Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Giọng nói thanh thúy vô hại giống như chim sơn ca làm thần kinh căng thẳng của Tê Giác yêu chậm lại, không nhịn được đáp lời “Bọn họ dám đến đây gây chuyện!”. Lời vừa nói xong lại phát hiện mọi người nhìn mình chằm chằm, không đúng, là nhìn phía sau mình.

Đứng phía sau hắn là một cô nương xinh đẹp, da trắng như sứ, trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra thì ngũ quan tinh xảo xinh đẹp.

Nàng là người mọi người đang chờ đợi, nhóm Tiên Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Phó Vân Trường cười khổ một tiếng nói “Bà cô của tôi, ngươi cuối cùng cũng đi ra”

Nàng đưa tay vuốt ngực nói “Xin lỗi, quá trình luyện chế xảy ra chút vấn đề, làm trễ nải không ít thời gian. May mắn cuối cùng cũng luyện chế thành”. Nàng vươn tay ra, trong lòng bàn tay là một hộp nhỏ, bên trong có bốn viên linh đan, mùi thơm tản ra, tại đây đều là những người tu vi bất phàm, bọn họ đều cảm nhận được đây là linh đan thượng phẩm, nhiệt lượng vẫn còn lưu lại, đích thực là đan dược mới ra lò.

Sắc mặt nàng có chút trắng bệch mà luyện đan lại là việc hao phí linh lực nhất, cho nên ai cũng không đoán ra bộ dáng của nàng là do trên người có thương tích. Về phần linh đan, đúng là mới ra lò, chẳng qua người luyện đan là Trường Thiên. Trong khi nàng theo đường cũ trở về, người này thuận tiện bắt Cùng Kỳ luyện hai lò đan dược. Diễn trò cũng phải diễn tới cùng, mọi người nhìn đan dược nóng hổi này còn hoài nghi nàng không có ở trong phòng sao?

Nàng mới ngự Thương Long vào trong phạm vi núi cốc tựa như cảm nhận được Hòa lão Tứ thông quan Tâm huyết minh thệ truyền tới cảm giác lo âu, nghi ngờ rằng đám Tiên Phỉ tám phần đã xảy ra chuyện, trong lòng cũng gấp gáp.

Nhưng hiện tại bên ngoài đang gió yên sóng lặng, nàng không thể từ trong hồ ló đầu ra. Cho nên từ biệt Thương Long, nàng sử dụng độn thuật, len lén trở về phòng mình. Nói ra thì trong sơn cốc này, do lực lượng từ bản thể Ba Xà nên tất cả độn thuật đều không thể thi triển, cho nên vô luận là Ẩn Lưu hay Tiên Phỉ đều không nghĩ đến nàng có thủ đoạn này, có thể dùng độn thuật từ trong hồ chạy về phòng mình.

Ở phương diện này, nàng đúng là chiếm được ưu đãi lớn. Thời điểm nàng từ trong phòng đi ra, nghe thấy nơi này tràn ngập mùi thuốc súng cho nên ba bước thành hai chạy vội tới.

Cùng Phó Vân Trường nói xong, nàng quay đầu, cung kính nói với Tây Nhan “Xin lỗi, do ta tham muốn luyện đan, làm trễ nải thời gian. Còn liên lụy mọi người chút nữa đánh nhau, là ta không đúng. Một viên Hóa Thần Đan này, coi như nhận lỗi với chư vị”. Dứt lời, lấy ra một viên đan dược từ trong hộp đưa tới.


Sắc mặt Tây Nhan vốn khó coi, nhưng đan sư của đối phương đã tới, trận thuốc súng này tất nhiên tiêu tán, nhưng trong lòng hắn ngụm hỏa khí này còn chưa tiêu được, không ngờ tiểu cô nương lại nói như vật. Hắn mặc dù ở núi Ba Xà, nhưng nửa đời trước cũng sống ngoài nhân gian. Trong bụng cường thế nói “không nhận” nhưng Hóa Thần Đan giá trị vài vạn linh thạch, thật sự là đồ tốt, người nào lại ngại mình có nhiều bảo bối chứ?

Hắn nghĩ hay là cứ nhận lấy, trong mũi hừ một tiếng, nhưng cơn giận trong bụng lại tiêu tan. Giọng nói cũng hòa hoãn “Đây là hàng hóa giao dịch lần này, ngươi kiểm tra nhanh. Mặt trời rất nhanh sẽ lên, tất cả Tiên Phỉ phải rời khỏi núi Ba Xà”

Trước khi nàng vào núi đã nghe Phó Vân Trường đề cập tới quy định bất cận nhân tình này, ngầm hướng Trường Thiên oán trách một tiếng “Người của Ẩn Lưu thực khép kín”, trên mặt cười nói “Không thành vấn đề, nhiều nhất một khắc đồng hồ sẽ xong”. Nơi này là phía tây, sau nửa canh giờ nữa mặt trời sẽ lên, thời gian thực không còn nhiều lắm.

Trong Thần Ma Ngục chứa toàn thiên tài địa bảo, sớm đã đem ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn dưỡng tốt, so với Thanh Nhi tất nhiên cao minh hơn. Nhận lấy túi trữ vật trong tay Tây Nhan, nàng đem đồ đổ ra mặt đất bắt đầu kiểm kê. Nàng đã sớm nhận biết danh sách hàng hóa của Tiên Phỉ, lấy trí nhớ của nàng, đã sớm đối với chủng loại chất lượng hàng hóa nhớ kỹ. Trong phòng hơn hai mươi người lặng yên không tiếng động, từng đôi mắt đều nhìn nàng vươn tay kiểm, miệng lẩm nhẩm:

“Long quyết căn … ba trăm năm, Lục Diệp Thảo… Quỷ ti đằng, … quỳnh lộ Quỳ Lưu …” Nhanh chóng kiểm ke, mọi người nhận thấy không quá năm mươi hơi thở, hàng hóa đã kiểm kê xong. Vị Ninh cô nương này, quả nhiên ánh mắt sắc bén, tay chân nhanh nhẹn.

“Hạ khô vinh hai trăm năm …” Ánh mắt nàng đảo qua đám dược liệu, gật đầu sau đó tiếp tục với nhóm hàng hóa khác.

A, không đúng!

Ánh mắt nàng một lần nữa nhìn lại Hạ Khô Vinh hai lần, đi tới lấy lên, dùng móng tay bấm bấm, lại để sát mũi ngửi. Cho dù là ai cũng nhìn ra nàng có nghi ngờ đối với thảo dược này.


Tây Nhan vốn đang dựa trên khung cửa, chán ngán nhìn nàng kiểm kê hàng hóa, hiện tại thân thể đứng thẳng, ồm ồm nói “Sao vậy, xảy ra vấn đề gì?”

Nàng nhíu mày “Đúng là có chút vấn đề nhỏ. Chúng ta muốn là Hạ Khô Vinh hai trăm năm”

“Đúng, có vấn đề gì?”

“Đây đúng là thảo dược hai trăm năm, nhưng tên của nó là Nhiên Tẫn Thảo”. Nàng đưa thảo dược trong tay lên, mọi người nhìn rõ thảo dược này giống như bị lửa thiêu qua, toàn thân đen nhánh, hoa màu nâu sậm, phía trên mơ hồ lóe ra tia lửa “Hạ Khô Vinh có thể làm thuốc cứu người, Nhiên Tẫn Thảo, như tên gọi, người ăn vào ngũ tạng sẽ bị thiêu đốt”

Tây Nhan mày rậm nhíu lại “lại có chuyện này?”. Hắn đi nhanh tới, thân thể cao lớn làm căn phòng rung lên một lần nữa. Người này lớn lên hung mãnh, nhìn bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng kỳ thật là muốn quan sát đồ trong tay nàng.

“Hai loại thảo dược này lớn lên giống nhau, vẻ ngoài căn bản là cùng một dạng, nhưng trên rễ Nhiên Tẫn Thảo có đốm màu vàng nhạt, còn Hạ Khô Vinh không có”. Nghe nàng nói như vậy, mọi người ngưng thần nhìn lại, quả nhiên trên rễ cây này có những đốm vàng rất nhỏ, nhưng cây này toàn thân là mày đen, dấu hiệu nhỏ này, cho dù là ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng rất dễ bỏ qua.

Ánh mắt tiểu cô nương này, không phải tốt bình thường.

“Nhiên Tẫn Thảo không có kết quả, chỉ có hạt chùm, mà Hạ Khô Vinh đầu mùa hạ nở hoa, trong mùa hạ sẽ lụi tàn, hoa kỳ rất ngắn, tới lúc này hẳn đã kết trái”. Nàng mở bông Nhiên Tẫn Thảo ra cho mọi người xem, bên trong quả nhiên trống không.


Tây Nhan mặc dù không rành đan thuật, nhưng nhìn nàng nói đạo lý rõ ràng, nơi nào còn hoài nghi, lập tức trầm giọng nói “Đi, tra rõ ràng”

Tê giác yêu phía sau hắn lập tức lui ra khỏi phòng, một lát sau dẫn về một nam tử cao cao trong áo bào rộng. Người này thoạt nhìn rất giống tu sĩ loài người, ngay cả mặt mũi cũng thanh tú, nhưng mà Ẩn Lưu không thu nhận nhân loại, cho nên người này khẳng định là yêu quái.

“Là hạc yêu” Trường Thiên nói ở bên tai nàng. Nàng chợt hiểu ra, khó trách thoạt nhìn tiên phong đạo cốt.

Hạc yêu hướng thủ lĩnh Tê Giác cung kính nói “Tây Nhan đại nhân, dược phòng chỉ có tồn kho Hạ Khô Vinh, không có Nhiên Tẫn Thảo”, xem ra là người xử lý dược phòng.

Tây Nhan hừ một tiếng chỉ vào hàng hóa trên mặt đất “Phải không, vậy ngươi giải thích xem, hàng hóa để giao dịch, sao lại có Nhiên Tẫn Thảo?”. Hàng hóa xảy ra vấn đề, khiến danh tiếng của Ẩn Lưu bị tổn hại, hắn cũng mất mặt.

Hạc yêu cầm thảo dược nhìn kỹ, càng xem càng kinh “Này …. Quả nhiên là Nhiên Tẫn Thảo, sao lại vậy?”.

“Hôm qua xảy ra động đất, thủ hạ của ngươi chuẩn bị sai thảo dược?”

Hạc yêu lắc đầu liên tục “Không thể nào. Hạ Khô Vinh ngay từ nửa tháng trước đã chuẩn bị kỹ, số thảo dược này từ dược phòng trực tiếp lấy ra”. Hắn ngưng thần nghĩ nửa ngày, mắt sáng ngời nói “Ta nhớ rồi, tối hôm qua gieo Long Tượng Quả, gặp phải động đất, ta chạy tới coi chừng, trong lúc này có lẽ có người từng đi vào …”

Lời hắn còn chưa dứt, Phó Vân Trường một mực yên lặng đột nhiên lên tiếng “Tây Nhan huynh, nguyên nhân trong đó chúng ta không muốn biết, chỉ cần ngài đem hàng hóa đổi lại là được”. Hắn cũng là người tinh ý, mắt thấy Hạc Yêu dẫn chuyện tới sự vụ nội bộ của Ẩn Lưu, Tê Giác yêu lại chỉ lẳng lặng nghe một bên, hắn không nhịn được lên tiếng cắt đứt.

Chuyện nội bộ nhà người ta, ít can thiệp sẽ tốt hơn, hơn nữa Ẩn Lưu lại là tông phái quỷ dị, hắn càng không muốn có dính dấp gì ngoài chuyện làm ăn. Lúc này không ai chú ý, Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên khẽ giật mình.


Tây Nhan liếc hắn một cái, nghiêng đầu nói với thủ hạ, Hạc yêu vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra Hạ Khô Vinh. Ninh Tiểu Nhàn nhận lấy xem xét, hài lòng gật đầu, lúc này không sai.

Hàng hóa còn lại, không quá ba mươi hơi thở đã kiểm kê xong, đồ vật cùng dược liệu phù hợp, không có sai sót.

Giao dịch lần này đã xong, mắt thấy mặt trời sắp mọc, Ẩn Lưu cũng không tính toán giữ Tiên phỉ lại dùng điểm tâm, hai gã thủ hạ của Tây nhan đang muốn đưa họ rời núi. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nói “Đại hội võ thuật của các ngươi, khi nào sẽ cử hành?”

“Một tháng sau” Tây Nhan nhún vai, dù sao cũng không phải thông tin cơ mật, toàn bộ Ẩn Lưu trên dưới đều biết “Tiểu cô nương, ngươi hỏi thăm tin tức này làm gì?”

Nàng nhất thời lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, nở nụ cười mang theo hai phần e lệ “Nơi này non xanh nước biếc, thật là thế ngoại đào viên. Huynh đệ cao lớn, ta cùng đồng bạn muốn gia nhập Ẩn Lưu!” dứt lời đưa tay chỉ Đồ Tẫn và Tiểu bạch điểu trên vai.

Bùm một tiếng, mọi người tại hiện trường đều rớt tròng mắt. Vô luận là Tiên phỉ hay yêu sĩ Ẩn Lưu đều nhếch miệng nhìn thẳng nàng.

Phó Vân Trường cảm thấy đầu như muốn nứt ra, hai bên thái dương giật giật. Mới vừa rồi, bà cô nhỏ này chậm chạp không xuất quan đem hắn gấp gần chết, hiện tại lại muốn hóa thành yêu?

Tây Nhan chưa kịp phản ứng, hắn mặc dù thẳng thắn, nhưng thấy sắc mặt đám Tiên Phỉ cũng biết là ý định của nàng chỉ là đột phát, không khỏi cau mày nói “Gia nhập Ẩn Lưu là đại sự, không thể đùa bỡn”

“Cũng không phải trò đùa” nụ cười trên mặt Ninh Tiểu Nhàn thu lại, nghiêm trang nói “Ta còn chưa gia nhập bất kỳ tông phái nào, là người tự do. Ẩn Lưu cường đại như vậy lại không màng danh lợi, chính là đất khổ tu ta tìm kiếm đã lâu. Nghe nói Ẩn Lưu lựa chọn hiền tài, yêu quái tám phương nếu như nguyện ý đều có thể gia nhập, kính xin Tây Nhan tiên sinh thành toàn”

Tây Nhan không vui nói “Nếu như ngươi có tâm này, tại sao khi vừa vào núi lại không nói?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận