Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Ninh Tiểu Nhàn sao có thể sợ nàng ta, nói cám ơn với hai người Xuân,
Ngô rồi cáo từ xoay người rời đi. Đồ Tẫn và Thất Tử đi theo phía sau
nàng, Hòa Lão Tứ bị khống chế cũng cất bước đi theo.

Cảm giác bị người khác khống chế sinh tử thật sự không tốt. Nàng ước
gì có thể nhanh chóng ra khỏi Nạp Kim Lâu, hô hấp một chút bầu không khí tự do. Vừa đi đến bên cạnh cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Xuân Như Hải: “Hòa Lão Tứ, lúc nào Phó đương gia các ngươi trở
lại?”

“Hòa Lão Tứ” đứng lại, xoay người cung kính nói: “Nhiều nhất qua hai, ba ngày nữa là có thể quay lại.” Người thao túng hắn nói chuyện đương
nhiên là Đồ Tẫn.

Xuân Như Hải khẽ giật mình nói: “Hắn qua Trung Châu, lại có thể nhanh như vậy?”

Đám người Ninh Tiểu Nhàn chợt cả kinh. Bệnh nhân của Phó Vân Trường
lại ở Trung Châu? Nơi đó tiên phái tụ tập, cao thủ đan đạo nhiều như
mây, hắn lại phí sức ngàn dặm xa xôi chạy đến phái Tuyền Cơ lấy thảo
dược, rồi lại chạy trở về chữa bệnh cho người ta sao? Trừ phi, bệnh này
khó giải quyết.

Vấn đề mấu chốt nhất là hiện tại nên trả lời Xuân Như Hải như thế nào?

Sau khi được Trường Thiên chỉ điểm, sắc mặt “Hòa Lão Tứ” vẫn như
thường nói: “Vì tiết kiệm thời gian, Đại đương gia đã sai người chuyển
bệnh nhân tới đây, bởi vậy không cần phải đi tới Trung Châu đã có thể
chữa trị.”

Đại khái câu trả lời lừa dối vượt qua kiểm tra, Xuân Như Hải “à” một tiếng, không hề đặt câu hỏi nữa.

Đợi bọn hắn đi ra ngoài, Xuân đại tiểu thư tức giận nói: “Ta vừa thấy trong danh sách nhà kho có ghi tên một cái gương xinh đẹp, vội vàng trở về mua, lại bị nàng ta giành trước một bước đắc thủ rồi, thật tức chết ta!” Nàng ta dậm chân rồi đi ra ngoài. Tuy nàng ta là con gái lâu chủ
Nạp Kim Lâu nhưng nếu như muốn đồ trong lâu cũng phải lấy linh thạch ra
mua, nhiều lắm là nội bộ thì được chiết khấu một chút, đây là quy củ
Thiên Kim Đường.

Vị Trần sư huynh kia vẫn khúm núm đứng sau lưng nàng, hiện tại vội
vàng đi theo ra ngoài. Hai người trong lầu còn có thể nghe được nàng ta
đang oán giận nam tử bên cạnh: “Chàng còn nói chàng yêu thích ta! Mới

vừa rồi sao chàng không biết ra mặt thay ta, sao lại để nàng kia đối
chọi gay gắt cùng ta?”

Trong lòng Trần sư huynh nghĩ, đám người kia tu hành thâm hậu hơn ta
nhiều, bảo ta đi trêu trọc bọn họ sao? Dĩ nhiên trong miệng tất nhiên
vẫn dùng lời ngon ngọt an ủi nàng ta.

Xuân Như Hải ánh mắt chớp động: “Hòa Lão Tứ luôn om sòm nhất, tại sao hôm nay từ đầu tới cuối đều trầm mặc, trước khi đi cũng không chào
hỏi?” Suy nghĩ một chút lại nói: “Ngươi nói trước đó hắn bán gương tới
đây, sau đó dẫn đám người kia trở lại chuộc?”

Ngô Lục Chỉ cung kính nói: “Đúng là như thế. Sau khi đi vào, Hòa Lão
Tứ hô to một tiếng “Ngô chưởng quỹ, cứu ta ”. Lúc ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chỉ cười hì hì nói là nói giỡn. Nhưng trong lòng ta có cảm giác có
cái gì đó không đúng. Sau đó vẫn do tiểu cô nương kia lên tiếng, Hòa Lão Tứ cũng không lên tiếng.”

Xuân Như Hải nhíu mày nói: “Trừ phi hắn bị người ta quản chế, tiểu cô nương đó sử dụng kế khống chế lời nói của hắn. Không có gì kỳ lạ, thần
thông thuật pháp trên đời này đâu chỉ ngàn vạn, số lượng người có bản
lãnh cũng không ít. Hừ, đây là chuyện của Tiên Phỉ, chúng ta bớt can
thiệp vào thì tốt hơn.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Vì sao nàng ta vội
vàng lấy tấm gương đó như thế? Ngươi nói rõ tình huống của món pháp khí
kia. Nói tỉ mỉ một chút.”

=====

Mấy người theo đường cũ đi ra cửa nhỏ Nạp Kim Lâu, đám người Ninh
Tiểu Nhàn như trút được gánh nặng, mà Hòa Lão Tứ thì nghĩ tới bão tố
trước mắt. Sống một xấp tuổi dầy, hắn thật sự không muốn chết, nhưng khi nhìn bộ dáng mấy người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua mình và Mi Cô.

Có vết xe đổ, Ninh Tiểu Nhàn không để cho Đồ Tẫn giải khai trói buộc, cho nên mấy người đều trầm mặc trở về chỗ ở của Hòa Lão Tứ.

“Hòa Lão Tứ nha Hòa Lão Tứ, ngươi nói ta nên làm gì ngươi đây?” Ninh Tiểu Nhàn tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Hòa Lão Tứ là một người tinh ranh, vừa nghe thấy câu đó đã biết mạng
sống có hi vọng, mừng rỡ nói: “Chỉ cần có thể tha cho ta, tha cho Mi Cô
một mạng, cô nương cứ mở miệng là được!” Hắn vốn không phải người mềm
yếu như thế. Nhưng thọ nguyên sắp hết, con người ngược lại càng thêm

luyến tiếc tính mạng, cộng thêm trong bụng Mi Cô có đứa con kéo dài
huyết mạch cho hắn, bất luận như thế nào hắn cũng không hi vọng mình một nhà ba đời dừng tại đây.

“Tốt.” Đôi mi thanh tú của nàng hơi giương, ném chủy thủ màu đỏ như
máu xuống đất nói: “Lập tâm minh huyết thệ, từ nay về sau trung thành
với ta, mặc ta sai khiến. Ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống.”
Đây là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ được. Nàng không phải loại
người thích giết chóc, hơn nữa trong bụng Mi Cô còn có thai nhi, nàng
càng không thể ra tay. Làm người có việc nên làm, có việc không nên làm.

Qua những ứng biến vừa rồi của Hòa Lão Tứ cũng đủ thấy hắn là người
cơ trí, nếu có thể thu phục, sau này có thể trở thành trợ lực cho nàng.

Đây cũng là kết quả tốt nhất Hòa Lão Tứ có thể đoán được. Hắn nhìn Mi Cô một cái, không hề do dự, cầm chủy thủ lên tàn bạo thề độc, sau đó
thoáng cái đâm vào lồng ngực mình. Việc đã đến nước này, ngược lại hắn
rất thức thời, một chút cũng không dây dưa dài dòng.

Mi Cô thấy thế bị dọa sợ hét lên một tiếng, mềm nhũn ngất đi. Đồ Tẫn
tiến lên một bước, đỡ nàng ta lên rồi đặt bàn tay sau gáy nàng ta.

Hòa Lão Tứ vội la lên: “Đừng tổn thương nàng ấy!” Hắn không nhìn thấu sâu cạn của người này, nhưng biết ba người này lấy Ninh Tiểu Nhàn cầm
đầu, vì vậy lời này là cầu khẩn nàng.

“Chẳng qua tẩy đi đoạn trí nhớ không vui của nàng ấy mà thôi, sẽ
không tạo thành tổn thương đối với thân thể nàng ấy, có khi không biết
cũng là một loại phúc khí.” Ninh Tiểu Nhàn an ủi. “Trước tiên ngươi nói
tình huống tiên phỉ cho ta biết.”

Hòa Lão Tứ thấy mặc dù Mi Cô vẫn hôn mê, nhưng vẻ mặt dần dần buông
lỏng, biết nàng không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,
nhẹ giọng nói.

Tiên phỉ là một tay Phó Vân Trường xây dựng, nhưng đối với quá khứ

của hắn mọi người lại không rõ ràng, chỉ loáng thoáng biết hắn đại khái
xuất thân từ danh môn đại phái, nhưng bởi vì có chút nguyên nhân mà bị
trục xuất khỏi sư môn, từ đó lưu lạc tới Nam Chiêm Bộ Châu biến thành
tán tu. Người có chút kiến thức điều biết, cuộc sống tán tu một mình
trôi qua không dễ dàng, không có tông môn ủng hộ, muốn pháp khí không có pháp khí, muốn đan dược không có đan dược, bị người ta khi dễ cũng
không có môn phái làm chỗ dựa.

Phó Vân Trường lôi kéo một đám người có cùng cảnh ngộ, công bố “Muốn
cái gì thì đi đoạt cái đó”, quả nhiên là hoành hành khu Tây Bắc Bộ của
Nam Chiêm Bộ Châu, không chỉ có đánh cướp, đoạt trộm, có khi còn làm ăn
mua bán với bọn cướp. Nhưng trên tay tiểu đội này không dính máu tanh,
cũng không dâm nữ tử, cầm tài vật không hề làm khó khổ chủ nữa. Vậy nên
mặc dù nhiều lần bọn họ bị truy nã nhưng lại chưa từng thật sự kết thâm
cừu đại hận với ai.

Phó Vân Trường làm người cẩn thận, Hòa Lão Tứ gian hoạt, có hai người bọn họ chủ đạo, tiên phỉ quả nhiên trôi qua như gió, thủ pháp gây án đa dạng. Mà khu Tây Bắc không phải sông núi hiểm trở thì cũng đại mạc
trắng như tuyết, còn có rất nhiều chỗ ẩn thân. Lúc này nếu không phải
phương pháp truy tung của Đồ Tẫn cao siêu, không người nào có thể tưởng
tượng, đám người Ninh Tiểu Nhàn sẽ không dễ dàng nắm được đuôi của tiên
phỉ.

Hòa Lão Tứ còn nói, Thanh nhi cô nương cũng là đan sư xuất thân từ
danh môn, thuật luyện đan có chút cao. Nàng và Phó Vân Trường là một đôi thần tiên quyến lữ, trước đó không lâu Ninh Tiểu Nhàn hạ phấn ngứa đám
người tiên phỉ, nàng ta không giải được, còn lén lút khóc một trận.

Ninh Tiểu Nhàn lại hỏi thăm một chút thói quen nơi ẩn thân của tiên
phỉ, mới phân phó thủ hạ mới: “Ta và tiên phỉ không có xung đột trực
tiếp, nhưng ta cần ngươi ở lại tiên phỉ làm tai mắt của ta, sàng lọc tất cả đầu mối có ích cho ta.”

Trước khi Ninh Vũ thay nàng tạo lên mạng lưới tình báo cho nàng, hiện tại nàng thiếu nhất chính là tình báo, các loại tình báo. Tiên phỉ cùng xuất hiện với rất nhiều thế lực, tin tức từ chỗ Hòa Lão Tứ phát ra
khẳng định không ít, có thông tin phong phú, nàng và Trường Thiên mới có thể nhìn nhận một cách khách quan để phân tích thế cục trước mắt.

Nàng lại hỏi chuyện Thiên Kim Đường. Hòa Lão Tứ biết không nhiều, chỉ biết là đường chủ Thiên Kim Đường rất thần bí, chưa từng có người nào
trông thấy khuôn mặt thật của hắn. Hắn ta thiết lập phân đà ở rất nhiều
nơi trên đại lục, trong tay Đà chủ mỗi một phân đà đều có một tòa Nạp
Kim Lâu. Cho nên lâu chủ Nạp Kim Lâu, chính là Đà chủ nơi đó.

Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được thở hốc kinh ngạc. Pháp khí xa hoa như Nạp Kim Lâu, Thiên Kim Đường lại đưa cho thủ hạ như phân phối thông
thường, có thể tưởng tượng tài lực của tông phái đó. Chỉ có điều liên
tưởng đến bản thân Thiên Kim Đường dựa vào luyện khí mà nổi tiếng, ngay
cả Cửu Thiên Lôi Kiếp tru diệt thần hồn cũng có thể thu, luyện ra vài

toà pháp khí không gian tràn ngập hơi thở thổ hào, hình như cũng không
phải chuyện lạ lắm.

Bên trong tất cả thành thị ở các khu sa mạc, thế lực lẫn lộn, không
thể nghi ngờ Thiên Kim Đường là một cái lớn nhất trong đó, phủ Phụng
Thiên cũng có một phần, những thứ khác, Hòa Lão Tứ cũng không rõ ràng
lắm.

Nàng tỉ mỉ tính toán thật lâu mới nói với Hòa Lão Tứ: “Cái gương này
cực kì quan trọng, hết lần này tới lần khác bị các ngươi cướp. Kế tiếp
sẽ có người truy xét đến trên đầu các ngươi, năng lực cực rộng không
giới hạn, hơn nữa lòng dạ độc ác, tuyệt đối sẽ không lưu tình như ta.
Nếu như ngươi không muốn để tất cả mọi người tiên phỉ chôn cùng, phải
trở lại chỗ các ngươi cướp giết trưởng lão Biệt Viện Thiên Lam, dọn dẹp
sạch sẽ tất cả đầu mối, nhớ kỹ, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ!”

Hòa Lão Tứ gật đầu như bằm tỏi. Nàng suy nghĩ một chút lại bổ sung:
“Mi Cô là mối uy hiếp của ngươi, nàng ấy tay trói gà không chặt, trong
bụng lại có đứa bé của ngươi. Đồ Tẫn chỉ cần một lần tiến vào nhà tắm đã thăm dò ra chỗ của nàng ấy. Nàng ấy ở chỗ này không an toàn, ngươi cũng giống vậy.”

Hòa Lão Tứ thận trọng nói: “Ngài nói rất đúng. Ta đây lập tức một lần nữa an bài chỗ ở cho nàng ấy. Từ giờ về sau, trừ chúng ta ra sẽ không
có người nào biết nàng ở nơi đâu!” Tính cách láu cá của hắn vừa nhận chủ nhân mới lại lập tức bắt đầu biểu hiện trung thành, ý là “Ta một lần
nữa an trí chỗ ở cho Mi Cô, chỉ nói cho chủ nhân ngài”.

Bản lãnh gió chiều nào che chiều ấy của tên này so với lò luyện đan
Cùng Kỳ không kém chút nào ah. Nàng thở dài, đưa cho Hòa Lão Tứ hai bình ngọc: “Trong bình có chứa hai viên Duyên Thọ Đan, vô luận ai ăn vào
cũng sẽ lập tức tăng thêm hai mươi năm dương thọ, nhưng viên thuốc này
cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, dùng nhiều lần không có hiệu quả.”

Hòa Lão Tứ lập tức mừng như điên! Nếu như là lúc trước, lấy tu vi
Nguyên Anh kỳ của hắn căn bản không cần hai mươi năm tuổi thọ đó, nhưng
bây giờ hắn dương thọ gần, đừng nói hai mươi năm, chỉ sợ có thể sống lâu thêm mười năm tám năm cũng tốt, lão nhân nào không muốn tận mắt nhìn
con cái của mình đầy đàn thịnh vượng ah!

Nàng lại chỉ một bình ngọc khác: “Đây là Lý Thuận Tán ta đích thân
luyện chế. Sau khi người phàm sử dụng có thể mạnh gân kiện cốt, không bị bách bệnh, hơn nữa, phụ nữ có thai cũng có thể sử dụng, trước khi sinh
con dùng hai viên cũng đủ để tránh nguy hiểm rong huyết.” Thứ này để cho Mi Cô sử dụng.

Hòa Lão Tứ trở thành thủ hạ của nàng, nàng cũng không cần giấu diếm,
lấy tay áo che mặt vận khởi bí pháp, một lát sau lộ ra hình dáng của
mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận