Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền

Yêu quái dừng trên không trung một thân trắng như tuyết, trên người có nhiều vết thương lưu lại do chiến đấu dã man. Cổ dài của nó uốn lượn thành đường cong xinh đẹp, đỉnh đầu có phượng quan, đuôi có lông đuôi dài ưu nhã. Một đôi chân dài thẳng tắp như cà kheo, phủ đầy vuốt nhọn lóe sáng lập lòe. Vóc người nó cũng không nhỏ, mở rộng cánh có thể dài tới mười trượng (33m).

“Đây là phượng hoàng hay tiên hạc?” Nàng không xác định dò hỏi.

Đồ Tẫn dừng lại, trong lòng thầm kinh hãi vì cú đánh lén vừa rồi. Hắn sống tới giờ vẫn chưa từng thấy yêu quái nào có tốc độ nhanh như vậy. Hiện tại nhìn thấy bóng dáng của nó, thầm khen một tiếng: quả là cầm yêu a, Thần Quân phán đoán thật chuẩn.

Yêu quái này nghe vậy trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn, không vui nói: “Tiểu cô nương kiến thức thật nông cạn, trên đời này ngươi chỉ biết có phượng hoàng và tiên hạc sao?” Nó tuy tỏ vẻ trưởng thành gọi người ta là tiểu cô nương, nhưng giọng nói vô cùng non nớt, chỉ khoản mười bốn mười lăm tuổi nói: “Để thi thể dã thú lại. Đó là chiến lợi phẩm của ta!”

Con yêu quái này khẳng định còn rất trẻ. Lúc này nàng mới chú ý tới, mỗi mắt của nó có hai con ngươi, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Trong mắt Ninh Tiểu Nhàn vẫn còn sự sợ hãi, lại không nhịn được bật cười: “Được rồi, ta sai rồi, ngài chắc là….” Trường Thiên, mau nói cho ta biết!

“Trọng Minh Điểu.” Hắn quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của nàng: “Hơn nữa mới chỉ là Đại thành hậu kỳ.”

Ôi chao! “Ngài chắc là Trọng Minh Điểu!”

Lời vừa nói ra, yêu quái đối diện giật mình, đến Đồ Tẫn cũng ngẩn ngơ: “Nữ chủ nhân, Trọng Minh Điểu chỉ sinh trưởng ở phía bắc Nam Chiêm bộ châu! Huống chi màu lông của nó……”

Trọng Minh Điểu màu trắng đột nhiên giận dữ, phượng quan trên đầu cũng dựng lên nói: “Im miệng!” Hai cánh vừa thu lại, lại mở ra lần nữa.


Nó chuyển động mau lẹ không gì sánh được, giống như quỷ mị, không hề có tiếng xé gió, Đồ Tẫn không ngờ nó nói đánh là đánh. Hai yêu chỉ cách nhau hai mươi trượng, nhất thời ứng phó có chút luống cuống tay chân, chỉ đành phun một ngụm chân hỏa ra nghênh địch. Trọng Minh Điểu hót vang một tiếng, thân thể bay lên dễ dàng vọt đến phía sau kỳ lân, một đôi lợi trảo lần thứ hai lộ ra.

Ninh Tiểu Nhàn ngồi sau lưng kỳ lân, nếu trảo này mà bị cào trúng thì dù nàng mặc Ô Lân bảo giáp cũng không có chỗ tốt nào.

Lúc này nàng mới hiểu được công kích xuyên thủng xương sọ của dã thú từ phía sau được đánh ra thế nào.

Tuy động tác của Trọng Minh Điểu quá nhanh, nhưng nàng đã sớm có phòng bị, thân hình của nó vừa mới động, Ninh Tiểu Nhàn đã nhẹ nhàng bắn ra khỏi lưng kỳ lân, đột nhiên tiêu thất giữa không trung.

Một trảo này không đánh vào lưng kỳ lân như tưởng tượng. Kỳ lân da dày thịt béo, vẫn bị cào thành những vết máu chảy đầm đìa, sâu tới tận xương, Đồ Tẫn không nhịn được kêu một tiếng.

Nhưng bây giờ không phải lúc kêu đau. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên biến mất giữa không trung, việc quỷ dị này khiến Trọng Minh Điểu ngẩn ngơ, công kích cũng chậm lại. Đồ Tẫn nắm chắc cơ hội tốt này, đột nhiên nghiêng đầu, gầm lên giận dữ.

Bản thể của hắn là hồn tu, đả thương thần hồn là sở trường. Hiện tại tiếng hô này mang theo thần thông. Có thể khiến người nghe chấn động tâm thần, hôn mê nặng. Cũng có hiệu quả thị giác, thất khiếu đổ máu.

Trọng Minh Điểu không ngờ một con kỳ lân lại có thủ đoạn công kích bậc này, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng quả nhiên đầu váng mắt hoa, chỉ cảm thấy hồn phách dường như bị đánh rồi thể. Đồ Tẫn nào đợi nó khôi phục, nhào tới phía trước, vững vàng đè nó trên mặt đất.

Kỳ lân coi trọng thân thể, trọng lượng trên mấy vạn cân. Hắn đè Trọng Minh Điểu trên mặt đất, còn tránh được móng dài và mỏ nhọn của nó, người sau giận dữ, không ngừng giãy dụa thân thể, nhưng làm sao có thể động được chút nào? Dù nó có muôn vàn kỹ xảo thì bị đối phương đè vẫn không thể nhúc nhích.

Đồ Tẫn phụ thân kỳ lân cười gằn nói: “Thúc thủ chịu trói, bằng không ta cắn một cái đứt cổ ngươi.” Cổ Trọng Minh Điểu mảnh mai mà dài, quả nhiên thoạt nhìn là chỗ yếu ớt.

Trọng Minh Điểu cả giận nói: “Âm mưu đánh lán, tính là bản lĩnh gì?”


Đồ Tẫn giận quá hóa cười: “Câu này hẳn phải do ta nói mới đúng chứ?”

Lại không thể át được lời Trọng Minh Điểu khinh bỉ nói: “Ngươi biết cái gì, đây là kỹ năng thiên phú của Trọng Minh Điểu chúng ta, sao có thể cho là đánh lén được?”

“Bớt nói nhảm đi!” Đồ Tẫn không nhịn được nói: “Thần phục chủ nhân ta, bằng không ngươi phải xuống hoàng tuyền rồi, con dã thú kia đang chờ ngươi ở phía trước.”

Trọng Minh Điểu cất tiếng cười to: “Chủ nhân của ngươi, là tiểu yêu quái hình người kia? Ha ha, ngươi cứ giết ta đi, loại yêu quái cấp thấp kia lại muốn làm chủ nhân của ta, nằm mơ sao?”

Tiểu yêu quái hình người? Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ngơ hơn nửa ngày mới hiểu nó đang nói mình, nhất thời giận dữ!

Bà đây lớn lên giống tiểu yêu quái hình người? Trong nội đan của nàng chứa chính là thần lực, thần lực đó! Nó còn nói nàng năng lực thấp? Trước đó một đám yêu quái dám nói như vậy đã biến thành phân bón cho Tức Nhưỡng.

Chim nhỏ ngã trên đất đột nhiên thấy Ninh Tiểu Nhàn xuất hiện trong hư không, nhất thời cả kinh, tròng mắt muốn rớt ra ngoài: “Ngươi từ đâu chạy tới?” Bản thân nó hành động rất nhanh, thị lực tất nhiên cũng tốt, nhưng nữ yêu quái này biến mất lại xuất hiện đều từ hư không mà ra, vậy mà nó không nhìn ra mánh khóe.

“Hay là để ngươi tận mắt thấy nhé?” Nàng ngoài cười trong không cười: “Đồ Tẫn, đánh ngất xỉu nó.”

“Cam tâm tình nguyện mà làm.” Đồ Tẫn chưa bao giờ nghĩ sẽ chấp hành mệnh lệnh của Ninh Tiểu Nhàn thống khoái như vậy. Ức hiếp Trọng Minh Điểu không thể cử động, hắn phóng phân thân hồn phách, chui vào não Trọng Minh Điểu.

Người bị hại hoảng hốt: “Đây là vật gì?” Cố sống cố chết chống lại, đáng tiếc khí lực của nó dù không nhỏ, cũng không thể so với kẻ khổng lồ như kỳ lân. Khói đen tự nhiên chui vào từ lỗ mũi, chỉ lát sau, Trọng Minh Điểu rít lên hai tiếng, rốt cuộc ngất đi.

Cảnh tượng này thật giống như Đồ Tẫn chuốc thuốc cưỡng bức người ta a. Nàng cười gượng hai tiếng, vội xua hình ảnh bất lương ra khỏi đầu, thu Trọng Minh Điểu không phản kháng vào Thần Ma ngục.


Đồ Tẫn biến thành hình người theo sát phía sau. Lưng hắn bị Trọng Minh Điểu cào đến máu bê bết, Ninh Tiểu Nhàn lấy kim sang dược cho hắn, một bên hỏi Trường Thiên: “Trọng Minh Điểu là loại yêu quái gì?”

Trường Thiên còn chưa mở miệng, lò luyện đan Cùng Kỳ đang ở bên cạnh lảm nhảm đáp: “Chúc mừng nữ chủ nhân, tốc độ bay của Trọng Minh Điểu xếp hạng trước mười trong đại yêu quái đương thế.”

“Trọng Minh Điểu có danh song tình điểu, hai mắt có hai con ngươi. Thân hình như phượng, chân dài như hạc, lông đuôi như trĩ.” Trường Thiên bổ sung một chút: “Con trước mắt này, chính là ngoại lệ. Trọng Minh Điểu đều toàn thân đỏ thẫm. Lông trắng, ta lần đầu nhìn thấy.”

Đến hắn cũng lần đầu thấy, vậy thì không chỉ nói đây là giống hi hữu, nói không chừng còn là đặc hóa, bạch hóa Trọng Minh Điểu?

Đồ Tẫn cau mày nói: “Ta vốn nói nó không phải màu trắng a. Đồng thời Trọng Minh Điểu vốn là loài chim hiền lành, sao lại thô bạo như vậy?”

“Tốc độ của nó, lực lượng còn hơn xa Trọng Minh Điểu, trời sinh tính tình quái dị cũng không quá ngạc nhiên.” Trường Thiên lắc đầu: “Cứu tỉnh.”

Trong Thần Ma ngục, con chim này chỉ là thịt cá mặc hắn định liệu. Đồ Tẫn quý trọng thần thông của mình, nên lấy một chậu nước trong linh tuyền trong vườn ở tầng thứ năm, đổ ào ào lên đầu Trọng Minh Điểu, mạnh mẽ tưới tỉnh.

Trọng Minh Điểu thấy địch nhân ở trước mặt, mắt lập tức đỏ, xoay người đứng lên muốn nhào tới phía trước, lại phát hiện thân tể mình không cách nào nhúc nhích được.

Nếu đã vào Thần Ma ngục, như vậy mỗi hành động đều phải nghe theo quan cai ngục.

Đồ Tẫn lạnh lùng nói: “Thật to gan, trước mặt Thần Quân còn dám bất kính?”

Trọng Mình Điểu lúc này mới nhìn đến Trường Thiên dưới thạch trụ, nhất thời cả kinh, lông chim trên người dựng ngược lên, đến phượng quan trên đầu cũng dựng thẳng tắp.

Đây là tức sùi bọt mép trong truyền thuyết? Ninh Tiểu Nhàn buồn cười.

“Ngươi….. ngươi là ai? Đây là đâu?” Dưới uy áp của Trường Thiên, nó vẫn còn sức mở miệng chứng tỏ đẳng cấp huyết mạch không thấp. Nhưng nó nhìn nam tử áo đen, lòng thấy sợ hãi, chột dạ, tựa hồ thấy kẻ địc trời sinh.


Cùng Kỳ bước mấy bước ngắn về phía con chim, như có thể nhìn thấu nội tâm nó, cười gian một tiếng: “Nguyên thân của Trường Thiên đại nhân là Ba Xà. Chim nhỏ à, ngươi hiểu chưa?”

Trách không được bản thân nó sợ hãi không ngớt từ tận đáy lòng, chẳng lẽ rắn nuốt chim không phải chuyện thường sao?

Cùng Kỳ lại nói: “Lúc Trường Thiên đại nhân tung hoành thời thượng cổ ăn tươi nuốt sống Trọng Minh Điểu ít nhất bảy, tám con, mỗi con đều có thể là tổ tông của ngươi……”

Trọng Minh Điểu cắt đứt lời nó: “Các ngươi vì sao lại bắt ta?”

Tiểu tử vô lễ kia, chẳng trách Đồ Tẫn ghét nó như vậy, Cùng Kỳ nhất thời tức giận đến vểnh râu trừng mắt.

“Rất đơn giản.” Trường Thiên chỉ Ninh Tiểu Nhàn: “Ngươi ăn tọa kỵ của nàng, ta cũng chỉ bắt ngươi để nàng đỡ phải đi bộ.” tốc độ của con chim nhỏ này so với Trọng Minh Điểu bình thường còn nhanh hơn, thật là một tọa kỵ tốt, so với dã thú kia, cái này gọi là thất chi đông ngưng, thu chi tang du (ý là thất bại ở nơi này, lại thành công nơi khác).

Ăn tọa kỵ của nàng? Trọng Minh Điểu ngẩn ra, lúc này mới phản ứng hắn chỉ là bác thú, nhất thời thấy vận xui cuồn cuộn mà đến: “Thật là xui xẻo, lại phải gánh trách nhiệm cho cừu nhân.”

“Ta cũng không biết các ngươi muốn bắt bác thú!” Nó cả giận nói: “Ta sẽ không cho bất luận kẻ nào cưỡi lên.”

“Đây là Thần Ma ngục, người bị bắt vào chỉ có hai con đường.” Đồ Tẫn tà tà liếc nó: “Một lập tức thần phục, hai nhận hết hình phạt rồi mới thần phục.” Chim nhỏ nhãi con này, nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét, tốt nhất là xương cứng một chút, như vậy có thể mời nó thưởng thức miễn phí các loại đại hình trong Thần Ma ngục.

Trọng Minh Điểu lạnh lùng nói: “Dùng hình phạt gì cũng tùy các ngươi, dù sao ta cũng quyết không cho người cưỡi… A, cái, cái này!”

Lúc nó đang nói, Trường Thiên móc từ trong ngực ra một món đồ, lắc lắc trước mặt nó, ngữ điệu nói chuyện của Trọng Minh Điểu nhất thời cũng thay đổi.

Đây là một cọng lông chim, chỉ dài nửa thước, thoạt nhìn dưới ánh đèn mờ mờ màu sắc rực rỡ như máu, lông chỉnh tề, thỉnh thoảng có ánh sáng chợt lóe. Nàng trước đây chưa từng thấy thứ này, hơn phân nửa là hàng lậu.

“Đây là linh vũ của Trọng Minh Điểu sau khi độ kiếp thành công.” Trường Thiên lắc lắc cọng lông trong tay, tròng mắt của Trọng Minh Điểu màu trắng cũng di chuyển theo, nó nuốt nước miếng một cái mới nói: “Ngươi…. ngươi lấy được cái này từ chỗ nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận