Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Nhìn lại quả nhiên sắc mặt Ô Vân Phương đã tốt hơn, đoán chừng sau khi tỉnh dậy ăn chút cháo thịt sẽ không có gì đáng ngại. Đồ Tẫn thả hồn phách phân thân kiểm tra thì phát hiện vận khí bọn họ rất tốt, sau khi Ô tiểu thư tỉnh lại thần trí chắc sẽ thanh tỉnh, cũng không có di chứng gì.

Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên rất tốt rồi, bởi vì cây nhân sâm nàng mơ ước đã lâu rốt cục vào tay!

Ô thành chủ cảm kích nàng không dứt, cũng nói rõ ngày sau nếu có chỗ nào phải dùng tới ông cứ mở miệng không sao, sau đó trở về chuẩn bị tính sổ Lý gia. Lý Hương Liên hại ái nữ ông gần mất mạng, khoản sổ sách đó cần tính toán thật tốt.

Sau khi trở về đại viện Tề gia, nàng an trí cho Mịch La xong lập tức vào Thần Ma ngục trồng cây. Hình dáng cây nhân sâm rất bình thường, nhánh cây có rễ lớn bằng cánh tay, có hai chiếc lá, thời điểm giao tới trong tay nàng, một lá trong đó đã vàng, cành dưới cùng đã héo rũ một nửa, bộ dáng thoạt nhìn như sắp chết không sống được. Ô Hoạch đoạt được gốc cây này cũng không biết đã bao lâu, vẫn không thể trồng được, sinh mệnh lực dự trữ trong cành đã hao tổn hơn phân nửa, nếu không gặp được người chủ hiểu biết như nàng chắc bị hành hạ thêm một hai trăm năm sẽ phải hoàn toàn chết héo.

Nàng cầm nhánh cây cắm vào tức nhưỡng, dị tượng nhất thời nổi lên.

Tức nhưỡng trong nháy mắt phân ra một mảnh đất khoảng ba trượng cung cấp cho một mình nó hưởng, tỏ vẻ coi trọng nó. Cành lá vốn đang hấp hối sau khi tiếp xúc đến Tức Nhưỡng, giống như lữ khách đã khát khô ba bốn ngày gặp được nước, tham lam hút lấy hút để, bằng mắt thường nàng có thể nhìn thấy trong thân thể màu vàng như thạch rau câu của tức nhưỡng có vô số bọt khí nhỏ bé trong suốt cuồn cuộn không dứt hút vào.

Qua mấy hơi, đại khái cây đã ăn no. Lúc này mới chậm rãi bắt đầu phát triển bộ rễ, nhánh cây cũng dần dần thêm thô, thêm tròn, chắc muốn dùng nhánh cây làm chủ. Một lần nữa phát triển thành đại thụ chọc trời!


“Cây này có thể dài và cao bao nhiêu?” Nàng lẩm bẩm hỏi, cảnh tượng tươi tốt um tùm như vậy luôn luôn rất cổ vũ người.

“Chừng ba mươi thước.” Trường Thiên chậm rãi nói: “Ta đã thấy cây nhân sâm cao nhất gần 50m, lúc ấy cũng trồng trên Tức Nhưỡng. Nó kết trái cây giống như trẻ sơ sinh, có hiệu quả giúp Tức Nhưỡng phì nhiêu. Là vật phối hợp với Tức Nhưỡng tốt nhất.”

Nàng cúi đầu “Ừ” một tiếng: “Trường Thiên, cuối cùng ta vẫn cảm thấy chuyện cây nhân sâm này quá thuận lợi.”

“Không sai. Đầu mối vừa mới bị đứt lại lập tức có hi vọng, giải quyết quá thuận lợi ngược lại càng có vẻ quỷ dị.” Hắn giọng nói vừa chuyển lại nói: “Nàng tạm thời không cần buồn phiền, bất luận trong đó có bao nhiêu con đường quanh co, chỉ cần rời xa thành Ô Đà này. Chuyện đó sẽ không còn liên quan đến chúng ta.”

Biết được tin tức nàng muốn rời đi trước thời hạn, Tề Tam tới tìm nàng. Hai ngày nay, hắn bận rộn xử lý nội vụ Tề gia, quét sạch phe đối lập, chỉ riêng huynh đệ cùng thế hệ trong tộc cũng có ba bốn người đã bị hắn đuổi ra ngoài, bên trưởng bối có hai thúc bá cũng bị hắn mỉa mai một phen. Cũng không phải hắn nhanh nhẹn nôn nóng, chẳng qua thời gian Ninh Tiểu Nhàn ở đây có hạn, không kịp chờ hắn dùng thủ đoạn ‘mưa thuận gió hoà’ nắm quyền hành chưởng quản Tề gia trong tay. Ninh Tiểu Nhàn tặng hắn một lọ Bồi Nguyên đan. Vừa lúc bị hắn dùng tới lôi kéo lòng người.

Tề Béo cũng chưa quên mỗi ngày hai lần tới đây hỏi han ân cần, xem ra quyết tâm muốn ôm bắp đùi tiên cô. Ninh Tiểu Nhàn đối với việc đó cũng không ghét, ngược lại còn bớt chút thời gian thảo luận cách buôn bán cùng hắn. Trong ấn tượng của người phàm, thần tiên đều cao cao tại thượng, không ăn lửa khói nhân gian, làm gì có vẻ mặt ôn hoà như nàng, cho nên Tề Béo càng thêm cung kính với nàng.

Tề gia chủ yếu làm ăn kinh doanh tơ lụa, trên mấy đỉnh núi gần đó mở vườn dâu, dưới chân núi xây thôn trang nuôi tằm. Ninh Tiểu Nhàn cũng biết, nơi đây lấy đồng bằng làm chủ, núi rừng không nhiều lắm, chỉ sợ Tề gia cầm được mấy toà núi nhỏ kia cũng mất không ít công phu. Quả nhiên Tề béo cau mày đau khổ nói: “Tiên cô minh xét, sáu đỉnh núi lớn nhỏ trồng trà xài của nhà ta hai mươi vạn lượng bạc. Kinh doanh sáu năm, năm trước vừa mới thu hồi tiền vốn. Aizz, mấy vườn râu kia lại xa nhà, qua lại cực kì bất tiện, lúc thu hoạch còn phải khấu trừ một số tiền lớn để trả tiền xe ngựa, ít lời lãi ah!”


Vẻ mặt cau mày đau khổ của hắn giống như bánh bao hấp nhiều nếp gấp, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được cười ra tiếng. Mịch La vốn đang híp nửa mắt phơi nắng, nghe tiếng chuyển mắt qua nhìn, đúng lúc thấy nàng cắn môi dưới, sóng mắt lưu chuyển cực kì xinh đẹp động lòng người, tim nhảy chậm một nhịp.

Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn xoay chuyển nói: “Bản thân ta có biện pháp, có thể để ngươi cắt giảm chi phí, thu lợi nhiều hơn.” Sau đó lập tức ngậm miệng không nói tiếp.

Tề Bàn Tử sửng sốt rồi lập tức mừng rỡ. Hai mắt hắn trông mong nhìn tiên cô mấy lần, đột nhiên như phúc đến trong lòng sáng tỏ lập tức quỳ rạp xuống đất nói: “Nếu được tiên cô chỉ điểm, ngày sau Tề gia ta nguyện ý nghe lệnh, làm thân chó ngựa để đền ơn Ninh tiên tử.”

Ninh Tiểu Nhàn cũng không đỡ hắn, ngược lại còn nhắc nhở hắn: “Ngươi đã quên nói tám chữ ‘cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi’.” Một câu nói đó nói ra mang theo mùi vị cực kì lạnh lùng.

Tề Bàn Tử nghe thấy đầu tiên người đánh rùng mình, tiện đà càng thêm vui mừng. Rốt cục hắn xác định, Ninh Tiểu Nhàn nguyện ý làm núi dựa lớn cho Tề gia  hắn. Có tiên nhân che chở, người phàm làm ăn mới có thể bình an làm được lâu dài.

Tề lão tam kể từ khi được cứu ra khỏi luân hồi, hắn mời Ninh Tiểu Nhàn trở lại Tề gia làm khách, nói rõ hắn can đảm cẩn trọng, lợi dụng uy thế của nàng để thâu tóm nắm quyền hành Tề gia, nói rõ hắn hiểu được xem xét thời thế, là một gã thương nhân hợp cách. Hiện tại nàng muốn kiểm tra sự trung thành của hắn.


Người mập nhưng tâm không ngốc, lập tức dập đầu mấy cái vang ra tiếng, mang trên dưới tám đời của mình ra huyết thệ tàn bạo, đại ý thề từ nay về sau dù máu chảy đầu rơi đều trung với Ninh tiên cô, nếu có làm trái lời thề, cả nhà chó gà không tha, đoạn tử tuyệt tôn vân vân. Ở thế giới này huyết thệ rất linh nghiệm, cho nên nếu hắn dám thề nguyền như vậy, ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn nhất thời thân thiện hơn rất rất nhiều.

“Biện pháp này cũng đơn giản.” Nàng trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói, “Vùng này nhiều nước nhiều ruộng mà ít núi, thường có ngập úng cho nên các ngươi mới đưa rừng dâu trồng trên núi đúng không? Thật ra thì dâu tằm cũng có thể trồng bên cạnh ao nước, chỉ cần đổi lại biện pháp cũng đủ.” Lúc trước khi nàng vào thành Ô Đà, nhìn qua một đường dân tình, lúc đó trong lòng cũng có mấy suy nghĩ, nên sau đó bắt đầu rủ rỉ nói chuyện.

Biện pháp của nàng, khái quát lên cũng chỉ có mười sáu chữ, tức đào sâu ao cá, lót cơ đất, trồng cây dâu bên bờ ao, nuôi cá trong ao, chính là trọn bộ hệ thống sinh thái: vườn rau ao cá của vùng châu thổ Châu Giang cổ đại Hoa Hạ phát minh ra hiệu quả cực cao. Đó là đào sâu nơi đất trũng làm ao, chăn nuôi cá nước ngọt rồi lấy đống bùn ở ao cá xây bốn phía bờ ao thành bờ đê, có thể giảm ngập úng, xây dựng bờ đê ngăn nước có thể nói nhất cử lưỡng tiện. Nàng đề nghị Tề Bàn Tử sai người trồng dâu tằm trên phần đê đó, bởi vì phân tằm có thể cho cá ăn.

Tề béo nghe đến đó, liên tục xác nhận nói: “Phân tằm thật sự có thể cho cá ăn sao?” Nhận được câu trả lời khẳng định, hai mắt người phàm này phát ra tia sáng sáng quắc, không hề thua kém tu sĩ. Tâm tư hắn vốn nhạy bén, đã ý thức được phương pháp xử lí của Ninh Tiểu Nhàn chính là khởi xướng thứ mà người trước chưa nghĩ tới, có lợi ích cực lớn.

Không chỉ Tề Bàn Tử, ngay cả Trường Thiên trong Thần Ma Ngục và Mịch La nằm ở trên giường cũng không nhịn được ngẫm nghĩ kĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy chỗ ‘diệu’ của kế sách đó.

Thật ra thì nàng đưa ra cách nghĩ chính là lấy phân tằm cho cá ăn, lấy phân bùn làm bờ trồng dâu, chẳng qua nhập ba nghề trồng dâu, nuôi tằm, nuôi cá làm một, tạo thành cục diện dâu, tằm, cá, bùn giúp đỡ lẫn nhau dựa vào nhau mà tồn tại. Tề béo càng nghĩ càng cảm thấy đây là thượng sách. Nơi này ao nước, ruộng nước đều không đáng mấy đồng tiền, so với giá tiền đỉnh núi không thể so sánh nổi, chi phí rẻ tiền, nếu có thể nuôi cá và tằm cùng nhau, sau này còn có nhiều khoản thu nhập từ cá, mà bờ đê có thể bố trí ở ngoài thành, khi thu hoạch vận chuyển không cần lượng lớn nhân công và xe ngựa, giao thông lại rất nhanh và tiện. Có thể nói một lần hành động đã hoàn thành.

Thế giới này còn chưa xuất hiện loại phương pháp thu hoạch sinh dưỡng tuần hoàn này, cũng không phải nói người phàm ở đây ngốc, chẳng qua đa số vùng miền vẫn trọng nông mà xem nhẹ phụ, khinh nuôi, khinh thương nhân, chưa kịp lo ngại mà thôi. Cho dù ở Hoa Hạ, vườn dâu ao cá cũng đến đời Minh mới xuất hiện.

Hắn lập tức kích động tới mức mặt đầy hồng quang, từ a dua cuồn cuộn mà đến. Ninh Tiểu Nhàn nghe hai câu đã cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa một cước đạp hắn ra ngoài: “Cút đi!”


Đuổi Tề bàn tử xong, nàng dời ghế ngồi xuống bên giường Mịch La, nghiêm mặt nói: “Nói đi.”

Hắn không giải thích được liếc nhìn nàng hỏi: “Nói gì?”

“Ai khiến thương thế của ngươi thành như vậy, truy binh khả năng có người nào. . . ? Hiện tại ngươi vẫn không chịu nói sao? Dĩ nhiên ngươi không nói cũng không sao, chắc hắn ngươi đã thả ra tin tức, rất nhanh sẽ có người tới tiếp ứng ngươi đúng không?”

Nàng cười lạnh một tiếng: “Ta đây chỉ là tôm tép nhãi nhép tránh né phủ Phụng Thiên còn cảm thấy đứng ngồi không yên, hoảng sợ không chịu nổi một ngày. Nhưng thân phận ngươi tôn quý gấp trăm lần so với ta, đào phạm nghìn lần, người đuổi bắt ngươi nhất định như thủy ngân chảy, chỗ nào cũng có.”

Mịch La nhìn thấy ánh sáng chớp động trong mắt nàng, chỉ có vẻ cơ trí giảo hoạt, không hề có vẻ sợ hãi, không khỏi thầm khen nàng gan lớn. Hắn không biết Ninh Tiểu Nhàn từ khi bước lên con đường đi về phía tây tới nay, gặp phải cảnh bao vây chặn đánh là chuyện thường như cơm bữa, sớm thành thói quen. Lúc đó nàng thực lực nhỏ yếu, bất luận người nào đuổi bắt nàng, nàng đều chỉ có thể nỗ lực tránh né giấu diếm mình, tựa như con kiến trên mặt đất, bất kể là đại nhân hay hài tử, dù sao đối phương đạp xuống một cước mình cũng chết, sao nàng phải quan tâm địch nhân đến cùng mạnh cỡ nào?

Lần này cứu Mịch La, nàng cũng mạo hiểm không nhỏ. Nếu nàng vẫn là tiểu cô nương người phàm vừa rời thôn Thiển Thủy kia, Trường Thiên sẽ không khuyên nàng nhảy vào vũng nước đục này. Nhưng hiện tại nàng đã bước chân vào đại môn thần thông, trong lúc vô tình tâm thái đã thay đổi.

Một đường tu tiên, vốn chính là một hồi đánh cược nghịch thiên hành sự, nếu như vẫn còn ủy khuất cầu mệnh mưu đồ an ổn, tâm tình như thế không thể tiến bộ. Nàng có thần lực trong Hóa Yêu Tuyền tương trợ, tu vi cảnh giới tăng lên rất nhanh, song tâm tình vẫn chưa được mài dũa, theo không kịp bước chân tu vi, việc này đối với nàng có hại không có ích.

Con đường phía sau còn nhiều hiểm trở, bằng vào nàng một người xông xáo, bước đi đã có chút gian nan, nàng cần nhiều trợ lực hơn. Vì vậy khi Tề Bàn Tử chủ động dựa vào, nàng không cự tuyệt. Tên béo ở trước mặt nàng nhiều lần tỏ vẻ quy hàng, nàng không kiêng kỵ bị Mịch La thấy, bởi vì Nhị công tử phủ Phụng Thiên tất nhiên sẽ không để mắt tới nghề nghiệp của người phàm. Chỉ có điều nàng lại cho rằng tiền là thứ tuyệt đối không vô dụng. Mặc dù tiền của người phàm không vào được ánh mắt của người tu tiên nhưng tích lũy được số lượng nhiều thì vẫn có thể đả động quỷ thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận