Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Ngay cả Từ lộng U đặc biệt muốn biết đến lai lịch của sư phụ, nàng cũng chỉ hời hợt mà nói “Gia sư không thích khoa trương” để cho qua.

“Gia sư” sống ở trong Thần Ma ngục, giờ phút này nghe nàng gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, khóe miệng không khỏi giương nhẹ lên.

Tu vi những người đang ngồi đây không thấp, nhưng hắn và Ninh Tiểu Nhàn cũng chưa từng lo lắng quá vấn đề về an toàn. Đại điển xem lễ sắp tới, Quảng Thành Cung tuyệt đối sẽ không cho phép môn hạ sinh sự vào lúc này, hơn nữa Đa Bảo Các là một tổ chức làm kinh doanh là chính, không phải là cơ cấu trọng tài, sao có thể động xuất thủ đả thương người?

Quả nhiên qua thời gian uống cạn chén trà, thì một đạo thân ảnh từ không trung rơi xuống.

Lý Kiến Minh đến.

Hắn thậm chí không đi cửa chính, mà trực tiếp ngự kiếm từ không trung nhảy xuống. Làm như vậy có chút thất lễ, nhưng lúc này người nào lại có tâm tình chất vấn hắn?

Hắn mới vừa đứng lại, liền thấy NinhTiểu Nhàn ngồi ở chủ vị trong tinh xá, vị trí gần với Từ Lộng U, đang cười dài mà nhìn hắn. May là hắn tu thân dưỡng tính hai trăm năm, giờ phút này cũng nhịn không được tâm tình kích động, tiến lên hai bước, gấp gáp nói: “Ngươi đã đến rồi!”

Nếu lúc trước Ninh Tiểu Nhàn dựa theo thời gian ước định đến, có lẽ hắn vẫn không kích động như vậy. Nhưng hắn mới vừa bị vu cáo, bị Bùi Vu Viễn sỉ nhục, ngay cả chức phó chủ sự đều đã mất, còn phải đi chịu trách phạt, trong lòng đừng nhắc tới bao nhiêu phiền muộn và bi phẫn, trên đường ngự kiếm mà đi đều mơ màng. Ninh Tiểu Nhàn hết lần này tới lần khác lại xuất hiện vào lúc này, thật giống như cứu tinh, làm tâm trí hôn mê của hắn đều sáng lên.

Diệu Thiên Tuyết phái người tới đuổi theo hắn, mở miệng nói ra câu đầu tiên, khiến hắn không thể tin vào lỗ tai của mình: “Tiểu cô nương kia đã tới, chủ sự bảo ta dẫn ngươi trở về.”

Hắn thậm chí cảm kích nàng. Cảm kích nàng lúc hắn nghèo túng nhất chạy tới.


Lòng người là kỳ diệu như vậy đó.

Nàng quả nhiên chính là đan sư mà Lý Kiến Minh nói. Suy đoán của mọi người đạt được chứng thực, đều thở ra một hơi. Chỉ có ánh mắt của Bùi Vu Viễn đang chớp động.

Ninh Tiểu Nhàn từ chỗ ngồi đứng lên, hướng hắn hành lễ, thành khẩn nói: “Ta luyện đan tới chậm, lầm canh giờ, xin Lý phó chủ sự thứ tội!” Lại nói tiếp nàng hồ đồ náo loạn. Hôm qua bị Bạch Kình đả thương, sau lại bắt đám người lão K. Nàng bận việc một đêm đã khiến toàn thân mệt mỏi, sáng nay bất tri bất giác đi nằm ngủ muộn. Trường Thiên gọi nàng mấy lần, nàng đều nằm ỳ không dậy nổi.

Nàng ngủ ở trong Thần Ma ngục. Đồ Tẫn vừa đi ra ngoài thì Diệu Thiên Tuyết phái người đi tới chỗ ở tìm nàng, nơi nào tìm được chứ?

May mà Ninh đại tiểu thư vẫn còn một chút lương tâm, trong mơ mơ màng màng rốt cục nhớ tới ước hẹn với Lý Kiến Minh còn chưa thực hiện. Lúc này mới vội vàng mà dậy khỏi giường. Rửa mặt thay trang phục một phen chạy tới, vừa vặn kịp trước lúc mọi người trong Đa Bảo các tính toán rời tiệc đi tham gia Đại Điển Xem Lễ, nếu không nàng đã tốn công vô ích, hơn nữa trên lưng gánh tội danh trộm tiên thảo của Quảng Thành Cung.

Lý Kiến Minh là người mà nàng cứu ra trong trận Luân Hồi, phía sau vừa giúp nàng giải vây một lần, không chút e dè mà đưa Xà Thiệt thảo là thảo dược quý trọng giao cho nàng bảo đảm . Hiện tại nàng suýt nữa hại người ta mất đi chức vị, trong lòng cuối cùng có thẹn, thấy Lý Kiến Minh vì chuyện của mình mà bị liên lụy. Nên quyết định chủ ý, nhất định phải giúp hắn thoát khỏi khó khăn lần này.

Lý Kiến Minh liên tục khoát tay nói: “Không trách ngươi. Không trách ngươi!” Quay đầu nghiêm mặt nói với Diệu Thiên Tuyết, ” Đan sư mà ta ủy thác chính là vị cô nương Ninh Tiểu Nhàn này. Hôm nay nàng đã đến, xin chủ sự minh giám!”

Diệu Thiên Tuyết nhìn hắn thật sâu một cái, mới nói với Ninh Tiểu Nhàn nói: “Ninh cô nương, lúc trước ngươi đã nói, chờ Lý Kiến Minh tới mới bằng lòng cho chúng ta nghiệm đan. Bây giờ hắn đã ở đây, mời ngươi tuân thủ lời hứa.”

Ninh Tiểu Nhàn lấy một hộp ngọc từ trong ngực rồi mở ra, là một gốc cây Bạch Hoa Xà Thiệt thảo. Mọi người nhìn kỹ lại, Xà Thiệt thảo thiếu ba cái lá, chỉ còn lại có sáu cái lá. Bùi Vu Viễn tinh mắt, cau mày nói: “Sao Xà Thiệt thảo còn lại thế này?”


Ninh Tiểu Nhàn có thể cảm ứng được người này không có ý tốt với nàng. Nhìn bên ngoài giả bộ như cộc gỗ, nhịn lâu như vậy mới mở miệng, thầm nghĩ rốt cục bắt đầu. Vấn đề tự có Lý Kiến Minh trả lời thay: “Ta dùng mầm làm thù lao, xin Ninh cô nương giúp Đa Bảo Các luyện chế hai viên Hóa Thần đan.”

Hắn vừa dứt lời, bên tai đã nghe thấy giọng Ninh Tiểu Nhàn: “Mới vừa rồi ai làm khó ngươi? Hẳn là nam nhân áo đen âm trầm kia đúng không?”

Trong lòng Lý Kiến Minh ấm áp, hồi âm nói: “Không sai. Hắn là Bùi Vu Viễn một gã phó chủ sự khác của Đa Bảo Các, mới vừa rồi dùng chuyện Xà Thiệt thảo ép buộc làm ta mất mặt, mất chức phó chủ sự còn phải đi chịu phạt.” Hắn nhắc nhở Ninh Tiểu Nhàn, ” Ba tháng trước Xà Thiệt Thảo này do phó chưởng giáo Khâu Xử Viễn làm chủ, muốn giao cho Từ Lộng U tiền bối luyện chế Hóa Thần đan, chỉ là ta vẫn không biết chuyện này.”

Nàng chợt hiểu ra, thương lượng mấy câu với Trường Thiên, nhất thời liền có kế hoạch.

Mấy câu nói đó chỉ mất trong thời gian đảo mắt. Người ở bên ngoài xem ra, Lý Kiến Minh nói dứt lời sau, Ninh Tiểu Nhàn tiếp xúc trầm mặc không nói. Diệu Thiên Tuyết khẽ gọi nàng mấy tiếng, nàng như ở trong mộng mới tỉnh “A” một tiếng, mờ mịt nhìn về phía mọi người.

Chẳng lẽ trong quá trình luyện đan, cô nương này gặp chuyện không được thuận lôi? Quả nhiên mọi người vừa thấy nàng lộ ra vẻ mặt khó xử, hướng Lý Kiến Minh nói: “Lý phó chủ sự, Xà Thiệt thảo này xin trả lại, chẳng qua là. . . . . . đan dược ta luyện ra, dược hiệu, dược hiệu không giống với dự định.”

Lý Kiến Minh lấy làm kinh hãi: “Gặp vấn đề gì?” Lời này cũng là lời mọi người muốn hỏi. Nhưng vừa dứt lời, hắn lại nhận được truyền âm của Ninh Tiểu Nhàn: “Đan dược đã luyện thành, ta sẽ xả giận cho ngươi. Ngươi phối hợp diễn với ta là được.”

” Hóa Thần đan không phải người bình thường có thể luyện được, bổn mạng chân hỏa của ta, hỏa hầu không quá đầy đủ. Hôm qua ta thử trước một lá, luyện bỏ đi một viên đan dược. Lúc sau lại thí luyện hai viên khác, vừa ra khỏi chút ít ngoài ý muốn. . . . . .” Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói với mọi người.

Lý Kiến Minh chán nản nói: “Luyện hư sao? Aizz, Hóa Thần đan này vốn không có dễ dàng luyện thành như vậy, là ta nóng vội rồi.” vẻ tự trách, tình cảm bộc lộ trong lời nói.


Thất tử đứng ở trên vai Ninh Tiểu Nhàn cười trộm, truyền âm cho nàng nói: “Vẻ mặt người này, cực kì thật, diễn rất tốt.”

Ninh Tiểu Nhàn không để ý tới nó, chỉ ôm quyền hành lễ với Diệu Thiên Tuyết, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi vãn bối nói không thấy Lý phó chủ sự không muốn lấy ra đan dược , thực ra trong lòng đang cực kỳ ngại ngùng. Chuyện mất mặt mũi như vậy, làm sao có thể nói với các vị? Đã cô phụ tín nhiệm của Lý phó chủ sự, kính xin các vị thứ tội.”

Nàng vừa nói lời này ra, trong lòng mọi người đều rõ ràng: tiểu cô nương này không biết tự lượng sức mình nghĩ luyện chế Hóa Thần đan, kết quả thất bại. Bọn họ cũng không thất vọng, chỉ cảm thấy cô nương này tuổi còn trẻ, nếu thật sự có thể luyện ra linh đan như vậy, đó mới thật gọi yêu nghiệt, đó mới thật không hợp với lẽ thường. Thất bại thế này, ngược lại mới là bình thường.

Diệu Thiên Tuyết khẽ thở ra một hơi, chỉ cảm thấy đây là kết quả tốt mình có thể tiếp nhận, cho nên giơ tay lên đưa hộp ngọc chứa Xà Thiệt thảo cho Từ Lộng U, vừa thản nhiên nói: ” Luyện chế Hóa Thần đan quả thật không dễ, chớ nói Ninh cô nương, đan sư trong  Đa Bảo Các của ta, mười lần mới có một lần luyện ra được.”

Lý Kiến Minh cũng hướng Diệu Thiên Tuyết nhận lỗi nói: “Là ta thất trách.”

A, Hóa Thần đan xác suất thành công thấp như vậy? Vậy thành công hôm qua của nàng không giống bình thường rồi. Hết lần này tới lần khác vẻ mặt Trường Thiên còn là bộ dáng đương nhiên, quả nhiên lại lừa nàng! Trong nội tâm nàng đem tên khốn kia mắng nhiều lần, mắng đến nỗi Trường Thiên ở trong Thần Ma ngục cảm thấy lỗ mũi ngứa muốn hắt xì, lúc này mới áy náy nói: “Diệu chủ sự quả nhiên khoan hồng độ lượng. Xem lễ đại điển sẽ phải bắt đầu, vãn bối cáo từ trước!”

Đôi môi Diệu Thiên Tuyết khẽ nhúc nhích, muốn nói gì, cuối cùng vẫn là không lên tiếng, chẳng qua chỉ gật đầu. Ninh Tiểu Nhàn không chần chờ, xoay người muốn đi.

Vị kia, ta liền muốn đi, ngươi cũng nhanh lên một chút phối hợp diễn chứ? Nàng ở trong lòng thầm điếm, ba, hai, một. . . . . .

“Khoan đã!” Quả nhiên có một giọng nói ở phía sau vang lên.

Cũng may, cá đã mắc câu rồi.

Người hô lên một tiếng này, tất nhiên là Bùi Vu Viễn. Hắn đứng lên lạnh lùng nói: “Tiểu cô nương, cầm Xà Thiệt thảo Diệp của Đa Bảo Các, muốn đến thì đến muốn đi là đi sao?”


Bước chân của Ninh Tiểu Nhàn chính xác dừng lại, xoay người tới đây, rất thành khẩn mà giải thích: “Ba chiếc lá kia không phải là ta lấy đi, mà là chế thuốc luyện không thành!” Quay đầu liền hướng Diệu Thiên Tuyết hỏi, “Diệu chủ sự, mới vừa rồi ngươi cũng đã nói, đan sư bên trong Đa Bảo Các luyện chế Hóa Thần đan, mười lần mới được một. Như vậy, chín lần thất bại kia, đan sư đều phải chịu trách nhiệm bồi thường dược liệu bị tổn hại sao?”

Diệu Thiên Tuyết giật mình: “Tất nhiên không cần.”

Đây chính là nguyên nhân mới vừa rồi mọi người không có ngăn cản Ninh Tiểu Nhàn. Nàng luyện ra Kết Kim Đan và Hóa Anh đan, dược hiệu đúng là kinh người, mọi người đều thừa nhận thân phận đan sư của nàng rồi. Trường Thiên vốn nói cho nàng biết hàm lượng chi phí không lớn, thật ra thì mỗi một viên Hóa Thần đan, khoảng chừng tám vạn linh thạch. Đan sư bên trong Đa Bảo Các mười lần chỉ có một lần thành công, như vậy trừ đi chi phí chính là tám mươi vạn linh Thạch! Mấy chữ này nghe mặc dù khổng lồ, nhưng không phải Đa Bảo Các gánh không nỗi. Nếu như mỗi lần thất bại cũng muốn đan sư tự mình bồi thường, còn ai dám luyện đan cho Đa Bảo Các nữa?

Cái này giống như phòng thí nghiệm thời hiện đại, hưởng thụ hơn phân nửa chi phí của Chính phủ, chấp nhận nghiên cứu mười năm đều không có thành quả. Trong thời gian này chi phí thí nghiệm đều do Chính  phủ tự mình trả .

Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác, Lý Kiến Minh vốn là người được phân công quản lí phòng đan dược tốt nhất trong Đa Bảo các. Hắn có quyền chỉ định Luyện Đan Sư luyện chế loại đan dược nào, thất bại nguy hiểm, đều do Đa Bảo Các gánh chịu.

Đầu óc Bùi Vu Viễn biết rõ ràng, nhưng nhanh chóng bắt được lỗi trong lời nói của nàng: “Nhưng ngươi không phải là đan sư của Đa Bảo Các, làm sao có thể tùy tiện dùng các tài vật thí luyện của Đa Bảo Các ta?”

Ninh Tiểu Nhàn giơ ngón cái lên, khen ngợi hắn một tiếng: “Nói thật hay. Bùi phó chủ sự quả nhiên một lòng vì việc công!” Đưa một ngón tay chỉ về phía Từ Lộng U “Vậy xin hỏi, Từ tiền bối là đan sư của Đa Bảo Các sao?”

Có một các lão lên tiếng: ” Đa Bảo Các của ta không có phúc khí như vậy.”

“Vậy vì sao ông ấy có thể sử dụng Xà Thiệt thảo của Đa Bảo Các để luyện đan?”

“Này. . . . . .” Đương nhiên là bởi vì tiếng tăm và danh vọng cao của Từ Lộng U, quan trọng nhất chính là, phó chưởng giáo Khâu Xử Viễn chính miệng hứa đưa Xà Thiệt thảo cho Lộng U tiên sinh!

Nàng ngạc nhiên nói: “Nếu ta không nhớ lầm, Đa Bảo Các do phó chưởng giáo Phong Văn Bá quản lý đúng không?” Ngụ ý, tại sao lại đến phiên Khâu phó chưởng giáo tùy ý phân phối Xà Thiệt thảo rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận