Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Nàng nói đến đây, hốc mắt của tiểu cô nương trước mặt liền đỏ lên,
hiển nhiên trong lòng đang xúc động. Nàng bất quá chỉ có mười mấy tuổi
mà thôi, đúng là bông hoa đang tuổi rực rỡ tràn đầy hi vọng, nhưng lại
có một nam tử thô lỗ, lại là tu sĩ rất tự tôn làm sao lại giải thích
nhiều đối với nàng? Cho đến hôm nay nghe xong Ninh Tiểu Nhàn nói, mới
biết được nam nhân này dụng tâm lương khổ.

Ninh Tiểu Nhàn thấy thế, biết rõ lòng đề phòng của nàng đã dao động,
vì vậy truyền âm cho hai người sau lưng, để cho bọn hắn thối lui đến
trong sân. Chính mình chậm rãi bước lên trên một bước, cầm tay tiểu cô
nương ấm giọng nói: “Hắn yêu thương ngươi như thế, người làm sao nhẫn
tâm để hắn bị thương? Ta chỉ muốn hỏi Hòa Lão Tứ một chút việc nhỏ, cũng không muốn hại tánh mạng của hắn.”

Ngoài phòng, Đồ Tẫn cùng Thất Tử không có việc gì dựng thẳng tai lắng nghe, phát hiện ngữ khí Ninh Tiểu Nhàn càng ngày càng ôn nhu, nói ra
lời nói cũng càng săn sóc. Cuối cùng bên trong hai nữ nhân nói chuyện
nhà, có khi tiểu cô nương còn khóc hu hu lên, đại khái là khóc quá gấp,
còn chạy đến buồng trong khóc nấc lên trong chốc lát.

“Nữ nhân, nữ nhân.” Sắc mặt Thất Tử dần dần đỏ lên, vụng trộm nói với Đồ Tẫn, “Đồ đại ca, vừa rồi ở trong thang trì quán, ta… ta chỉ dùng một người, sao ngươi có thể thoáng cái dùng liền hai người thế?” tiếng nói
của hắn càng ngày càng thấp, đến cuối cùng thấp không thể nghe thấy, Đồ
Tẫn lại tranh thủ thời gian đứng thẳng, chỉ khẽ mấp máy ở ngoài miệng,
trừng mắt truyền âm cho hắn: “Muốn chết sao? Lời này, sao có thể ở trước công chúng nói ra được chứ?”

Hai người bọn họ đều lập tâm minh huyết thệ, nói chuyện làm việc
trong phạm vi nhỏ đều dưới sự giám thị của Trường Thiên, vì vậy lúc này
đột nhiên nghe được Trường Thiên ho nhẹ một tiếng bên tai bọn hắn. Làm
chuyện xấu thì sẽ chột dạ, nếu không phải đều có thần thông trên người,
hai người chỉ sợ trên lưng chảy xuống mồ hôi rồi, chỉ nghe Trường Thiên
thấp giọng nói: “Đừng để Tiểu Nhàn biết, nếu không nàng sẽ xem thường
hai ngươi.”

Lão đại đã mở miệng, hai người vội vàng khúm núm mà trả lời.

Trường Thiên nói tiếp: “Hòa Lão Tứ trở về rồi.” Lời này là hướng chỗ
có người truyền âm, cho nên Ninh Tiểu Nhàn cũng đã nghe được, lôi kéo

tay cô nương kia, chậm rãi từ trong nhà đi ra.

Mấy phút trôi qua, giọng nói già nua của Hòa Lão Tứ quả nhiên từ
ngoài viện truyền vào: “Mi cô, ta đã trở về!” Trong lời nói là tràn đầy
vui sướng cùng cảm giác hưng phấn chờ mong.

Hắn quả nhiên là quy tâm tự tiến, rõ ràng đều không đợi Mi cô ra mở cửa, tự mình từ ngoài viện nhảy vào.

Đều nói trên đầu chữ sắc có cây đao. Hiện tại Hòa Lão Tứ có lẽ đặc
biệt nhận thức sâu sắc, bởi vì hắn vừa rơi xuống, thì ngạc nhiên nhìn
thấy trong nhà có thêm mấy người xa lạ, trong đó có một nữ tử cầm tay Mi Cô lẳng lặng nhìn mình.

Không ngờ hắn trực tiếp nhảy vào trong vòng mai phục của địch nhân,
thật sự là quá lỗ mãng rồi. Nhưng ai mà về đến nhà một khắc này, không
phải đều buông lỏng tâm tình hay sao?

Khí tức mấy người kia dường như vô hình, hắn ở bên ngoài viện rõ ràng không cảm ứng được, hiển nhiên cảnh giới cao hơn hắn không ít.

Hòa Lão Tứ nghĩ vậy, tâm đều trầm xuống, trên mặt lại cố tự trấn định mà nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Vị cô nương này, họa bất cập gia, công việc thì ra đường tự chúng ta giải quyết, đừng đem Mi Cô kéo vào!” Tuổi của hắn rất lớn rồi, cả đời này trải qua sóng to gió lớn không ít, thấy
trận chiến như vậy chỉ cần mình ứng phó tốt thì Mi Cô có thể không bị
thương tổn, bởi vậy chỉ hơi hơi kinh ngạc, lập tức không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Ta cũng nghĩ như vậy đấy.” Nghe được câu này, hắn hơi buông lỏng
chân mày, cô gái này lại nói tiếp, “Vậy phải xem Hòa lão gia tử phối hợp hay không phối hợp rồi, nếu thống thống khoái khoái nói ra điều chúng
ta muốn biết. Chúng ta sẽ đi ngay.”

Nàng chán ghét dùng tính mạng phụ nữ và trẻ em để uy hiếp người khác. Nhưng đến lúc này, Ninh Tiểu Nhàn đã hiểu, dùng thủ đoạn để đạt được
mục đích vĩnh viễn chính xác.

Hòa Lão Tứ rất phối hợp nói: “Tri vô bất ngôn.”

“Hòa lão gia tử thực thống khoái.” Nàng nhìn chăm chú mắt Hòa Lão
Tứ, gằn từng chữ, “Đám tiên phỉ cướp giết trưởng lão biệt viện Thiên
Lam, ngươi đem di vật của hắn bán đi nơi nào?”


Mà lấy tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của Hòa Lão Tứ, tim cũng nhịn không
được vẫn đập chậm một nhịp. Hắn cố gắng duy trì thần sắc trên mặt không
thay đổi, trong nội tâm lại nổi lên sóng biển kinh thiên. Cô gái này có
thể tìm tới hắn, đã nói lên nàng không chỉ biết rõ hắn là tiên phỉ, hơn
nữa còn biết thủ tiêu tang vật lần này là qua tay hắn. Bọn hắn cướp giết người của biệt viện Thiên Lam, cũng chỉ là mấy canh giờ trước đó. Cô
gái này làm sao biết được chứ? Chẳng lẽ trong đội có gian tế mật báo?

Loại sinh vật hồn tu này quá mức hi hữu, tất nhiên là hắn không biết. Hắn cười khổ nói: “Cô nương nói đùa, chúng ta khi nào tổn thương qua
người này?”

Ninh Tiểu Nhàn thở dài, mặt lộ vẻ tiếc hận nói: “Thời điểm ta vừa
mới tiến vào tiểu viện, chỉ cảm thấy ngươi có kiều thê mỹ quyến, cùng
hòa thuận vui vẻ, trong lòng rất không muốn phá hủy sự hài hòa mỹ mãn
như vậy.” hẳn là không cùng hắn tranh luận việc này thật hay giả, ánh
mắt nhìn về phía Mi Cô đã chuyển thành lạnh như băng.

Mới vừa rồi nàng còn cùng tiểu cô nương này cười nói trò chuyện vui
vẻ không ngớt, nhưng bây giờ lập tức trở mặt rồi. Mi Cô cũng chỉ là tiểu cô nương không quá mười sáu tuổi, bị nàng nhìn chằm chằm như vậy liền
rùng mình một cái, lời cầu xin tha thứ vừa đến bên miệng, đột nhiên nhớ tới Hòa Lão Tứ tất nhiên sẽ khó xử, vì vậy cố nén xuống, trong mắt đã
chứa lệ châu. Nhưng nàng lại không biết bộ dạng nước mắt lưng tròng muốn nói nhưng không được thế này, so với khóc hô hào “Lão gia cứu ta” còn
muốn làm cho Hòa Lão Tứ đau lòng gấp trăm lần.

Tình cảnh này Hòa Lão Tứ cả đời được chứng kiến cũng không ít, những
năm này cùng nhóm tiên phỉ vào Nam ra Bắc, trong lòng tuy lo lắng nhưng trên mặt lại càng bình tĩnh, ấm giọng nói: “Ta không biết người biệt
viện Thiên Lam gì, nhưng lần này chúng ta đi ra ngoài săn bắt được đồ
vật, đã rời tay bán đi rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn biết rõ dù thế nào hắn cũng sẽ không thừa nhận giết
người của biệt viện Thiên Lam, cũng may nàng cũng không xoắn xuýt cái
này, chỉ truy vấn: “Toàn bộ đồ đạc đều bán đi?”

“Đúng.”

“Bán đi nơi nào?”


Hòa Lão Tứ vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu ta nói với ngươi, thì sẽ phá hủy
quy tắc, về sau ở thành Khách Thập Nạp sẽ không có chỗ đứng cho chúng ta nữa.” Gia có gia pháp, làm gì cũng có luật lệ, ở bên ngoài nhìn tiên
phỉ như hoành hành không sợ gì, nhưng khi tiến vào Thành Khách Thập Nạp này, thực sự phải tuân thủ quy tắc, nếu không đâu còn chỗ dung thân ở
nơi này chứ? Nếu Hòa Lão Tứ dám chỉ ra nhà dưới tiếp đón tang vật, chỉ
sợ người ta quay đầu lại sẽ tới thu thập bọn hắn.

Cân nhắc lợi hại trong đó, hắn rất khó xử. Phó Vân Tường đối với hắn
không tệ, hắn ở bên trong tiểu đội cũng được mọi người tôn trọng. Chẳng
qua với tư cách một tán tu Nguyên Anh kỳ mà nói, tuổi của hắn đã lớn đến lão thái tất lộ, cũng suy nghĩ lấy làm mấy chuyến thì sẽ rửa tay chậu
vàng, định cư ở ẩn. Đối với Mi Cô, mặc dù hắn thật tâm yêu thương, không muốn nàng có sơ xuất gì nhưng nói cho cùng nàng chỉ là phàm nhân, tiểu
cô nương xinh đẹp thiên hạ còn nhiều mà, hắn cần gì phải chấp nhất một
người này?

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn đã có chút quyết định.

Ninh Tiểu Nhàn giống như cảm giác được, lắc đầu nói: “Đó là chuyện của các ngươi, ta chỉ muốn biết một chuyện về tang vật.”

Hòa Lão Tứ do dự trong chốc lát, mới cắn răng: “ Tốt. Chỗ địa điểm
kia cũng không phải bí mật không thể nói, ngay tại tiệm Tử Kim Hoa đại
đạo luyện khí, chính là cửa hàng có mặt tiền lớn nhất trên đường cái.
Sau khi đi vào chỉ cần tìm tên Ngô Lục là được.”

Đồ Tẫn lạnh lùng nói: “Ở nơi nào đều không quan trọng, ngươi trực tiếp mang bọn ta đi là được.”

Hòa Lão Tứ cũng không kinh ngạc bọn hắn có yêu cầu như vậy, suy nghĩ một chút nhân tiện nói: “Được.” Liếc nhìn Mi Cô thật sâu, đột nhiên ôn nhu nói, “Mi Cô, đợi sau khi ta trở về, sẽ đem chút đồ dùng khó coi trong
nhà toàn bộ đổi đi, thay đổi thành đàn mộc trác y thiên công phường cùng giàn trồng hoa ngươi thích được không? Mà gạch cũng gạch thủy lam mới
đúc, cam đoan đem cái nhà này trang hoàng thật xinh đẹp!”

Những điều này đều là Mi Cô cầu hắn, mà hắn một mực chưa từng đáp
ứng. Mi Cô sững sờ gật đầu, trên mặt có vẻ vui mừng, lại nghĩ tới hiện
tại bọn hắn còn bị người khống chế, không biết vì sao Hòa Lão Tứ nói
những thứ này. Hòa Lão Tứ nhìn nàng nhiều thêm vài lần, trong mắt hào
quang chớp động, lúc này mới nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Đi thôi.” Đúng là
rất dứt khoát xoay người, xem ra là muốn đi trước dẫn đường rồi.

Đồ Tẫn triệu ra một địa âm đồng tử trông coi Mi Cô. Tuy quỷ vật này
không có nhiều sức chiến đấu, nhưng đối phó với một tiểu cô nương tay
trói gà không chặt này vẫn dư xài rồi.


Mới bước ra khỏi Hòa phủ, Hòa Lão Tứ đi phía trước đột nhiên nói: “Cô nương, có phải trước kia chúng ta đã gặp mặt rồi không?”

Bước chân Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên dừng lại. Hiện tại nàng đã dùng
tới chướng nhãn pháp, chẳng lẽ có chỗ nào lộ ra sơ hở để cho Hòa Lão Tứ
nhận ra mánh khóe? Lão nhân này sống vài trăm tuổi, ánh mắt sắc bén
tuyệt không kỳ quái.

Nàng đang muốn mở miệng, Hòa Lão Tứ đột nhiên thấp giọng quát một
tiếng, mặt đất chỗ ba người Ninh Tiểu Nhàn đứng đột nhiên rạn nứt, từ
bên trong chui ra tầm mười gốc dây leo, mỗi cái cỡ khoảng chén ăn cơm,
gặp người liền quấn. Toàn thân dây leo màu xanh bóng, còn kèm theo văn
màu đỏ sậm, thoạt nhìn thì rất là tà dị, thực tế bên trên thân cây còn
có gai dài nhọn sắc, đâm vào trong cơ thể con người, có thể tưởng tượng
được cảm giác. Kỳ lạ nhất là, đỉnh cái dây leo này còn mọc ra rất nhiều
quả như trứng gà, bộ dạng xấu xí nhưng lại không biết là làm gì đấy.

Cùng lúc đó, tay áo của Hòa Lão Tứ tung bay, đánh ra hơn mười miếng
Viêm bạo phù, trong nháy mắt đến trước mặt ba người, người khác lại
không quay đầu lại, bước mấy bước xa xông về phía trước, tư thế lúng
túng, nhưng lại thắng ở tốc độ rất nhanh. Ánh sáng bạc trong tay hắn lóe lên, chính là muốn ngự khí mà chạy!

Hắn không cần quay đầu lại, cũng biết những viêm bạo phù kia tất
nhiên là đánh tới trước mặt ba người kia, bởi vì tiếng nổ mạnh vang lên
liên tiếp. Tiếng vang to lớn, vượt xa động tĩnh viêm bạo phù bình
thường, chỉ sợ cả nửa Thành Khách Thập Nạp đều có thể nghe được.

Ngay cả quả mọng bên trên dây leo cũng bắt đầu tấn công rồi, bao bọc
bên trong là chất keo màu đen rất dễ đốt, hết lần này tới lần khác vỏ
rất cứng, sau khi gặp lửa rất nhanh sẽ bị nổ tung, động tĩnh của nó
không kém với lựu đạn loại nhỏ là bao, mà những quả mọng bên trên dây
leo này, ít nhất cũng có ba bốn mươi cái, cho nên mấy chục cái nổ tung
liên hoàn, cùng một chỗ phát tác, uy lực không thể nói là không lớn.

Cảnh giới của hai nam một nữ này hắn không biết, nên không thể phớt
lờ, hiển nhiên chỉ là dây leo công kích có lẽ còn đánh không thủng cương khí hộ thể của đối phương, nhưng nếu nổ tung kịch liệt hơn nữa thì sao? Đối phương như thế nào cũng sẽ luống cuống tay chân a? Quan trọng nhất
là, nơi này là Thành Khách Thập Nạp hỗn loạn, nổ tung liên hoàn đưa tới
động tĩnh cực lớn, chẳng lẽ người trong thành bang sẽ không chạy đến
xem sao? Chỉ cần mấy địch nhân này lâm vào bị động, chính mình sẽ có cơ
hội chạy trốn, quay lại tìm đến đồng bạn, đồng dạng có thể báo thù cho
Mi Cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận