Lúc này Tiếu Tử cách nàng quá xa, cái thanh phù tiền chậm rì rì này
ít nhất phải bay lên rất lâu mới có thể tìm được đối phương. Nhưng mà
nàng tin tưởng Tiếu Tử đã đợi hơn ba mươi năm, cũng không quan tâm chờ
thêm mấy tháng thời gian.
Xong xuôi việc này, Trường Thiên đem Phệ Hồn châm cầm tới, nắm ở
trong tay xem nhiều lần. Nhưng dù hắn có vài vạn năm kiến thức, cũng
không thấy cái châm này rốt cuộc là dùng chất liệu gì chế thành, xuất từ tay người nào. Cái Phệ Hồn châm này từ khi vào tay nàng đến nay, một
mực đều vô cùng trung thực. Pháp khí cũng có tính tình đó, này cái châm
so với Răng Nanh hoạt bát hiếu động mà nói, thì trầm mặc ít nói hơn
nhiều lắm.
Nhưng đêm nay, ở trong lúc Sinh Tử tồn vong trước mắt, Ninh Tiểu
Nhàn cũng không hiểu nguyên nhân tại sao lại nhớ tới muốn dùng nó? Cái
này không hợp với lẽ thường. Theo như thói quen bình thường của nàng,
muốn nàng ném vật đả thương địch thủ thì phải dùng Răng Nanh mới đúng a.
Kim quang trong mắt Trường Thiên chớp động, suy nghĩ không biết bay
đến nơi nào. Nàng khẽ gọi hắn hai tiếng, Trường Thiên mới lấy lại tinh
thần, nghiêm túc nói: ” Cái Phệ Hồn châm này, sau này tận lực dùng ít
một chút”.
Nàng ngạc nhiên nói: “Vì sao?” Pháp khí có thể gây tổn thương cho thần hồn là chân chính bảo vật, vì sao phải dấu đi?
Hắn vuốt tóc của nàng như có điều suy nghĩ: “Ta hoài nghi cái Phệ Hồn châm này xuất hiện, có lẽ có chút ít liên quan đến Âm Cửu U.”
Nàng sợ hãi kêu lên một cái: “Đây là vật của Âm Cửu U sao? Ta quả thật không dám dùng nó.”
“Không phải.” Trường Thiên lắc đầu nói, “Vật này tới rất kỳ quặc, sớm không hiện muộn không hiện, hết lần này tới lần khác vào lúc Âm Cửu U
được thả ra lại tự động đến đây tìm nàng; bình thường nó không động
tĩnh gì, vì sao vừa gặp phải sự việc liên quan đến Âm Cửu U, nó lại nhắc nhở nàng dùng nó đến đả thương địch thủ chứ? Giống như là bên trong
bóng tối đều có Thiên Ý.”
“Nó nhắc nhở ta. Dùng nó đến đả thương địch thủ?”
“Nàng thử cẩn thận nghĩ lại xem, lúc ấy tại sao lại đột nhiên ném Phệ Hồn châm?”
Nàng suy ngẫm thật lâu, mới lắp bắp nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm.
Tựa hồ đáy lòng đột nhiên cảm thấy, dùng cái châm này có thể chế trụ
cái con đại hầu tử. Cái này ý nghĩ này vừa bắt đầu hiện lên…, Phệ Hồn
châm đã tự động chạy đến trong tay của ta rồi.”
“Đó chính là linh tính của bảo vật, tự động bay ra.” Hắn hôn một cái ở trên má nàng, “Phẩm cấp của nó, còn muốn trên cả Răng Nanh. Pháp khí có thể gây tổn thương cho thần hồn, nàng nhất định phải cất giữ cẩn thận.
Đừng cho người khác biết được sự hiện hữu của nó.” Hắn trầm ngâm nói,
“Ta có dự cảm, có lẽ sau này đối phó Âm Cửu U. Nó sẽ là một binh khi
ngoài dự đoán.”
“Việc nhỏ.” Nàng nháy mắt mấy cái, Phệ Hồn châm đã không thấy tăm
hơi, “Vừa rồi đi ra ngoài gặp được luồng sáng kia là chuyện gì xảy ra?”
Đồ Tẫn bị thương đã đi nghỉ ngơi, cho nên Sưu hồn thuật con Khỉ Đột Khổng Lồ là do Trường Thiên tự tay thực hiện.”Gần năm trăm năm nay.
Khi đó một tiên phái của con người quật khởi tên là Thiên Kim đường. Ý
là ‘’Thiên kim chi tử cẩn trọng “, nói đúng ra là thân phận của con
người cao quý tuyệt đối sẽ không dùng thân mạo hiểm. Nó khác hẳn các môn phái bình thường, đem phương pháp sử dụng cơ quan cùng thần thông pháp
khí kết hợp, nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều vũ khí nhanh nhẹn linh hoạt hơn người, tự ý biến thành đồ vật, tên là Xảo khí. Nếu như sử dụng thoả đáng, hiệu quả của những… đồ vật này thậm chí còn muốn lợi hại hơn cả
pháp khí bình thường. Chỉ là tác phẩm của Thiên Kim đường số lượng không nhiều, những năm gần đây chỉ có ở trong hội chợ rao bán mới có thể
mua được.”
Nàng thè lưỡi: “Hình như phẩm cấp rất hiếm!”
“Ít nhất trong trí nhớ của Khỉ Đột Khổng Lồ cho rằng như thế. Nó
từng thấy Thiên Kim đường dùng một kiện xảo khí tên là “Bình Sơn”. Quả
nhiên trực tiếp đem núi cao 3000 xích nổ thành đất bằng.” 3000 xích,
tức là 1000m rồi. Cái xảo khí này quả nhiên lợi hại.
“Luồng sáng này là xảo khí do Thiên Kim đường làm ra sao?”
“Không sai.Tên là Hám Hồn Lôi. Tên như ý nghĩa, có thể tạo thành
tổn thương to lớn đối với thần hồn của địch nhân. Có thể làm ra một
quả thần lôi như vậy giá cả phải rất cao đến dọa người, trong tay Khỉ
Đột Khổng Lồ còn có một quả, chỉ là Phệ Hồn châm chế ngự:cộng thêm
tốc độ của nó quá nhanh, làm cho nó không kịp lấy ra.” Hắn xòe bàn tay
ra, trong lòng bàn tay quả nhiên có một viên hạt châu màu tím nằm
ngang”
“Trước mắt nàng đem nó cất giữ. Thời điểm quan trọng hơn có thể sử dụng.”
“Cái cơ quan trong huyệt động kia là do cao nhân bố trí, vốn có hai
phần, cũng thiết kế mười phần ác độc, dĩ nhiên khi địch nhân vào động sẽ gặp được một phần, khi ra ngoài động còn phải gặp một phần nữa. Theo lý mà nói, vô luận là người hay là yêu thăm dò Cực Âm chi địa, luôn sẽ là
đi vào thì cẩn thận, đi ra thì chủ quan, thiếp lập cơ quan này là bắt
được nhược điểm tâm lý của địch nhân, hết lần này tới lần khác vào lúc
địch nhân ra động, liền gài Hám Hồn Lôi mạnh nhất để đả thương địch thủ. Sáu trăm năm qua đi, có lẽ thời gian quá lâu làm cho một phần cơ quan
mất đi hiệu lực, nhưng một phần khác không có bị mất.”
Trường Thiên than thở một tiếng: “Nhờ có Đồ Tẫn đi phía trước khởi
động cơ quan, nếu không lúc này nàng nhất định bị thương nặng.” Nói ra
liền cảm thấy một trận hoảng sợ. Thần hồn bị tổn thương rất khó trị,
ngay cả hắn đều không có phương pháp đảm bảo.
“Yên tâm, ta rất là thông minh.” Nàng cười hì hì ở trước ngực hắn
nhúc nhích, tìm vị trí tốt, “Cái con Khỉ Đột Khổng Lồ cùng Ngũ gia
trang và Âm Cửu U đến cùng có quan hệ như thế nào? Nó là hầu tử mà Âm
Cửu U nuôi dưỡng sao?”
“Ta từ trong trí nhớ của nó được biết, hắn là một thành viên của phái yêu tông phía bắc Thanh Xa Châu, tên gọi là Bái Hỏa cốc. Cái yêu tông này nhân số có phần đông đúc, đặc biệt, yêu quái có trên sáu ngàn
tên, trong đó yêu quái Đại Thành hậu kỳ có hơn hai trăm tên, Phản Thần
Kỳ đã hơn hai mươi tên, Luyện Hư kỳ đã có hơn năm tên, ở phương bắc tông phái thế này đã là cỡ trung rồi. Vào hơn sáu trăm năm trước Tông chủ
phái nó tới nơi này trấn thủ huyệt động, lại không có nói rõ nguyên
nhân.”
“Cái con Khỉ Đột Khổng Lồ này không có đả thương người chứ? Nó có liên quan gì với Ngũ Thị nhất tộc?”
“Nghiêm khắc mà nói, không có. Bằng vào đạo hạnh của Khỉ Đột Khổng Lồ này có thể ăn gió uống bụi, không nhất định phải tổn thương tánh
mạng người mới có thể sống sót, bên cạnh lại là thâm sơn rừng rậm, cho
nên nó một mực ẩn dấu tung tích, chỉ có rất ít người gặp nó. Ở bên trong tổ huấn của Ngũ Thị cũng đề cập tới nó là thần hộ mệnh của Ngũ gia
trang, nhưng chỉ có gia chủ mới biết được bí mật này.”
Nàng trầm ngâm nói: “Như vậy, tổ tiên Ngũ gia cùng tông chủ Bái Hỏa
cốc là bạn cũ, mới dùng thân phận phàm nhân của chính mình mua mảnh đất này xây Ngũ gia trang, hỗ trợ ngăn trở cửa vào hàn đàm? Quay trở lại
một bước mà nói, Bái Hỏa cốc và Âm Cửu U có quan hệ, nếu không vì sao
phải hao phí nhiều công sức đào động, thiết lập hàn đầm nuôi dưỡng Hàn
Phệ Ngư chứ?”
Nàng tự giễu đây là chẳng phải là khoản nợ nhiều hơn không lo, rận
nhiều quá thì không sợ bị cắn sao? Trước kia bị một phủ Phụng Thiên đuổi bắt đã cảm thấy thở không ra hơi rồi, hiện tại có đại Boss như Âm Cửu U vậy, phiền phức sau này nhất định sẽ đến tìm nàng, nàng ngược lại cảm
thấy lại trước gây họa với Bái Hỏa cốc cũng không có gì lớn. Cái mạng
nhỏ của nàng chỉ có một, ai có bản lĩnh thì đến lấy đi.
“Vô cùng có khả năng. Ngoài ra lại không có tìm được manh mối hữu
dụng nào khác, cái con Khỉ Đột Khổng Lồ này biết rõ cơ quan lợi hại, chưa từng vào trong huyệt động, cũng không biết bên trong có đồ vật
gì.” Trường Thiên mỉm cười, “Nhưng mà người phái nó đến trấn thủ nơi đây đã tính sai. Bình thường nếu có người men theo dấu hiệu Cực Âm chi địa
mà đến, có thể bị nó tiện tay đuổi. Hầu tử tính ham chơi, nó ở chỗ này
bình an vô sự qua sáu trăm năm, đã sớm bỏ quên nhiệm vụ, đến trong rừng
vui đùa. Thẳng đến khi chúng ta đi ra, nó mới phát giác có địch nhân đến thăm.”
Thân thể Khỉ Đột Khổng Lồ ở trên mặt đất đã rút nhỏ đi 2 lần,
thời gian cuồng hóa sớm đã trôi qua rồi. Loại thiên phú này chỉ có thể
tiếp tục trong bốn mươi hơi thở, thời gian vừa hết, Khỉ Đột Khổng Lồ sẽ cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi. Cho nên nó ở trên đường dùng một
địch hai, lại phát hiện đối thủ khó chơi, ý nghĩ đầu tiên không phải tử
thủ mà là chạy trốn. Loại hầu tử bại hoại giảo hoạt này, nàng cũng không muốn thu phục nó, để Trường Thiên trực tiếp đem nó ném tới tầng thứ tư
trong đại lao đi.
“Đúng rồi.” Nàng đột nhiên nhớ tới, “Ở dưới Hàn đàm xuất hiện miếng
đá trắng thật nhỏ, đến cùng là vật gì?” Theo kiến thức dần đề cao của
nàng, đồ vật mà nàng không nhận biết ngược lại ngày càng nhiều rồi.
Trường Thiên suy nghĩ một lát, mới nói: “Trong nội tâm của ta chỉ
suy đoán mà thôi, phải đợi ngày sau nghiệm chứng. Chứng minh là đúng
xong, sẽ nói cho nàng biết.”
Nam nhân này trong lòng cất giữ bí mật rất nhiều, theo như Bạch Hổ
nói, Trường Thiên nhà nàng tâm sự quá nhiều, nhưng mà nàng có biện pháp
nào chứ? Đã ưa thích một người, sẽ bao dung khuyết điểm của hắn.
Nàng còn đặc biệt đi tầng thứ ba xem thủy lao, trước kia mình có dò xét qua rồi, sao lại không có phát hiện?
“Ở đây giam qua Thủy Tộc, tất nhiên phải thiết kế thủy lao.” Hiện tại nàng là chủ “Lúc nàng chấp chưởng Thần Ma ngục, yêu quái bên trong đã
sớm hóa thành xương khô rồi, ta cũng đem nước dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này
đi qua, cũng chỉ đem nó coi là nhà tù bình thường.”
Thủy lao giam giữ Hàn Phệ Ngư kỳ thật thiết kế rất đơn giản, giống
như cái hòm lớn chứa nước trong suốt, chỉ là ở trên bốn phía hòm có ánh sáng hoặc diệt phù văn, dùng trấn áp phạm nhân bên trong.
Còn khoảng một thời gian nữa trời mới sáng, nàng lại trở lại tầng
dưới đem bài học hôm nay đều làm xong, cũng cùng Trường Thiên nói chuyện một hồi lâu, nội dung chủ yếu là đường đường Bạch Hổ Thần Quân như thế
nào bị một cái ông già thỏ đùa giỡn, nói đến cao hứng bừng bừng, nàng
ngã vào trong ngực Trường Thiên cười không ngừng.
Hắn cũng hiểu được đây là một trong những phương thức giảm thiểu áp
lực của tiểu nha đầu này. Âm Cửu U xuất hiện, so với bất luận thời điểm
nào trong dĩ vãng đều mang cho nàng cảm giác nguy cơ mãnh liệt hơn.
Nhưng mà cái gọi là có được tất có mất, hiện tại áp lực của nàng lớn như vậy lại không giây phút nào ngưng rèn luyện Tâm Pháp Thần thông, tiến
bộ ngược lại nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Sau đó, nàng thừa lúc Thất Tử quay trở về tòa Đại Thành này.
Thời điểm Bạch Hổ tìm được nàng, nàng đang ngồi phía dưới một túp lều nhỏ ăn thịt viên, súp cay. Trong tháng bảy, sáng sớm nhiệt độ đều oi
bức khó nhịn, một chén súp cay nóng hổi rót hết, phối hợp với gừng, hồ
tiêu, bát giác, nhục quế,chi hương, đúng là bổ hư hành khí, giải nhiệt
gan, giải sầu là thứ tốt, lập tức có thể cho người toát ra một thân mồ
hôi, tiếp theo thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều. Bởi vậy giữa tiết
hè, cái sạp hàng này nghỉ sớm chút nhưng thực khách không giảm trái lại còn tăng.
Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên sẽ không toát ra một thân mồ hôi giống người bình thường như vậy. Nàng hôm nay đổi đã qua một thân váy dài màu
trắng điểm xuyết mấy đám mây vàng nhạt quấn quanh, thoạt nhìn nhẹ nhàng
mà thư thái,thanh nhã như hoa lan.
Bạch Hổ duỗi lưng một cái thật dài, khớp xương rắc rắc kêu, lộ ra khí tức thỏa mãn, sau đó ở bên người nàng ngồi xuống nói: “Có cái gì ăn
ngon hay sao?”
Đừng nhìn hắn một bộ thiếu niên lang, kì thực là lão ngoan đồng mấy
vạn năm trước, đối với cái thế giới này quá lạ lẫm. Ninh Tiểu Nhàn chọn
cho hắn một chén thịt kho, nhắc đến hắn là động vật ăn thịt, đặc biệt
là thời điểm giao mùa ăn thịt băm nhỏ nhiều hơn, lại muốn một miếng lớn
như miếng bánh to.
“Coi như không tệ!” Hắn nếm hai phần hai mắt tỏa sáng, “Không nghĩ
tới bên cạnh quán nhỏ, cũng có thể làm ra món ngon như thế nha. Xem ra
sau này muốn ăn nhiều nên đến nhân gian đi lại.”