Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Hòa Lão Tứ lập tức trừng lớn mắt: “Ngài, ngài là Đàm cô nương!” Khó
trách nàng có thể truy tung tới đây, lúc ấy khi nàng rời đi thôn nhỏ,
vừa vặn đám cướp bọn họ trở về đang bàn tán chuyện cái gương, chắc khi
đó đã bị nàng chú ý. Thuật luyện đan của Đàm cô nương, ngay cả Thanh nhi cũng kém hơn cô ấy. Hắn vừa mừng vừa sợ, lập tức một lần nữa nhìn kỹ
bình ngọc trong tay mình.

“Ta không phải họ Đàm, ta họ Ninh.” Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười nói, nhìn bầu trời đầy sao nói: “Ta còn có chuyện quan trọng trong người, sáng
mai sẽ phải rời thành Khách Thập Nạp. Trước tiên ngươi đi xử lí mấy
chuyện kia đi.”

Trong lòng Hòa Lão Tứ lo sợ nên vội vàng cáo từ đi làm việc. Hiện tại Ninh Tiểu Nhàn đang đứng trước mặt Trường Thiên, trong tay nắm một viên cầu màu xanh biếc.

Vật này so với nắm đấm của nàng còn nhỏ hơn một chút, tròn vo, mềm
mềm núc ních, cầm đầu ngón tay dùng sức nhấn một cái còn có thể lõm vào. A Ly muốn lấy tới chơi, nàng không cho phép. Đây là một món đồ chơi
nguy hiểm, nếu nàng không khống chế được ngược lại còn làm hại nàng.

Đừng xem hiện tại nó đàng hoàng, co lại giống như viên thịt, thứ này
là dây leo màu xanh biếc vừa rồi Hòa Lão Tứ chạy trốn dùng để ngăn cản
ba người Ninh Tiểu Nhàn, gặp đất thì dài, lực xoắn cực lớn, hơn nữa có
thể kết xuất quả nổ tung có uy lực lớn. Nếu bọn hắn vội vàng không kịp
chuẩn bị sẽ phải chịu không ít phiền toái, may mà nàng và Đồ Tẫn đều thả trên người Hòa Lão Tứ một phần bảo hiểm, lúc này mới không để cho hắn
chạy trốn.

Nàng vừa lấy nó từ trong tay Hòa Lão Tứ. Cũng không phải nàng có
thói quen lấy đồ của thuộc hạ, mà do Trường Thiên nhận ra viên cầu màu
xanh này có chút đặc thù.

Trong lúc vô tình Hòa Lão Tứ nhận được viên thịt, phương pháp sử dụng là sau khi nhận chủ ném nó dưới chân địch nhân, tiếp theo nó sẽ hóa
thành dây leo cuốn lấy đối phương. Chính dây leo này trói Khấu Doãn Chi
trong ruộng thuốc ở phái Tuyền Cơ, chẳng qua hắn và Phó Vân Trường phối
hợp rất khá, thoạt nhìn giống như phó Đại đương gia tự mình ra tay.

Chỉ có điều Trường Thiên lại nói cho Ninh Tiểu Nhàn biết, cách dùng
thật sự của cái thứ thô ráp xù xì này. Bởi vì viên thịt không giống viên thịt, thực vật không giống thực vật, có một cái tên là “Trói Yêu Đằng”, còn có ý thức của riêng mình. Là một loại yêu ma tinh quái. Hòa Lão Tứ

tìm được gốc cây này vẫn đang trong giai đoạn ấu thể, ở trong tay hắn
lâu nhưng nó vẫn tỉnh tỉnh mê mê, không thể mở miệng nói chuyện. Căn bản không có cách nào nói cho Hòa Lão Tứ nhu cầu chân chính của mình.

Trường Thiên cũng không nhiều lời, từ trên Tức Nhưỡng nhổ xuống nhân
sâm ngàn năm, ba cái xa mã chi và hoàng tinh các, vắt lấy ra tinh túy,
lại lấy một phần sừng của tê giác yêu, máu bức yêu, mật hùng yêu, khai
lò luyện ra mười viên đan dược đưa cho nàng. Kể từ khi Ninh Tiểu Nhàn tu luyện yêu pháp tới nay, hắn rất ít khi tự mình động thủ. Hiện tại phất
tay triệu Phúc Vũ Đỉnh tiện tay làm, động tác thong dong tiêu sái, hơn
nữa tốc độ nhanh hơn nàng không biết bao nhiêu lần.

Mấy viên thuốc đó có màu sắc ảm đạm, mùi tanh hôi, mơ hồ còn hiện lên huyết quang yêu dị. Viên cầu trong tay Ninh Tiểu Nhàn vốn không hề có
động tĩnh gì giống như ngửi thấy món ăn ngon. Ngọ nguậy không ngừng,
cùng lúc đó, có một ý niệm vội vàng trò chuyện với thần trí của nàng:
“Cái này, ta, muốn!”

Trường Thiên làm như biết khẩn cầu của nó. Ra hiệu nàng cho nó ăn một viên đan dược.

Làm sao cho nó ăn? Vật này tròn, đen sì sì lại không có miệng. Nàng
do dự lấy một viên đan dược để sát vào viên cầu, kết quả chính giữa viên cầu đó lại có thể hé ra một khe hở lớn, bên trong gai nhọn hoắc chi
chít, có dày đặc khiến người nhìn thấy sợ hãi da đầu run lên. Hơn nữa,
trên đầu mỗi một chiếc gai nhọn hoắc léo ánh sáng màu xanh, chín phần
trong đó có kèm theo kịch độc. Nàng quăng đan dược vào, viên cầu kia lập tức khép lại cái mồm đang há to. Chỉ nhúc nhích trong chốc lát, giống
như đang hưởng thụ món ăn ngon, sau đó lại truyền đến một cỗ ý niệm cho
nàng: “Muốn, còn muốn!”

Nàng làm theo chỉ thị của Trường Thiên, bắt đầu trao đổi với viên
cầu: “Đan dược có rất nhiều nhưng ngươi phải chính thức nhận ta làm chủ
nhân.” Năm đó Hòa Lão Tứ chỉ để lại một giọt máu trên viên cầu đã cho
rằng nhận chủ thành công, thật ra thì không phải đơn giản như thế. Máu
tươi của hắn chỉ làm tỉnh lại cái Trói Yêu Đằng này thôi, mà loại dây
leo này muốn sinh tồn là cần một lượng lớn tinh hoa cỏ cây và huyết
thực, nói trắng ra nó là chính là sinh vật ăn tạp. Nó bị Hòa Lão Tứ ném
ra ngoài trói địch nhân lại cũng chỉ xuất phát từ bản năng săn thức ăn
mà thôi.


Nó coi Hòa Lão Tứ trở thành công cụ thay đi bộ và kí chủ săn thức ăn. Cũng may Hòa Lão Tứ chưa cho nó ăn no, nếu không chờ nó sinh trưởng
được đầy đủ mạnh mẽ rồi, sợ rằng nó sẽ coi Hòa Lão Tứ thành điểm tâm
rồi nuốt trọn. Đây là yêu ma tinh quái dị chủng thời thượng cổ, một khi
thoát khỏi thời kỳ ấu trùng thì có thể nhìn thấy uy lực của nó.

Sinh vật trời sinh luôn hướng tới sự tự do, tuy nhiên gốc cây Trói
Yêu Đằng nhỏ này thuần khiết vô hại nhưng nó vẫn do dự. Ninh Tiểu Nhàn
cầm đan dược còn dư lại quay xung quanh viên cầu vài vòng, kết quả quay
tới nơi nào thì hướng đó sẽ há ra một cái miệng rộng, nếu có nước miếng
đoán chừng đã sớm chảy rồi.

“Chỉ cần ngươi đi theo ta, đan dược này cho ngươi tùy tiện ăn, sáng
trưa tối mỗi lần một viên, ban đêm còn có một bữa ăn khuya!” Nàng vừa
nói như vậy, viên cầu lập tức yên tĩnh không động đậy làm như đang
nghiêm túc suy nghĩ, được Trường Thiên bày mưu kế nàng tăng thêm một
điều kiện: “Ta thậm chí có thể cho ngươi định kỳ đến Tức Nhưỡng ở vài
ngày, như thế nào?”

“Tức Nhưỡng!” Không nghĩ tới cái gốc cây mây quái dị quê mùa không có kiến thức kia lại sợ hãi, ngay cả lúc truyền ý niệm tới đều rõ ràng nối liền hơn rất nhiều: “Thiên hạ thần thổ – Tức Nhưỡng?”

“Không sai, ngươi đã suy xét kỹ chưa?”

Thời gian nó trầm mặc dài hơn, lúc này chỉ nói ba chữ: “Tận mắt, nhìn!”

Vật nhỏ này vẫn chưa yên tâm nàng đây. Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, mang nó đến vườn nhỏ ở tầng thứ năm, đặt trên Tức Nhưỡng.

Trói Yêu Đằng lập tức kích động vươn dây leo ra, uốn éo như xúc tua,
ngay cả viên cầu dưới đáy hình như cũng rục rịch, muốn kéo dài bộ rễ.
Nhưng Tức Nhưỡng được Ninh Tiểu Nhàn bày mưu kế, thân thể trong suốt vây lại so với quả đông lạnh bền bỉ không biết bao nhiêu lần, “ba” một
tiếng đá viên cầu giống như quả bóng da ra thật xa.


Ninh Tiểu Nhàn: “......”

Nàng đi tới trong góc, cầm viên cầu đang phát run lên muốn trấn an
mấy câu, trong đầu lại truyền đến một ý niệm rõ ràng: “Nhận chủ, lập
tức!” Chắc tên tiểu tử này run thành bộ dạng kích động như vậy.

Phát xong đạo ý niệm đó, viên cầu lập tức mở miệng rộng phun ra một
hạt châu màu xanh biếc trong suốt vào tay nàng, hình dáng như túi mật,
chỉ có điều nó có màu xanh biếc. Vật này, làm thế nào để thu vào?

Trường Thiên cười nói: “Nuốt nó. Đây là tinh đan của nó, từ nay về sau nó chỉ nghe theo mệnh lệnh của mình nàng.”

Cục shit? Phải nuốt vào cái thứ dính dính núc ních, ươn ướt mềm mềm
này sao? Chỉ nhìn đã buồn nôn rồi! Nàng nhướng mày, ném nó vào miệng,
không dám thử xem nó có mùi vị gì trực tiếp nuốt xuống.

Nói thật, không có mùi tanh như nàng tưởng tượng nhưng nàng có chướng ngại tâm lý ah.

Trường Thiên chỉ đạo nàng nói: “Hiện tại, nàng lệnh cho nó biến ảo
thành một cái đằng giáp, bao trùm lên ô lân bảo giáp nàng đang mặc trên
người.”

Nàng làm theo lời hắn. Giờ phút này Trói Yêu Đằng tâm linh tương
thông cùng nàng quả nhiên từ trạng thái viên thịt hóa thành dây leo,
theo cánh tay của nàng bò lên thân thể của nàng, ngọa nguậy một phen rồi tự dệt thành một đằng giáp màu xanh mỏng như cánh ve. Nàng duỗi tay xoa nhẹ, nếu không sờ nó, trên người cũng không có bất kỳ cảm giác gì.

Đầu ngón tay trắng noãn non mịn mơn trớn đường cong trên thân thể
hoàn mỹ, hấp dẫn mười phần, lại không biết Trường Thiên ngồi ở tầng dưới chót thấy một màn như vậy, không kìm lòng được nuốt nước miếng. Hắn ho
nhẹ một tiếng, che dấu nói: “Nàng xoa nhẹ nó đương nhiên không có cảm
giác nào nhưng nếu có địch nhân đánh lên đằng giáp sẽ bị quấn chặt máu
tươi đầm đìa. Đằng giáp ngoài việc có lực phòng hộ xuất chúng, Trói Yêu
Đằng còn thích dự trữ sinh mệnh lực ở trong người, cho nên một khi
thương thế của nàng quá nặng, nó có thể phun ra sinh mệnh lực tới trị
liệu cho nàng.”

Đây cũng là bản lãnh rất trân quý, có Trói Yêu Đằng tương trợ, cho dù nàng có bị trọng thương cũng có thể nhanh chóng khép lại. Phải biết
rằng, vốn chỉ có đan dược có thể nhanh chóng chữa khỏi vết thương nhưng
các loại đan dược không chỉ có thể chữa bệnh mà nó cũng có độc, nó còn
có thể hao tổn sinh mệnh lực của con người, không thể so với thiên phú

hoàn toàn không có tác dụng phụ của Trói Yêu Đằng.

“Chờ Trói Yêu Đằng sinh trưởng thành thục, nó sẽ có năng lực mạnh mẽ
hơn, thậm chí có thể cùng kề vai chiến đấu.” Hắn khinh bỉ cách dùng của
Hòa Lão Tứ: “Không phải nói phương pháp ném xuống đất….Dĩ nhiên cũng có
thể ném xuống đất, hình dạng Trói Yêu Đằng thành thục giống như đại thụ, không những được tự động đi lại, thậm chí còn có thể triệu hồi thụ tinh ra trợ trận, giúp đỡ phụ trợ rất hữu dụng, thời kỳ thượng cổ, rất nhiều tiên nhân đều thích nuôi dưỡng Trói Yêu Đằng.”

Bọn họ nuôi nấng Trói Yêu Đằng có ưu thế hơn mà người khác không thể
sánh bằng, đó chính là Tức Nhưỡng. Trói Yêu Đằng là yêu ma tinh quái
nhưng nó vẫn là một gốc cây thực vật. Đã là thực vật thì chắc chắn sẽ hy vọng có thể thân cận Tức Nhưỡng. Trói Yêu Đằng có thể từ Tức Nhưỡng hấp thu năng lượng khổng lồ, thậm chí so với huyết thực còn đạt được nhiều
hơn, tốc độ đạt tới thành thục cũng sẽ nhanh hơn cùng thế hệ.

“Được rồi.” Nàng vỗ nhẹ đằng giáp trên người tỏ vẻ thỏa mãn nói: “Sau này, ngươi gọi là ‘nhục cầu’ rồi!”

Năng lực đặt tên của nàng vẫn như vậy... Nhục cầu dùng sức uốn éo
hai cái, cũng không biết đang kháng nghị hay vui mừng. Nàng cũng mặc kệ, bởi vì hiện tại nàng đang tập trung chú ý đến Phần Quang Kính. Đoàn
người bỏ ra công sức thật lớn mới có thể đưa bảo bối này bỏ vào trong
túi.

Bởi vì cái gương này, nàng và Thất Tử bị Thiên Lam Biệt Viện truy sát thật lâu, cho tới tận lúc truy binh lão K bị thu vào Thần Ma ngục mới
được nghỉ một một đoạn thời gian. Nam Cung Chân chưởng môn Quảng Thành
Cung trước khi chết còn tâm tâm niệm niệm không dám quên nó, kết quả
thần xui quỷ khiến thế nào, vật này lại rơi vào trong tay của nàng.

Không thể không nói, đây là một pháp bảo loại nhỏ xinh đẹp nhất mà
nàng thấy. Nếu như không tính pháp khí giống như thảm bay Ả Rập của Cô
Ngọc Minh. Người tu tiên thế giới này đối với bề ngoài của pháp khí hình như không chú ý lắm, nàng chưa từng thấy qua cái nào có bề ngoài xinh
đẹp, dù pháp khí Trường Thiên luyện ra, ví dụ như ma nhãn và ô lân bảo
giáp, tuy chức năng thực dụng nhưng hình dáng thật sự quá xấu.

Phần Quang Kính lại không giống vậy. Toàn thân gương dùng hoàng kim
chế tạo, mặt sau còn dùng chỉ bạc tạo thành hoa văn hoa sen, dùng bảo
thạch ba màu hồng, xanh, vàng cao quý để trang trí, hết sức lộng lẫy.
Mặt kính trơn nhẵn sóng nước, khi sờ còn xuất hiện rung động nhẹ nhàng.
Cũng khó trách Xuân Đại tiểu thư vừa thấy chiếc gương đã muốn làm của
riêng, nữ nhân nào mà không thích thứ xinh đẹp? Mà pháp khí trên đời này còn rất xấu!

Đại năng năm đó luyện ra cái gương có phải định tặng nó cho người yêu hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận