Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Hoắc Minh Châu thấy được Tư Đồ Thanh, tất nhiên cũng nhìn thấy mỹ nhân điệp yêu trong lòng ngực của hắn, trong mắt đột nhiên sáng ngời.

Như Cơ giật mình. Ánh mắt của Hoắc Minh Châu nhìn về phía nàng tràn ngập hưng phấn cùng ham muốn, còn đáng sợ hơn Tư Đồ. Chẳng qua là Tư Đồ Thanh vào đại viện sau đó xoay người liền đi về phía Tây Sương phòng, chưa từng thấy quá ánh mắt của nữ nhân này.

Sau khi hắn vào Tây Sương phòng, liền ném Như Cơ lên trên giường, đưa tay vỗ tay phát ra tiếng, huân hương đặt ở bên giường tự động cháy lên. Nhang này là dược vật bí truyền của Âm Dương Tông, có thể làm cô gái động tình như lửa. Hoa bài trong Thủy Trạch Uyển đều bán nghệ không bán thân, Như Cơ vào màn chi tân thật ra thì không nhiều lắm. Hắn cũng không đần, ánh mắt Như Cơ nhìn Mịch La chính là thâm tình chân thành, hôm nay bị hắn ôm trở về, cũng không biết phải bồi dưỡng tình cảm bao lâu mới có thể bắt đầu. Hiện tại hắn dùng tới nhang này, cho dễ dàng làm việc, vận hành công pháp song tu Âm Dương Tông.

Thậm chí hắn không có kiên nhẫn…, bò lên giường xé quần áo mỹ nhân, lại bắt đầu tinh tế chuẩn bị. Quả nhiên ở gấp đôi lượng thuốc thúc tình, Như Cơ rất nhanh cắn răng hô nhẹ, mị thái mọc lan tràn. Cô nương trong tộc điệp yêu phần lớn mềm mại không xương, hắn không chút khách khí mà tung mình cỡi tới, lên đỉnh hai cái liền mênh mông sảng khoái, tuyệt đến không thể nói, chỉ cảm thấy mình dùng mấy vạn linh thạch đổi cực phẩm điệp yêu trở lại, thật đáng giá.

Bên trong phòng tiếng thở dốc cùng yêu kiều, rất nhanh đan vào ở chung một chỗ. Nhưng lúc thần hồn điên đảo, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một gương mặt thanh tú, một đôi con ngươi đen linh động, còn có cặp chân dài kẹp chặt thật chặt, dưới bụng nhất thời một mảnh lửa nóng, kích thích hắn ra sức mà đụng nhau.

Đá sỏi trong kim a, phối hợp phương pháp song tu bên trong tông, có thể làm tu vi hắn tăng trưởng nhanh gấp đôi! Hơn nữa tu vi của nàng chỉ có Trúc Cơ kỳ, bình thường tiện tay mà bắt tới, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại là nữ nhân Mịch La nhìn trúng? Hắn chỉ có thể ở nơi này phát ý dâm tà, thật là đáng chết!

Ngoài phòng, Hoắc Minh Châu vẫy lui tỳ nữ, cúi đầu đứng ở bên cây hoa quế trong sân, cũng ngưng thần lưu ý động tĩnh bên trong Tây Sương phòng. Tư Đồ Thanh làm việc không cần kết giới. Nàng tất nhiên nghe được rõ ràng. Hữu hộ pháp Âm Dương Tông là bụi hoa lão thủ, giờ phút này lại có Hương trợ trận, Như Cơ mới đầu không tình nguyện lắm, hiện tại tiếng nói cũng không kiềm chế mà càng ngày càng vang. Càng ngày càng uyển chuyển, Hoắc Minh Châu nghe được trên mặt càng ngày càng hồng, liên tiếp dùng lưỡi liếm nhẹ cánh môi, khóe miệng ngược lại treo lên một tia cười lạnh.

===

Trong Thần Ma ngục.


Rõ ràng nàng đã đánh tan hàn khí bên trong Hóa Yêu Tuyền, đột nhiên lại nhịn không được run hai cái.

Trường Thiên ngạc nhiên nói: “Nàng làm sao vậy?”

Nàng tức giận nói: “Nhớ tới ánh mắt của tên Âm Dương Tông, đã cảm thấy vô cùng buồn nôn.” Nàng muốn đi tắm rửa, đem da trên người chà đến đỏ lên mới thôi, nhìn có thể hay không cọ sạch cái loại cảm giác dinh dính khó chịu này.

Trường Thiên ôm lấy hai cánh tay của nàng, không khỏi vừa khẩn trương căng thẳng, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Người này liếc lấy ta một cái. Liền đem ta buồn nôn muồn chết, tối nay Như Cơ phải theo hắn...... Một mỹ nhân mảnh mai như vậy, Mịch La thật đúng là đành lòng.”

“Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Tiểu Điệp yêu kia bất quá là một con cờ trong tay của hắn, nói gì quý trọng chứ?” Trường Thiên thấp giọng nói, “Mịch La này bản tính âm tàn. Ngày sau nàng vẫn nên đề phòng hắn, cách hắn xa một chút.” May là Đồ Tẫn và Thất tử đều ở bên ngoài nhìn, nếu không hắn làm sao có thể yên tâm để cho Mịch La nhích tới gần nàng?

Nàng khẽ gật đầu một cái. Hàn ý cùng thương tiếc trong nội tâm nàng, Trường Thiên và Mịch La đều không thể hiểu. Bọn họ thân là Cự yêu tay cầm quyền sanh sát trong tay quá lâu, không thể nhận thức cuộc sống ở hiện đại mà nhân loại đồng tình với người yếu. Nàng rõ ràng nhìn thấy tình ý trong mắt Như Cơ với Mịch La, nhưng cũng bị người ta buộc đặt bẫy với Mịch La; Mịch La biết rất rõ ràng nàng có tình ý với mình, vì đối phó Ôn Yêu. Lại nhẫn tâm ném nàng cho Tư Đồ Thanh của Âm Dương Tông.

Cái thế giới này, không có chút nào thương hại với người yếu. Nàng không nhịn được liền co rúm lại một chút.

Trường Thiên cau mày nói: “Nàng không buông lỏng tâm sự, tâm pháp Thấy Mầm Biết Cây làm sao không vận dụng? Ngày sau người đầu tiên ta đi tìm là Tư Đồ Thanh, báo thù cho nàng có được hay không?” Dứt lời gặm nhẹ một cái trên cổ tuyết trắng của nàng, mang cảm giác ngứa ngứa như lông vũ cọ vào, một đường nhẹ nhàng đi xuống.

Nàng không nhịn được đứng thẳng lên. Yếu ớt nói: “Chàng muốn làm cái gì?”


“Hắn nhìn qua chỗ nào, ta đều hôn một lần, nàng liền không cảm thấy khó chịu nữa.” Trong miệng hắn mơ hồ không rõ.

Mệt cho hắn dám nói ra khỏi miệng, chiếm lợi mà chiếm đến đường hoàng vậy. Nàng hẳn là phấn khởi phản kháng, tiếc rằng thân thể miên nhuyễn nói không ra.

Chỉ qua trong chốc lát. Nàng đột nhiên hét lên một tiếng: “Không đúng, buông ra! Hắn không có trừng chỗ này đúng không?”

“Không có sao?” Hắn bừng tỉnh đại ngộ, “Không sao, dự phòng trước.”

......

Chơi đùa thật lâu, nàng mới mềm nhũn mà ngồi phịch ở trong lòng ngực của hắn. Chiêu số tên khốn này tạm thời nghĩ ra thật là có hiệu quả, hiện tại trên người nàng quả thật không cảm thấy khó chịu.

Nàng chơi đùa chéo áo hắc bào của hắn, mềm nhũn nói: “Kế hoạch của Mịch La lần này, ngươi cho là có thể thành sao?”

“Hắn có tỷ lệ thành công tám phần.” Trường Thiên vỗ về mái tóc của nàng, thản nhiên nói, “Chuyện này, khó khăn chính là phân biệt ra Ôn Yêu, dù sao trước đây ai cũng chưa từng thấy diện mạo thật của nó. Nếu là nhận được đúng, dĩ nhiên phần thắng sẽ ở trong tay Mịch La, nên biết rằng bắt được nó hẳn không phải vấn đề lớn. Nếu Ôn Yêu thật bị giam ở trong địa cung, thực lực bây giờ hẳn là trống rỗng, không thể sánh bằng một vạn năm trước.”


Tối nay ở thủy tinh, nàng muốn biết nhất chính là Mịch La làm thế nào từ thành Trì Minh hơn một trăm vạn người, chính xác phân biệt ra người phát ôn dịch. Thành thị này phần lớn là yêu quái, tu sĩ cùng người phàm hỗn hợp, linh khí yêu khí bay đầy trời, bất kể người nọ là ai, lựa chọn cư trú ở thành Trì Minh cũng rất cao minh.

Bọn họ không biết diện mạo, số tuổi, thậm chí giới tính cũng không rõ ràng, làm thế nào đi bắt?

Muốn từ trong trăm vạn dân cư sàng chọn ra người bị tình nghi, nhất định là dùng phương pháp bài trừ. Ôn Yêu nhiều nhất ở một tháng trước đã tới thành Trì Minh, như vậy Mịch La liền kiểm tra danh sách trong một tháng này đi qua cửa thành.

“Trong quá khứ một tháng, năm cửa thành tổng cộng dẫn dụ đến ba trăm mười một chi thương đội, tính tán khách ở bên trong, nhân số vào thành tổng cộng là mười vạn chín ngàn bảy trăm người.”

Được rồi, thoáng cái từ trăm vạn nhân khẩu biến thành không tới mười một vạn người, phạm vi rút nhỏ rất nhiều. Nhưng người thông minh cũng biết, càng hướng xuống điều kiện loại trừ càng là khó tìm.

Lúc này cần nhắc tới chính là, bởi vì nhân khẩu ở Thành Trì Minh thân phận phức tạp, để cho tiện quản lý, trạm kiểm soát ở năm cửa thành đều sắp đặt Thanh Ảnh Thạch, đây là một loại pháp khí có thể ghi chép hình dáng tướng mạo người đi vào thành, hơi thở, tu vi pháp khí, là một loại pháp khí thành Trì Minh trả giá cao nhờ cậy luyện khí đại sư đặc chế. Nếu không có những thứ này các lão thần tiên sau khi vào thành vi phạm pháp lệnh, giết người lung tung, vậy trật tự cả thành thị phải làm sao duy trì? Thân có thần thông có thể đổi hình dáng tướng mạo, nhưng hơi thở duy nhất thuộc về mỗi người thì không đổi được.

“Trong mười một vạn người này, lại có bảy vạn hai trăm hai mươi người là sau khi vào thành, trong một tháng liền rời đi, ví dụ như thương khách đặt mua hàng hóa. Cho nên chỉ suy nghĩ đến người ở lại, phạm vi thu nhỏ tiến thêm một bước đến ba vạn chín ngàn bốn trăm tám mươi người.”

“Tư liệu trong tay ta có nói, Ôn Yêu có thói quen xa hoa, ghét làm việc tay chân. Thích ẩm thấp, như vậy tên đó sau khi vào thành bởi vì phải ở chỗ này ít nhất một thời gian tương đối dài, sẽ không lựa chọn đi khách sạn.”

Khách sạn loại địa phương này bởi vì người người cũng có thể đi vào, từ trước là được quản thúc cùng chế ước nhiều nhất, không có nhìn thấy ở Hoa Hạ mỗi lần càng quét, bị kiểm tra đầu tiên chính là phòng khách lữ điếm sao? Ôn Yêu tất nhiên cũng không muốn bị người giám thị cùng nhìn chăm chú.

Nàng nghe được gật đầu. Những thứ quái vật thành tinh này, tất cả cũng sẽ có yêu thích đặc biệt, không đơn giản giống người tưởng tượng.


“Khả năng lớn nhất, là sau khi vào thành nhanh chóng đặt mua nhà cửa.” Mịch La dừng một chút, “Hoặc là. Tìm điều kiện vô cùng tốt cư trú.”

Nàng trừng mắt nhìn: “Ngươi là chỉ?”

“Ta là chỉ, nó hoặc tự mình ra mặt mua nhà cửa, hoặc là lẻn vào nhà giàu có che dấu. Cho nên, người phù hợp hai điều kiện này, chỉ có hai nghìn một trăm người. Lúc Ôn Yêu ở trung cổ cũng là người giàu có một phương. Nếu nói Cư dời khí, nuôi dời thể, người đạt tới bực này cảnh giới, đối với ăn, ở, đi lại, dùng khắp mọi mặt đều yêu cầu cực cao, không tới lúc sơn cùng thủy tận cũng sẽ không ủy khuất mình. Những người còn lại hoặc là ở khách sạn, hoặc là đi thôn bình dân, trụ sở điều kiện cũng không thể thỏa mãn yêu cầu của nó. Cho nên, loại bỏ bên ngoài.”

Cái này nàng cũng có thể hiểu. Giống như chính nàng mặc dù không quyền không thế, nhưng dầu gì cũng nhanh đến Vạn Tượng trung kỳ rồi, đoạn đường này áo cơm đi lại, mọi thứ cũng không chịu bạc đãi mình. Mà phần lớn yêu quái như giống như Mịch La vậy, mỗi bữa cơm cũng có tiêu chuẩn, mỗi lần ra cửa mang người, ngồi tọa kỵ, mở rộng phô trương, đều có quy tắc. Ôn Yêu chỉ sợ nghĩ giấu tài. Cũng tuyệt đối không có thể miễn cưỡng mình đi làm công việc bình dân.

Rất tốt, hiện tại mục tiêu giảm nhỏ đến hai nghìn một trăm người, tiếp theo là sao?

“Nó coi như là Đại yêu một phương, nhất định không thể nào làm việc vặc cho người ta, như giữ cửa viện, cho nên người tiến vào khu nhà cấp cao. Lại muốn khấu trừ đi việc bán thân hoặc làm thuê, vậy còn một ngàn một trăm bảy mươi lăm người. Cứ như vậy, phạm vi mục tiêu tiến thêm một bước thu nhỏ lại đến chín trăm hai mươi lăm người! Vốn là chúng ta từ bắt đầu đây, có thể đem người phàm thuần túy loại bỏ bên ngoài, nhưng Ôn Yêu thể chất không rõ, cho nên vẫn dùng phương pháp loại bỏ khác.”

Mịch La khẽ mĩm cười nói: “Chỉ còn lại có chín trăm hai mươi lăm người. Trong chuyện này, tự mình mua nhà cửa có hai trăm mười sáu, trong đó đa số là người tu tiên; dựa vào gả cưới quan hệ vào nhà giàu có chín mươi, còn dư lại chính là từ xa mới trở về nhà cửa của mình.”

Ôn Yêu bỏ chạy nơi nào không tốt, hết lần này tới lần khác chạy tới ẩn thân ở Thành Trì Minh của Mịch La, thật là đáng đời muốn xui xẻo. Người này tin tình báo nắm trong tay quá mạnh mẻ, dù nắm giữ thành thị lớn như thế ở trong tay mình, gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua cho.”Tiếp đi, phải dựa vào cái biện pháp gì tiến thêm một bước sàng chọn đây?”

“Còn nhớ rõ ta mới vừa nói qua, Ôn Yêu thích âm hàn không?” Thấy nàng gật đầu, “Trì Minh Thành chỗ Đại Tây Bắc, nơi này bản thân ban ngày dài mà đêm ngắn, ban ngày rất nóng, trong thành này lại có rất nhiều người giàu thích dùng Lưu Ly, thậm chí trực tiếp dùng Lưu Ly xây dựng nóc phòng, để cho ánh mặt trời thẳng phơi vào phòng, lo sợ không yên. Nhưng chỗ ở hoàn cảnh như vậy, Ôn Yêu hẳn là không thích, cho nên vừa khấu trừ đi bốn trăm mười một đối tượng.”

“Còn còn dư lại năm trăm mười bốn người.” Nàng không khỏi nói. Hiện tại, bọn ta không biết còn dư lại những người này làm như thế nào nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận