Edit: Trang Ju
Beta: Tiểu Tuyền
Chiều hôm đó, Thất tử cũng đánh một lôi đài, hơn nữa thoải mái mà thủ được, giống như nàng kiên trì tới cuối cùng. Khỏi cần nói, phương thức hắn chiến đấu lại đưa tới sự chú ý của cung điện trong rừng, dù sao kiểu đánh nhau của Trọng Minh Điểu từ trước đến nay chưa từng thấy. Nhưng mà sau khi Thất Tử vừa vào sân, thì đối thủ trên mặt đất cuồn cuộn không dứt tới khiêu khích, so với Ninh Tiểu Nhàn nơi đó tấp nập hơn nhiều, đầu tiên hắn còn chưa cảm thấy khác thường, sau đó đánh gãy hai chân một tên trong đó mới hỏi ra được lý do, hắn là một người từ bên ngoài mới vừa vào Ẩn Lưu, lại dám mơ ước Thanh Loan đại nhân! Yêu quái giống đực trong Ẩn Lưu muốn theo đuổi nàng cũng không biết có bao nhiêu, hết lần này tới lần khác Thanh Loan đối với tên oắt con mới tới còn giống như có một chút ý, điều này làm cho rất nhiều nam thanh niên độc thân làm sao có thể nhịn?
Nhưng bất kể như thế nào, nàng rốt cục kiên trì tới cuối cùng. Chạng vạng tối ngày thứ ba, khi nàng trải qua một trận quyết chiến cuối cùng, đem một con báo tuyết ném ra cửa truyền tống, rốt cục không ai dám lên đài nữa. Khác với những lôi đài kia, mặc dù nàng mệt mỏi đến cơ hồ là dựa vào bản năng xuất thủ, nhưng cũng không có con báo tuyết này giết chết, thậm chí vết thương trên người hắn cũng không quá nặng nề, chẳng qua là bị đánh đến nỗi không thể động đậy. Kết quả lũ yêu dưới đài thấy cái kết quả này, ngược lại mặt lộ vẻ tôn kính, không ai nhao nhao muốn thử nữa.
Đây cũng là chủ ý của Trường Thiên, bởi vì đấu võ sẽ kéo dài, yêu quái thủ lôi thể lực tiêu hao thật lớn, ngược lại lúc này mới thấy còn có thể nương tay mà không giết chết đối phương đài chủ mới là thực lực hùng hậu, thành thạo.
Nàng khẽ thở hổn hển, trên người mặc dù mang theo vết thương, nhưng lưng lại thẳng tắp như cây tùng vậy. Lần đầu tiên nàng từ trong mắt của yêu quái thấy được vẻ khâm phục cùng kính sợ. Trước kia nàng cũng không hề biết, cảm giác như vậy, thật không ngờ cảm giác lại tốt đẹp thế; nàng cũng không biết,ánh sáng trong mắt mình nhanh chóng bị người ở bên ngoài nhìn thành rất kiên quyết, tỉnh táo mà bén nhọn.
Đây là trong hai ngày qua, tự mình Ninh Tiểu Nhàn chiến thắng ba mươi hai đối thủ. Trong cuộc sống trước đây, nàng chưa bao giờ có cường độ chém giết dày đặc đến thế. Trải qua hai ngày sinh tử rèn luyện, nàng rốt cục có một chút tâm thái của cường giả .
Buổi tối ngày hôm nay, toàn bộ võ đấu sẽ kết thúc, sau đó cử hành nghi thức trao thưởng.
Cái nghi thức này quả nhiên lại mang phong cách từ trước đến nay của Ẩn Lưu. Giản lược, nhanh chóng hơn nữa lợi ích thiết thực. Nhóm phần thưởng cao cấp lấy pháp khí, linh đan làm chủ, đãi ngộ phong phú như vậy, ngay cả nàng nhìn cũng động tâm. Mà một nhóm mười tên đài chủ vạn tượng kỳ trở xuống này, có thể tự do lựa chọn một quả Long Tượng quả hoặc là một pháp khí. Nàng cùng Thất tử đều lựa chọn Long Tượng quả. Mà những đài chủ khác, ví dụ như thần thông cầm yêu sử dụng, đối với nhu cầu Long Tượng quả không có lớn như vậy.
Phần thưởng là hai vị môn chủ tự mình công bố. Nàng mới cầm quả từ trong tay Lang Gia, đã nghe người này truyền âm cho mình nói: “Dưỡng tốt thương tích, bốn ngày sau lên đường. Người ta phái đi, buổi tối ngày mai sẽ đến chỗ của ngươi”
Nàng gật đầu. Rốt cục phải rời khỏi cái tông phái thần thông này rồi, nàng ngây người gần một tháng, cũng không thể dòm ngó toàn bộ bí mật của nó.
Trở lại chỗ ở của mình, nàng xóa dấu vết của mình trong chốc lại, cho đến khi một luồng ánh mắt theo dõi dời đi. Nàng mới xoay người vào Thần Ma ngục, lưu lại Thất Tử trông chừng. Ánh mắt như vậy mấy ngày gần đây luôn theo sát nàng như bóng với hình, nàng biết đây là người Lang Gia phái tới theo dõi .
Nàng tới mảnh vườn nhỏ trong tầng thứ năm, lấy Long Tượng quả giống quả đào từ trong ngực ra nhìn một chút, sau đó đem nó ném lên Tức Nhưỡng. Vật này cả đời chỉ có thể ăn một lần. Nàng và Thất Tử cũng sẽ không ngu dốt trực tiếp lấy ra ăn sống. Tức nhưỡng có bản lãnh tăng trưởng công hiệu gấp mười lần, nàng rất mong đợi hiệu quả gấp mười lần của Long Tượng quả, có thể từ mục nát sinh ra tác dụng thần kỳ như thế nào.
Thấy thân thể Tức Nhưỡng trong suốt như thạch rau câu dần dần bao bọc lấy qủa, tan ra. Không mất bao lâu, chồi non mới từ hột xuất hiện, từ từ lớn lên, phía dưới sinh ra rễ cây, đội đất mà lên. Lúc này nàng mới thở nhẹ ra một hơi. Xem ra vấn đề khó khăn trồng Long Tượng quả, thả vào Tức Nhưỡng căn bản không thành vấn đề, rất tốt.
Sau khi giao phó Tức Nhưỡng toàn lực thúc giục cây Long Tượng quả nhỏ, nàng mới xoay người tiến vào tầng dưới cùng.
Qua hơn hai mươi canh giờ xa cách giờ lại nhìn thấy nàng, trước mắt Trường Thiên cảm thấy là con thú nhỏ vừa mới đã trải qua đánh giết đẫm máu. Cả người tràn đầy lệ khí. Nàng từ trước đến giờ chú trọng sạch sẽ, song ác chiến một ngày một đêm, trên người có thêm rất nhiều vết thương, mặc dù bên trong thời gian nghỉ ngơi đã chữa trị sơ qua, nhưng tiến vào vòng chiến đấu tiếp theo. Vết thương vẫn không thể tránh khỏi nứt ra, rướm máu. Nên nàng một thân trang phục màu tím đã bị nhiễm đỏ gần một nửa, cũng có nhiều nơi nứt ra, trên da lộ ra máu đen.
Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn cảm thấy nha đầu này rốt cục hiện ra sự sắc sảo khác biệt, thoạt nhìn ngỗ ngược lại bất tuân, giống như một đóa hoa hồng máu, tràn đầy sa đọa lại đẹp một cách nguy hiểm. Đại khái đây cũng là câu trong miệng nàng hay đề cập tới “Người yêu trong mắt bản thân còn đẹp hơn Tây Thi”? Hắn thầm cười giễu mình một tiếng, mở miệng nói: “Tới đây, xử lý vết thương một chút.”
Trên người của nàng được thân thể đằng yêu cùng ô lân bảo giáp bảo vệ, căn bản không có vết thương rõ ràng, chỉ gãy hai cái xương sườn, đây là do một con vượn hung bạo lưu lại ; vết thương rõ ràng chủ yếu tập trung ở chân tay, vết thương tàn nhẫn nhất là cạnh bắp đùi, cái vết thương âm hiểm này là lễ vật miễn phí đối thủ thất bại thứ hai biếu tặng. Để tỏ lòng cảm tạ, Ninh Tiểu Nhàn trực tiếp đem đầu của hắn lột một nửa.
Chính nàng từ lâu đã đem xương sườn nối lại. Trường Thiên thả ra thuật vệ sinh, sau đó kiểm tra vết thương một lần, lúc này mới bắt đầu buông tay trị liệu. Giữ lôi đài ứng phó xa luân chiến, đối với thể lực cùng ý chí đài chủ là khảo nghiệm khổng lồ, nàng luôn luôn yếu ớt, lúc này lại có thể nhẫn nại đến cuối cùng, cực kỳ ngoài dự liệu của hắn. Sau khi hắn xử lý hai vết thương trên cánh tay nàng, lại làm nàng nằm nghiêng đưa lưng về phía mình, sau đó nhẹ nhàng kéo cái quần nhuốm máu của nàng xuống. Quần áo trên người đã sớm dính vào trên da, khi kéo xuống đụng phải vết thương, nàng khẽ kêu một tiếng.
“Rất đau sao?” Tim của hắn cũng rất là đau đớn.
Vết thương trước mắt dài gần hai tất, da thịt màu đỏ đen bị lật lên, chẳng qua là máu đã sớm ngừng chảy, bởi vì con Hỏa Hồ đánh lén nàng, công kích của nó mang theo hỏa độc, thiêu cháy vết thương, trong lúc vô tình thay nàng cầm máu. Sau cuộc chiến mặc dù nàng trị liệu qua loa một chút vết thương, nhưng hỏa độc không mất đi, nên vết thương nổi mụn nước, rất kinh người, may mà nàng không nhìn thấy.
Đã từng là cô nương quá mức yếu ớt, bị một kiếm của Thạch Quý San chém vào trên bả vai đau khóc thành tiếng, thương tích hai ngày liên tiếp này so với khi đó nghiêm trọng gấp mấy lần, cũng không thấy nàng rơi nước mắt, thậm chí mang theo vết thương như vậy, nàng ở trong chiến đấu vẫn kiên định, nhanh như thỏ chạy, căn bản giống như không bị ảnh hưởng.
Thấm thoát, nàng đã trưởng thành như ngày hôm nay.
“Đau chết mất.” Nàng nhỏ giọng rên rỉ. Phía sau truyền đến âm thanh vải vóc bị xé rách, trên đùi nhất thời chợt lạnh. Âm thanh này nghe có vẻ háo sắc, hắn dường như nằm ở phía sau mình không tới một thước kiểm tra vết thương trên đùi, nàng giống như có thể cảm giác được hơi thở hắn nong nóng phả trên làn da nhạy cảm của nàng, liền không nhịn được mặt đỏ ửng.
“Nhịn một chút, rất nhanh sẽ khá hơn”. Trên vết thương rất nhanh truyền đến cảm giác mát lạnh, làm thân thể bị hỏa độc bao vây quấy nhiễu của nàng thoải mái đến khẽ kêu một tiếng. Âm thanh này mềm mại quyến rũ, nàng có thể cảm giác được động tác phía sau của Trường Thiên đột nhiên dừng lại.
Nàng lúng túng không biết làm thế nào mới tốt.
May là Trường Thiên cũng chỉ dừng lại một thời gian ngắn mà thôi, ngay sau đó tay lại khẽ vuốt da thịt xung quanh vết thương, chỗ đó ấm áp dạt dào, nàng biết đây là Thần Thuật trị liệu đang có tác dụng. Thân thể của nàng rốt cục thanh tĩnh lại, lúc này mới cảm giác được thân thể lộ ra mệt mỏi. Thời gian chiến đấu dài, cường độ cao, cho dù lấy thể chất hiện tại của nàng cũng chịu không nổi.
Trường Thiên tựa hồ biết nàng khó chịu, đưa tay xoa bóp quanh thân giúp nàng, bàn tay tới nơi nào thần lực tới nơi đó, ở trong cơ thể nàng bơi lội vùng vẫy đan xen, làm nàng giống như ngâm mình ở trong nước nóng, thoải mái chỉ muốn nhắm mắt.
“Ngủ đi. ” tiếng nói nồng ấm dễ nghe của Trường Thiên vang lên bên tai nàng, huyệt thái dương có vật nhẹ nhàng vuốt qua.
Nàng quả nhiên mơ màng ngủ. Cái cảm giác này giống như nàng vùi lấp trong sợi nhung tơ tằm màu đen, thâm trầm sâu thẳm, ngủ ngon đến ngay cả một giấc mơ cũng không có.
Chờ lúc nàng tỉnh lại, người đang tựa vào trong ngực Trường Thiên, vết thương trên người đã sớm bình phục, chỉ có nội thương trong xương sườn còn mơ hồ đau, ngoài ra chỉ có chân tay có cảm giác bủn rủn khắp nơi, đầu óc cũng có chút mơ màng. Đây là di chứng sau thời gian dài căng thẳng cân não, không phải là Thần Thuật có thể tiêu trừ.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Âm thanh của nàng nồng đậm ngái ngủ.
“Chỉ mới sáu canh giờ. Sao nàng không ngủ thêm một lát nữa?” Trong mắt của nàng lại khôi phục thư thái, sát ý của mấy canh giờ trước đã không còn thấy được nữa. Đây là chuyện tốt, hắn cũng không muốn nàng giống như rất nhiều yêu quái kia, bị vùi hảm trong cảm giác muốn chém giết không thể kiềm chế.
Nàng không đáp, duỗi duỗi thẳng cánh tay ra xem xét. Vết thương trên hai tay đã sớm khỏi hẳn, vết thương đang lên da non, thoạt nhìn vô cùng mịn màng. Nàng tấm tắc khen ngợi: “Liệu pháp trị liệu của chàng thật kỳ diệu, lợi hại hơn thần thông của người khác nhiều.”
“Đó là bởi vì liên quan đến sinh mệnh lực, dùng thần thông này để trị liệu hiệu quả tốt hơn.” Hắn lười biếng nói một câu, đem bàn tay nàng bắt được đưa tới miệng, ngậm lấy đầu ngón tay mảnh khảnh mút. Nếu nói đứt tay ruột xót, nhất thời từng đợt cảm giác ấm áp tê dại buồn buồn từ trên đầu ngón tay truyền đến, làm nàng đỏ mặt, lúc này mới phát hiện một cái tay khác của Trường Thiên đang chậm chạp vuốt hai chân của nàng.
Quần áo cả người nàng rách nát còn chưa thay, dưới thân chỉ mặc khố, quần dài đã sớm bị sức mạnh bạo lực xé nát. Cảm giác ấm áp êm ái từ trên đùi truyền đến, mắt thấy không khí lại dần dần chuyển thành mờ ám, nàng đàng hoàng không khách khí tát một cái bàn tay đang vuốt ve, kéo hắc bào của Trường Thiên đắp lên chân mình, vội vàng tìm đề tài nói:
“Đúng rồi! Chúng ta bắt được Ôn Yêu, rốt cuộc có liên quan gì với cùng âm Cửu U?”
“Hơn một vạn năm trước, Ôn Yêu có một lần tàn sát bừa bãi Nam Chiêm bộ châu, nàng đoán xem cuối cùng nó bị tiêu diệt như thế nào?” Món đồ chơi yêu thích chạy mất, hắn rất bực tức nhìn chằm chằm nàng. Đôi chân cô gái nhỏ này rất thon dài, nhẵn nhụi như dương chi bạch ngọc, hoặc bởi vì vận động lâu dài, mỗi một tấc da thịt cũng tràn đầy lực đàn hồi, hắn cho dù tinh tế thưởng thức thêm mấy ngày cũng sẽ không chán.
Nàng thở dài một hơi: “Ta đoán nó căn bản không có bị tiêu diệt.” chuyện Ôn dịch này khắp nơi lộ ra vẻ không bình thường, giai đoạn nàng ngây người ở sơn trại kia đã từng suy nghĩ nhiều lần.
“Nàng nói đúng.” Trường Thiên vuốt vuốt bả vai của nàng tán thưởng “Sách sử ghi lại, cuối cùng nó đã bị tiêu diệt, hiện tại chúng ta đã biết ghi chép này không chính xác, bởi vì nó chẳng qua là bị phong ấn, mà không phải là hoàn toàn biến mất”.