Edit: Thu Hằng
Beta: Tiểu Tuyền
Đến lúc này, tâm tư của hắn vẫn trầm tĩnh như thường, phương hướng ném bình đi chính là Hồng Vân đài, mà toàn trường chỉ có Lang Gia lưu tâm tới chiếc bình này.
Lang Gia không nói hai lời, thân hình chợt lóe lên đuổi theo, song có một người so với hắn còn nhanh hơn.
Thất Tử trước sau như một, không có việc gì dừng ở phía trên Đoan Mộc Ngạn, đang đầy bụng hờn dỗi, nhìn người này ném bình đi, cánh lớn thu lại xông ra ngoài, so với mưa tên không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. Bởi vì cái gọi là tính chuyên nghiệp, chỉ sợ dù Lang Gia tu vi có sâu hơn nữa, cũng không thể sánh được tốc độ phi hành này của Thất Tử.
Thất Tử mới mở cánh, đã trước Lang Gia một bước giành được bình nhỏ vào trong chân.
Hắn ở giữa trận ngây người lâu như vậy, tất nhiên biết vật này quý giá vô cùng. Một đường đi theo Ninh Tiểu Nhàn trải qua nguy hiểm, tâm tư Thất Tử đã tinh tế tỉ mỉ hơn rất nhiều, không còn là tiểu yêu quái lỗ mãng trước kia, trong mơ hồ cũng đoán được sau khi Lang Gia đối phó xong Đoan Mộc Ngạn, quay đầu lại sẽ tới lượt nó cùng Ninh Tiểu Nhàn. Đem vật này cầm chắc ở trong tay, không khác gì có thêm một miễn tử kim bài. Sau khi nó lấy được bình nhỏ cũng không dừng lại, trực tiếp bay về phía Ninh Tiểu Nhàn, đem bình bỏ trong tay nàng.
Thanh Loan thấy vậy vừa tức vừa buồn cười. Hai người này mặc dù đã gia nhập Ẩn Lưu, nhưng hành động của Thất Tử như vậy nói rõ cho mọi người thấy, bọn họ không đem môn chủ Ẩn Lưu để ở trong mắt, thật sự là mạo phạm lớn!
Đoan Mộc Ngạn đem “Canh” ném ra, bất quá là vì mình tranh thủ chút thời gian quý báu. Thời điểm Lang Gia đuổi theo chiếc bình, hắn ngự kiếm bay nhanh ra ngoài! Thanh Loan nào chịu bỏ qua cho hắn, nhanh – mạnh mẽ quát một tiếng “Đuổi theo”, trong rừng rậm nhất thời bay ra vô số bóng dáng nhiều màu sắc, bay thẳng theo Đoan Mộc Ngạn.
Đoan Mộc Ngạn cũng biết, mình đã trọng thương, chạy trốn là không dễ dàng. Hắn lấy ra một bình ngọc, đem thuốc bên trong toàn bộ rót vào trong miệng, nuốt xuống, sau đó một lần nữa lấy ra thần bút “Kinh Phong Vũ”
Hắn lần nữa phun ra một ngụm máu huyết màu vàng, trên không trung cấp tốc viết. Tim của tất cả mọi người kích động nhảy lên, không biết người này muốn dùng chiêu cá chết lưới rách gì. Lại không có biện pháp cản trở hắn. Chỉ có Trường Thiên trấn định nói “Ta hiểu rõ kẻ này, không tới thời điểm tận cùng, hắn sẽ không nỡ chết”. Lại dặn dò Ninh Tiểu Nhàn “Nhớ theo kế hoạch hành động”
Quả nhiên trong Phạn âm, chữ mà Đoan Mộc Ngạn viết ra là “Tật” (nghĩa là nhanh). Nếu đổi lại là lúc bình thường, hắn chỉ cần tùy tiện dùng độn thuật đi ra ngoài, đáng tiếc hắn đã thử qua, ngay cạnh rừng rậm Ba Xà, bất kỳ thổ thuật nào đều không có hiệu quả, Có thể Ẩn Lưu đã động tay động chân tại đây. Nếu không mượn lực từ bút thần, hắn không thể nào đi xa nổi ngàn dặm.
Cũng may đây chỉ là thần thông gia tốc mà thôi, hắn mới vừa nuốt vào là thuốc thập toàn đại bổ. Nếu là lúc thân thể Đoan Mộc Ngạn bình thường, chợt nuốt vào nhiều thuốc bổ như vậy thì không phải bổ nữa mà là hại thân. Nhưng mà bây giờ lại là thuốc cứu mạng, bởi vì thi triển thần thông lần này trên bút thần, khó khăn cũng ít hơn, cho nên mô tả chữ “Tật” không hao phí sinh mệnh lực bằng chữ “Hải”. Hắn đã tính toán chi ly. Ăn vào đan dược, sau lại dùng sinh mệnh lực sử dụng bút thần, hắn sẽ còn lưu lại một tia sinh cơ, có thể nhịn được tới khi hắn đạt thành mục đích.
Lúc này vòi rồng trên trời đã tiêu tán. Chữ to kim quang này sau khi nhập vào thân thể hắn nhất thời bên ngoài thân được bao quanh bởi kim quang nhàn nhạt, tốc độ ngự kiếm cao hơn bảy, tám lần, lập tức vụt đi như sao băng, quả nhiên so với bất cứ phù chú gia tốc nào đều cao hơn không ít. Trong nháy mắt Đoan Mộc Ngạn đã biến bất ở chân trời. Sau khi Thất Tử lấy được bình nhỏ trở lại bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn cũng không đuổi theo nữa, mà cũng là đuổi không kịp.
Thanh Loan vừa nhìn cũng hiểu, với tốc độ của Đoan Mộc Ngạn, yêu chúng Ẩn Lưu cũng theo không được. Con ngươi đảo một vòng, nàng lập tức hạ lệnh cho mọi người lui về. Chỉ có hai người duy nhất tự ý sử dụng Truy Tung Thuật, tiếp tục đuổi theo.
Lúc này Lang Gia đã dừng tại trước người Ninh Tiểu Nhàn, đưa tay thản nhiên nói “Lấy ra”. Tính toán nhỏ nhặt của Thất Tử mặc dù đã thành, nhưng đừng quên nàng hiện là môn hạ của Ẩn Lưu. Chỉ cần hơi có ý phản kháng, hắn có thể danh chính ngôn thuận diệt trừ. Nếu nói yêu chúng Ẩn Lưu là loại cậy mạnh không nói đạo lý, vậy Lang Gia là tổ tông của loại không nói đạo lý đó!
====
Đoan Mộc Ngạn lợi dụng bút thần gia tăng Tật Phong thuật, có tác dụng cũng không quá lâu, chỉ chừng năm mươi hơi thở. Nếu dài hơn tính mạng của hắn cũng không thể chống đỡ được. Công pháp của hồn tu mặc dù bất thường, lại không thể ngăn được sự hủy diệt của thân thể. Thậm chí cảm xúc: vui, buồn, đau lòng khổ sở của thân thể cũng cảm ứng được, gây nên phản ứng tới nguyên thần của hắn. Chẳng qua Hồn tu tu luyện so với người bình thường mà nói thì lực nhẫn nại mạnh hơn rất nhiều.
Dù là như thế, thân thể này của Đoan Mộc Ngạn qua hai lần sử dụng bút thần, cũng thật sự không chống đỡ nổi nữa. Dọc theo đường chạy trốn, hắn cơ hồ nuốt tất cả đan dược bổ ích trên người, kích thích tia sinh mệnh lực cuối cùng.
May là truy binh phía sau đã bị hắn bỏ lại, không thấy bóng dáng. Cho dù là kẻ am hiểu cách truy tung, men theo dấu vết chạy tới cũng cần một quãng thời gian ngắn. Đối với Âm Cửu U mà nói, khoảng thời gian này đủ để trì hoãn rồi.
Hiện tại cho dù là người thân quen từ lâu cũng tuyệt đối không nhận ra người này chính là đại đệ tử Tây Tiệm Đoan Mộc Ngạn như hoa như ngọc nữa. Nguyên bản lưng thẳng đã khom xuống, gầy chỉ còn da bọc xương, trên mặt hiện lên toàn nết nhăn với những đốm nâu. Tóc bạc nơi thái dương không còn thấy nữa bởi vì đầu hắn đã sáng bóng tới mức có thể phản xạ ánh sáng mặt trời rồi — nói tóm lại, đây chính là bộ dạng của lão nhân trăm tuổi.
Chỉ qua gần nửa ngày, phồn hoa và tính mạng của hắn đã suy bại tới mức này. Nhưng hành động của hắn vẫn nhanh nhẹn giống như thiếu niên. Con mắt Đoan Mộc Ngạn mặc dù bị mí mắt sụp xuống che lấp nhưng vẫn ngẫu nhiên bắn ra những ánh sáng tím rung động lòng người. Hắn ngự kiếm, dừng ở bên bờ vực, sau đó cẩn thận liếc nhìn xung quanh, mới hướng dưới đáy bay tới.
Nơi đó, có một bị lùm cây ngăn trở, là một huyệt động nho nhỏ tầm thường.
Nơi này là Hồng Vân đài, khoảng cách gần nhất tới nơi có người cư ngụ cũng đến mấy ngàn dặm, cho nên hắn chỉ có thể lập cứ điểm tại đây. Nếu phụ cận có một trấn nhỏ hoặc tiểu huyện, với hồn tu như hắn lập tức giống như giọt nước trở lại biển khơi, hoàn toàn có thể trốn lẫn trong nhân loại. Khổ là Ẩn Lưu lại cư trú ở nơi thâm sơn cùng cốc, hắn chính là muốn tìm một thân thể, nói khó càng thêm khó.
Nhưng mà hắn có lưu hậu chiêu từ trước, ngay lúc này trong tiểu huyệt động kia đã chuẩn bị sẵn một thân thể sống, một tiểu yêu quái Vạn Tượng kỳ cường tráng. Ẩn Lưu nổi danh không nói đạo lý, cùng thủ lĩnh của Ẩn Lưu làm giao dịch độ nguy hiểm càng cao, vạn nhất thân thể Đoan Mộc Ngạn bị tổn hại quá nặng, cũng có thể kịp thời đổi một thân thể khác.
Hắn cẩn thận kiểm tra cửa động một chút, xác nhận mấy bẫy rập không có dấu hiệu bị phá, lúc này mới an tâm đi vào.
Huyệt động này không sâu nhưng bên trong tương đối rộng rãi. Thân thể hắn đã chuẩn bị cho mình là một con Cò yêu tiện tay bắt được. Cầm yêu trời sanh có tốc độ phi hành tốt, nếu cần sử dụng tới thân thể này, nói rõ tình thế rất nguy cấp, có thể bay nhanh hơn thì cơ hội bảo vệ tính mạng tự nhiên cao hơn.
Cò yêu sớm đã bị hắn khống chế, chẳng qua là hắn vẫn phòng trừ cần sử dụng thân thể này, cho nên chưa từng hành hạ, cũng chưa từng bỏ đói nó. Chẳng qua, ánh mắt Cò yêu nhìn có chút kỳ quái.
Đoan Mộc Ngạn không rảnh truy cứu, thân thể hiện tại đã hỏng, hắn muốn lập tức đổi.
Nhưng hắn mới đi tới phía trước hai bước, đột nhiên dừng lại, trong bóng Cò yêu đột nhiên xuất hiện một người. Người này thoạt nhìn chỉ trên dưới hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, sắc mặt lạnh như băng.
Với trình độ nhận biết của Đoan Mộc Ngạn, con ngươi hắn đột nhiên co rút lại. Bởi vì hắn đã nhận ra, người này không chỉ có tròng mắt màu tím giống hắn, hơn nữa dùng góc độ của hồn tu quan sát, hồn phách cùng thân thể người này rõ ràng không tương xứng.
Điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ, đối phương cũng là một Hồn tu! Nhưng loại công pháp thần kỳ này, thiên hạ chỉ có một mình hắn tinh thông, người trước mặt này, làm sao có thể học được?
Quái sự mỗi năm đều có, hôm nay lại đặc biệt nhiều. Nhưng mà bây giờ hắn không rảnh suy nghĩ sâu xa chuyện này.
Ở nơi Hồng Vân đài hoang vu, đồng thời xuất hiện hai hồn thu, làm sao có thể là trùng hợp. Nếu là ngày thường, hắn có lòng tin đánh một trận, nhưng giờ phút này ngay cả hồn phách của hắn cũng bị trọng thương, vô cùng mệt mỏi, còn đối phương thì đang sinh long hoạt hổ.
Hồn tu dù sao cũng quá hiếm thấy, bên cạnh đó rất khó nhìn ra trình độ tu vi của đối phương. Song phân thân của Âm Cửu U có dự cảm, trận chiến này, xem ra không hề có lợi thế. Môi hắn mím chặt, thấp giọng nói “Ngươi là ai, ngươi muốn gì?”
Người trước mặt hắn, tất nhiên là Đồ Tẫn. Hắn phục kích lâu như vậy, rốt cuộc trông thấy con mồi ngày nhớ đêm mong, giờ phút này nhếch môi, lộ ra một nụ cười u ám “Ngươi!” tay của hắn cũng lặng lẽ nắm chặt sau lưng.
Nếu nói trong thiên hạ, vật đại bổ cho hồn tu tất nhiên là hồn tu khác. Đồ Tẫn nhìn đối phương như nhìn con mồi, mà phân thân của Âm Cửu U sao lại không muốn ăn hắn chứ, để tu bổ cho hốn phách bị trọng thương của mình.
Trận chiến này từ khi vừa gặp mặt đã được sắp xếp trước, là mưu kế của Trường Thiên.
Đồ Tẫn trong trận chiến trước đó vẫn không hề lộ diện, do vừa mới bắt đầu Trường Thiên đã sai khiến hắn đến Hồng Vân đài, tìm kiếm cứ điểm Âm Cửu U đã bố trí. Đây là liên hoàn kế, đầu tiên dựa vào Ninh Tiểu Nhàn và Thất Tử bố trí, dùng Ẩn Lưu áp chế Gia Lang, buộc hắn cùng đối phó với Âm Cửu U, chính diện giao phong. Đây là trận đầu nguy hiểm, trong nhóm Đồ Tẫn là người có lực chiến đấu mạnh nhất nhưng lại bị Trường Thiên bố trí chặt đứt đường lui của Âm Cửu U, chính là dùng sức lực mạnh nhất đi đối phó. Chỉ sợ là Âm Cửu U, dưới tình huống đặc thù này cũng có thể bại dưới bước thứ hai của kế sách – bại dưới tay Đồ Tẫn.
Trường Thiên đối với lão đối thủ quá hiểu rõ “Ninh Tiểu Nhàn một khi có thể khiến Lang Gia xuất thủ, phân thân của Âm Cửu U không trụ được, tám phần là muốn chạy trốn.”