Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

“Ăn cực kỳ ngon” nàng cầm ở trong tay ước lượng, quả này đã chín. Ninh Tiểu Nhàn vười híp mắt bắt đầu thu gom củi ở xung quanh chuẩn bị nổi lửa “Vật này cần nướng lên, mùi vị giống bánh mì. Ừ, các ngươi không biết cái gì là bánh mì, dù sao rất mềm, ngon miệng, hơn nữa bên trong có vị ngọt. Địa phương có cây sa kê, dân bản xứ thường dùng làm lương thực …” nói đến một nửa nàng cảm thấy có chút chua xót, cuộc sống trước kia, tựa hồ có chút mơ hồ phai nhạt.

Có điều Trường Thiên không thể cho nàng có thời gian cảm khái, lúc này đột nhiên nói “Có người tới”

===

Thanh Loan đã sớm thấy mấy cây Sa Kê. Nàng ở trên không bay mấy vòng, mới đáp xuống ngọn mấy cây đại thụ.

Khắp nơi im ắng, chỉ có tiếng nước chảy từ con sông nhỏ không xa. Nơi này là biên giới núi Ba Xà, cây cối không dày đặc như khoảng đất trung tâm, chợt có gió lớn cuốn cát vàng bay lên, nhìn có chút tịch liêu.

Nàng nhướng mày đợi một lát, nhưng trong rừng vẫn không có tiếng người. Nàng rốt cục lên tiếng “Ra đi, ta biết ngươi đã đến!”

Không có ai trả lời.

Thanh Loan hừ nhẹ một tiếng, từ trên cây bay xuống đất, hóa thành hình người, không nhịn được nói “Giả thần giả quỷ, ta liền đi”

Rốt cục trong rừng phát ra một tiếng cười, từ sau gốc đại thụ lớn phải bốn năm người mới ôm xuể có một người thong thả bước ra, vóc người thon dài, vận áo bào tro, mặt như ngọc, hắn mở miệng nói “Thanh Loan cô nương, rất đúng hẹn”


Thanh Loan lạnh lùng nói “Ngươi đỏ mắt mong chờ, sai người đưa tin cho ta, chính là muốn cùng ra chơi trốn tìm sao?”

Người này không nhanh không chậm nói “Ta mất công phu và thời gian lớn như vậy mới đưa được tin tới tay Thanh Loan cô nương, đủ thấy ta có thành ý. Nguyện vọng của Thanh Loan cô nương, ta vô luận thế nào cũng sẽ giúp ngươi thực hiện”

“Giống như ngươi viết tại đây, ngươi có thể giúp ta báo được đại thù?” Thanh Loan cầm lấy ngọc giản ném trả lại cho hắn, mắt lộ ra nghi ngờ “Ngươi là ai, biết được bao nhiêu chuyện của ta? Nói cho ta nghe một chút, chỉ cần nửa chữ gian dối, ta liến lấy đầu ngươi!”

Người này cười lớn “Ta tên Đoan Mộc Ngạn. Đệ tử của Thiệm Vi Tây quán chủ. Ta đối với thân thế của Thanh Loan cô nương cũng không quá hiểu rõ, chỉ biết năm đó ngươi bị Mặc gia đuổi giết mới trốn vào Ẩn Lưu lánh nạn, trên đường đã thất lạc với muội muội. Đây cũng là chuyện của hơn sáu trăm năm trước đúng không?”

Trong lòng Thanh Loan giật mình, chợt trấn định nói “Ngươi điều tra rất cẩn thận. Đã như vậy, muội muội ta hiện đang ở đâu?”

Người này giơ một tay bày ra bộ dáng vô hại, một tay khác từ trong ngực lấy ra một sợi lông vũ màu đỏ tươi đẹp, ngón tay bắn ra, lông vũ chầm chậm bay tới. Hình dạng lông vũ vô cùng hoàn mỹ, còn có hương thơm nhàn nhạt tản ra.

Thanh Loan cầm lấy hồng vũ, sắc mặt đại biến, đem lông vũ vào trong tay nghiên cứu. Hai mắt cẩn thận đánh giá, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, cắn răng tức giận nói “Là ai, là ai giết nàng?” nàng là cửu thiên linh cầm, khí chất thanh linh, giờ đây lại nổi giận như mãnh hổ, bộ dáng muốn giết người.

“Kẻ nào đuổi ngươi đến không tấc đất cắm dùi, kẻ đó là hung thủ giết muội muội ngươi”


Thanh Loan rời mắt từ Hồng vũ nhìn về phía hắn, gằn từng chữ nói “Ngươi làm thế nào thay ta báo thù? Ra giá đi!” Người trong Ẩn Lưu không ai có thể rời núi Ba Xà quá một tháng, kẻ thù của nàng xa tận cuối trời. Muốn báo thù chỉ có thể mượn tay kẻ khác.

Rốt cục trên mặt người áo xám lộ ra nụ cười đắc ý “Nếu ta nói, có thể giúp ngươi tự tay giết chết kẻ thù thì sao?”

Nội tâm nàng chấn động, ngoài miệng lại nói “Đó là không thể nào! Trừ phi ngươi có thể đem cừu nhân của ta trói lại mang đến đây, nhưng cừu nhân của ta không chỉ có một người …”

Người áo xám cười ha ha “Thanh Loan cô nương, ngươi vẫn không hiểu sao? Ta liền nói rõ, ta có thể giúp cô nương rời khỏi núi Ba Xà. Vĩnh viễn rời đi, không cần chịu đựng cuộc sống kìm hãm này nữa. Đến lúc đó, thiên địa to lớn mặc ngươi rong ruổi, trở lại cuộc sống tự do”.

Lời hắn vừa nói xong, ánh mắt Thanh Loan nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngu dốt. Ngược lại sắc mặt bình tĩnh “Thì ra là kẻ điên, chạy tới đây tìm ta tiêu khiển? Nếu đã tới thì cũng không cần đi nữa, Lâm vệ …”  lời còn chưa dứt, cây cối xung quanh họ lay động. Nơi này là núi Ba Xà, tất cả cây cối ở đây được gọi là Lân Vệ, cố thủ trong rừng.

Người áo xám lại từ từ dụ dỗ “Nếu không nắm chắc, ta cũng sẽ không từ ngàn dặm xa xôi, chịu đựng nguy cơ tứ phía tới đây tìm người. Sao ngươi không thử nghĩ đến mùi vị trả thù sung sướng cỡ nào, sao không cho ta thêm một cơ hội giải thích rõ ràng?”

Nàng giơ tay lên, cây cối xung quanh ngừng xôn xao. Nàng mặt không chút thay đổi nói “Ngươi có thời gian hai  mươi hơi thở. Nói không xong ngươi cũng không cần đi, ở lại Ẩn Lưu làm khách đi”. Qua nhiều năm như vậy, cho tới nay trong Ẩn Lưu chưa từng có ai thành công rời khỏi núi Ba Xà, người này lại nói hắn có biện pháp, chẳng phải muốn họ cười rụng răng?

Khóe miệng người áo xám lướt qua nụ cười thần bí “Cần gì phải mở miệng, ngươi gặp một người này, tự nhiên sẽ tin tưởng ta có thể làm chuyện đó” nói xong hướng về phía đài Hồng Vân huýt sáo.


Đài Hồng Vân là bãi đất cạnh biên giới núi Ba Xà, đất đai khô nứt lại có nhiều hang trú ẩn. Bên trong một động bóng người chợt lóe, từ từ đi tới nơi này.

Nam nhân từ từ bước đi tới, dáng vẻ tuấn tú, sắc mặt hồng nhuận nhưng ánh mắt hiền lành. Núp ở trong rừng Ninh Tiểu Nhàn không nhận ra hắn nhưng Thanh Loan thấy hắn lại cả kinh, miệng nhỏ nhếch lên, hiển nhiên là sợ hãi cực điểm “ Mâu Đàn! Ngươi sao lại …”

Lại cái gì? Nàng cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy ý nghĩ vô cùng hỗn loạn. Mâu Đàn là Hắc Ưng yêu, là thủ hạ của nàng, hai tháng trước rời khỏi núi Ba Xà chưa từng trở lại, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết – trừ phi chết đi, nếu không yêu quái của Ẩn Lưu cho dù bị chặt đứt hai chân có muốn bò cũng sẽ bò về núi Ba Xà. Sức mạnh Ba Xà đối với yêu quái cư ngụ tại đây, ước thúc rất mạnh mẽ.

Nàng tận  mắt thấy bộ dạng của yêu quái trở về chậm trễ. Phàm yêu quái gặp chuyện mà trở về chậm trễ, hai mắt sẽ đỏ ngầu, thần trí mất hết, chỉ còn lại bản năng chém giết, lúc đó ai cản đường kẻ đó trở về chính là kẻ thù không đội trời chung. Nàng từng thấy một con Gấu yêu rời núi bốn mươi ngày, khi trở lại bộ lông quấn bện, thân hình gày gò, thể trọng giảm đi ít nhất một phần hai, đi lại run rẩy, một khắc bước vào núi Ba Xà liền đổ gục trên mặt đất thở gấp, nôn ra máu tươi, đâu còn quan tâm tới danh dự yêu quái là gì.

Chính bởi vì thấy nhiều trường hợp tàn khốc như vậy, yêu chúng Ẩn Lưu đối với núi Ba Xà vừa thích lại vừa sợ, núi rừng vĩ đại này tựa như người mẫu thân nghiêm khắc, bình thời ân trạch như nước, nhưng chỉ một bước sai sẽ bị trách phạt không chút lưu tình.

Ba vạn năm nay chưa từng có một con yêu quái nào thụ hưởng Ất Mộc lực mà có thể bình an vô sự rời khỏi đây. Yêu chúng Ẩn Lưu ở chỗ này sinh trưởng, đánh giết, ngay cả sau khi chết đi thi thể cũng lưu lại ở trong rừng rậm, hóa thành hư vô. Khát khao tự do chính là bản tính của tất cả yêu tộc, nhưng bao nhiêu anh kiệt nghĩ vỡ đầu, thử qua vô số biện pháp cũng không thể phá giải trói buộc của Ất Mộc lực đối với bản thân mình.

Thậm chí có kẻ sát nhân thành tính, tự mình thử phương pháp đoạt xác, kết quả thật đáng tiếc, cho dù có đổi thân thể khác thì lực khống chế của Ất Mộc lực vẫn ăn sâu trong hồn phách của hắn. Chỉ cần thần hồn bất diệt, Ất Mộc lực vẫn tiếp tục phát huy tác dụng. Loại bổn nguyên lực này chính là con dao hai lưỡi, một mặt trợ giúp yêu quái tăng tốc độ tu hành, kéo dài tuổi thọ, mặt khác đem những yêu quái này vây khốn lại cả đời không thể thoát khỏi.

Đây là phương pháp độc hại ngay cả Âm Cửu U cũng không thể phá giải, nên Trường Thiên không lo lắng lão cừu gia này phái người thâm nhập Ẩn Lưu, cướp đi đại quân của hắn.

Nhưng Mâu Đàn hiện tại không chỉ sống sờ sờ trước mặt Thanh Loan, bất kỳ ai cũng có thể thấy tình trạng của hắn rất tốt: ánh mắt yên bình, sắc mặt hồng nhuận, không kích động hay hung bạo.

Hắn cũng không bị Ất Mộc lực hành hạ đến thần trí thất thường, cũng không chịu đau đớn khó nhịn. Thanh Loan cũng không cho rằng hắn là người khác ngụy trang thành bởi vì nàng quen thuộc với khí tức của thuộc hạ của mình.


Mâu Đàn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, thi lễ một cái, trên mặt lộ ra nụ cười cung kính “Thanh Loan đại nhân, ta rất khỏe”

“Ất Mộc lực không tạo thành ảnh hưởng tới ngươi?” nàng nắm chặt nắm đấm mới có thể làm cho giọng nói của mình không đến nỗi phát run.

So sánh với nàng, phản ứng của Mâu Đàn bình thản hơn nhiều “Không có, đại nhân. Ta rất khỏe”

Nàng đặt tay lên vai thuộc hạ, phóng thích yêu khí kiểm tra toàn thân hắn một lần, không có phát hiện bất cứ điểm dị thường nào, lúc này mới lẩm bẩn “Đây là … làm sao có thể?” Mâu Đàn lặng yên không nói.

Người áo xám cười ha ha tiếp lời “Hơn năm mươi ngày trước, ta cách nơi này hơn năm ngàn dặm nhìn thấy hắn. Lúc đó Mâu Đàn yêu lực mất hết, trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng không thể sống quá một ngày nữa. Cảnh tượng đó, Thanh Loan cô nương hẳn không xa lạ gì”

Nàng hừ lạnh một tiếng. Mỗi năm nàng đều chứng kiến cảnh tượng xui xẻo đó. Cảnh tượng này cũng nhắc nhở nàng không nên rời khỏi núi Ba Xà quá xa. Về phần những gì người áo xám nói, ở bên ngoài tìm thấy Mâu Đàn nàng căn bản không tin. Nói không chừng Mâu Đàn là do người này bắt làm thí nghiệm cho nàng coi.

“Ta nhất thời có lòng tốt, ra tay cứu giúp. Chỉ qua gần nửa tháng, bộ dáng hiện tại của hắn ngươi cũng thấy. Nhân chứng ngay tại đây, người còn không tin sao?”

Trống ngực của Thanh Loan đập mạnh. Nếu có được phương pháp này, nàng có thể rời đi ngàn dặm tìm cừu nhân rồi, hơn nữa còn tự do ra vào núi Ba Xà, muốn đi hay ở đều được, viễn cảnh trời cao biển rộng tự do tung hoành. Nói ra thì còn có thể hưởng lợi tu hành trong núi Ba Xà mà không bị trói buộc, đây là chỉ có lợi mà không có hại.

Đừng nói là nàng, điều này đối với bất kì yêu quái Ẩn Lưu nào đều là phương pháp hấp dẫn không thể kháng cự.

Núp tại trong rừng, Đồ Tẫn và Thất Tử nháy mắt ra hiệu, từ trong mắt đối phương thấy được mê hoặc cùng lo lắng. Ất Mộc lực là lượng lượng trụ cột để Trường Thiên khống chế đại quân này, nếu quả thật bị phá giải, núi non Ba Xà còn có thể lưu lại mấy con yêu quái thành tâm quy thuận?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận