Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

“Rất tốt.” Nàng đã muốn trưởng thành, không thể lúc nào cũng dựa vào Thần Ma Ngục, và dựa vào hắn, tuy nhiên Trường Thiên cũng rất thích cảm giác nàng dựa dẫm vào hắn. Bên cạnh, Cùng Kỳ không chịu nổi cô đơn, nhảy về phía trước nói: “Trường Thiên đại nhân, ngài lén nói cho ta biết trước đi! Ta cam đoan không truyền ra ngoài.”

Trường Thiên trầm lặng nở nụ cười, tựa như tâm tình lúc này của hắn rất tốt, sau đó không hề có âm thanh nào nữa. Nàng đoán rằng hắn đã phong bế ma nhãn, nói chuyện với Cùng Kỳ.

Aizz, nàng cũng muốn nghe mà.

Sau lưng, truyền tới tiếng nói của Mịch La: “Nghe nói Tử Điện Bảo Kiếm đã vào tay Quyền thiếu hiệp, thật đúng là đáng mừng!”

Quyền Thập Phương thản nhiên nói: “Cũng không có gì đáng nhắc. Ta nhận nó chỉ mới vài ngày, tin tức của Mịch La công tử quả nhiên linh thông.” Yêu quái này chính là đầu lĩnh của phủ đệ tình báo hàng đầu thiên hạ, ngay cả chuyện tuyệt mật của sư môn, đến chuyện nhàn hạ của người phàm hắn đều có thể dò xét đến tay.

“Có thể cho ta mượn xem một chút không?”

“BOANG…” Một âm thanh chói tai vang lên. Nàng quay đầu nhìn, đã thấy Quyền Thập Phương trực tiếp lấy Tử Điện Bảo Kiếm ra, một luồng ánh sáng đủ bảy sắc cầu vồng xuất hiện, thẳng tiến trước mặt Mịch La.

Một kiếm này nhanh như sét đánh, thân kiếm hữu lực rắn chắc, bá khí đỉnh thiên lập địa, mũi kiếm sắc bén cách khuôn mặt của Mịch La hai thước thì ngừng lại, kiếm khí trợ lực làm mái tóc dài của hắn bay bay trong gió. Khuôn mặt của Mịch La vẫn là nụ cười thường trực trên môi, hắn vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy chuôi kiếm, đem bảo kiếm cầm chặt trong tay, duỗi ngón tay vuốt nhẹ.

Đinh… một tiếng giòn vang, Mịch La âm thầm khen: “Kiếm tốt”

“Thân của Tử Điện Bảo Kiếm có Lôi Điện Chi Lực, thích hợp với kiếm pháp Lôi Đình Kiếm của Quyền thiếu hiệp. Tuy hai nhưng là một, hợp nhất lại sức mạnh sẽ tăng gấp đôi.”

Quyền Thập Phương nhẹ nhàng “ừ” một tiếng. Kiếm pháp của hắn là bí mật của Triều Vân Tông, trước mắt tên đầu lĩnh tình báo này nếu không biết mới là chuyện lạ.

Mịch La lại trừng mắt nhìn. Lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Ngươi đoán xem, lần này tiếp nhận trưởng môn của Quảng Thành Cung sẽ là vị nào?”


Quyền Thập Phương rủ xuống đôi mắt: “Chuyện của trưởng bối, còn chưa tới phiên tại hạ nói bừa.”

“Nhân loại các ngươi thật sự lễ phép và giáo dưỡng quá nhiều. Quá không thú vị!” Mịch La khẽ hừ một tiếng: “Theo ta thấy, Khâu Xử Viễn “đức” chưa đủ, khó được kẻ dưới phục tùng, Hoa Văn Khải tính cách quá chính trực cũng như ngươi vậy, là người không thú vị, ngược lại Phong Văn Bá lại cơ trí. Nếu hắn cướp được chức trưởng môn, khả năng này cao hơn một chút.”

Nói qua vài câu. Hắn lại ngước mắt chứng kiến cô nàng bên bờ sông đang nghiêng đầu, tựa hồ như đang lắng nghe họ nói chuyện, khóe môi không khỏi nhếch lên. Nữ nhân đều có tính hiếu kỳ, mà nàng thì càng nhiều hơn. Ừ… Cái này có thể nói là nhược điểm của nàng, hắn phải nhớ kỹ a!

“Nếu làm tốt. Lần này ngoài xem lễ ra thuận tiện còn có thể nhìn độ kiếp.” Mịch La khoan thai nói: “Hiện chưởng quản Quảng Thành Cung là chưởng môn Nam Cung Chân, đã đến Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn, tu vi hiện nay đang đè nén, ông ta đang đợi đem chức trưởng môn này cho người kế vị xứng đáng mới có thể an tâm đi độ kiếp. Ta thấy, chuyến đi Quảng Thành Cung lần này, xem thử với sáu thành ộng ta có khả năng độ kiếp không? Chậc chậc, được chứng kiến quá trình độ kiếp đối với ai trong chúng ta đều có lợi cả.”

Sắc mặt Quyền Thập Phương trầm xuống, truyền âm cho Mịch La nói: “Chỉ e ngươi giở thủ đoạn tiểu nhân?”

Mịch La ngạc nhiên:” Ta đã từng xử dụng thủ đoạn tiểu nhân gì ư?”

“Ngươi cứ luôn mồm quấy nhiễu. Muốn làm cho Ninh cô nương không thể tập trung tận lực phá giải bí mật Nhược Thủy?”

“Ồ, có sao?”

Quyền Thập Phương không để ý tới thần sắc kinh ngạc của hắn, nghiêm mặt nói: “Ninh cô nương chỉ là nữ tử bình thường, ngươi cần gì phải làm khó nàng chứ?”

Nào biết yêu hồ kia lại khí thế bừng bừng nói: “Thú vị ah!” Ngừng một chút lại nói: “Hơn nữa, nàng sớm đã không phải là phàm nhân nữa rồi, ngươi không biết sao?”

Quyền Thập Phương thản nhiên nói: “Nàng cứu mạng ngươi, sao ngươi lại lấy oán báo ơn?”

Lời này vừa ra, hồ yêu kia nheo mắt lại, hơn nửa ngày mới gằn từng chữ: “Cảm giác đả thương người trong lòng thế nào?”


Việc xảy ra ba ngày trước, Mịch La biết rất rõ! Thất thủ để Ninh Tiểu Nhàn bị thương, là chuyện hắn luôn canh cánh trong lòng, đồng tử Quyền Thập Phương co rụt lại, lần đầu tiên trong đời hắn không thể ngăn lại sát tâm đang ngày càng bành chướng dưới đáy lòng. Tử Điện Bảo Kiếm đã sớm bay trở về đặt ngay bên cạnh hắn, thoáng cảm ứng được sự phẫn nộ của chủ nhân, lập tức một tầng điện quang hiện ra.

Khóe miệng Mịch La còn treo nụ cười lạnh, bàn tay lặng lẽ tiến vào tay áo rộng thùng thình.

“Này, này, ta nói này hai người các ngươi thân thiết với nhau lắm ư? Sao cứ đứng đực ra đó trừng mắt nhìn nhau cả buổi mà chẳng nói lời nào thế?” Đáng lẽ phải đứng cạnh bờ sông nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại bắt đầu quay lại. Cước bộ của nàng nhẹ nhàng hơn mèo, nhưng bây giờ lại cố ý gây ra tiếng ồn, mỗi một bước đều không hề có chút quy luật nào, nghe vào tai hai đại nam nhân ở đây đúng là không thể nói lên nỗi sự khó chịu của họ.

Nhưng cũng chính bước đi quỷ dị này khiến sát cơ giữa Mịch La và Quyền Thập Phương bị đánh tan nhanh chóng. Hai người đồng thời nhìn nàng một cách khác thường, không thể tưởng được nàng lại có thể tiếp tay vào chuyện này.

Bộ pháp mà Ninh Tiểu Nhàn đi là Thoát Thai tự. Một điệu múa của Man tộc thời thượng cổ mà nàng luyện không lâu, Trường Thiên lại không chịu tự mình làm mẫu cho nàng, chỉ có thể đem bí quyết rót vào ngọc giản, để nàng tự học lấy. Tiến độ tuy chậm một chút, nhưng để đánh gãy sát khí giữa hai ngươi này nàng vẫn còn dư lực.

Nàng đi thẳng đến trước mặt xe ngựa mới dừng lại: “Thương thế của ngươi còn chưa lành sao?”

Mịch La chậm rãi duỗi lưng một cái: “Tốt rồi, được chín thành a.”

Tổn thương xem như đã phục hồi, còn bày đặt giả vờ yếu yếu ớt ớt, là muốn gạt quỷ sao? Nàng hướng về trong xe ngựa thò đầu nhìn vào, ló đầu ra ngó.

A? Cái xe ngựa này bộ dáng không lớn, nhưng bên trong lại rất rộng rãi, đồ vật trưng bày lại quý giá, đỉnh đầu là đèn thủy tinh, dưới chân là da chuột gấm, trường kỷ Mịch La đang dựa làm bằng gỗ tơ vàng, trong xe còn có băng cách, lư hương, nhạc khí, bàn cờ vây, thậm chí nàng còn thấy giá bác cổ, hơn nữa không chút hoài nghi giá trị những đồ thượng phẩm này, con người này quá xa xỉ.

“Xe ngựa này ngồi rất thoải mái. Ngươi có muốn thử không?” Mịch La vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh hắn, dáng vẻ thân mật.

Nàng liếc mắt, tất nhiên sẽ không qua đó: “Xe ngựa này là của ngươi?”


Đầu hắn dao động: “Đương nhiên không phải. Xe ngựa của ta há có thể đơn sơ thế này?”

Xem ra cái này là của Kim Mãn Ý. Được rồi rất tốt rất tốt.

“Nếu muốn qua Nhược Thủy, về sau các ngươi sẽ không dùng nó đúng không?” Xe ngựa này tuy đẹp nhưng rất nặng, không thể lên bè trúc a!

“Hẳn là vậy.” Cô nương này muốn làm cái gì? Hắn hiếu kỳ gần chết rồi.

Ninh Tiểu Nhàn cười hắc hắc, trong tay vô thanh vô tức lộ ra Răng Nanh, loan nguyệt y hệt ngọn gió lên, có ánh sáng yếu ớt màu đỏ lóe lên lóe lên.

“Lớn mật!” Nàng mới xuất ra pháp khí, một tiếng quát chói tai từ phía sau xe ngựa phát ra! Một hắc y nhân không biết từ nơi nào xông ra, thẳng tắp mà đứng ngay bên cạnh nàng, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng nàng, trong mắt sát cơ vô hạn.

“Cao thủ Luyện Hư kỳ?” Ninh Tiểu Nhàn không hề sợ hãi, Trường Thiên đã sớm nói cho nàng biết bên cạnh Mịch La có cao thủ ẩn phục. Nàng quan sát người này, tặc lưỡi nói: “Mịch La công tử, bên người ngươi quả nhiên cao thủ nhiều như mây ah. Đại nhân vật cỡ này cũng là hộ vệ của ngươi sao?”

Mịch La nghe ra được trong lời nói của nàng có sự mỉa mai nhàn nhạt. Nàng đang châm chọc hắn sau lần bị trọng thưng ấy hắn tiếc mệnh nên mới cần ám vệ phủ phục bên người để tương trợ.

“Từ thúc, nàng không có ác ý, lui ra đi.” Hắn nói với tên kia tu sĩ xong, mới nhẹ thở dài một hơi nói: “Không thể không tiếc mệnh ah. Ở trên chiến trường phương bắc ta gặp nạn. Về sau, không thể không theo hướng nam mà chạy trốn, các cao thủ Hóa Thần cùng Luyện Hư kỳ mang theo bên người trong đợt đó, cơ hồ chết hết rồi, ngay cả hộ pháp Đại Thừa kỳ đều trọng thương một người, mới đổi được mạng này của ta, vì thế sao ta dám không cẩn trọng?” Hắn tuy nói lời hời hợt, lại rải rác mấy chữ nhưng có thể khái quát hết những hung hiểm mà hắn đã trải qua trong mấy ngày nay.

Hắn chuyển ý: “Lại nói, Ninh cô nương cầm dao găm là muốn làm gì?” Lén dùng âm truyền thuật: “Nếu ngươi không thể phá giải bí ẩn Nhược Thủy cũng không sao, chuyện này cứ để ta làm chủ, ta nói một tiếng là được.”

Hắn định dùng chuyện này trả nàng một cái ân tình.

Hắn có quyền lực này, có thể khiến cho Kim Mãn Ý không được như ý nguyện sao? Ninh Tiểu Nhàn không trả lời, quay ngươi, âm thanh chói tai từ nụ cười đầy thỏa mãn của Kim Mãn Ý truyền tới, sau đó nàng huy động Răng Nanh. Chỉ nghe hai tiếng nổ, xe ngựa cao quý đã không còn, xuyết ngọc, điêu long, ngay cả phượng khắc trên cửa xe cũng không còn, cánh cửa nhỏ xinh xắn giờ đây cũng không khác mấy so với cửa nhỏ trên xe ngựa của bình dân, đẩy cửa ra, ngọc trụ nghiêng nghiêng muốn đổ, sau đó từng cái từng cái cứ thế mà nện xuống mặt đất.

“Rầm” một tiếng vang thật lớn qua đi, cái cửa bằng ván gỗ tinh xảo ảm đạm rơi xuống, khiến cho vô số bụi trên mặt đất bắn lên.


Kể cả Quyền Thập Phương ngồi một bên lẫn ngồi trong xe Mịch La …tất cả mọi người đều hóa ngu cả rồi. Ninh Tiểu Nhàn thừa cơ cúi đầu xem xét xung quanh, thỏa mãn nói: “Chất lượng rất tốt a, không có vỡ ra từng mảnh. Rất tốt, rất tốt!”

Lúc này Kim Mãn Ý mới kịp phản ứng, giận dữ thét lên: “Ngươi điên rồi!” Cởi xuống dây đeo bên hông, run run rút ra, ẩn hiện tiếng sấm nổ mạnh, lúc roi Bảo Quang xuất hiện.

Thân thể Ninh Tiểu Nhàn bất động, trở tay ném Răng Nanh. Một luồng hào quang mang ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt xuyên thấu bay tán loạn quanh bóng roi, sau khi đánh trúng cây roi, tựa như một kích trúng ngay đầu rắn. Roi trong tay Kim Mãn Ý lập tức mềm nhũn.

Động tác giơ tay nhấc chân liền mạch, dáng vẻ nhẹ nhàng lưu loát, hành động này loạt vào mắt của các tu sĩ khiến một tu sĩ không nhịn được quát to một tiếng “Tốt”.

Hôm nay nàng thân có thần thông, lại là Luyện Thể Tu, công phu trên người vô cùng thuần phục. Kim Mãn Ý cùng lắm chỉ là Kim Đan Trung Kỳ, nàng ứng phó khá nhẹ nhàng.

Chống lại khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ của Kim Mãn Ý, Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Kim tiểu thư, vừa rồi ta đã nói, cần làm chút thí nghiệm.”

Kim Mãn Ý kinh ngạc, sau đó bá đạo nói: “Thí nghiệm quái gì, ngươi phá hư xe ngựa của ta, còn dám nói đang làm thí nghiệm?”

“Không sai.” Nàng chính trực nói: “Chỉ là cái ván cửa thôi, ít nhất cũng chỉ hơn tám trăm cân đến một ngàn cân, dùng nó làm thí nghiệm vô cùng thích hợp.”

Kim Mãn Ý giống như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt bỗng dưng biến sắc, đang định mở miệng. Ninh Tiểu Nhàn đã không nhìn nàng, nhấc ván cửa đang đặt trên mặt đất đi về phía bờ sông.

Một nữ tử yểu điệu, trong tay lại cầm một ván cửa còn cao hơn cả nàng, cảnh tượng này tương đối quỷ dị. Nàng cũng không trì hoãn thêm, ném thẳng nó vào sông Nhược Thủy, ván cửa chậm rì rì tiến vào trong nước, cơ hồ không hề lóe lên nửa điểm bọt nước, tựa hồ như dừng lại trên không trung một chút. Chiêu thức ấy tuy nặng nhưng công phu lại quá nhẹ, làm cho nội tâm những người có hiểu biết thầm khen một tiếng.

Một màn thần kỳ xuất hiện. Ván cửa ngàn cân ấy lại bay bổng nổi trên mặt nước!

Các tu sĩ vây xem lập tức ồ lên một tiếng, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô nương bên cạnh bờ.

Đến lúc này ai cũng có thể nhìn ra, ván bài này người thắng chính là Ninh Tiểu Nhàn!

Tiểu cô nương này, bất hiển sơn bất lộ thủy (không đụng thì sẽ không biết hàng), ngay cả cái trứng đẻ đầy tiền cũng có thể lặng lẽ thu vào trong túi. Có tu sĩ hiếu kỳ hô lên: “Vị cô nương này, xem như chúng ta dùng những linh thạch kia làm phần bù thêm, cô nương hãy giải thích mọi chuyện cho chúng ta nghe được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận