Nhược Thủy thật ra là một đầu sông đảo! Mặt sông ở dưới đáy, đáy sông lại ở phía trên. Tất cả mọi người từ bờ sông nhìn xuống, thật ra lại đang đứng ở đầu đáy sông. Chính vì thế, tầng hắc ám dày đặc dưới đáy sông kỳ thật đang nổi lên trước mắt chúng ta, cho nên sức nổi của sông đương nhiên là hướng xuống phía dưới.
“Tại sao chàng biết được?” Lúc nàng biết bí mật này, cũng thấy quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Năm đó, chân thân của ta từng đích thân xuống dưới.” Trường Thiên cười khẽ hai tiếng, “Tầng Hắc Thủy này dày đến trăm dặm, nhưng nước phía dưới lại trong như suối, cảnh trí rất đẹp nhưng mà dòng chảy lại chảy trào ngược lên, so với bờ nàng đang đứng, còn hung mãnh gấp 10 lần, gấp trăm lần đó.”
Nàng đã trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi: “Năm đó vì sao chàng lại nhảy xuống Nhược Thủy?” Sẽ không phải là vì muội tử xinh đẹp nào mà tự tử chứ? Lúc đó đột nhiên muốn làm, về sau nghĩ lại cũng cảm thấy mình quá hoang đường.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Lúc trẻ hăng hái, nghe người ta nói con sông này kỳ dị quái lạ, ta không tin, vì vậy hạ cố ý đi một chuyến xem sao.”
Hắn nói: “Lúc trẻ”. Ninh Tiểu Nhàn lại thấy rất đúng a, cho dù là Trường Thiên cũng không thể có khả năng trời sinh ra tính đã lạnh lùng xa cách. “Vì sao nó lại có thể nghịch đảo?”
“Phía dưới có một kẽ đất tối với độ sâu không thể tưởng. Kẽ đất này nằm trên một phiến đất tụ tập tất cả những thứ bạc nhược yếu kém nhất, vì vậy dị tượng mới xảy ra. Nói chung nó chính là nguyên nhân ảnh hưởng đến Nhược Thủy.”
Trong lúc nàng tập trung suy nghĩ, không biết rằng tất cả tu sĩ tại cửa khẩu đã từng lượt lên bè hết, họ xem náo nhiệt cũng thoải mái quá rồi, giờ đã đến lúc phải đi. Thế nhưng vẫn còn kẻ bất mãn: “Không phải nói nửa vé sao? Tại sao lại thu của ta 30 linh thạch?”
Ninh Tiểu Nhàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chủ sự đang hướng mắt trưng cầu ý của Kim Mãn Ý. Vẻ mặt chân chó. Trong lòng nàng không khỏi không giận dữ: “Quyền sở hữu cửa khẩu đã thuộc về nàng, hắn cũng là thuộc hạ dưới tay nàng, đã thế còn dám nhìn sắc mặt của Kim Mãn Ý mà làm việc?”
Nàng cũng không phát tác. Cười mỉm hỏi Kim đại tiểu thư: “Cửa khẩu đã thuộc về ta, tất cả mọi chuyện ở đây có phải do ta làm chủ không?”
Kim Mãn Ý nói: “Tất nhiên là vậy, đây là giao dịch của Tế Thế Lâu, sao có thể lật lọng?”
Ninh Tiểu Nhàn rất thỏa mãn, chậm rãi đi đến trước mặt người chủ sự, trên dưới đánh giá hắn một lần. Chủ sự dịch trạm này họ Thái, là một trung niên nam tử khoảng 40 tuổi có gương mặt phúc hậu. Thấy nàng đi tới, lập tức cúi thấp đầu xuống, không dám đối mặt với nàng.
“Thái chủ sự uy phong không nhỏ a. Không phải vừa nãy còn ngăn trở không cho các vị tiên hữu qua sông ư?” Nàng miệng lưỡi bay bổng, lời nói đánh trúng trọng tâm vấn đề, cơ hồ đem Thái chủ sự đè đến nỗi nằm rạp trên mặt đất.
Hắn lại liếc trộm Kim Mãn Ý, thấy nàng ta ngay cả cái liếc mắt cũng khôn thèm nhìn hắn. Tranh thủ thời gian hắn quỳ xuống nói: “Cô nương.Thái Siêu sai rồi!”
Vú bà đứng đằng sau Kim Mãn Ý bỗng nhiên tiến lên phía trước bái Ninh Tiểu Nhàn một lạy nói: “Vị cô nương này, Thái chủ sự cũng chỉ là kẻ vô tâm vô tính, xin ngài chớ trách hắn.” Không ngờ bà ta có tu vi Trúc Cơ Kỳ.
Chẳng qua Ninh Tiểu Nhàn lại làm như không nghe thấy, âm thanh trì hoãn hỏi thăm: “Thái chủ sự quản lí cửa khẩu Nhược Thủy đã mấy năm rồi?”
Nữ nhân này ăn mặc theo kiểu vú bà, nhưng tu vi lại là Trúc Cơ Kỳ, nàng cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội.
Thái Siêu rung giọng nói: “Đến…Hôm nay vừa vặn làm đủ năm năm!” Vốn hắn muốn dựa vào cây đại thụ Tế Thế Lâu, buôn bán của cửa khẩu Nhược Thủy này tại Tế Thế Lâu không đáng nhắc tới. Nhưng hắn có thể tại đây trục lợi không biết bao nhiêu là thứ “bổ béo”, cũng nhờ đó mà vị thế trong chi tộc được nâng đáng kể. Nhưng hiện tại Ninh Tiểu Nhàn vừa tới đã có thể cướp đi tất cả, nội tâm hắn rất khó chịu. Vừa rồi hắn do dự không thể định nổi ai mới là chủ nhân, nhưng bây giờ hắn đã ý thức được, Ninh Tiểu Nhàn dù sao cũng là tu sĩ, hắn chỉ là phàm nhân, đắc tội không nổi tu sĩ, hơn nữa hiện tại hắn phải kiếm ăn dưới tay nàng.
“Ừ, năm năm rồi.” Ninh Tiểu Nhàn lại giương cao giọng nói, “Ở đây có ai là phó chủ sự không?”
Thái Siêu nói: “Không có. Chỉ có một gã tên là Độ Trường.”
Nghe tân chủ nhân nhắc đến mình, người tên Độ Trường lập tức bước đến, gã ta là một hán sĩ chừng 30 tuổi họ Lâm. Ninh Tiểu Nhàn trên dưới đánh giá hắn vài lần, đột nhiên mở miệng: “Thái chủ sự quản lí cửa khẩu này năm năm rồi, lao lực quá độ. Từ giờ trở đi, ngươi chính là chủ sự tại dịch trạm này.”
Hôm nay từ trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt đã thế còn trực tiếp nện xuống đầu hắn, hắn sửng sốt. So với hắn, Thái Siêu phản ứng nhanh hơn, lập tức quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin: “Chủ tử, thuộc hạ biết sai rồi, xin ngài cho ta một cơ hội nữa a!” Nói xong một bước quỳ thành hai, muốn chạy tới ôm bắp chân Ninh Tiểu Nhàn, tiếc rằng trước mặt nàng vô tình hiện ra áp lực, khiến hắn không thể tiếp cận, chỉ đành phải buồn bã van cầu khẩn.
Đồ Tẫn nhíu nhíu mày nói: “Càn quấy!” Thò tay vẽ một cái, lập tức miệng Thái Siêu không thể mở được nữa, chỉ có thể A… A… Rung động. Lúc này, tân chủ sự mới nhậm chức cũng kịp phản ứng, mừng đến mức tranh thủ thời gian cúi đầu, làm một đại lễ mà tạ ơn, nhanh chân chạy đến cửa khẩu, đem linh thạch thu của các tu sĩ trả lại. Có thể thấy tuy hắn cả người cơ bắp, nhưng đầu óc thật sự không ngu ngốc.
Kim Mãn Ý và vú già đứng bên cạnh sắc mặt rất khó coi. Trước mặt họ, Ninh Tiểu Nhàn lại dám trực tiếp xử lý chủ sự lâu năm của trạm dịch, mặt mũi của nàng cũng có chút lúng túng rồi, nhưng lúc này bên cạnh nàng còn có rất nhiều hộ vệ thân cận, mọi chuyện từ đầu đến cuối họ đều chứng kiến tận mắt, quyền sở hữu cũng đã thuộc về Ninh Tiểu Nhàn, nàng còn có thể làm gì đây, họ cùng nàng đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi…
Ninh Tiểu Nhàn hiểu rất rõ, Thái Siêu này đã được Tế Thế Lâu bổ nhiệm làm chủ sự quản lý trạm dịch này rất lâu rồi, nói không chừng là dựa vào loại quan hệ “bám váy đàn bà” mà lên, thoạt nhìn hắn cũng không phải là kẻ thật lòng quy phục nàng, nàng còn phải đi về phía Tây, không có quá nhiều thời gian để quản lý họ, không bằng thi ân cho kẻ dưới, đẩy hắn lên vị trí cao nhất mà hắn muốn, hắn mắc nợ nàng một cái ân tình quá lớn chỉ có thể quy thuận theo nàng, hơn nữa nàng còn có thể lập uy trước mặt các phàm nhân khác ở đây. Dù sao công việc ở cửa khẩu Nhược Thủy này cũng nhẹ nhàng, ngoại trừ việc thu linh thạch, cũng chỉ là mua chút heo nuôi để nấng mãng xà, cũng không cần yêu cầu kĩ thuật gì quá cao.
Nàng một phen thu xếp, bên này sắc mặt Kim Mãn Ý không tốt, Mịch La lại tràn đầy hứng thú, Quyền Thập Phương sắc mặt lạnh nhạt, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
Nhưng vào lúc này, tại cửa khẩu có một tu sĩ ngạc nhiên nói: “Chuyện gì đang xảy ra, tại sao mãng xà kéo bè trúc lại bỏ đi hết?”
Mãng xà bỏ đi?
Nàng kinh hãi, quay đầu lại, quả nhiên trên mặt sông Nhược Thủy trống trơn, bè không thể di chuyển, mà cự mãng bên dưới như bị cái gì trong nước kích thích, bình tĩnh nhìn xuống nước, hiển nhiên những…cự mãng đều chìm xuống nước.
Bên trên vẫn còn hơn mười tu sĩ chưa qua sông, vừa rồi chính miệng nàng đã nói sẽ để họ đi nửa vé. Hiện tại chỉ quá mấy khắc chung, bè trúc lại không có cự mãng kéo, tựa như phía trước có xe ngựa nhưng ngựa đã không thấy đâu, lúc này ai sẽ là người đưa họ sang sông đây?
Những người trong kết giới ai cũng không quên, muốn kéo khung bè trúc này phải vận được lực ít nhất là 37 vạn cân a! Nếu không có sự tương trợ giúp của cự mãng, chẳng lẽ lại phải dùng đến tay chân của các tu sĩ? Họ tuy có thể xuất thần thông nhưng chưa chắc đã có thể đi đến bờ bên kia, nàng lại là tân chủ nhân của cửa khẩu này, mặt mũi xem ra cũng mất hết rồi.
Tất cả mọi người đều hướng những ánh mắt trông mong về phía nàng. Nội tâm Ninh Tiểu Nhàn như bị chặn lấy một cơn tức giận, nàng chậm rãi quay người nhìn sang Kim Mãn Ý, rủ mắt xuống nói: “Ngươi đã động tay chân?”
Rốt cục Kim đại tiểu thư cũng ngóc đầu lên, vẫn là dáng vẻ cao ngạo thường ngày, nàng ta nhìn nàng nói: “Không cần ta phải động tay chân. Mãng Vương đã có hiệp nghị với nhà ta mà không phải ngươi! Chủ nhân của cửa khẩu này không còn là Tế Thế Lâu, như vậy hiệp nghị cũng đã hết hiệu lực, đã thế chúng cần gì phải ở đây kéo thuyền cho các ngươi?”
Tiếng nói của nàng bởi vì đặc biệt lên giọng mà sắc mặt thoáng lạnh đi, giọng điệu the thé: “Bất kỳ một con mãng xà nào tại đây, mỗi ngày ba bữa đều phải ăn sống mười tám con gà, hai phần heo mập, ba đầu dê rừng, chín đầu thỏ, điều này đã được ghi rất rõ trong hiệp nghị. Ngươi là chủ nhân của cửa khẩu này, Tế Thế Lâu dù tiền nhiều cỡ nào cũng không thể xem chúng như rác mà trả thay ngươi!” Mấy câu nói này, nói ra quả nhiên rất thống khoái! Kim Mãn Ý thoải mái mà làm, từ lúc gặp nữ nhân này, mọi thứ đã không còn thuận lợi nữa rồi, rõ ràng nàng ta không có bối cảnh, càng không có hậu phương vững chắc để dựa, lại có thể tạo ra kỳ tích khắp nơi, tựa như vị hôn phu Quyền thiếu hiệp của Triều Vân Tông đang đứng bên cạnh nàng ta đây, đã thế nàng ta còn luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, dù thái sơn có đổ cũng không nhíu mày. Cục tức hôm nay nàng không thể nuốt trôi, đêm nay nàng muốn nàng ta có nằm mơ cũng đừng hòng được ngủ ngon.
Nàng trừng lớn mắt, muốn xem xem bộ dạng cực kỳ khó xử của nữ nhân này. Nàng có thể đoán được, Ninh Tiểu Nhàn nhất định phải cầu xin sự tương trợ của nàng, chỉ cần nghĩ đến có thể nhấm nháp sự uất ức phẫn nộ của nàng ta, nàng đã thấy khoái trí cả người.
Có điều đã làm nàng thất vọng rồi, cái cô nương trẻ tuổi kia vẫn một mảnh hời hợt.
Nội tâm Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên không thể lạnh nhạt nổi. Nàng vốn nghĩ, Kim Mãn Ý chỉ có chút tiểu tính cách của đám con ông cháu cha thôi, nên đã quên mất nàng ta vẫn là đại tiểu thư của Tế Thế Lâu, là ái nữ của chưởng môn một phái thực lực hùng hậu vô cùng, sinh ra trong đại gia tộc phú hào, nội tâm sao có thể đơn giản chứ? Hiện tại nàng ta bất hiện sơn bất lộ thủy (*không đụng ta thì không biết hàng) hơn nữa còn nhân cơ hội rút củi dưới đáy nồi, tựa như một là ăn cả, hai là trắng tay với nàng, xem ra nàng phải chịu thiệt thòi lớn đây.
Ninh Tiểu Nhàn, hôm nay xem như là bài học để sau này ngươi chớ coi thường người trong thiên hạ. Nàng âm thầm nhắc nhở chính mình. Cửa khẩu này đã quá tay Tế Thế Lâu rất nhiều năm rồi, từ đầu đến cuối nàng đều không nhìn thấy bản hiệp định, cũng không phát hiện ra lỗ thủng khổng lồ này, thật sự quá sơ sót.
Hiện tại, trạm dịch này còn hơn mười tu sĩ, kể cả có nhờ Quyền Thập Phương hổ trợ cũng không thể dễ dàng đến bờ bên kia, càng không nói tới chuyện tham gia đại điển Quảng Thành Cung, nhưng các cự mãng kéo bè trúc hết lần này đến lần khác đều đã đi xa, để lại tất cả mọi người ở đây giao cho nàng xử trí.
Mỗi người họ đều đang nhìn nàng, xem nàng có thể xử trí chuyện này thế nào, người có tâm địa tốt thì biểu lộ vẻ đồng tình, kẻ nông nổi thì đã bắt đầu có chút không nhịn nổi, đã sắp giơ tay giơ chân rồi. Bên cạnh còn có Kim Mãn Ý đang mỉm cười đắc ý, nàng ta đang mỏi mắt trông chờ nàng sẽ xử lí cục diện rối rắm này thế nào đây?
Nàng phải làm sao đây?
Trong lúc Mịch La đang lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Nhàn lâm vào cảnh khốn cùng thì bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh ôn hòa của Quyền Thập Phương: “Ngươi có thể giúp nàng?” Hắn kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Quyền Thập Phương nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Nhàn, môi mỏng khẽ nhếch, cũng không nhìn lại hắn. Xem ra tiếng nói này hiển nhiên là truyền âm nhập thuật rồi.
Nam nhân này chuyện này cũng không phải của hắn nhưng hắn lại nguyện ý vì Ninh Tiểu Nhàn mà mở miệng cầu xin mình. Mịch La khóe miệng gợi lên. Lúc này đây, tại nơi này cũng chỉ có hắn mới có thể thu thập cục diện hỗn tạp này. Tuy Quyền Thập Phương là một trong rất ít đệ tử được xem như là chạm tay là bỏng của Triều Vân Tông nhưng những chuyện thế này, hắn lại biết rất rõ chính mình không thể vươn tay dài nổi.
Hắn là vị hôn phu của Kim Mãn Ý, lại là nhị công tử của Phủ Phụng Thiên, nếu hắn mở miệng, Kim Mãn Ý nhất định phải cho hắn chút mặt mũi.