Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
Lại đi qua nửa canh giờ. Ánh sáng trời chiều, càng ngày càng yếu ớt.
Tất cả mọi người bắt đầu bực bội, bởi vì rừng rậm trước mặt vẫn đang
nhìn không đến cuối.

A Ly cũng ôm tâm tình thấp thỏm không yên đi trong một đám nữ nhân
đó, nàng đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng kinh hoàng thất thố. Đây là tiếng gọi của hai nam nhân mở đường, lộ ra tuyệt vọng cùng
sợ hãi. Không biết sao, nàng đột nhiên nghĩ đến thiếu niên vừa rồi gặp
được kia, hắn tuyệt đối sẽ không phát ra tiếng kêu như vậy.

Các nam nhân phát hiện trên tàng cây, là vải quần áo của phụ nhân kia bị xé xuống vướn trên cành. Tất cả mọi người ý thức được, trong một nửa canh giờ, bọn hắn đều vòng quanh ở trong phiến rừng rậm này.

Nhưng kể cả thủ lĩnh ở bên trong, đám nam nhân cũng đều thề, bọn hắn
lấy phương hướng thẳng tắp mà tiến lên! Người kiếm ăn ở trong núi,
tuyệt đối không thể đến phương hướng cũng phân biệt không rõ.

Có hai người phụ nữ sợ đến lập tức nghẹn ngào khóc lớn, bị hai bàn
tay nam nhân của mình đánh không dám phát ra âm thanh. Tất cả mọi người
nhìn xem thủ lĩnh, chờ đợi chỉ thị của hắn.

Nếp nhăn trên mặt thủ lĩnh, tựa hồ lại gia tăng lên vài đường. Hắn
suy tư một hồi lâu, mới gọi hai tâm phúc vụng trộm nói vài câu. A Ly
chứng kiến mặt mấy nam nhân kia, lập tức trắng ra. Không biết tại sao từ nhỏ nàng đã có thính lực hơn người, có thể nghe được lời thủ lĩnh nói
rất chính xác: “Chúng ta gặp quỷ đánh tường, chỉ sợ lúc này không có dễ
dàng đi ra ngoài như vậy.” Các nữ nhân đi chung cũng biết bản lãnh của
nàng, đều lặng lẽ hỏi A Ly: “Bọn hắn đang nói cái gì?”

A Ly lắc đầu, không có lên tiếng. Nếu như để cho các nàng biết rõ một đoàn người toàn bộ rơi vào trong mê cục, chỉ sợ lập tức sẽ hoảng sợ
chạy trốn rồi.

Thủ lĩnh đưa tay từ trong lồng ngực lấy ra lá bùa nho nhỏ, cắn nát
đầu lưỡi phun một ngụm máu của hắn lên, sau đó trong miệng niệm niệm. Âm thanh chưa dứt, lá bùa lập tức không có lửa tự cháy, biến thành một hỏa cầu nho nhỏ thổi đi về phía trước. Thủ lĩnh rõ ràng nhẹ nhàng thở ra,
bảo cho mọi người đi theo phương hướng hỏa cầu.

Đường hỏa cầu nhỏ đi rất kỳ quái, có khi đi phía trước, có khi đột
nhiên rẽ ngoặt quẹo hướng phải, có khi cả buổi bất động sau đó rẽ vào

cái vòng cung tròn lớn … Theo thủ lĩnh nói. Cái lá bùa này là bảo vật
Thần Tiên ban thưởng xuống, có thể chỉ dẫn chính xác đường đi. Đường hỏa cầu dẫn đi mới thật sự là thẳng tắp, chính một đoàn người mình, toàn bộ đều bị mê chướng che mắt. Tự cho là đi đường thẳng, nhưng thật ra là đi dạo luẩn quẩn vòng quanh vòng tròn trong rừng rậm này.

“Ai lại mê hoặc chúng ta đi đường quanh co này?” Có một gia hỏa không hiểu chuyện thuận miệng hỏi lên, kết quả thủ lĩnh giận trừng mắt liếc
hắn một cái, nghiêm mặt âm trầm không nói.

Hỏa cầu chậm rì rì mà bay đã nửa canh giờ, mọi người đẩy ra nhánh cây trước mắt, đột nhiên cảm thấy đất trống rộng mở trong sáng, bọn hắn
rốt cục thoát khỏi rừng cây vô cùng vô tận, đi tới một mảnh đất trống
lớn rồi! Càng thần kì chính là bên trên mảnh đất trống này có một gian
nông trại, tuy nhiên thoạt nhìn có chút rách nát. Nhưng hoàn toàn chính
xác là kiến trúc dựng bằng gỗ, cỏ tranh che đỉnh, ở bên trong sắc trời
càng ngày càng lờ mờ, lộ ra hoàn cảnh như thế làm người ta hài lòng.

Mọi người hoan hô một tiếng, không đợi thủ lĩnh phân phó đã tuôn đi lên.

Ở bên trong nông trại không có người, đồ dùng trong nhà cổ xưa cũng
phủ dày đặc tro bụi. Trên trần nhà có con nhện con muỗi sống. Thế nhưng
đám người miền núi bọn họ không sợ những thứ này. Các nữ nhân chẳng quan tâm mệt mỏi trên người, bắt đầu trong trong ngoài ngoài quét dọn lên.
Phòng quá nhỏ, tất cả mọi người ngủ không đủ, mấy người tráng đinh nhìn
xem rừng rậm lờ mờ nuốt nước miếng nói: “Vì để đạt được mục đích an
toàn, chúng ta vẫn nên châm lửa thôi.”

Thủ lĩnh tranh thủ thời gian phân phó mọi người đốt đống lửa trên đất trống, đuổi đi ẩm ướt cùng lạnh lẽo trong đêm. Nơi này thật sự rất tà
môn, đã có lửa ấm áp. Đối với nhân tâm là một loại an ủi rất mạnh.

Chỉ một lúc sau, trong nông trại truyền đến một trận tiếng hoan hô
của nữ nhân. Tin vui khác truyền đến: các nàng ở trong góc của phòng
bếp, phát hiện một túi gạo!

Gạo, không ngờ là Gạo. Mọi người trong sơn trại cũng biết, tại dãy
núi non trùng điệp này, không gian nhỏ hẹp, đất đai cũng rất cằn cỗi,
chỉ có thể sinh cỏ, đến cây cũng lớn không cao, hơn nữa khí hậu quá ẩm
ướt, không thích hợp cho hạt lúa sinh trưởng. Ở đây sở dĩ còn có thôn
làng tồn tại. Là vì cái hẻm núi lớn nghèo khó đến nỗi ngay cả yêu quái
cũng không muốn ở chỗ này.


Rất nhiều người trong sơn trại, cả đời vẫn không có rời khỏi Phương
viên hàng rào trăm dặm chung quanh, cũng căn bản không thể chính miệng
nếm qua mùi vị gạo trắng. Bọn hắn hằng ngày gieo trồng, là thu hoạch một loại rất giống gạo Hòa Ngọc, thu hoạch trái cây về sau nghiền nát thành phấn, lại chế thành cháo súp hoặc là làm thành bánh bột ngô, chính là
khẩu phần lương thực của người một nhà rồi. Ngay cả như vậy, sản lượng
thu hoạch của loại này cũng rất thấp, bởi vậy cả đám trại dân bình
thường bọn họ còn phải nhặt rau dại, đi săn thậm chí đánh cá sông suối
để cải thiện thức ăn.

Thủ lĩnh đứng lên đi vào phòng bếp, từ trong túi cầm ra một nắm gạo
cẩn thận ngửi ngửi, cảm thấy không có mùi vị khác thường, lúc này mới
nhẹ gật đầu.

Thái độ này chính là cho phép. Các nữ nhân vui mừng mà thở nhẹ một
tiếng, lấy ra túi nước tùy thân đem hạt gạo rửa đi rửa lại hai lần, rồi
mới từ trong phòng bếp nhặt nồi lớn ra, thêm nước bắt đầu nấu chín.

Một phút đồng hồ đi qua, ở bên trong nồi lớn bắt đầu bay ra hương gạo nồng đậm, đống lửa cháy rừng rực, chiếu lên trên mặt mọi người đỏ bừng. A Ly cũng ngồi ở bên cạnh lửa chờ cơm chín đủ, chỉ là nàng ngồi cách
tất cả mọi người có chút xa, cho nên nàng thấy được gạo nổi bọt bên
trong cái nồi, bay ra khói có chứa màu xanh lá rất nhạt rất nhạt. A Ly
từ nhỏ đã ngũ giác hơn người, đến nàng còn phải cố gắng trừng lớn mắt,
mới có thể thấy rõ màu sắc bên trong của khói, người khác càng không
nhìn thấy được.

Có nên nói với mọi người chuyện này hay không? Nàng nghĩ nghĩ, có lẽ
gạo nấu ra vốn có màu sắc này a? Nếu như nàng nói ra, không thiếu được
lại phải ăn một bữa roi cành mận gai khiển trách. Trại dân đối với hài
tử ưa thích tác quái không nghe lời, chưa bao giờ khách khí cả. Đám trại dân bọn họ đang nói chuyện, còn có người thở dài, có người thút thít nỉ non, nhưng những thứ này đều không quan hệ tới nàng, nàng lấy tay chống má, mơ mơ màng màng mà ngủ.

Cơm chín. Mọi người vui vẻ ra mặt, lần lượt từng người bới thêm một
chén, cháu trai thủ lĩnh chỉ có chín tuổi, bằng tuổi A Ly. Mọi người
biết rõ thân thể hắn đang lớn, cho phép hắn đem cơm ép vào càng chặc một ít.

Hương vị cơm, thật sự rất thơm, thật sự là ăn ngon. Tất cả mọi người
nếm một miệng, đã chậc chậc tán thưởng lên. Không có đồ ăn ăn với cơm

cũng không sao, chỉ là cơm này óng ánh sáng long lanh, đến hương cũng
làm cho người khác dừng không được đũa.

Bọn hắn ăn lấy như hổ đói, trước kia còn nói mấy câu với nhau, tuy
nhiên về sau chỉ vùi đầu ăn, trong khoảng thời gian ngắn nơi trú quân
nho nhỏ này chỉ còn lại có tiếng nuốt của mọi người.

Có một nam nhân ăn được nhanh nhất, khi chén cơm thấy đáy, hắn không
lưỡng lự mà đứng lên, nhanh chóng thò tay vào trong nồi, ý định thêm một chén cơm nữa. Hắn lớn lên rất gầy yếu, tính cách cũng trung thực gần
như nhu nhược, nguyên bản theo thứ tự ở trong trại hẳn là trại dân nhị
đẳng, phàm là trong trại phân phối vật tư, hắn đều không có quyền ưu
tiên chọn lựa. Nhưng lúc này hắn lại chủ động thò tay thêm cơm, rất kỳ
quái.

Nhưng mà càng kỳ quái hơn chính là, nam đinh tráng niên cách cái nồi
gần nhất đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, trong âm thanh tựa hồ mang theo
khinh miệt. Hắn vươn tay, tại trên cánh tay của nam nhân gầy yếu dùng
sức vỗ một cái, cơ hồ đem cơm trong chén của hắn đều làm đổ mất. Bàn tay gầy yếu của nam nhân kia rơi vào trong nồi sắt lớn đang được nấu đỏ
bừng lên, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Thương thế kia vốn phải đau nhức triệt nội tâm rồi, vậy mà nam nhân
gầy yếu này lại chỉ khẽ hừ một tiếng thu tay lại, tựa hồ bị phỏng không
phải là tay của mình, hơn nữa hai mắt không cam lòng mà nhìn chằm chằm
nồi sắt lớn, lại liếc chằm chằm vào tráng hán cạnh nồi, trong ánh mắt
tràn đầy ánh sáng xanh âm u.

Cơm ở bên trong nồi sắt lớn, rất nhanh bị cướp sạch rồi. Người không thể cướp được chén thứ hai, đều dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm vào lũ tiểu tử ăn no, trong cổ họng rung động ô ô, thanh thế như Sói.

Một chén cơm gạo, lại khiến bọn chúng biến thành bộ dáng như thế.

A Ly ngủ được rất ngon. Dù sao chỉ có chín tuổi, đêm qua nàng theo
dòng nước chạy trốn, hôm nay lại cùng những người lớn đi cả ngày, tuy là hài tử tinh thần dồi dào nhưng thân thể lại không chịu được. Nàng mơ
tới lũ lụt tối hôm qua, trong nước cây khô nổi liều phiều cùng mấy đứa
hài tử, bình thường bọn hắn ưa thích ném đá về phía nàng, nhưng khi đó
gương mặt bọn hắn úp vào trong nước, không nhúc nhích, hiển nhiên rốt
cuộc đã uy hiếp không được nàng. Nàng cảm thấy hả giận.

A Ly còn mơ tới xế chiều hôm nay gặp được thiếu niên kia. Hắn ôn hòa
mà cười, đưa một chén cơm thơm ngào ngạt cho nàng ăn, thế nhưng nàng vừa mới cầm lấy đũa gỗ muốn bới ra một phần cơm, hạt cơm màu trắng đột
nhiên trở nên xanh mơn mởn dọa người, mỗi một hạt còn có thể nhúc nhích!

A Ly kêu “Ah” một tiếng, bỗng nhiên trợn to mắt, bị tỉnh lại rồi.


Nơi trú quân im ắng. Tất cả mọi người ngủ say, ngủ được rất thơm
ngon, đại khái là thấy mộng đẹp, trên mặt còn mang theo bộ dáng tươi
cười. Chẳng qua làm cho A Ly sợ hãi chính là bộ mặt bọn hắn đều lộ ra da thịt màu xanh lá nhàn nhạt, như nàng thấy hơi nước ở bên trong nồi lớn, giống như nàng thấy ở trong mộng.

Loại cảm giác mọi người đều ngủ chỉ riêng ta tỉnh, làm cho nàng không cảm thấy không khỏe. A Ly cả gan đi lay người phụ nhân đen gầy đối với
nàng tương đối dịu dàng. Nhưng vô luận nàng lay động như thế nào, trên
mặt phụ nhân chỉ chứa đựng nụ cười, vẫn không chịu tỉnh lại.

A Ly biết rõ, việc lớn không tốt rồi. Hiện tại nàng rất hối hận, lúc trước tại sao không nói cho mọi người biết khói trong nồi rất quỷ dị
chứ? Chẳng qua hiện tại nàng phải làm cái gì đây?

Trại dân trên mặt đất, kể cả thủ lĩnh ở bên trong, nàng đi lay động
lần lượt từng người một lần, nhưng bọn hắn ngủ say như chết, không có
người tỉnh được.

Còn có cái gì bết bát hơn so với một tiểu cô nương nghỉ đêm nơi hoang dã, mà tất cả người lớn đều ngủ mê không tỉnh chứ?

Có. Đó chính là vào lúc này, đột nhiên có yêu quái hiện thân.

A Ly vận khí không tốt, đang lúc thời điểm nàng muốn lùi về nông
trại, một làn sương mù dày đặc từ từ bay tới, chỉ thời gian nháy mắt đã
ngưng tụ thành hình người, nhanh đến không để cho nàng thời gian ẩn núp.

Sương mù dày đặc hình thành yêu quái, rõ ràng có cái mũi có mắt,
giống nữ tử, chỉ là thân hình và diện mạo có chút mơ hồ, trong mắt càng
tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, lại làm cho nàng vừa nhìn thấy liền nhớ
tới cơm xanh mơn mởn.

A Ly nén lại tiếng kêu sợ hãi ở trong miệng, rõ ràng còn rảnh hướng
trong nồi nhìn thoáng qua. Trong nồi còn thừa lại mấy hạt cơm, chẳng qua màu sắc quả nhiên là màu xanh biếc, trên mặt còn có một tầng lông tơ
tinh tế. Dù một miếng nàng cũng không ăn, lúc này nhìn thấy trong cổ
họng cũng nhờn nhợn, gần như muốn nôn ọe.

Vụ yêu ngưng hiện thân, sau khi thấy nàng trên mặt cũng lộ ra biểu lộ ngoài ý muốn, đột nhiên mở miệng: “Ngươi rõ ràng không có mê man? Ngươi là cái gì?” giọng nói mịt mù như có như không đấy, lại để cho người
nghe xong thì buồn ngủ. Nhưng A Ly lại không bị ảnh hưởng, nàng cẩn thận đem chính thân thể nhỏ bé của mình co rụt lại ở phía sau thân thể thủ
lĩnh, không lên tiếng.

Hai mắt Vụ yêu đánh giá nàng, chấp nhận rằng nàng chỉ là một nữ hài
nho nhỏ không phá được chuyện tốt chính mình, nên không để ý tới nàng,
đột nhiên nắm một người từ trên mặt đất lên, lôi vào bên trong nông
trại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận