Nữ tử nhà nông kia vẫn đứng trong phòng mình nhìn xung quanh, thấy nụ cười ôn nhu của hắn, nhất thời liền ngây người.
Quyền Thập Phương chưa vào gian phòng mình thuê, lững thững đi tới đi lui trong rừng trúc, ngồi trên tảng đá.
Buổi tối mùa hạ, gió lạnh thổi qua rừng trúc, khiến cây cối lao xao rung động, như tiếng mưa tiếng sóng, làm hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Ninh Tiểu Nhàn, cũng ở một khu rừng yên lặng như vậy.
Ở huyện Tứ Bình, hắn quyết định vung kiếm chém đứt tơ tình. Từ nhỏ hắn đã biết trên vai mình gánh trách nhiệm nặng nề, hắn và một phàm nhân không thể có tương lai. Trở về Triều Vân tông, hắn vẫn theo lẽ thường luyện công, đãi nhân tiếp vật, lúc phải nghe sư huấn thì nghe sư huấn, nên bế quan thì bế quan, tận lực khiến mọi việc như thường. Hắn nỗ lực áp chế tình cảm dưới đáy lòng, đồng thời tựa hồ cũng có hiệu quả.
Số lần hắn nhớ Ninh Tiểu Nhàn ngày càng ít, ít đến nỗi khiến hắn trầm mặc.
Bên trong tông tất cả mọi người đều phát hiện Quyền Thập Phương thay đổi, mặc dù vẫn khách khí với người khác, nhưng lại càng phát ra xa lạ, càng trong trẻo lạnh lùng. Người khiêm tốn tuy vẫn đoan chính lễ độ, trong mắt lại thường xuyên trống rỗng, đối với nữ tử trong lòng ngưỡng mộ hắn lại càng thêm không cảm xúc.
Hắn vốn tưởng một đoạn trần duyên này từ nay về sau sẽ chôn dưới đáy lòng, cho đến hôm qua gặp gỡ.
Hắn vẫn không biết người trên lưng chim trắng là nàng. Hắn cưỡi Tử Điện bảo kiếm đánh nàng từ trên lưng chim xuống, ánh mặt trời ban trưa chiếu lên gò má nàng. Trong khoảnh khắc kia, hắn như nghe được tiếng kinh hô của Diêu sư đệ, nghe được con tim mình đột nhiên vui vẻ nhảy lên, sau đó lần nữa quy về một mảnh tĩnh mịch….
Bọn họ gặp nhau lần nữa. Vậy mà lại là hắn xuất thủ đả thương nàng. Hắn trơ mắt nhìn nàng ho ra máu hai lần, sau đó an tĩnh nhắm mắt lại, dường như thế gian này không còn bất cứ thứ gì để lưu luyến nữa.
Trong khoảnh khắc kia. Quyền Thập Phương đột nhiên hiểu, cho tới giờ vẫn chưa từng quên nàng, mỗi một bộ dáng tươi cười của nàng, mỗi lần nàng gọi hắn là Quyền sư huynh, hắn đều có thể thuộc như lòng bàn tay. Cuối cùng cũng có một người khiến hắn nhìn trong mắt, nhớ trong tim. Giữa bọn họ chỉ là bèo nước tương phùng, tương tư cũng đã lặng yên khắc vào xương, mặc hắn lau cách nào cũng là phí công, mặc hắn đè nén thế nào cũng có ngày bùng nổ.
Hắn dường như đã tiêu hao hết linh lực đuổi theo con chim trắng này, trời có mắt, rốt cuộc để hắn đuổi kịp. Phải đến thôn nhỏ này tá túc. Chim trắng không thể duy trì hình thể yêu quái. Không thể làm gì khác hơn là đưa Ninh Tiểu Nhàn cho hắn ôm, bản thân hóa thành com chim lớn không quá bàn tay người, đứng trên vai giám thị hắn.
Cô nương trong ngực cuộn thành một đoàn nho nhỏ, thoạt nhìn nhu thuận như vậy, mềm mại như vậy, bất lực như vậy, thật khiến tim hắn tan nát. Trong nháy mắt, hắn quên mất cái gì tu hành, cái gì tông phái, cái gì trách nhiệm, chỉ hi vọng đoạn hành trình này cứ kéo dài mãi, vĩnh viễn không có điểm dừng. Để hắn bảo vệ cô gái ôn nhu khéo léo trong lòng.
Đương nhiên đó chỉ là hi vọng xa vời mà thôi. Nàng bị thương quá nặng, hôn mê vài lần ho đều ra máu. Theo đường cong duyên dáng của chiếc cằm chảy xuống, có một loại cảm giác đẹp kinh tâm khác, càng khiến hắn tự trách không thôi.
Hắn gặp quỷ sao mà chém một kiếm kia?
Với tướng mạo của Quyền Thập Phương, rất dễ dàng xin tá túc trong nông gia. Hắn kiểm tra thương thế cho Ninh Tiểu Nhàn, đầu tiên là kinh hoảng vì thương thế trầm trọng của nàng, sau đó liền thu được kinh hỉ lớn: trong cơ thể nàng có lực lượng, có thể sử dụng thần thông. Nàng cũng trở thành người tu tiên.
Ông trời rốt cuộc chiếu cố hắn.
Hơn nửa năm đè nén nỗi thống khổ và mê hoặc, tựa hồ trong nháy mắt biến mất không còn.
Hắn chưa bao giờ biết, có thể được đền bù sở nguyện lại cảm giác tốt đẹp như vậy!
Một buổi tối này, hắn ở trong rừng trúc ngồi đến bình minh, lại không cảm thấy khô khan.
Ninh Tiểu Nhàn tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Thất Tử canh giữ ở một bên nhìn nàng tỉnh lại, thân thiết dán mặt vào nàng. Mùi cơm xuyên qua màn trúc cùng tiếng tiêu phiêu miểu. Tiếng tiêu vốn linh hoạt kỳ ảo uyển chuyển, người thổi cũng là một cao thủ nhưng hết lần này đến lần khác lại tấu một khúc nàng từng hát , trong tiếng nức nở lại có khí khái hào sảng.
Không hề nghi ngờ chính là gia hỏa không tự nhiên Quyền Thập Phương.
Một đại nam nhân lại thổi tiêu? Nàng xì một tiếng bật cười, sau đó yên lặng khiển trách bản thân có tư tưởng tà ác không trong sáng.
Nàng vừa mới bật cười, trong nháy mắt, thân ảnh thon dài của Quyền Thập Phương liền xuất hiện ở cửa, vén mành trúc lên muốn vào, làm như chợt nhớ tới nam nữ hữu biệt, lại thành thành thật thật thả xuống, dừng một chút mới nói: “Ta đánh thức nàng?”
“Không phải.” Nàng tâm tình tốt: “Vào đi.”
Lúc Quyền Thập Phương vào, ánh mặt trời xuyên qua cửa trúc chiếu lên làn da bạch ngọc của nàng, tạo nên một tầng kim quang. Tiếu ý trong mắt nàng còn chưa thu lại, chính là gợn sóng lăn tăn, doanh nhược thu thủy. Hắn nhìn một chút mà đôi mắt muốn đui mù.
Tựa hồ từ lúc từ biệt ở huyện Tứ Bình, nàng trở nên đẹp hơn rất nhiều. Hắn không tự chủ nghĩ vậy.
Trường Thiên lạnh lùng nói: “Không cho cười.” Trong giọng nói có nhàn nhạt trống rỗng, còn có một loại tâm tình nàng chưa từng nghe qua, khiến nàng đột nhiên kinh hoàng đứng lên, trên mặt tự nhiên cũng mất bộ dáng tươi cười.
“Làm sao vậy?” Quyền Thập Phương thấy được biến hóa của nàng, nhẹ giọng nói.
“Không việc gì.” Lát nữa nhìn lại tình huống của Trường Thiên đi. Có Quyền Thập Phương ở đây, nàng không dám vào Thần Ma ngục, tu sĩ Kim Đan kỳ tai mắt linh mẫn, “Tốc độ Thất Tử nhanh như vậy, sao huynh đuổi kịp nó?”
“Ta không theo kịp.”
Chim trắng đứng ở đầu giường ưỡn ngực ngẩng đầu, dương dương đắc ý.
“Chỉ là ta có cái này, chung quy có thể tìm đúng phương hướng.” Hắn mở bàn tay, một chiếc ngọc phù trong lòng bàn tay hắn tản ra hồng quang nhàn nhạt.
“Tầm tung ngọc phù?” Nàng nhíu nhíu mày: “Ta còn tưởng Hồ tỷ tỷ đã tiêu hủy nó.” Thì ra Hồ Hỏa Nhi cũng lừa nàng.
“Không, một cái đúng là đã tiêu hủy, đây là dùng máu hôm qua nàng bị ta đánh trúng mà làm.” Giọng hắn trầm thấp còn lộ ra khổ sở. Nhưng hắn không né tránh chuyện làm nàng bị thương, khiến nàng rất có hảo cảm với hắn.
Nhưng một lát sau, nụ cười trên mặt nàng chợt tắt, vì Trường Thiên trầm mặc đã lâu nói bên tai nàng một câu: “Thạch Quý San, hắn xử lý thế nào?”
Nữ nhân cay nghiệt kia, nữ nhân một kích đả thương nàng. Nàng không tin Quền Thập Phương không biết giữa hai nữ nhân có xảy ra gút mắt. Trường Thiên hỏi rất đúng, hắn xử lý như thế nào?
Theo bản năng, nàng nhìn Quyền Thập Phương đã mở miệng: “Được rồi, huynh biết Thạch Quý San đả thương ta đúng không?”
Nam nhân đối diện thân thể cứng đờ, thấp giọng nói: “Biết. Sau khi muội ấy về núi ta liền biết.”
“Sau đó thì sao?” Nàng nhìn thẳng vào mắt Quyền Thập Phương: “Huynh đối với nàng ấy thế nào?”
Hắn cúi đầu làm như không dám đối diện với nàng, thật lâu không nói gì.
Vì vậy nàng hiểu, hắn không làm gì cả.
Tay buông bên người của Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ nắm thành quyền. Nàng sớm không ôm chờ mong gì, nhưng vì sao trong lòng như có một ngọn đuốc, càng đốt càng mạnh, cuối cùng tổng kết thành một câu oán giận: hắn vì sao không giúp nàng báo thù?
Hắn biết Thạch Quý San vô lý khiến nàng bị thương nặng, vì sao không lấy lại công đạo cho nàng?
Nếu là Trường Thiên, không nói hai lời sẽ giết nữ nhân đáng ghét kia đi?
Nhưng ngẫm lại, nàng dựa vào cái gì mà muốn Quyền Thập Phương giúp nàng hả giận đây? Hắn là gì của nàng đây?
Trong lòng nàng có chút buồn phiền.
“Ta biết rồi.” Qua một lúc lâu, nàng mới lẳng lặng nói: “Ta mệt muốn chết, muốn ngủ thêm một chút, mời ra ngoài.”
Giọng nàng bình tĩnh, Quyền Thập Phương đột nhiên ngẩng đầu nhìn, lại chỉ thấy gò má nàng. Nàng quay đầu đi chỗ khác đối mặt với tường trúc.
Nàng oán trách hắn, nàng không thích hắn. Trong lòng hắn đắng chát, muốn giải thích, ngập ngừng một chút rốt cuộc vẫn không nói gì.
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.” Hắn thở dài một tiếng, lui ra ngoài, thân hình vô hạn cô đơn. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn nghiêng đầu đi nên không thấy.
Trong Thần Ma ngục, Trường Thiên ngăn ma nhãn lại, không cho nàng nghe động tĩnh trong ngục, vì lò luyện đan Cùng Kỳ đang tấm tắc khen: “Thần quân đại nhân, ngài lần này gây xích mích ly gián có thể nói là dùng quá ác, thật cao minh! Ngài biết rõ tiểu tử họ Quyền vì tốt cho nàng, mới không báo thù cho nàng.”
Quyền Thập Phương là đồ nhi chưởng môn sư phụ coi trọng. Hắn càng biểu hiện coi trọng Ninh Tiểu Nhàn, lại càng dễ mang đến họa sát thân cho nàng. Nếu hắn không tấn thăng nhập Kim Đan kỳ, thể hiện đã buông bỏ tâm tình, Triều Vân tông cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Hắn không làm gì chính là một loại bảo hộ. Nhưng đứng ở góc độ của nữ nhân, làm sao có thể hiểu chứ?
Trường Thiên thản nhiên nói: “Nàng không cần thiết phải biết.”
Để nắm được tim của nha đầu kia, hắn không chỉ động sát tâm với Quyền Thập Phương mà còn dùng tâm cơ thủ đoạn nhàm chán như thế, hắn cười tự giễu.
Đồ Tẫn lãnh đạm nói: “Thần quân đại nhân, cần ta tìm cơ hội giết hắn không?” Loại vật hậu họa này nên càng sớm xử lý càng tốt, vậy là xong hết mọi chuyện.
Trong Thần Ma ngục đột nhiên yên tĩnh lại.
Qua thật lâu, Trường Thiên mới thấp giọng: “Không cần như vậy.”
Khóe miệng hắn dâng lên một nụ cười kỳ dị: “Hắn muốn làm quân tử, sẽ bị người chiếm hết thượng phong.”
Một ngày cứ mơ mơ màng màng trôi qua.
Nàng nghe được trong phòng có dị động, trong nháy mắt mở mắt ra, nữ tử nhà nông đang dọn nhà. Nàng ta đang thu thập bàn trang điểm, quay đầu chợt thấy Ninh Tiểu Nhàn mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn nàng, nhất thời lại càng hoảng sợ, rơi một hộp son nhỏ trên bàn trang điểm.
“A!” Nàng ta đau lòng kêu một tiếng, hộp son này giá năm tiền bạc đó, cứ như vậy bị lật úp.
Chợt một bóng trắng lóe lên, cảnh tượng phấn hồng đầy đất không xuất hiện. Thất Tử hóa thân thành chim trắng nhỏ xẹt qua, đỡ hộp son đang rơi, nhẹ nhàng thả lại trên bàn trang điểm, rồi trở về bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn.
Thật thông minh, thật có nhân tính. Nữ tử nông gia há hốc miệng, hơn nửa ngày mới nhớ tới lời muốn nói: “Cảm tạ!”
“Ta cám ơn mới đúng, mấy ngày nay đã quấy rầy rồi.” Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười, vuốt ve bộ lông mềm mại của Thất Tử tỏ vẻ ban thưởng. Động tác của nàng mang theo vài phần lười biếng, vài phần mạn bất kinh tâm, khiến nữ tử nhà nông ngây người.