Edit: Ngôn Ngôn
Beta: Tiểu Tuyền
“Ồ, đây là cái gì?” Hàn đàm đã không còn, âm khí lại vẫn không giảm.
Nàng nhìn lỗ hổng trước mặt, tại đáy hố phát hiện một hòn đá nho nhỏ màu trắng nhạt, lóe lóe sáng. Trước kia bên trong hàn đầm có nước, cái cục đá này bị che ở dưới, hôm nay mới lộ ra chân thân.
Nàng không phải tiểu hài tử bảy tám tuổi, không có theo thói quen
dùng tay không cầm lên, vì vậy đảo ngược Răng Nanh dùng chuôi dao, ở
trên hòn đá kia nhẹ nhàng gõ nhẹ một phát.
Mẹ nó, thứ này thấy mềm mềm, hơn nữa còn khẽ động đậy! Bị vật cứng đè ép, nó còn biết rung rung một chút.
Đó là một vật còn sống.
Ninh Tiểu Nhàn cố nén cảm giác quái dị, đem nó thu vào Thần Ma ngục.
Đặt ở dưới đáy hàn đàm, cùng Hàn Phệ Ngư nuôi dưỡng cùng một chỗ có lẽ cũng là vật phi phàm, lại để cho Trường Thiên chậm rãi nghiên cứu đi
thôi.
Sự tình nơi đây cũng đã xong, mấy người men theo đường cũ trở lại. Đã có thu hoạch cực lớn, tâm tình của bọn hắn cũng không khẩn trương bằng
lúc đến, bước chân của Đồ Tẫn cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Một cái đầm Hàn Phệ Ngư này, ít nhất tương đương với sức mạnh của hơn một trăm năm mươi vạn sinh hồn, đủ để đem cảnh giới của hắn trực tiếp
từ Hóa Thần Kỳ tăng lên đến Luyện Hư hậu kỳ, đây là bay vọt một cấp độ
đấy! Phương pháp hồn tu tuy nhanh và tiện, nhưng đến Hóa Thần hậu kỳ,
muốn tăng lên thì khó lại càng khó. Một hồn tu muốn phát triển lớn mạnh, cần số lượng lớn sinh hồn bổ sung chất dinh dưỡng. Đến Đại Thừa kỳ về
sau, thì cần có lực lượng của mấy trăm vạn hồn phách, thế thì kiếm đâu
ra chứ?
Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên cũng vui vẻ. Sau ngày Đồ Tẫn đi theo nàng,
tuy đối với nàng không tính là cung kính, nhưng cũng không vi phạm mệnh
lệnh của nàng, là cẩn thận bảo hộ, lại có thể giúp đỡ Trường Thiên quản lý Thần Ma ngục, ngược lại giống như người giám ngục. Nhưng phương pháp hắn tu luyện quá đặc biệt, ngay cả thần vật như Ngọc Cao cũng không thể làm hắn đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng của đạo hạnh. Cho dù trong miệng
Đồ Tẫn không nói. Nhưng lại rất phiền muộn. Nếu thả hắn rời đi tự do tu
luyện, phía sau không biết lại muốn nhấc lên bao nhiêu gió tanh mưa máu.
Hôm nay có thể tạm thời giải quyết cái chuyện phiền toái này, đương nhiên là tất cả đều vui vẻ rồi.
Có một câu nói gọi là “Vui quá hóa buồn”. Thời điểm bọn hắn đi ra
huyệt động, cẩn thận khác xa với lúc vừa tiến vào. Cho nên Đồ Tẫn vừa
mới bước ra cửa động một bước, dưới chân đã truyền đến một tiếng “Rắc
lạp” vô cùng nhẹ.
Cái tiếng vang này tuy nhỏ, nhưng với thần thông của ba người,
trong tai lại giống như sấm sét. Bởi vì trước khi vào động, trên mặt đất rõ ràng cái gì cũng không có.
Tựa hồ có nguy cơ cực lớn sắp đến, trong lòng nàng nổi lên báo
động.”Không tốt!” Ninh Tiểu Nhàn cũng bất chấp cái khác. Một phát bắt
được sau lưng Thất Tử, lách mình tiến vào Thần Ma ngục. Không phải nàng
không muốn cứu Đồ Tẫn, mà là hắn cách hai người hơi xa.
Sau đó phía trước có một luồng sáng chói mắt đánh đến. Theo trước
người Đồ Tẫn hiện lên, sau đó chiếu sáng cả huyệt động. Nếu như nàng
không có nhanh trước một bước trốn vào Thần Ma ngục, hiện tại cũng sẽ
đắm chìm giữa đám ánh sáng này. Nàng thật không cảm thấy, sẽ thoải mái
khi bị chiếu vào.
Trên đời này, thực sự không có tốc độ nào có thể nhanh hơn so với
ánh sáng này rồi. Ánh sáng gần đến người. Đồ Tẫn cũng được xem như có
kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thế nhưng mới đưa chân ra được một
chút, hắn lại đột nhiên rống to một tiếng, kèm theo là âm thanh tràn đầy đau đớn cùng phẫn nộ: “Tặc tử, dám đánh lén!”
Hắn bị thương.
Chẳng qua hắn không biết là Ninh Tiểu Nhàn và Thất Tử đã tiến vào
Thần Ma ngục. Giờ phút này hắn nhất định phải dùng thân thể cao lớn của
chính mình ngăn chặn cửa vào huyệt động, không cho người tới chứng kiến
tình cảnh sau lưng. Cho nên bị dừng lại một lát, Ninh Tiểu Nhàn một lần
nữa mang theo Thất Tử xuất hiện tại chỗ, truyền âm cho Đồ Tẫn hấp tấp
nói: “Ra!”
Đồ Tẫn không chần chờ. Hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh liền xông ra ngoài, cùng với địch nhân bên ngoài đánh thành một đoàn.
Nàng cùng Thất Tử chui ra khỏi huyệt động. Mới nhìn đến địch nhân.
Cái người này bộ dáng giống như thiên lôi, tay dài đến gối, lúc đánh
nhau cùng Đồ Tẫn, rõ ràng cũng là mình trần ra trận, chiêu thức mở rộng
ra đóng lại, lực đạo mãnh liệt.
Lúc trước Đồ Tẫn bị ánh sáng kia tập kích đả thương, thất khiếu đều chảy ra máu tươi, nhìn xem có vẻ khủng bố. Nhưng hắn nguyên bản là
người hung ác, lúc này ngược lại bị kích ra hung tính, giờ phút này bắt
đầu chiến đấu càng mạnh mẽ, bùm bùm trong từng tiếng quyền đập vào thịt, đúng là ẩn ẩn ngăn chặn đối phương.
” Yêu quái Vạn tượng hậu kỳ!” Trường Thiên tỉnh táo nói.
Nàng cũng không có một khái niệm, nói sau hay là đánh lén đối phương
trước đây. Nàng khẽ quát một tiếng “Thất Tử”, lời còn chưa dứt, Trọng
Minh Điểu đã nhào tới.
Yêu quái đối phương nhìn thấy có thêm địch nhân tiến lên, thì giận dữ hét một tiếng, thân hình đột nhiên biến lớn gấp hai, hiện ra nguyên
hình, giơ nắm đấm lên hướng trên đầu Thất Tử đánh qua.
Đây là... Kim cang? Ninh Tiểu Nhàn vốn muốn xông lên thân hình bỗng nhiên dừng lại. Trước mắt thằng này hình thể hùng tráng, bộ mặt không
có lông, cái trán rất tròn, hàm dưới nhô ra nổi bật, răng nanh trong
miệng thò ra ngoài, không phải là một con Tinh Tinh lớn sao? Nó thừa dịp kẻ hở, đấm hai cái ở trên lồng ngực của mình, lập tức toàn thân nổi lên ánh sáng màu đỏ, khí lực cùng tốc độ tựa hồ cũng đột nhiên tăng lên gấp đôi.
“Thông Tí Linh Vượn, hơn nữa lại có kỹ năng cuồng hóa ngắn.” Trường
Thiên hấp tấp nói ở bên tai tất cả mọi người, “Không nên bị biểu hiện
giả dối của nó mê hoặc, nó đang chuẩn bị chạy trốn!”
Chạy trốn? Thằng này đều đem công phu ẩn giấu sử dụng ra rồi, mắt
thấy bộ dạng nhất định sẽ huyết chiến, vậy mà lại có ý định chạy trốn? Ninh Tiểu Nhàn sững sờ, đã thấy đầu linh vượn này nổi điên đánh lùi
Thất Tử, đột nhiên dùng tay đấm hai đấm, nặng nề mà nện trên mặt đất!
Bùm bùm trước sau hai tiếng, nàng có thể nhìn thấy giữa nắm đấm, sóng âm hướng ra phía ngoài hiện lên gợn sóng có hình dáng khuếch tán. Sau
đó cả căn nhà tan thành tro bụi đều hướng về phía ba người đánh tới.
Nàng vừa thò tay đi ngăn cản, cái này đầu linh vượn ở tại chỗ nhảy lên,
phá tan nóc nhà thờ tổ chạy bỏ chạy.
Quả nhiên là muốn chạy trốn!
Nàng ở trong lòng nhủ thầm một tiếng hổ thẹn. Nếu nghe theo Trường
Thiên nhắc nhở thì tốt rồi, kết quả một chút do dự, đã làm cho địch nhân chui vào chỗ trống chạy mất.
Đồ Tẫn đã đuổi theo. Tất cả mọi thứ ở đây đều thoát không khỏi liên
quan với Âm Cửu U, mà cái đầu Tinh Tinh này đã nhìn thấy diện mạo của
bọn hắn, tất nhiên không thể giữ.
Cái hầu tử chết tiệt này đem cuồng hóa biến thành tốc độ, nhảy được
một thật nhanh ah. Thất Tử xếp hai cánh lại, như mũi tên rời cung đuổi
theo.
Bốn mươi trượng, 30 trượng...
Phía trước linh vượn tựa hồ biết rõ sau lưng có người đuổi theo, đột
nhiên biến đổi phương hướng, nhắm phía rừng già nhảy tới. Biết gặp phải
cường địch, nó đánh không lại, nhưng Viên Hầu mà chạy vào trong rừng tất nhiên chiếm ưu thế, nếu nó thuận lợi tiến vào cánh rừng, truy binh muốn bắt được nó sẽ không dễ dàng.
Linh trưởng là loại động vật tiến hóa, thật sự là nhanh ah. Ninh Tiểu Nhàn cau mày, trong tay đột nhiên hiện lên một vật màu đen, khi Thất Tử chuyển hướng, nàng liền nhảy lên để thân thể của nó bay trên không,
ngón cái và ngón giữa tay trái đan xen nhau, nhẹ nhàng bắn ra, tư thế ưu nhã như nhặt hoa, vật màu đen kia bị nàng bắn ra ngoài.
Thứ này sau khi bắn ra ngoài lập tức vô thanh vô tức, biến mất trong
không khí. Linh vượn vừa vặn quay người đập một cái, vật màu đen đã đến
trước mặt nó, mở trong không khí xuất ra một vòng rung động nhỏ, giống
như là gơn nước lan từ trong ra ngoài, sau đó như tình nhân hôn nhau,
dịu dàng mà đâm vào mi tâm nó.
Một cái con Khỉ Đột Khổng Lồ to như vậy, cao khoảng 7m, nặng hơn
hai ngàn cân, trúng vật này xong, miệng khổng lồ há to, thần sắc hoảng
hốt, thân thể như bị núi đá chững lại, ầm ầm đổ sụp xuống, nhanh như
chớp lộn mấy vòng ở trên đồng cỏ, không bao giờ … nhúc nhích nữa rồi.
Thứ này uy lực lớn như vậy? Ninh Tiểu Nhàn thè lưỡi.
Đồ Tẫn cũng chạy tới, thò tay chạm vào trên người linh vượn nói:
“Thần hồn thiếu chút nữa bị đánh tan, nó đã bất tỉnh rồi.” Hắn nhìn
Ninh Tiểu Nhàn với ánh mắt rất kỳ quái, bởi vì hắn nhớ rõ, nàng không có bất kỳ năng lực công kích thần hồn nào, “Ngươi dùng cái gì đánh nó bị
thương thế?”
Đây cũng là câu hỏi của mọi người, kể cả Trường Thiên.
“Cái này.” Nàng vươn bày tay trái ra, lòng bàn tay nằm một mũi tên
thô ráp nho nhỏ, “Ta thấy nó sắp chạy đến cánh rừng rồi, cũng không
biết làm sao đành cầm thứ này ném ra ngoài. Không ngờ uy lực lớn như
vậy.”
Cái vật có tướng mạo xấu xí này chính là Phệ Hồn châm. Lúc trước ở
Bảo Sơn, bảo vật kỳ quái này tự mình bay vào trong tay nàng. Tuy luyện
hóa đã lâu, nhưng nàng chưa bao giờ biết rõ uy lực của nó, cũng không
dùng nó để đối địch. Nào biết được lần đầu xuất hiện, lại có thể đánh đổ một cái đại gia hỏa thế này. May nàng không có ý định lấy tánh mạng con Khỉ Đột Khổng Lồ, nên Phệ Hồn châm thả ra mới giữ lại mạng sống cho con khỉ này
Yêu quái sau khi đạt Đại Thành kỳ, bên người đều có yêu khí hình
thành cái lồng bảo hộ, cái Phệ Hồn châm này sau khi bắn ra xong thì
giống như ẩn núp, cho đến khi tới trước mặt địch nhân mới hiển lộ hình
dáng, hơn nữa còn bỏ qua vòng bảo hộ cương khí của linh vượn, một lần
hành động có thể thành công, tình hình này đã không thể dùng từ thần kỳ, mà có lẽ dùng quỷ dị để hình dung sẽ đúng hơn.
Lập tức mấy người họ nhớ tới nhà thờ tổ Ngũ Thị, ở cửa vào huyệt
động đã tìm được vài miếng tàn phiến hơi mỏng, còn có chút nóng chảy,
còn ngửi thấy mùi gay mũi, xem ra là vật còn lại sau khi ánh sáng trắng
làm nó nổ tung. Lúc trước Đồ Tẫn bị ánh sáng trắng đả thương, lại cùng
Khỉ Đột Khổng Lồ cận chiến, đuổi theo, hiện tại sắc mặt có chút tái
nhợt. Từ khi đi theo Trường Thiên đến nay, lần đầu tiên hắn bị thương
nặng thế này,.
Hắn nỗ lực chèo chống nói: “Luồng sáng kia chuyên hao tổn thần hồn,
rất nham hiểm, may mà trước đó ngươi và Thất Tử đã vào Thần Ma ngục,
nếu không hai ngươi sẽ không chịu đựng nổi.” Hắn là hồn tu, thần hồn so
với người bình thường chắc chắn kiên cường dẻo dai không biết bao nhiêu
lần, mà còn bị thương, cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn. May mắn công
pháp của hắn chuyên tu là thần hồn, điểm thương thế ấy tối đa hai ngày
là có thể khôi phục lại, hiện tại lại có Hàn Phệ Ngư trợ giúp, tu vi sẽ
tăng lên rất nhanh.
Nàng lập tức đem Đồ Tẫn cùng con Khỉ Đột Khổng Lồ đã hôn mê đều
thu vào trong Thần Ma ngục. Chính là dưới loại tình huống này, Đồ Tẫn
cũng tiện tay luyện ra mấy cái Địa Âm đồng tử giao cho Ninh Tiểu Nhàn,
lúc này mới tự đi tầng thứ năm nghỉ ngơi.
Cái Địa Âm đồng tử này hình dáng tướng mạo giống như đứa trẻ bảy tám
tuổi, lớn lên không chỉ không dọa người, còn có chút đáng yêu, thân hình có thể thực có thể hư, lại không thể chịu được ánh sáng mặt trời.
Điểm tốt là nó gặp đất thì độn thổ, vô luận ban ngày hay ban đêm chạy đi đều có thể ở trong mặt đất tiến hành, cho nên ánh mặt trời cũng không tổn thương đến nó. Nàng học Trường Thiên các phương pháp xử lý và sai
khiến Địa Âm đồng tử, rèn sắt khi còn nóng, sai khiến chúng nó chia nhau đưa tin cho trạm dịch ở bến đò Nhược Thủy, cùng Tam Bàn Tử ở thành Ô
Đà, chủ yếu là hỏi thăm lợi nhuận buôn bán, cũng chỉ định Địa Âm đồng tử giữ lại con đường sau này để song phương liên hệ.
Hai người này đều là trú điểm chiếm đóng, Địa Âm đồng tử có thể thuận lợi tìm được. Nếu như nàng muốn tìm đối tượng liên hệ không ngừng di
động như Đặng Hạo và Tiếu Tử, thì trong tay hai người này cầm giữ bùa
của nàng, Địa Âm đồng tử mới có thể theo tung mà truy ra. Nàng nghĩ
nghĩ, lại làm một quả thanh phù tiền bên trên kèm theo tờ giấy cùng phù
tín của chính mình, sau đó thả nó bay ra ngoài tìm trạm canh giữ khác.