Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Hắn tựa đầu vào mái tóc nàng, cúi đầu “xùy” một tiếng “Rồng có cái gì tốt? Cực kỳ bình thường, luận sinh mệnh lực không bằng thuồng luồng,
luận sức cắn không bằng cá sấu, cùng lắm chỉ có khả năng cưỡi mây đạp
gió, lại chỉ có một chút thần thông mà thôi. Nếu Cự Mãng hóa rồng, thậm
chí khả năng vặn xoắn và cắn nuốt đều mất đi, thần thú như vậy không có
chú đặc sắc nào, hóa thành để làm gì?”

Nàng nhìn không thấy ánh mắt mình, nhưng từ lời nói của hắn hiểu được ngạo khí của hắn.

Người nam nhân này, khinh thường hóa rồng.

Cũng may là hắn chưa từng hóa rồng mà từ Ba Xà tấn cấp thành thần,
nếu không một con Thanh Long to như thế hắn làm sao cắn nuốt được?

“Hừ, coi như chàng vượt qua kiểm tra” nàng đã sớm mềm lòng, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua.

Nàng dựa sát vào hắn, hôm nay nàng lại không mặc áo cao cổ, hắn từ
trên nhìn xuống liền có thể thấy xương quai xanh tinh xảo như ẩn như
hiện của nàng. Trường Thiên cầm lấy ma nhãn bị nàng ném lúc trước, giúp
nàng đeo lên. Đầu ngón tay lạnh chạm vào làn da trắng mịn của nàng, làm
nàng nhịn không được run lên.

“Nàng còn muốn biết gì nữa?”

Khó có được hôm hắn hào phóng như vậy, hỏi gì đáp nấy, nàng không
khách khí hỏi “Bạch Hổ làm sao chạy thoát, Nam Cung Chân không phải đã
nói hắn còn có thể bị trấn áp hơn hai nghìn năm nữa sao?”

Hắn thở dài “Nàng còn nhớ Kế Chấn Tông không?” Việc này cũng là do
hắn. Nếu lúc đó không khinh thường khả năng của người này, Bạch Hổ và Âm Cửu U bây giờ còn ngồi ngốc trong đỉnh Ngọc Hốt rồi.

“Dĩ nhiên nhớ, mấy ngày qua cũng không thấy hắn. Ta cảm thấy hắn chọc ra không ít chuyện. Chẳng lẽ …”

Trường Thiên đem cằm tì trên đầu nàng, cho nên tiếng nói khổ não từ
trên truyền xuống “Ừ, Bạch Hổ và Âm Cửu U bị Quảng Lăng Tử phong ấn

trong một bức họa, lại biến Ngọc Hốt thành một ngọn núi khổng lồ trấn
áp. Không phải là người có huyết mạch của Quảng Lăng Tử, cơ bản là không vào được mật thất trong núi Ngọc Hốt, ngay cả chưởng môn Quảng Thành
cung hiện nay là Nam Cung Chân cũng không có bản lĩnh này”

“Nhưng một vạn năm đối với loài người là thời gian quá dài. Rất nhiều chuyện đã thay đổi. Sau khi Quảng Lăng Tử phi thăng, huyết mạch của hắn không còn cao cao tại thượng nữa, đến thế hệ Kế Trấn Tông, thậm chí còn bị hãm hại biến thành kẻ ngu. Vốn vô luận bức tranh hay Núi Ngọc Hốt
đều có thể kiên trì được chừng hai nghìn năm nữa, phong ấn trấn áp mới
bị mất đi hiệu lực. Nhưng cố tình có chuyện trùng hợp như vậy, Kế Chấn
Tông có một hôm ở trên đỉnh Núi Ngọc Hốt chơi với mấy con khỉ. Tay hắn
đụng phải thạch bích. Kiện pháp khí này nhận ra người mang huyết mạch
của Quảng Lăng Tử, cho nên mật đạo mở ra, cho phép hắn đi vào trong
thạch thất”

Thừa dịp nói chuyện. Hắn lặng lẽ duỗi tay, đem nàng ôm vào trong
ngực. Ninh Tiểu Nhàn nghe tới nhập thần, cũng không lưu ý tới hành động
mờ ám của hắn, thậm chí còn nhích lại gần hơn.

“Hắn có thể đi vào Núi Ngọc Hốt, Bạch Hổ và Âm Cửu U dĩ nhiên biết
thân phận của hắn rồi. Để dụ dỗ hắn đem hai người phóng thích, Bạch Hổ
đã dạy Kế Chấn Tông một chút thần thông để trao đổi, trong đó có “Mãng
Sát thuật” của ta. Hai người này bị trấn áp cả vạn năm, đối với người
Quảng Thành cung hận thấu xương, đặc biệt chọn thời gian đại điển xem lễ ra tay, sai Kế Chấn Tông nhỏ máu lên bức họa để thoát ra, quấy tung đại điển truyền thừa của Quảng Thành Cung”

Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được chen lời “Nếu là như thế, bọn họ lén
lút trốn đi thì tốt hơn, vì sao lại gây ra trận chiến lớn như vậy?”

Trường Thiên khẽ mỉm cười “Bởi vì Quảng Lăng Tử. Hai người bọn họ
biệt khuất trong bức họa nhiều năm như vậy, làm sao để cho Quảng Thành
cung sống khá giả? Bọn họ một khi thoát ra, Núi Ngọc Hốt chắc chắn nổ
tung, cùng một kết quả, làm thêm một chút chuyện cũng là bình thường.
Bạch Hổ và ta quen biết nhiều năm, chiêu hút loạn thạch lại, một lần nữa đánh ra chính là Mãng Hút thuật học được từ ta. Hắn thả ra ảo cảnh để
phô trương thanh thế, trì hoãn thời gian, người thật đã sớm chạy khỏi
Núi Ngọc Hốt”

Nàng cười trộm “Nhìn con hổ đó sau khi biến thành người có bộ dạng tứ chi phát triển đầu óc ngu si, không nghĩ tới bản tính lại gian trá như

thế?”

“Yêu quái có thể sống từ thời thượng cổ đến nay, không có kẻ nào đơn
giản cả, nếu không đã sớm biến thành bữa ăn trên mâm của kẻ khác. Bạch
Hổ tướng mạo hào phóng, nhưng nội tâm lại rất cuồng dã” Hắn không yên
lòng trả lời, vén mái tóc của nàng lên, ở cái cổ trắng nõn phía sau liếm nhẹ vài cái, hôn lên một mảnh ướt át.

Nhất thời một sự tê dại bủn rủn từ xương sống của này chạy thẳng lên. Nàng đè xuống vọng động của thân thể, vội vàng hỏi “Âm Cửu U là kẻ
nào?” nàng chắc chắn vấn đề này có thể dập hỏa của hắn.

Nàng rốt cục nhớ tới đã nghe qua danh tự này ở đâu – chủ nhân của Đài Luân Hồi Phượng Vô Trù trước khi chết ở trên thạch bích viết lại di
thư, bên trong có đề cập cái tên này. Nhưng nếu nàng nhớ không lầm, hai
người này phát sinh đại chiến là chuyện mấy trăm năm trước.

Nhưng Âm Cửu U từ vạn năm trước đã bị trấn áp bên trong Núi Ngọc Hốt, như vậy người giao thủ với Phượng Vô Trù, là ai?

Quả nhiên nghe được câu này, Trường Thiên liền bất động, càng chỉ cảm thấy hơi thở nóng hầm hập của hắn trên gáy, nhưng không thấy hắn có
thêm động tác gì. Một hồi lâu, hắn mới sâu xa nói “Âm Cửu U có gút mắc
rất sâu với ta. Ngày sau rảnh rỗi sẽ nói tỉ mỉ với nàng. Nhưng mà trước
tiên chuyện ta có thể nói với nàng, “hồn tu” là do hắn sáng chế”

“Hồn tu? Kia tức là … tức là…”

Hắn tiếp lời nói “Là thần thông sở học của Đồ Tẫn”ngay sau đó hắn lại ném thêm một quả bom “Đồ Tẫn là thừa hưởng y bát của Âm Cửu U. Nếu
không có chuyện ngoài ý muốn thì cõi đời này chỉ có hai hồn tu, một là
Âm Cửu U, hai là Đồ Tẫn”

Không trách được! Âm Cửu U là hồn tu, vậy hắn có thể hóa ra phân thân hồn phách của mình. Nếu như năm đó phân thân không bị trấn áp cùng bản
thể, như vậy phân thân của Âm Cửu U có thể vẫn còn sống trên đời.

“Thời thượng cổ, trừ nhân tộc cùng yêu tộc, cõi đời này còn một chủng tộc gọi là Man tộc. Chủng tộc này giống với loài người, nhưng thể chất
và thiên phú mạnh hơn gấp trăm lần, trong đó người nổi bật nhất có sức

mạnh gạt núi ngăn sông, có khả năng nghiêng trời lệch đất, so với rất
nhiều Đại yêu cũng không kém hơn chút nào”. Hắn cười khổ một tiếng
“Thiên địa vốn hướng tới sự cân bằng, càng cường đại thì thế hệ kế thừa
càng thưa thớt, phát huy truyền thừa càng khó khăn. Man tộc thường có
cường giả xuất hiện, nhưng lại sinh sôi nảy nở quá nhanh, từng làm cho
chúng Cự yêu vô cùng nhức đầu”

Nàng le lưỡi. Vậy đại khái là đi ngược lại tự nhiên, vốn dĩ sinh vật
trên đỉnh chuỗi sinh tồn, khả năng sinh sản càng kém. Man tộc này ngược
lại, tất nhiên gánh lấy Thiên khiển, khó trách hiện tại không còn bóng
dáng.

“Âm Cửu U chính là một thành viên của Man tộc, song hắn lại là dị
loại” Trường Thiên hít sâu một hơi “Thân thể hắn trời sinh gầy yếu vô
cùng, đừng nói so sánh với Man tộc bình thường, cho dù so sánh với người phàm hiện nay cũng không bằng. Ở trong tộc đàn, loại người trời sinh
gầy yếu chỉ có thể chờ chết. Nhưng trời cao đối đãi hắn coi như công
bằng, lại ban cho hắn trái tim Thất Khiếu Lung Linh”

“Hắn thuở nhỏ ăn bao nhiêu đau khổ, ta liền không nói đến. Vì lý do
thể chất, hắn không học được bản lĩnh của Man tộc, nhưng Âm Cửu U cũng
là kẻ có tài”. Nói tới đây, trong giọng hắn mang theo chút ý bội phục,
gằn từng chữ “Hắn lại có thể tự sáng tạo ra phương pháp hồn tu, chuyên
tu luyện hồn phách, từ đó chân chính thoát khỏi gông cùm thân thể, sáng
tạo ra thần thông mới trong thiên địa”

“Mới vừa rồi ta nghe Bạch Hổ nói, trong cuộc chiến Trung cổ kẻ này
hính là đầu sỏ. Đây là chuyện sau khi ta bị nhốt vào Thần Ma Ngục, cũng
không biết nhiều lắm. Nhưng Quảng Lăng Tử năm đó thừa dịp Bạch Hổ gắt
gao ôm lấy bản thể của Âm Cửu U, đã phóng ra thần thông đem cả hai trấn
áp vào trong cổ họa, bên trong Núi Ngọc Hốt, đây là thành tựu uy danh cả đời của lão”

“Trước đó lão đã nói với Bạch Hổ, chỉ cần tìm được phương pháp xử lý, đem Âm Cửu U chân chính trấn áp, sẽ thả Bạch Hổ ra. Nhưng qua nhiều năm như vậy, lão lại nuốt lời. Bạch Hổ ở trong bức họa hơn vạn năm, đã sớm
ngập tràn lửa giận, vì tìm đường sống, liền liên kết với Âm Cửu U tính
kế hậu nhân của Quảng Lăng Tử”

Nàng sửng sốt hồi lâu, mới nhớ tới vấn đề mấu chốt “Bạch Hổ trốn ra được rồi, vậy Âm Cửu U đâu?”

Trường Thiên cười lạnh một tiếng “Đương nhiên là ở lại trong kết giới của Quảng Thành Cung. Nam Cung Chân ngu dốt, cho là như vậy có thể vây
khốn Âm Cửu U, nào biết đâu người ta căn bản không muốn ra ngoài!”.


“Hắn là muốn ….?”

“Quảng Thành cung từ trước đến nay thu nhận môn đồ rộng rãi, môn hạ
ngư long hỗn tạp. Sau khi bản thể của Âm Cửu U thoát ra, nơi nào có túi
da người cho hắn lựa chọn hơn ở đây chứ?” Trường Thiên buông thõng tròng mắt xuống “Với hiểu biết của ta về hắn, hắn nhất định bám trên người đệ tử cấp thấp, đợi thực lực từng bước khôi phục, sau đó sẽ khống chế cao
tầng của Quảng Thành cung. Quảng Lăng Tử trấn áp hắn, hắn sẽ đoạt cơ
nghiệp Quảng Thành cung để trả thù, cùng là trụ cột phát triển ngày sau
của bản thân hắn. Theo những gì ra ta hiểu biết về hắn, kẻ này chính là
âm hiểm như vậy”

“Mới vừa rồi chúng ta bay ra khỏi Quảng Thành cung, phía sau liền bày kết giới, đoán chừng là Nam Cung Chân hạ lệnh Phong Sơn. Hừ, với khả
năng của Âm Cửu U, Phong Sơn thì có tác dụng gì?”

“Sau khi Âm Cửu U thoát ra, chúng ta có thể gặp nguy hiểm không?”
Nàng không hỏi Âm Cửu U thoát ra đối với thế giới sẽ rung chuyển gì? Với nàng thế giới này vốn dĩ rất hỗn loạn rồi, nhiều thêm một Âm Cửu U bất
quá loạn càng thêm loạn mà thôi. Huống chi nàng chỉ là một cô gái nhỏ
bé, nguyện vọng như “Thiên hạ thái bình, thế giới đại đồng” liền giao
cho nam nhân đi hoàn thành đi.

Nàng chỉ quan tâm đến cuộc sống của nhóm người nàng hiện nay có thể không tốt hay không?

Hắn trầm mặc hồi lâu mới nghiêm mặt nói “Ta cùng Âm Cửu U là đối
địch, không chết không thôi. Nếu ta có cơ hội giết hắn, tuyệt không
nương tay thì hắn cũng giống như vậy thôi. Nếu hắn phát hiện ra Thần Ma
Ngục trong tay nàng, tất sẽ không bỏ qua cho nàng. Ta mới thỏa đàm cùng
Bạch Hổ, hắn sẽ giữ bí mật này cho chúng ta. Nhưng mà Âm Cửu U có khả
năng thông thiên triệt địa, sau khi hắn thu phục được Quảng Thành cung,
nhất định sẽ dốc toàn lực tìm kiếm Thần Ma Ngục đã bị thất lạc. Đoạn
đường đi sắp tới mặc dù nàng cẩn thận khắp nơi, nhưng tránh không được
lưu lại dấu tích trong mắt người hữu âm, ví dụ như Mịch La tựa như nhìn
ra chút đầu mối! Lần này giữ được bí mật chỉ là nhất thời, không phải cả đời!”.

Trường Thiên đem nàng ôm tới trước mặt, hai tay đặt trên vai nàng,
một đôi mắt vàng nhìn thật sâu trong đáy mắt “Tiểu Nhàn, Âm Cửu U trốn
thoát, thời gian của chúng ta không còn nhiều. Nàng phải nhanh chóng đi
về phía Tây lấy Nam Minh Ly hỏa kiếm, giúp ta thoát khỏi Thần Ma Ngục”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, gằn từng chữ “Chỉ có ta, mới có thể bảo vệ bình an cho nàng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận