Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Vật này, dùng như thế nào? Nàng cầm lấy gương soi về phía A Ly, sau
đó kinh ngạc phát hiện trong gương xuất hiện hai bàn tay trắng.

Trường Thiên bật cười nói: “Nàng ấy là kim thạch thành tinh, sao có
thể có hồn phách? Nàng có chiếu thế nào cũng không chiếu ra đâu.”

Được rồi. Hắn là đối tượng thí nghiệm thứ hai của nàng. Lúc này gương có phản ứng rồi, Trường Thiên trong gương thoạt nhìn rất anh tuấn
nhưng lại hư ảo, như vụ lí khán hoa (thưởng thức hoa trong sương mù),
khuôn mặt có chút mơ hồ, toàn thân khẽ tỏa kim quang.

“Nếu không ngoài ý muốn, xem hồn phách ra hẳn không kém bao nhiêu so
với hình dáng bên ngoài.” Trường Thiên nhắc nhở, sau đó gọi Đồ Tẫn. Lúc
này, tất cả mọi người đều có chút khẩn trương rồi, bởi vì Phần Quang
Kính nếu có thể chiếu ra Đồ Tẫn dị thường, cũng có thể trợ giúp bọn họ
tìm ra khuôn mặt thật của Âm Cửu U.

Tấm gương nhắm về phía Đồ Tẫn, lông mày Ninh Tiểu Nhàn lập tức giương lên. A Ly cũng sáp đến để xem, liền wow một tiếng.

Đồ Tẫn ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy, không chiếu ra?”

A Ly lắc đầu: “Tẫn ca ca ở trong gương lớn lên rất đẹp trai, tại sao hiện tại lại bày ra khuôn mặt xấu này chứ?”

Khóe miệng Đồ Tẫn co giật, không nói gì. Ninh Tiểu Nhàn, Trường Thiên và A Ly nhìn Đồ Tẫn ở trong gương, là nam tử anh tuấn tướng mạo đường
đường, mặc dù hai mắt hung ác nham hiểm. Diện mạo hiện tại của hắn là kỳ thú hóa thành, bộ dáng thiếu niên hơn hai mươi tuổi, sắc mặt lạnh như
băng, quả thực hoàn toàn khác với người trong gương.

Trường Thiên như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra Phần Quang Kính chiếu
ra là khuôn mặt hồn phách cũ, nếu chiếu lên khôi lỗi của Âm Cửu U lập
tức sẽ thấy rõ ràng.”

“Chàng còn nhớ rõ bộ dáng của Âm Cửu U không?”

Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh lùng: “Tất nhiên nhớ được. Chưa từng có một ngày dám quên!”

Chiều nay không có chuyện phải làm, nàng chạy đi ăn khuya thôi.

Mặc dù thoát khỏi thân thể người phàm nhưng thói quen ba bữa ăn cơm
bình thường vẫn không sửa được. Cái quán ăn nho nhỏ nằm trong hẻm nhỏ

khu nam, chỗ này gọi là “Phạn Đương”, do Hòa Lão Tứ đề cử. Nàng muốn một phần thịt tươi mì hoành thánh, như những người khác lấy bánh ngô bắt
đầu ăn. Càng đi về phía Tây, đồ ăn làm ra lại càng đơn giản, đồ ăn của
quán Phạn Đương này đã có tiếng xa gần rồi, mì hoành thánh trước mặt
không thể nổi lên hứng thú ăn uống. Bánh nhân thịt là đặc sắc nhất tại
đây, khu sa mạc không nuôi được dê bò. Thịt ở đâu ra?

Có, cư dân thành Khách Thập Nạp lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, bố trí
bẫy rập bắt rắn mối thường gặp trên đất cát, lột da cạo thịt. Làm thành
mì hoành thánh nhân thịt nhồi. Thịt rắn mối rất non, hơn nữa không có
mùi tanh nồng, cho nên sau khi nấu thành thức ăn mùi vị cũng không tệ,
ít nhất hương vị bánh nhân thịt nàng nếm hơi giòn, ăn rất ngon ngoài dự
đoán.

Đồ Tẫn đang ngồi ở bàn đối diện, gương mặt đau khổ lạnh như tương.
Hắn tu tiên hơn một nghìn năm, đã sớm không thích ẩm thực như người phàm nhưng Ninh Tiểu Nhàn thích lúc ăn cơm có người ngồi cùng. Ngoại hình
Thất Tử thật sự không tính là người, mà Trường Thiên thì không ra được,
không có cách nào khác đành rơi vào lưng Đồ Tẫn. Hắn cũng không muốn ăn
thịt thú vật gì đó không biết, cho nên tiện tay gọi một chén thức ăn
lỏng.

Về phần A Ly, chân thân kim tinh của nàng ấy quá mức quan trọng, Ninh Tiểu Nhàn không dám thả nàng ấy ra trước mắt nhiều người như vậy, tránh cho lúc mất đi hối tiếc không kịp.

Hai người không nói gì dùng cơm. Trên đường lớn đột nhiên đi tới hai
người, Ninh Tiểu Nhàn nhìn thoáng qua rồi lập tức dời ánh mắt. Hiện tại
nàng đã biến lại khuôn mặt xấu xí lúc trước, không muốn bị người khác
nhận ra. Một nam một nữ này chính là con gái của Xuân Như Hải lâu chủ
Nạp Kim Lâu – Xuân Nghi Tịnh, cùng với vị Trần sư huynh luôn theo sát
nàng ta. Hai người vừa đi vừa cười, không coi ai ra gì, tất nhiên sẽ
không chú ý tới quán ăn nho nhỏ này.

Đồ Tẫn ực một cái uống cạn tương lạnh. Nhìn hai người kia thêm mấy
lần, đột nhiên cau mày nói: “Kỳ quái, sao chẳng xứng đôi gì cả?”

Ninh Tiểu Nhàn không ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nói: “Bản thân ta cảm
thấy hai người này rất xứng đôi, một kiêu ngạo yêu kiều, một lén lút.
Quả thực trời sinh một đôi, tạo thành một đôi, không có gì hay phải kinh ngạc.”


“Cái gì xứng đôi?” Đồ Tẫn bất đắc dĩ nhìn nàng: “Ta đang nói người
nam nhân kia, hồn phách của hắn và thân thể không xứng đôi, giống như
mạnh mẽ đoạt xá!”

“Sưu” Nàng thoáng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng “Trần sư huynh”, kết quả dĩ nhiên không nhìn ra khác thường gì. “Đoạt xá?”

Vô luận là người hay yêu, hồn phách luôn là thứ rất thần bí, bí mật
bao vây trong đó giống như vô cùng vô tận. Song không nên xem thường sức sáng tạo của loài người, trừ Âm Cửu U, trong dòng lịch sử dài đằng đẵng thật sự sinh ra vài vị đại năng kinh tài tuyệt diễm. Bọn họ nhằm vào
thần hồn, nghiên cứu ra thuật pháp, cho tới bây giờ còn được sử dụng.
Một trong số đó, chính là năng lực “Đoạt xá”.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, lúc có thương thế quá nặng hoặc sắp chết sẽ rút máu tươi và thần hồn của mình ra, rời khỏi cơ thể, đi tìm một
thân thể khác thích hợp. Nhưng người sống cả đời không dễ dàng, làm gì
có người nào nguyện ý tùy tiện đưa thân thể cho người khác xâm chiếm?
Cho nên tu sĩ và hồn phách trong thân thể mới tất nhiên sẽ phát sinh
tranh đấu, xung đột. Cho dù người tu tiên đạo hạnh thâm hậu, nhưng hắn
không có thân thể, thần hồn nhiều nhất chỉ mạnh hơn người bình thường
một chút, lại còn tự do trong không khí rất lâu, mà hồn phách trong thân thể mới chiếm cứ lợi thế sân nhà, cho nên ai chết vào tay ai vẫn khó
nói được.

Cũng chỉ có người tu tiên tài hoa tuyệt thế như hồn tu, mới có thể
lẻn vào thân thể những người khác, gạt bỏ, giam cầm ý thức của họ. Cho
nên bình thường người tu tiên muốn chiếm cứ thân thể, hơn phân nửa phải
cùng chủ nhân thân thể đó đạt thành nhận thức chung, tỷ như thay chủ
nhân giết chết kẻ thù, hoặc để cho người nhà vinh hoa cả đời, … những
tâm nguyện chủ nhân thân thể đó không có cách nào hoàn thành, mới có thể đoạt xá thành công. Chỉ có điều kiểu đồng ý đó cũng không phải ngân
phiếu khống, nếu như không hoàn thành thì thần hồn phải chịu cắn trả.

Quan trọng nhất, cho dù đoạt xá thành công, một thân đạo hạnh của
người tu tiên cũng theo thân thể chết đi mà biến mất, tất cả mọi thứ
phải bắt đầu lại từ đầu. Cho nên, đoạt xá là thủ đoạn cuối cùng của tu
sĩ, không tới đường cùng quyết sẽ không sử dụng.

Ninh Tiểu Nhàn nghe xong phương pháp đoạt xá không thể tưởng tượng
nổi đó, nghĩ tới nghĩ lui đó không phải là “Mượn xác hoàn hồn” mà dân

gian thường nói sao?

Lần trước lúc Trần sư huynh làm điều ác, Đồ Tẫn không ở đó quan sát,
vừa rồi ở trong Nạp Kim Lâu cũng không đối mặt với hắn nên chưa từng cẩn thận lưu ý, tới bây giờ mới nhìn ra đầu mối.

“Tên ngoài Kim Đan kỳ nào lại nhàm chán như vậy, sau khi đoạt xá thì
ngày ngày tán gái? Chẳng lẽ tâm nguyện của chủ cũ thân thể kia chính là
chinh phục mỹ nữ thiên hạ?” Nàng lột một hạt đậu tằm bỏ vào trong miệng. Muốn đoạt xá một thân thể, ít nhất tu vi cao hơn so với người đó. ”
Trần sư huynh” có tu vi Trúc Cơ Kỳ, cho nên người bị đoạt xá nhất định
từ Kim Đan kỳ trở lên.

Trên mặt Đồ Tẫn lộ ra thần sắc kỳ quái: “Kì quái chính là ở chỗ đó.
Người cướp lấy thân thể, thực lực cực kỳ thấp kém, chỉ có Luyện Khí kỳ
thôi, ngay cả Trúc Cơ cũng chưa tới!”

Tu vi Luyện Khí Kỳ lại có thể đoạt xá thân thể ít nhất cũng là Trúc
Cơ trung kỳ. Đây quả thực chính là chuyện nghìn lẻ một đêm rồi, cái
khác trước không nói, cường độ của thần hồn tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng
không bền vững hơn bao nhiêu so với người phàm, sau khi rút ra khỏi thân thể như ngọn nến trước gió lung lay sắp tắt, còn dư lực chen vào thân
thể người khác triển khai cuộc chiến tranh đoạt, đối thủ còn là người có cấp bậc cao hơn?

“Chuyện này có điều kì lạ.” Hai người kia đi không chậm, rất nhanh
sắp biến mất ở cuối đường rồi. Ninh Tiểu Nhàn vuốt ve cằm, cười nói:
“Ta ngửi thấy được mùi âm mưu, đi xem một chút!” Phàm chuyện có liên
quan tới hồn phách, hiện tại nàng đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Một phút đồng hồ đã qua.

Nửa canh giờ đã qua.

Ninh Tiểu Nhàn đặc biệt hối hận. Tràn đầy lòng hiếu kỳ, quả nhiên
phải trả giá thật nhiều, nữ tử áo đỏ kia và Trần sư huynh vừa đi vừa nói hơn nửa canh giờ, nội dung nói chuyện có hơn một nửa là mắng Ninh Tiểu
Nhàn đoạt mua cái gương kia. Kết quả nàng lại đi cùng để nghe mắng, nhất thời buồn bực muốn chết. Thất Tử và Cùng Kỳ liều mạng nén cười, không
dám để nàng nghe thấy.

Chỉ có điều cuối cùng Xuân Đại tiểu thư cũng không phải kẻ ác. Trên
đường có một đứa bé ăn mày khoảng bốn, năm tuổi làm bộ vô ý đụng vào hai người, kết quả nó đưa tay muốn trộm túi tiền của nàng ta. Tu sĩ đều để
bạc trong nhẫn trữ vật, dĩ nhiên sẽ không có túi tiền cho thằng bé trộm, cho nên Xuân Đại tiểu thư bắt được hắn dạy dỗ một trận. Để cho mọi
người mở rộng tầm mắt chính là cuối cùng nàng ta lại đút một thỏi bạc
vào tay tên trộm nhỏ đó, sau đó đuổi nó đi.

Trần sư huynh ở bên cạnh đúng lúc phụ họa, hơn nữa còn ân cần đưa đồ
uống cho nàng ta. Đồ uống đó là nước trái cây dân bản xứ ngắt lấy từ quả kim tử của cây xương rồng chế luyện ra, hiện lên màu vàng tím, trong vị ngọt mang theo mùi thơm ngát, là đồ uống thích hợp với cả già lẫn trẻ,

chẳng qua bên ngoài quả cây xương rồng bao phủ một lớp gai có hình móc
câu, rất khó có thể thu thập mà thời kì sinh trưởng lại dài đến bốn năm. Cho nên trong các sa mạc, nó trở thành đồ uống đắt tiền của người giàu
có.

Tu sĩ uống thứ đó, tất nhiên không tốn chút sức lực nào. Nhưng khi
chiếc bình nước trái cây nhỏ mở ra, đám người Ninh Tiểu Nhàn rất nhanh
ngửi thấy mùi thơm ngọt quen thuộc. Mấy người nhìn nhau một cái, sắc mặt đều có chút cổ quái.

Tên Trần sư huynh quả nhiên sắc đảm ngập trời, con gái lâu chủ Nạp Kim Lâu cũng dám đụng tới?

Xuân Nghi Tịnh đi cả đoạn đường cũng hơi khát nước, khó tránh khỏi
uống nhiều hơn chút ít. Quả nhiên uống xong nước trái cây không lâu,
nàng ta cảm thấy người hơi nóng lên, mệt mỏi và đầu óc hơi mơ hồ. Thân
thể tu sĩ cứng cỏi dẻo dai, rất ít khi tự nhiên mê man, cho nên mị dược
của Trần sư huynh quả là rất cao minh, chỉ thúc dục dục tình, để cho nữ
tử khó kìm lòng nổi, lại không để cho người trong cuộc thực sự hôn mê.

Nàng ta lớn như vậy còn chưa có người nào dám động tay chân kiểu này
với nàng ta, cho nên cũng không ngờ tới hắn ta sẽ làm thế, cứ tùy ý Trần sư huynh vịn nàng ta đi vào một khách sạn ven đường.

Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ngơ quay mặt nhìn cửa chính khách sạn rất lâu.

Đi vào? Không vào đi?

Sắc mặt của nàng rất khó coi. Suốt đoạn đường Xuân Nghi Tịnh mắng
nàng cũng không có lời dễ nghe nào, cho dù ai nghe thấy mình bị nhục mạ
như vậy, sắc mặt chắc chắn đều không tốt. Nhưng nếu không đi vào, đóa
hoa tươi sẽ bị cứt trâu làm bẩn. Thật ra thì, tình huống như thế cũng
giống như cô bé trực đêm phòng trọ sau đó bị người khác hạ thuốc gây
mê, bị bại hoại động thủ ở ngoài, người đáng trách cứ nhất chính là bản
thân. Nha đầu họ Xuân kia cẩu thả, lại đi chơi với tên Trần sư huynh,
chắc chắn không trách được người khác.

Nàng nhớ tới cảnh Xuân Nghi Tịnh kín đáo đưa tiền cho đứa bé ăn xin kia, do dự một lát rồi vẫn mang theo đám người Đồ Tẫn vào.

Mặc dù Xuân Nghi Tịnh mệt mỏi, nhưng thiên kim tiểu thư vẫn có yêu
cầu đối với chỗ nghỉ ngơi, gian phòng khách sạn này không lớn nhưng rất
tinh sảo, giữa phòng đều có cửa sổ. Trần sư huynh đành phải khép cửa sổ lại, cho nên Ninh Tiểu Nhàn không có biện pháp từ ngoài cửa sổ nhìn lén bên trong. May mắn hiện tại thần thức của nàng đã khá mạnh, nhanh chóng tới gần sát gian phòng hai người, sau đó mở rộng thần thức có thể giám
thị từng hành động của hai người, không khác gì so với tận mắt chứng
kiến. Linh thức con người vốn nhạy cảm, có thể dễ dàng phát hiện mình bị thần thức người khác giám thị, Ninh Tiểu Nhàn không dám dùng biện pháp
như thế để đối phó tu sĩ ngoài Kim Đan Kỳ. Nhưng hai người trong phòng,
một thực lực thấp kém, một người khác váng đầu não trướng nên đều không
thể phát hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận