người ta đem thực tế đảo ngược với cảm giác. Nhưng có hiệu lực tương đối chậm chạp, muốn đưa người hôn mê sẽ không nhanh như vậy. Đây là chuyện gì xảy ra?”
Mịch La thản nhiên nói: “Trong phương pháp dùng cổ, thiên biến vạn hóa, ai cũng không dám nói ảo diệu cuối cùng trong đó. Thời gian chúng ta nói chuyện, nói không chừng đã có cổ mới xuất hiện.”
Hiện tại trong phòng bày kết giới, hắn cũng yên lòng nói thẳng, không lo bên ngoài có người nghe được, như vậy có thể tiết kiệm chút ít yêu lực.
Dù sao nàng chính thức nghiên cứu cổ kinh vẫn chưa tới ba tháng, lẽ ra nàng nên khiêm tốn thỉnh giáo người trong nghề như hắn: “Chẳng lẽ đây là sản phẩm mới? Làm sao sinh, phá thế nào?”
Hắn hừ lạnh: “Vì sao chỉ vào người ta? Một mình ngươi không có biện pháp sao?”
Hồ ly đáng chết, dám nhân lúc này làm bộ làm tịch! Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng, lại thay bằng nụ cười tươi như hoa: “Ta đoán một cổ tầm thường còn có thể hoàn thành, kỳ nan tạp chứng như vậy, tất nhiên muốn xin người trong nghề ra tay mới được.”
Thật đáng buồn, nàng là tay mới học cổ, Trường Thiên cũng không hiểu nhiều lắm đối với kỳ kỹ này, nếu không ở đâu phải cầu hắn chứ?
Quả nhiên câu tâng bốc này khiến người trong nghề thoái mái. Mịch La ý bảo nàng vạch áo Ô Vân Phương lên, dáng người cô nương này thật sự không tệ. Ninh Tiểu Nhàn còn đặc biệt chú ý hai mắt Mịch La, phát hiện ánh mắt hồ yêu nhìn nữ nhân kia không khác gì một khúc gỗ.” Đại khái hắn đã sớm là người đi trong muôn hoa sao.” Nàng không khỏi có chút ác ý nói.
Bụng bệnh nhân tuyết trắng, càng lộ ra vết xanh tím trên bụng gần rốn dễ làm người khác chú ý.
Mịch La chỉ nhìn một cái lập tức khẳng định nói: “Quả nhiên là cổ Phiến Chuyển. Ở trên rốn người bị hạ cổ sẽ có một vết ứ ban, trình độ nặng nhẹ phân chia theo màu sắc, đỏ nhạt nhẹ nhất, màu tím đen nặng nhất. Vết ban của nàng ta đã biến thành màu xanh tím rồi, nếu không cứu chữa trong vòng ba ngày nhất định mất mạng!”