Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Đám người tản ra, Mịch La nhìn thấy Quyền Thập Phương mặc dù đi theo
sau Bạch Kình nhưng vẫn nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy lo lắng, nhất thời
chợt hiểu ra “Đúng rồi, mời vừa rồi, hai ba lần công kích bằng loạn
thạch của Bạch Hổ đều rất sắc bén, đánh rụng không ít tán tu, tên này
đích thị là lo lắng cho an nguy của Ninh Tiểu Nhàn”. Vừa rồi hắn đánh
giá xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Ninh Tiểu Nhàn.
Trong lòng cũng không cảm thấy tiểu cô nương này gặp phải nguy hiểm.
Trên người nàng tựa hồ luôn luôn có một lực lượng kỳ dị, có thể lẩn
tránh nguy hiểm, chạy thoát khỏi khốn cục.

Bạch Kình đi ở phía trước, nhưng giống như có con mắt ở phía sau,
pháp khí dưới chân chợt dừng, thở dài truyền âm cho Quyền Thập Phương
nói “Tiểu tử khờ, con tự tìm nàng đi”

Quyền Thập Phương mừng rỡ, suýt nữa lộ ra mặt mày hớn hở, hắn cung
kính hướng tới nói một câu “Đa tạ sư phụ”. Sau đó hướng các đồng môn
chào hỏi, nhưng tốc độ ngự kiếm đã tiết lộ tâm tình của hắn. Biết rõ hắn bay thẳng hướng núi Hạc Minh, Bạch Kình lắc đầu, đồ nhi này mặc dù tính cách ôn hòa, nhưng luôn ổn trọng, dù cho khi đột phá Kim Đan hậu kỳ
trên mặt hắn cũng không không cao hứng như vậy.

Tuy ngầm đồng ý Quyền Thập Phương và cô nương kia, nhưng cũng không biết đối với đồ nhi si tình của mình là phúc hay họa.

======

Nửa ngày sau, trong núi lớn phía bắc Quảng Thành cung.

Nơi này cách địa giới Quảng Thành cung khoảng một trăm dặm, tiếng nổ
cùng đá bắn ra do Đỉnh Ngọc Hốt cũng sớm đã bình tĩnh trở lại.

Hiện là tháng bảy, nơi này gặp cảnh ve kêu rừng càng tĩnh, chim hót
núi càng âm u. Nhưng nơi này có một người đạp trên dã thú, từ phía sau
cây chui ra.

Người này vóc dáng rất cao, trên đầu đội mũ, mặt mũi không rõ, chỉ lộ ra cái cằm vuông vắn. Giữa cằm còn có chút lõm. Hắn mặc áo da thú, lộ
ra hai cánh tay rắn chắc, một thân quần áo cũ làm lộ ra tay vượn eo ong, mỗi khối cơ bắp tràn đầy sức mạnh.

Phía sau hắn đeo một cây cung lớn, một đầu hoẵng, trên đai lưng còn
buộc hai con thỏ hoang, hai con gà rừng, đây chính là bộ dáng thợ săn
thắng lợi trở về.


Khí trời rất nóng, hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán và chóp mũi,
trong tai nghe được tiếng suối chảy róc rách hân hoan. Khóe miệng không
khỏi nhếch lên nụ cười. Khí trời khó chịu như vậy, có thể thống khoái
tắm rửa trong nước lạnh thì thật là chuyện vô cùng tốt.

Xuyên qua bụi cỏ cao quá đầu, dòng suối ở ngay trước mắt hắn. Người
này liếm môi, gấp gáp khó nhịn đi tới phía trước, vốc nước vỗ lên trên
mặt. Tinh tế cảm thụ cảm giác mát mẻ. Sau đó cởi trường cung, con hoẵng, đai lưng, và áo xuống, lộ ra nửa người tinh tráng, đang chuẩn bị cởi
giày và quần nhảy vào trong nước, dư quang khóe mắt nhìn thoáng qua,
chợt giật mình.

Bên dòng suối, một cô nương xinh đẹp mặc y phục tím, đang tựa vào
tảng đá lớn, cười dài nhìn hắn, một đôi mắt ngọc không có nửa điểm
ngượng ngùng. Tựa như hắn ở chỗ này thoát y cũng là chuyện đương nhiên.

Trên vai cô nương này là một con chim nhỏ toàn thân trắng như tuyết đang đậu.

Nơi này rừng sâu, núi thẳm bên suối. Đột nhiên xuất hiện một đại cô
nương, rất là quỷ dị. Đôi môi thợ săn run lên hồi lâu mới nói “Ngươi là
người, hay là yêu?”

Cô nương cười cười, lộ ra hàm răng “Lời này là ta nên hỏi ngươi mới đùng chứ?”

Thợ săn ngạc nhiên nói “Ta bất quá là thợ săn trong núi, hôm nay săn được nhiều thêm một con hoẵng thôi, cô nương quá đề cao ta”

Cô nương này tất nhiên là Ninh Tiểu Nhàn. Nàng che miệng cười nói
“Thì ra Cự yêu thượng cổ cũng nói chuyện giấu đầu lòi đuôi, thật làm cho ta thất vọng. Hám Thiên Thần Quân còn nói ngươi là đại yêu quái đỉnh
thiên lập địa, thì ra là …. Trở về ta phải nói với hắn, hắn nhìn nhầm
người rồi”

Nàng mới nói ra bốn chữ “Hám Thiên Thần Quân”, con ngươi thợ săn liền không nhịn được co rút lại, tiến lên trước một bước. Ninh Tiểu Nhàn đã
sớm đề phòng hắn, gặp lúc hắn vừa động, lập tức nhẹ nhàng thoát khỏi.

Thợ săn kia lại chỉ bước lên trước một bước rồi đứng lại, trêu cười
nói “Tiểu cô nương, can đảm chỉ có như thế sao?” hắn không che giấu nữa, tiếng nói khôi phục sự tráng kiện, cảm giác thô rạp, chính là giọng nói mà Kế Chấn Tông nghe được trong Đỉnh Ngọc Hốt.


Hắn giơ tay lấy cái mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh khí bừng bừng.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn vào mắt nam tử này, vô luận là Trường Thiên, Quyền
Thập Phương hay Mịch La, mặt mũi đều rất tuần tú, nhưng người trước mặt
này mày rậm mắt to, đường cong trên mặt như cẩm thạch mang tính cường
ngạnh, hết lần này tới lần khác lại rất đẹp, hợp với vóc người của hắn,
tràn đầy dã tính cùng vẻ đẹp kiệt ngạo, là kiểu Mãnh Nam mà thục nữ ưa
thích nhất.

“Thật thú vị. Thảo nào ta luôn có cảm giác như đang bị nhìn lén”. Hắn đem tay khoanh trước ngực, nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn, trong mắt tràn
ngập hứng thú “Ngươi làm sao phát hiện ra được ta?”

Ninh Tiểu Nhàn chỉ đại cung trên mặt đất “Vì cái này”

“E hèm, có cái gì không đúng? Ta cảm giác một thân cung này rất có
hình tượng thợ săn” hắn đặc biệt hóa ra quần áo da thú, còn bắt lấy con
mồi, tự cảm thấy hóa trang không chê vào đâu được.

“Trang phục của ngươi không thành vấn đề” Ninh Tiểu Nhàn chỉ con mồi trên mặt đất “nhưng con mồi này làm ngươi bại lộ”

“Hử?” Hắn hăng hái bừng bừng mày rậm nhướng lên “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Ngươi rõ ràng đeo đại cung, nhưng tất cả con mồi là dùng lực lớn vặn gãy cổ mà chết, trên người ngay cả mũi tên cũng không có. Nếu là thợ
săn bình thường, dù có thể vặn gãy cổ gà rừng, nhưng làm sao để có thể
theo kịp tốc độ của Thỏ và hoẵng? Hai loại con mồi này, không cần cung
sao? Ngươi chắc chắn là ngại phiền toái, nên vặn gãy cổ chúng”

“Còn có. Hiện tại là giữa trưa, khí trời nóng bức, lại sâu trong rừng rậm, bên dòng nước là chỗ nguy hiểm nhất, bởi vì mãnh thú đều thích
phục kích con mồi khát nước ở đây. Nếu ngươi thật sự là thợ săn, sao dám vào nhảy vào nước tắm lúc này?”

Hắn suy nghĩ một chút, khen một tiếng “Ngươi nói rất đúng, thật đúng
là như vậy. Tiểu cô nương có thể đoán được ta giả dạng, ta làm như thế
nào để thưởng cho ngươi đây? Không bằng …. Ta đem ngươi ăn đi nhé?’ Nói
xong liền lộ ra hàm răng trắng, chuyên chú nhìn Ninh Tiểu Nhàn, làm cho
nàng có cảm giác giống như mãnh hổ nhìn chằm chằm con mồi.


Hàm răng trắng của hắn dưới ánh mặt trời thoạt nhìn rất dữ tợn. Không hiểu được hắn có phải đang nói đùa với mình không, nàng cố gắng quên
cảm giác da đầu tê dại, nhìn chằm chằm hắn cẩn thận nói “Hám Thiên Thần
Quân phái ta tới. Ngươi có muốn gặp người hay không?”

“Muốn, tên đó còn chưa có chết sao?” giống như giờ hắn mới nhớ tới
chuyện này, nghiêm mặt nói “Đi phía trước dẫn đường”. Lại thấy cô nương
này đi lên phía trước, định giơ tay đặt lên vai hắn, sau đó mặt đỏ lên,
lại để tay xuống.

Hắn ngạc nhiên nói: “Ngươi đang ở đây làm cái gì?”

“Dẫn ngươi đi gặp người a. Ngươi đem y phục mặc lên trước được
không?” Người này cởi y phục nửa người trên, muốn nàng đụng chỗ nào mới
được? “Người ở trong Thần Ma Ngục, ta không mang theo ngươi đi vào, làm
sao có thể thấy được?”

Bạch Hổ trước mặt rốt cục thay đổi sắc mặt “Thần Ma Ngục? Hắn còn
không có thoát khỏi địa phương quỷ quái đó sao? Đó là chỗ có đi không có về, ta mới không đi vào”. Tiểu cô nương trước mặt dừng một chút, tựa
như ngưng thần lắng nghe, sau đó nói “Hám Thiên Thần Quân nói, ngươi
biết hắn sẽ không đem ngươi vây trong Thần Ma Ngục, ít nhất lần này sẽ
không. Hắn hỏi ngươi, vào hay không vào?”

Bạch Hổ nhìn nàng chằm chằm. Ăn ngay nói thật, biết rõ chân thân của
hắn, bị đôi mắt hổ nhìn chằm chằm, chịu áp lực như núi thái sơn.

Ngay lúc nàng không nhịn được muốn lui về sau một bước, Bạch Hổ như
hạ quyết tâm, gật đầu nói “Dẫn ta đi gặp hắn”. Cuối cùng hắn còn nhớ rõ
Ninh Tiểu Nhàn không dám đụng hắn, cho nên huyễn hóa ra một bộ quần áo.

Hắn vừa cam tâm tình nguyện, nàng dĩ nhiên có thể đem hắn mang vào Thần Ma Ngục.

Bạch Hổ được nàng mang vào Thần Ma Ngục, hết nhìn đông lại nhìn tây,
tựa như một đứa trẻ tò mò, thế nhưng không có nửa điểm không tự nhiên,
tựa hồ không lo lắng nàng đem hắn giam lại. Ngược lại Cùng Kỳ nhìn thấy
Bạch Hổ, thì giống như bị dọa, ngữ điệu đều thay đổi “Có thể lần nữa
nhìn thấy Bạch Hổ Thần Quân, ta thật tam sinh hữu hạnh”

Nó là do máu huyết ác thú Cùng Kỳ luyện thành. Cùng Kỳ và Bạch Hổ có
một chút quan hệ máu huyết. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ, đại khái cũng cùng là
động vật họ mèo, cho nên đặc biệt thân thiết sao?

Chẳng qua lúc Bạch Hổ thấy Trường Thiên ngồi trước hắc thạch trụ, sau khi tim đập mạnh loạn nhịp hồi lâu, đột nhiên cất tiếng cười to, vừa
cười vừa nói “Ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha, Hám Thiên Thần Quân không ai bì nổi, rốt cuộc cũng rơi vào kết quả như vậy! Thống khoái!

Thật thống khoái!” dường như cười đến nước mắt cùng muốn chảy ra, còn
thiếu lăn lộn trên mặt đất nữa thôi.

Trường Thiên mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn cười
xong, mới thản nhiên nói: “Năm mươi bước cười một trăm bước, ngươi cũng
bị phong ấn trên vạn năm, có tư cách gì cười ta?”

Lời này giống như một cái bạt tai, vỗ cho Bạch Hổ hai cái, câm họng.

Hắn cười khan hai tiếng, cảm thấy không thú vị, lúc này mới nói ra
“Ra khỏi Quảng Thành Cung là trời đất bao la, làm sao ngươi biết ở đâu
có thể tìm được ta?”

Trường Thiên khinh thường nói: “Lãnh địa của ngươi ở phương Bắc, ra khỏi Quảng Thành Cung chỉ biết hướng Bắc thôi.”

“Đúng, còn gì nữa không?”

“Ngươi là yêu quái nhàm chán cực độ, chọc ghẹo người xong, thường
thích ở lại phụ cận xem phản ứng của họ, sẽ không rời khỏi địa phận
Quảng Thành cung quá xa”

“......”

“Mặt khác, Bạch Hổ trời sinh thích nước, thích sạch sẽ, ngươi bị vây
trên vạn năm, đi ra ngoài khẳng định chạy thẳng tới nguồn nước” Trường
Thiên ngừng một chút nói “Mấy vạn dặm quanh đây, chỉ có một dòng suối
nhỏ này. Còn cần ta nói thêm gì nữa?”

Bạch Hổ sửng sốt hồi lâu mới phẫn nộ nói “Được, ngươi lợi hại, ngươi
thắng, lão Nam Cung Chân ngu kia chỉ cần có nửa trí thông minh của
ngươi, ta liền không dễ dàng thoát khỏi Đỉnh Ngọc Hốt. Để tiểu cô nương ở chỗ này tìm ta, là có chuyện gì?”

“Tìm ngươi hỗ trợ” Trường Thiên đưa tay kéo kéo Trói Long Tác trên
vai. Dây xích này tựa như bất an, co rút lại một chút “Bạch Hổ chủ kim,
răng nanh của ngươi có đủ sắc bén chứ?”

Bạch Hổ có thể cắt đứt Trói Long Tác? Ninh Tiểu Nhàn ngồi ở một bên
không nhịn được thẳng lưng lên. Tin tức quan trọng như vậy, Trường Thiên lại không nói trước cho nàng biết.

Trường Thiên vừa lúc liếc qua nàng, nhìn thấy trong mắt nàng có vui sướng cùng cáu giận, không nhịn được khẽ mỉm cười.

Bạch Hổ cũng là nhân vật thành tinh lâu năm, xem hai người mắt đi mày lại như thế, ánh mắt chớp động, thật lâu sau mới nói “Thử một chút là
biết” dứt lời, liền biến trở về nguyên thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận